Tải bản đầy đủ (.doc) (5 trang)

Tieu thuyet cua Pham My Cam

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (73.29 KB, 5 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>CHƯƠNG V</b>


- Má ! Má thấy Ngọc Tuyền sao má?


Bà Hạnh biết tỏng ý của con trai nhưng vẫn giả vờ:
- Con hỏi má sao là sao ? Má hỏng hiểu con muốn nói gì.


Đan đang ngồi may gần đó lẹ miệng nói:


- Má Hai ơi, ảnh muốn hỏi coi chị Ngọc Tuyền có làm dâu má Hai được hơn đó mà.
- Con nhỏ này coi vậy mà thông minh- Hậu cười cú lên đầu Đan.


Đan dẫu mơi:


- Xí, cần gì phải thơng minh. Anh với chị Tuyền quen nhau mấy năm nay. Làm như người ta đui vậy.
Muốn vợ thì nói đại là “ con muốn vợ”!Còn bày đặt hỏi “ sao má, sao má”. Em mệt anh Hai quá!


- Ờ, chọc ghẹo tôi, mai mốt tới lượt cơ hỏng biết sao à. Cịn đó nghen!
- Em thì sao ? Khơng bao giờ…ờ!


- Nè, nói cho mà mừng nè! Thằng Jonh Minh Phát nó kết cơ rồi đó. Nó muốn làm rể nhà này đó. Nó nhờ
tơi làm may cho nó đó.


- Ý ẹ !- Đan lè lưỡi- Nhỏ tuổi hơn em…


- Ý ! Sao biết tuổi của người ta hay vậy ta? Như vậy là để ý người ta rồi! Ha ha…
- Bữa hổm anh nói người ta mới biết chứ bộ. Hỏng thèm!


- Ừa, hỏng thèm- Con gái bây giờ nghe hơi Việt Kiều là ùn ùn xách gói chạy theo, cịn con gái tơi thì
hỏng thèm.



- Con gái nào chứ con gái này hỏng phải vậy!


- Phải ai cũng như em hết thì cánh đàn ông của tụi anh tự hào biết mấy. Nhưng nói gì thì nói cũng phải để
cửa cho cơ em gái của tôi suy nghĩ lại, kẻo sau này nó ân hận tội nghiệp.


- Coi đó, má Hai!- Đan giẫy nẫy- Ảnh được nước rồi chọc ghẹo con hồi kìa!


- Hai anh em tụi bây chồng ngồng cái đầu hết rồi nghen!- Bà Hạnh lên tiếng- Nếu thằng đó có thương con
thì má cũng hỏng gã con cho nó đâu. Gia đình đó hỏng đội trời chung với gia đình mình. Ơng ngoại của nó là
Hương giáo Kiều trước kia đã giết ông ngoại của tụi bây, bắt má làm toi mọi cho nhà nó. Hai Hớn là ông của nó
đã hại nhiều lần cho má phải khổ sở, còn bắt mất anh Hai của tụi bây nữa. Bây giờ thằng Hậu làm cơng cho gia
đình nó. Nhưng hồn cảnh bây giờ có khác, tuy là làm cơng ăn lương nhưng mình có quyền tự do của mình…
Cịn mối thù mà họ đã gây ra cho gia đình mình thì đến chết má cũng hỏng quên- Im lặng một lúc bà Hạnh tiếp:
Hương giáo Kiều có hai người con : Hai Hớn và Ba Hân, như vậy Tổng Giám đốc của con là con của Ba Hân.
Cái thứ đàn bà lẳng lơ hư đốn đó mà cũng có con nữa sao !?


- Vậy chứ ơng Hai Hớn cũng đâu có vợ con gì đâu. Vì vậy mà ông Tổng Giám đốc thương ổng lắm, ông
Tổng Giám đốc thành lập cơng ty ở đây cũng là vì ổng. Ơng Tổng Giám đốc nói má ổng có hai anh em, giờ má
ổng chết rồi cịn mình ơng Hai Hớn cũng như mẹ. Ổng về đây gần gũi để thằng Jonh Minh Phát lo cho ơng của
nó.


- Đồ thứ gian ác vậỵ mà sao ơng trời cho nó sống dai quá vậy hỏng biết!


- Bây giờ ổng sướng như vua. Cần gì có nấy, hỏng biết tới 100 tuổi ổng chịu chết chưa nữa


- Sống để cho đời nguyền rủa thì sống để mà làm gì. Cịn chồng của Ba Hân? Con có nghe Giám đốc nói
tới ba nó hơn?


- Con hỏng nghe ổng nói tới…
- Năm nay nó bao nhiêu tuổi?


- Dạ, khoảng bốn hai, bốn ba gì đó.
- Bốn hai ? bốn ba???


- Chuyện gì vậy má?
- Ôi, má nghĩ vẫn vơ vậy mà


****
- Nè, tính sao ?- Hậu khều Đan hỏi


- Tính gì?


- Thì chuyện Jonh Minh Phát đó! Má Hai phản đối rồi.


- Hậu!- Bà Hạnh nạt con trai – Em mày nó là con gái. Mày bày đặt mở đường dẫn lối cho nó, có chuyện gì
mày biết má! Mày bày đặt dẫn thằng đó về bẹo bẹo trước mặt em mày, má phan cho q giị hết. Má nói rồi, gia
đình nó là kẻ thù của gia đình mình!


- Trời ơi, má ơi! Mỹ đã xoá bỏ cấm vận từ khuya rồi. Bây giờ người ta xố bỏ hận thù nhìn về tương lai.
Cịn má sao mà thù dai q! - Hậu nhìn Đan cười: Như vậy là tiêu rồi Đan ơi. Cái mộng làm vợ Việt Kiều
của em coi như không thực hiện được rồi em ơi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Chưa biết à. Mơi đỏ, mắt xanh…
- Làm đẹp mà má!


- Cịn nó ăn mặc cái kểu gì mà thấy mệt con mắt, y như đòn bánh tét! Hỏng biết… Bà định nói: Hỏng biết
như vậy rồi làm sao nó thở- Bà cười.


Hậu le lưỡi nhìn Đan, Đan cười ngặc ngẻo nói:


- Má Hai ơi, mô – đen người ta bây giờ là vậy đó má Hai ơi! Chứ ai như con gái của má Hai nè, lúc nào


cũng áo dài áo bà ba quê thấy mồ!


- Ờ, vậy mà bền mà đẹp à con. Nhìn cách ăn mặc người ta cũng đánh giá được mình đó con
- Như vậy má có nhận xét gì về chị Ngọc Tuyền?


- Có thể má nghĩ hỏng đúng về nó, từ chỗ ăn mặc thì cho thấy con nhỏ này đua địi, mà đua địi thì dễ bị
cám dỗ. Cuộc sống này đối với nó chắc hư hư thực thực. Nhìn đơi mắt mơ mộng của nó thì biết.Cịn lời nói của
nó có vẻ gì đó khơng dứt khốt. Về mặt tình cảm thì con nhỏ này mềm yếu lắm. Má nói như vậy có phải khơng
Hậu?


Hậu cười gật đầu. Bà Hạnh nói tiếp:


- Hôn nhân là việc hệ trọng của cả một đời người, con cứ biểu nó đến nhà mình chơi để má tìm hiểu một
thời gian coi sao.


Đan cười chọc Hậu:


- Như vậy thì chưa chắc ăn đâu, đừng có vội mừng nghe anh Hai!
***


Hai mươi hai năm sau ngày đất nước thống nhất, giờ đây Hạnh đã nghĩ hưu. Nhà nước cấp cho bà một
míêng đất bà trồng tồn dừa xiêm. Căn nhà nhỏ lợp tol xinh xắn được bao bọc bởi một vườn dừa xiêm xanh mượt
trĩu quả. Từ ngày bà Hạnh về hưu có nhà riêng thì Út Đèo cùng với con gái là Đan đã về sống chung với bà. Út
Đèo hiện là Bác sĩ của bệnh viện huyện; chồng hy sinh Út Đèo vẫn ở vậy ni con. Ngồi số tiền lương hàng
tháng Bà Hạnh mở thêm một quầy nước với vài cái ghế bố trước sân nhà để kiếm thêm thu nhập. Bà bán chỉ một
loại duy nhất là dừa xiêm đã có sẵn trong vườn nhà. Đan vừa may đồ vừa trông chừng quán giúp bà. Càng Long
này là xứ của dừa, cứ ngỡ bà mở quán bán dừa xiêm là để chọc cười thiên hạ, nhưng không, khách vẫn đến đều
đều nhất là vào những ngày hè oi ả.


