Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

TRUYỆN KỂ DANH NHÂN LỊCH SỬ TRUNG QUỐC - Bá vương biệt Cơ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (96.21 KB, 4 trang )

TRUYỆN KỂ DANH NHÂN LỊCH SỬ
TRUNG QUỐC
Bá vương biệt Cơ

Lưu Bang đã nhân cơ hội Hạng Vũ đang chinh phạt Điền Vinh nước Tề, bèn xuất
binh từ Quan Trung đánh chiếm được Bành Thành- đô thành của Hạng Vũ, rồi
chia quân cho Hàn Tín và Trương Nhĩ chinh chiến với Yến, Triệu. Cịn Bành Việt
dẫn qn đến Hồi Nam quấy nhiễu đường vận lương của quân Sở. Hạng Vũ được
tin vơ cùng giận dữ, vội vàng dẫn 30 nghìn tinh binh về vây đánh Bành Thành.
Trải qua mấy trận kịch chiến, Lưu Bang bị thất bại thảm hại, mấy chục nghìn quân
bị thiệt hại quá nửa, cha và vợ đều bị quân Sở bắt làm tù binh.
Lưu Bang lui giữ ở vùng Dinh Dương, Thành Cao, lại bị Hạng Vũ Tấn cơng, nên
chẳng cịn cách nào khác, đành phải cầu hịa với Hạng Vũ. Hạng Vũ đã toan đồng
ý thì bị mưu sĩ Phạm Tăng phản đối. Lưu Bang thấy cầu hịa khơng xong, liền áp
dụng kế phản gián của mưu sĩ Trần Bình, khiến Phạm Tăng bị giết chết, giảm
được sức ép cho quân Hán. Sau đó hai bên cầm cự nhau trong hơn hai năm trời.
Năm 203 trước công nguyên, Hạng Vũ dẫn quân đánh Bành Việt để bảo đảm
thơng suốt đường vận lương, trước khi đi có dặn Tào Tư viên tướng ở lại giữ thành
Thành Cao là không được giao chiến với quân Hán, nhưng nào ngờ Hạng Vũ vừa
đi khỏi thì Lưu Bang dẫn quân kéo đến, ban đầu Tào Tư chỉ trấn giữ thành trì
khơng ra nghênh chiến, về sau thật khơng thể nào chịu nổi quân Hán ngày nào
cũng kéo đến chửi mắng, xỉ nhục, bèn quyết định vượt qua sông Phiếm Thủy, để
quyết một trận tử chiến với quân Hán. Nhưng quân Sở vừa qua sơng được một nửa
thì bị qn Hán đánh cho một trận tơi bời, Tào Tư phải rút kiếm tự sát. Còn bên
kia, Hạng Vũ đang đánh trận nào thắng trận ấy, khi được tin Thành Cao đã thất
thủ, vội kéo quân trở về rồi hai bên đối trận nhau ở Quảng Võ, bấy giờ Hạng Vũ
cho áp giải cha của Lưu Bang ra trước trận, khuyên gọi Lưu Bang đầu hàng, bằng
khơng thì sẽ giết chết Lưu Thái Công. Lưu Bang lớn tiếng đáp rằng: "Hai chúng ta
đã từng là anh em, cha của tôi cũng là cha anh, nếu anh muốn giết cha anh để nấu
canh thì hãy cho tơi xin một bát nếm thử". Hạng Vũ thấy dọa không nổi, bèn bắn
một mũi tên làm Lưu Bang bị thương, Lưu Bang dặn quân Hán giữ vững trận địa,


rồi lui về Thành Cao dưỡng bệnh. Lúc này, Hàn Tín và Trương Nhĩ đã thu được
tồn thắng ở đất Tề, còn Bành Việt cũng đã cắt đứt được đường vận lương của
quân Sở, Hạng Vũ đang tiến thối lưỡng nan, thì thấy Lưu Bang cử Lục Giả đến
xin cầu hòa, yêu cầu thả cha và vợ của Lưu Bang về. Đồng thời kiến nghị lấy hào
sâu làm biên giới, phía tây thuộc Lưu Bang, phía đơng thuộc Hạng Vũ. Hạng Vũ


nhận lời rồi thả người về. Nhưng nào ngờ đây là kế hoãn binh của Lưu Bang, quân
mã của Hạng Vũ bị vây khốn ở Cai Hạ. Hạng Vũ đã mấy lần phá vây đều bị thất
bại. Ngu Cơ vợ của Hạng Vũ tuy theo chồng nam chinh bắc chiến, nhưng chưa
thấy trận ác chiến nào rùng rợn như trận Cai Hạ. Vào lúc chập tối, nàng thấy
chồng mũ giáp nhuộm đầy máu trở về, liền vội vàng bày tiệc rượu, nhưng Hạng
Vũ chẳng thiết ăn uống gì, rồi lên giường ngủ. