Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (962.36 KB, 4 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
"Tơt-tơ-chan bên cửa sổ" là một tác phẩm
được chấp bút bởi nhà văn thiếu nhi Kuroyanagi
rotto-ctò'
<b>Phán 1 - Chia sè vé cuốn sách em yêu thỉch hoặc cuõn sách (tã lâm thay </b><i><b>đái</b></i><b> nhặn thức cùa em vé tuộc sóng</b>
Tetsuko. Sau khi xuất bản lẩn đấu vào năm 1981,
cuốn sách đã gây được tiếng vang lớn khơng chỉ
tại Nhật Bản mà cịn trên toàn thế giới. Cuốn sách
được nhiều thế hệ trẻ em yêu quý và được dịch
ra 33 thứ tiếng khác nhau. Khi bản tiếng Anh của
"Tôt-tô-chan bên cửa sổ" xuất bản tại Mĩ, tờ "the
New YorkTime"đã đăng liền hai bài giới thiệu trọn
cuốn sách.
Lẩn đẩu tiên gặp bạn ấy, tôi bị thu hút bởi cái
tên ngộ nghĩnh và bìa sách vơ cùng đáng u. Khi
biết bạn ấy do Nhà sách Nhã Nam phát hành thì
tơi đã không ngần ngại mua về. Những quyển
sách của Nhã Nam ln làm tơi hài lịng về thiết kế
và chất lượng trang giấy. Cuốn sách không quá to,
khổ cỡ chỉ tẩm 19cm x14cm. Sách dày 355 trang,
có kèm theo những tranh minh họa, màu rất dễ
thương của tác giả Iwasaki Chihiso, chữ in rõ ràng.
Nói về "tách trà" này tôi xin dùng hai từ "đáng
yêu" và "ý nghĩa". Cơ béTơt-tơ-chan năng động và tị
mị "q" so với các bạn cùng lứa nên em bị xem là
lạ lùng, hư hỏng do đó bị thôi học ở trường tiểu học.
Mẹ cô bé đành phải gửi em đến ngôi trường Tomoe.
Một ngơi trường kì lạ với những lớp học là những
toa tàu cũ, cả trường chỉ có 50 học sinh. Những học
sinh ở đây cũng đặc biệt nhưTôt-tô-chan vậy. Trong
<b>18</b>
đấy phải kể đến thầy Hiệu trưởng Kobayashi, người
có những phương pháp giáo dục mới lạ, không khắt
khe hay gị bó đã tạo ra một mơi trường mà ở đây
các học sinh được tự do phát triển. "Tơt-tơ-chan"
nhiểu như tôi nghĩ. Chỉ khi tỏi khơng cịn q để
ý đến họ thì tơi mới giải thốt mình khỏi những
định kiên. Bản thân là người buộc dây, cũng chính
là người gỡ dây.
Để có đượcTơt-tỏ-chan nhưthế,trướchếtlà phải
nói đến mẹ của em. Mặc dù biết rằng con mình bị
xem là một đứa lạ lùng, bị đuổi học nhưng bà không
bao giờ trách mắng, than phiền với Tôt-tô-chan.
Bà làm tôi nhớ đến mẹ của Thomas Edison. Cả hai
người chưa bao giờ xem con mình là đứa lập dị. Họ
ln ủng hộ và hết sức thấu hiểu. Có một lẩn Tơt-tơ-
chan nói với mẹ rằng chiếc váy bị rách chẳng phải do
em nghịch ngợm (thực chất là do cơ bé tị mị chui
qua hàng rào), ấy thế mà mẹ Tôt-tô-chan lại chẳng
hể tức giận vì lời nói dối ấy, ngược lại rất vui mừng
vì nó chứng tỏ cơ bé biết lo lắng về lỗi lẩm của bản
thân. Khơng phải ai cũng có thể nghĩ như thế được
để có một Tơt-tơ-chan đáng u, để Tơt-tơ-chan có
thể gặp được người thầy tuyệt vời Kobaỵashi đểu
nhờ đến công lao to lớn của mẹ bé.