Cịn Hậu thì sau khi tốt nghịêp Đại học đã ở lại Thành phố làm việc. Hậu gần ra trường thì quen với Ngọc


Tuyền mới bước vào Đại học,cả hai đều là đồng hương nên dễ dàng quen nhau. Hậu vào làm việc cho một công
ty tư nhân của một Việt Kiều nội thương. Qua mấy năm làm việc thấy Hậu có năng lực và tận tâm, Tổng giám
đốc Minh Tấn quyết định thành lập một công ty con ở Càng Long này, chuyên mua bán mặt hàng nông sản để
cung cấp nguyên liệu thô cho công ty của ông, do Hậu và con trai của ông là Jonh Minh Phát quản lý đều hành.
Nhân lúc Ngọc Tuyền tốt nghiệp ra trường Hậu xin cho người yêu vào làm chung. Và họ đang chuẩn bị tíên tới
hơn nhân.


Từ lâu bà Hạnh cũng đã đốc thúc con trai lấy vợ vì bà đã già gần đất xa trời rồi, nhưng Hậu cịn lần lựa có
ý đợi Ngọc Tuyền ra trường. Câu chuyện hồi chiều được bắt đầu lúc Ngọc Tuyền ghé nhà bà chơi vừa ra về. Bà
Hạnh nghĩ: Hậu là đứa con có hiếu, nếu bà khơng đồng ý cưới Ngọc Tuyền cho nó thì nó cũng nghe theo. Nói thì
nói vậy chứ qua con mắt của bà thì hai đứa nó thương nhau đến độ mà không thể tách rời nhau được. Nếu dun
nợ của chúng nó khơng thành rồi khơng biết chuyện gì sẻ xảy ra. Mà bà thì chỉ có một mình nó. Nói cho đúng ra
nó lớn khơn được như ngày hôm nay là do một tay của má bà là bà Hoa ni dạy. Giờ đây nó muốn lập gia đình
bà có ý ngăn cản, khơng biết ở suối vàng má bà sẽ nghĩ sao về bà.


“ Cây có cội, nước có nguồn”, hồi mới giải phóng bà đã tìm gặp cậu của Hậu, anh ruột của Út Đẹt, và nói
rõ về lai lịch của Hậu cho họ bíêt để họ nhận lại cháu, mặc dù làm như vậy bà đau lắm. Nhưng sau khi nghe bà
trình bày, họ đã vui mừng và có ý định để Hậu lại cho bà ni ln. Vì thấy bà khơng có con lại u thương Hậu
như con đẻ. Vả lại ai cũng thấy rằng, cho Hậu biết về lai lịch của nó là một điều khơng nên, dễ làm tổn thương
đến tâm hồn non nớt của Hậu và sau này lớn lên Hậu sẽ tủi thân. Nên từ đó đến nay Hậu cứ ngỡ mình là con ruột
của bà Hạnh. Có lúc Hậu hỏi cha đâu thì bà chỉ bàn Tổ quốc ghi công của ông Hận. Và trong khai sinh của Hậu,
ông Hận vẫn là cha


Bà Hạnh vẫn nằm trên giường vắt tay qua trán. Hậu càng lớn thì mâu thuẩn trong lịng bà cũng càng lớn
theo. Hậu càng lớn thì càng giống Tư giàn thun. Khốn nạn ! Sao nó khơng giống Út Đẹt? Tư giàn thun xưa kia là
một thư sinh mềm mỏng, giỏi giang Bà thương nó như đứa em của mình, q trọng nó một đồng chí của mình,
vậy mà nó hại bà , nó làm gián điệp. Có những lúc bất chợt bà giựt mình nhìn sửng thằng Hậu chằm chằm làm nó
cũng giật mình mà khơng hiểu gì cả. Những lúc như vậy thường là bà bị tăng quyết áp, Út Đèo lại phải đo huyết
áp và cho bà uống thuốc. Nếu thằng Hậu cứ ở mãi bên bà và tình trạng này kéo dài thì chắc bà chết vì chứng
bệnh cao huyết áp.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Thư Hai Hớn viết: “ Kính thưa bà Hạnh, xin lỗi, tơi xin gọi tên của bà trước đây: Bà Hiền. Tôi xin chúc mừng bà
có đứa con làm giám đốc!. Nhưng phải chi thằng con trai kia của bà cịn thì nó cũng tài giỏi hơn nữa. Bà sẽ tự
hào về nó và bà sẽ hạnh phúc hơn ở tuổi già. Tôi tiếc cho bà là khơng hưởng được hạnh phúc đó. Kính chào bà.
Hai Hớn”


***


- Hậu à- Bà Hạnh nằm trên giường gọi con trai- Con nói nhà của con Tuyền ở BaXi mà lối nào?
- Dạ, gần Vườn Bưởi đó má


- Con nói nó có hai cha con cịn má của nó đâu? Ba nó tên gì vậy?