Thấy Kobayashi, người thầy với những phương
chưa bao giờ thấy tự ti và thấy mình dị biệt. Thầy
Kobaỵashi khơng chỉ là một người thấy mà cịn là
một người cha luôn quan tâm đến những tâm tư
dù bé nhỏ nhất của những đứa con. Cách dạy của
thầy không đặt nặng kiến thức mà để cao cái tâm,
sự tự do và kĩ năng thực tiễn "khơng được gị các
em vào kế hoạch của cô giáo. Phải cho các em vui
chơi thoải mái trong thiên nhiên. Ước mơ của các
em còn lớn hơn nhiều kê hoạch của cô giáo".
Tôi của trước và sau khi đọc "Tôt-tô-chan bên
cửa sổ" khác biệt lớn nhất chính là suy nghĩ được
giải phóng. Cơ béTơt-tơ-chan truyền đến cảm hứng
sống tự do, tích cực và nhiệt huyết. Ngẫm nghĩ lại,
bản thân thường ghét những ngun tắc bó buộc,
khn khổ chật hẹp nhưng lại qn mất chính mình
đang tự đật mình vào đấy. Và có lẽ vì thê nên bản
thân ln mang đơi mắt khắt khe nhìn cuộc sống. Kì
thực, việc quá để ý đến ánh nhìn xung quanh vơ tình
ngăn cản sự phát triển của cá nhân. Tại sao lại phải
e dè sợ hãi khi làm những điều khiến mình hạnh
phúc? Tại sao lại phải lo lắng về cái nhìn ai đó? Thật
vơ lí khi tôi ném cho đời đôi mắt khắt khe nhưng lại
<b>Phán 1 • Chia sé vé cuốn sách em yéu thích hoặc cuốn sách đã làm thay đổi nhận thức cùa em vé cuộc sóng</b>
Vốn dĩ biết rằng cuộc sống muôn vàn màu sắc
nhưng trước đây tôi lại cứ khăng khăng nhìn đời
qua một lăng kính. Khi gặp đượcTôt-tô-chan, mẹ
cô bé và thầy Kobayashi tôi mới chợt nhận ra rằng:
chẳng có vấn đề nào không thể giải quyết được,
chỉ là bản thân khơng nhìn theo hướng khác. Có
bao giờ mẹTôt-tô-chan tuyệt vọng vế đứa con gái
của mình? Có bao giờ thấy Kobaỵashi cảm thấy
chán nản về ngơi trường của mình? Họ không
phải là những con người mang tư tưởng số đông,
họ luôn cố gắng nhìn mọi thứtheo hướng tích cực.
Cùng một bầu trời tại sao người thì lại thấy màn
đêm tăm tối, người thì lại thấy lấp lánh những vì
sao? Việc nhìn nhận mọi thứ cũng một phẩn thể
hiện cách suy nghĩ ở mỗi người. Cuộc sống luôn
tồn tại nhiều sắc thái khác nhau, tôi phải mở đơi
mắt và tấm lịng để đón nhận bao điều lí thú.
Một trong những phương pháp dạy của thầy
Kobayashi mà tôi yêu thích chính là việc dạy học
sinh gần gũi với thiên nhiên. Những buổi ngoại
khóa ngồi trời của trường Tomoe, những lẩn
<b>20</b>
"Tôt-tô-chan bên cửa sổ" mới thấy cuộc sổng
không gắn liền với những công nghệ mới thật
thoải mái làm sao. Tách trà này tựa một chốn tìm
về thời quá khứ xa xăm khi chúng ta giao tiếp với
nhau qua cốc sữa, bữa ăn,... chứchẳng phải những
chiếc smartphone hiện đại.
"Tôt-tô-chan bên cửa sổ" mở ra một nền giáo
dục trong mơ, một nền giáo dục nhân loại đang
cố gắng vươn tới. Muốn có được nền giáo dục ấy
trước hết phải bắt đấu từ mỗi cá nhân. Khi nào
những đứa bé nhưTôt-tô-chan được tất cả chấp
nhận, khi nào xuất hiện những bậc phụ huynh như
mẹ của Tôt-tô-chan, khi nào có những nhà giáo
thật sự quan tâm và dám đấu tranh vì sự nghiệp
trổng người như thầy Kobayashi thì khi ấy những
ngôi trường nhưTomoe mới thật sự xuất hiện.