- Con nghe người ta kêu ổng là Tư Thành. Còn bả nghe đâu là… bỏ ổng hay sao đó. Con hỏi Ngọc Tuyền thì cơ ấy hay né tránh hoặc nói
là lớn lên đã thấy mình khơng có má, sống với người cha bị cụt chân tật nguyền.


- Sao kỳ vậy? Hay là ổng bị cụt chân nên bả bỏ ổng? Mà sao ổng bị cụt chân vậy, con có biết hơn?
- Trời ơi, chị làm sui chứ bộ… Tìm hiểu giị cẳng của anh sui làm cái gì?!


Út Đèo cười nói từ trong buồng đi ra. Nãy giờ má con bà đã lắng nghe hết câu chuyện của má con Hậu.
Đan cũng chạy ra theo má. Hậu nằm võng ngoài hàng ba cũng bước vào.


- Con nghe nói ổng đi lín bị thương.
- Lính nguỵ hả???- Bà Hạnh chồm dậy hỏi


- Thôi đi chị ơi. Chuyện đã hai mươi mấy năm rồi. Em mà thù ai giết được là em giết liền, khơng thì thơi
để trong bụng làm gì cho nó mệt.Chị bỏ cái khoảng “lý lịch” ấy ra cho tụi nhỏ nó nhờ!


Hậu được Út Đèo đỡ cho thì lập cập nói:



- Ổng bị cụt chân trước năm 75 lận. Sau này ổng đâu có đi lính nữa.


Út Đèo nhìn bà Hạnh đang vắt tay lên trán thì quay sang nháy mắt với Hậu, ý nói bả chịu thua rồi đó.
Hậu quay sang nói nhỏ với Đan:


- Để chuyện của anh xong, rồi tới chuyện của em. Phe của mình tới ba người lận.
Thấy mặt con gái bỗng nhiên thẹn thùng, Út Đèo hỏi:


- Hai đứa bây nói chuyện gì vậy?
Bà Hạnh tằn hắn rồi lên tiếng:


- Hai đứa nó đang bàn tính để cho dì có rể Việt Kiều đó. Má con mày muốn kết thân với kẻ thù thì hãy
cuốn gói ra khỏi nhà này!


- Trời đất! Có chuyện đó nữa?- Út Đèo trố mắt nhìn con gái. Đang nói lầm bầm:
- Anh Hậu ảnh chọc con vậy chứ con có bíêt gì đâu


Út Đèo cười nói:


- Thôi chuyện này để cho má Hai mày lo. Má Hai mày gả mày đâu thì má cũng ưng đó hà
- Nói lãng hơn! Nó là con của dì, sao dì giao cho tơi?


Út Đèo lại cười


- Ai biểu chị là má Hai của nó chi. Nó kêu chị bằng má Hai thì chị phải có trách nhiệm với nó chứ. Em tối
ngày mắc ở bệnh viện thì giờ đâu mà chăm sóc nó. Em giao nó cho chị có gì thì chị chịu trách nhiệm đó.


- Con ai nấy lo! Con ai đâu biểu tôi lo ! Tôi mệt mõi quá rồi!


“ Con ai đâu biểu tôi lo!”, Út Đèo trố mắt nhìn chị. Ý của bà Hạnh là Đan là con của Út Đèo thì Út Đèo


phải lo. Nhưng hình như khơng phải vậy, ý bà Hạnh như muốn nói Hậu là con của Út Đẹt, của Tư giàn thun sao
bà phải lo, sao bà phải khổ, Út Đẹt nghĩ thế mà hỏi chị :


- Chị giận lẫy ai mà nói vậy? Chứ từ trước đến nay chị hỏng lo cho nó đó sao? Gần đây em thấy chị lẫm
cẩm q rồi à.


Hậu và Đan nhìn nhau khơng hiểu hai bà má của mình đang nói gì


Bà Hạnh vẫn gát tay qua tráng, vẫn nhìn lên nóc nhà. Bà nói lớn cho ba người cũng nghe, vẻ nóng nảy dứt
khốt:


- Tơi nói lần này là lần thứ nhất, cũng là lần cuối cùng. Đến chết tôi vẫn không thay đổi. Tơi nói tơi hỏng
ưng chỗ đó, ba nó là lính nguỵ, tơi khơng ưng!. Hễ nhớ đến ngày xưa tôi phải chịu cực khổ, phải chịu mất con là
tơi căm thù, thì làm sao tơi làm sui với kẻ thù, sống chung với con kẻ thù- Bà Hạnh chợt ngưng lại nhìn Hậu. Vì
Hậu là con của Tư giàn thun kẻ thù không đội trời chung với bà. Bà Hạnh nói tiếp: Tơi nói rồi, tơi hỏng ưng chỗ
đó!. Thằng Hậu mày có thương con Ngọc Tuyền thì về nhà nó mà ở. Cịn má con con Đan có ủng hộ nó thì cũng
theo nó mà ra khỏi nhà tao. Tao sống một mình. Tao chết một mình. Chứ tao khơng thể…- Lẽ nào tơi lại làm quạ
nuôi tu hú.


Út Đèo lo lắng:
- Chị Hai, chị sao vậy?


Út Đèo bước xuống định đi vào buồng. Bà Hạnh vội nói:


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

làm sui với lính nguỵ. Cịn nếu bà chết rồi thì thằng Hậu nó muốn làm gì thì làm, muốn cưới ai thì cưới. Nếu
khơng bà sẽ kể rõ nguồn gốc của nó cho nó nghe, rồi bà trả nó về cho cậu nó, để cho cậu nó dạy bảo nó, cưới vợ
cho nó. Có lẽ cuộc đời của bà phải thương yêu nó, mắc nợ nó đến đây là hết.


Bà Hạnh thở dài. Mọi người nhìn bà chờ đợi. Út Đèo phá tan bầu khơng khí nặng nề, cầm ống nghe đến
bên bà Hạnh nói:



- Để em đo huyết áp cho chị


- Dì nói tơi bị tăng xơng, nói nhảm hả? Tơi nói lại lần nữa, có dì với con Đan làm chứng. Là nếu thằng
Hậu nó cãi lời tơi, nó cưới con Ngọc Tuyền thì nó đừng kêu tơi bằng má! Chừng nào má tìm được thằng Lành,
anh mày thì má mới quên được chuyện này, hết thù hận lính nguỵ!


- Có quan trọng như vậy khơng chị Hai?


Út Đèo nói xong nhìn sang thấy Hậu hốt hoảng đang há hốc mồm. Nó nhìn má nó mà khơng nói được lời
nào trước quyết định đanh thép của bà. Mãi một lúc Hậu mới nghẹn ngào thốt lên được tiếng má rồi lẳng lặng đi
ra võng nằm


Út Đèo trong nhà nói theo ra:


- Thơi, Hậu à, má con nhất thời nóng nảy nói vậy, chứ hỏng lẽ chỉ chém con bề lưỡi sao. Thư thả rồi dì
năng nỉ giúp cho


Út Đèo an ủi Hậu vậy, chứ lòng bà vẫn thấy lo. Lạ kỳ là từ trước đến giờ bà Hạnh đâu có khó khăn đến
nguyên tắc, cổ hữu đến như vậy. Không được cưới gã con là lính nguỵ. Bà vẫn biết thế nhưng đã hai mươi mấy
năm rồi cịn thù hận địch ta gì nữa. Mà thằng Hậu và con Ngọc Tuyền đã thương nhau bây giờ muốn dứt ra cũng
không phải dễ. Phải chi thằng Hậu nó nói sớm ba con Ngọc Tuyền là lính nguỵ thì đâu có chuyện khó xử cho má
nó như bây giờ. Hay chỉ nghĩ mình là cán bộ cách mạng nên không được làm sui gia với lính nguỵ. Là người
chiến thắng khơng thể làm sui gia với kẻ chiến bại. Út Đèo cứ nghĩ đi nghĩ lại không biết làm sao để vượt qua
được chướng ngại này.


Hậu nằm ngoài võng nơi hàng ba trằn trọc suốt đêm. Hậu hình dung ra Ngọc Tuyền sẽ đau khổ như thế
nào, ngất lịm cũng không chừng. Nhưng rồi khi bình tĩnh lại cơ ấy sẽ nghĩ sao về mình? Hận thù mình chăng? Cơ
ấy cũng dám lắm chứ! Càng u thì càng hận! Thà vậy cịn hơn, rồi dần dần cơ ấy cũng qn mình thơi, nhưng
mỗi ngày gặp mặt nhau ở công ty…?!?



Hậu nhớ lần đầu gặp Ngọc Tuyền, cô ấy mới bước vào Đại học, là bạn của Mai Xn con cậu sáu Hồ. Cơ
ấy như nai tơ ngơ ngác giữa chốn thị thành, lại có bạn là Mai Xn một cơ bạn lí lắc, đua địi. Hậu lo sợ rằng
Ngọc Tuyền sẽ tiêm nhiễm lối sống thị thành của Mai Xuân mà đánh mất nét ngây thơ mơ mộng ở đơi mắt. Đơi
mắt đen trịn thăm thẳm mỗi khi gặp chuyện gì ngạc nhiên, ví như lỗ đen trong vũ trụ thu hút hết mọi vật. Như có
phủ một màng sương mờ khi hờn giận. Và cô ấy cũng dữ tợn như một con mèo sẵn sàng càu xé cho bỏ tức giận,
rồi sau đó lại dịu hiền như bản năng của mình.


Cũng như Hậu, Ngọc Tuyền chỉ có một người cha, là nữ sinh thì cô nào cũng tỉ mẵn tằn tiện để bớt gánh
nặng cho gia đình, đối với Ngọc Tuyền thì cũng vậy nhưng cô tiện tặn đến mức kham khổ. Hận thấy Ngọc Tuyền
cứ xanh xao như như chiếc lá thì xót xa lắm. Phần nữa là Ngọc Tuyền cứ sống khép nép, sợ thua chị kém em, bởi
từ nhỏ khơng có má như bạn bè. Từ chỗ cảm thương giúp đỡ rồi đem lịng u thương. Nhiều lúc Hậu nghĩ mình
giống như là một người anh trai hơn là người yêu của cô ấy


Hậu biết Ngọc Tuyền rất thương cha. Má Hậu khơng chịu làm sui với cha cơ vì cho rằng cha cơ là lính
nguỵ, đó cũng là một sự sỉ nhục đối với cô. Biết đâu từ chỗ tự ái đó mà cơ giận bà Hạnh rồi giận ln Hậu. Nếu
được như vậy thì chắc cơ bớt đau khổ hơn.


Cịn Hậu thì cũng thương má, khơng bao giờ Hậu dám cãi lời của má. Hồi còn bé Hậu nhớ mình sống với
bà nội, bà nội thương chìu Hậu hết mực. Cịn má cũng thương u đó, nhưng khơng được như bà nội, có những
lúc bà nhìn Hậu với ánh mắt rực lửa căm thù làm Hận phát hoảng mà khơng hiểu vì sao. Hận thương má khơng
dám cãi lời má, nhưng để Ngọc Tuyền đau khổ Hậu cũng không nở. Biết đâu rồi má sẽ nghĩ lại mà thương Ngọc
Tuyền, Hậu ráng chờ thơi.


Gần sáng thì Hậu đã chuẩn bị xong khăn gói rồi thưa má để đi thành phố. Dường như bà Hạnh suốt đêm
cũng không ngủ, bà nói giọng mệt nhọc


- Ờ, con đi một hai ngày cho khoây khoả rồi về. Cho má gởi lời hỏi thăm đến ơng Ba, cậu Sáu. Mà con
đừng có ý định lên đó để cầu cứu. Má đã quyết định rồi thì khơng ai lay chuyển được đâu. Má chỉ có mình con .
Con khơng nghĩ thương má thì thơi



Bà Hạnh khóc xụt xịt. Hậu xách vali đi ra cửa, Út Đèo bước theo Hậu nói:


- Má con thương con nên mới nói vậy. Con đừng có ý định gì khơng phải mà có lỗi với má nghen con!
- Dạ con đâu dám. Con biết má con cũng có nỗi khổ riêng, chứ hồi nào tới giờ má con đâu có nóng giận
như vậy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

thương các anh bộ đội, nhưng bây giờ dì khơng thấy thù hận gì hết. Người ta làm lính nguỵ cũng bị bắt buột mà
thơi. Nhưng trong chuyện này dì thấy cũng hơi khó. Nhưng để dì từ từ nhỏ nhẹ khun má con thử coi. Mẹ nào
mà hỏng thương con. Con đi thì ráng về sớm. Ở nhà chỉ nhớ mày chỉ bệnh rồi còn khổ hơn nữa.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×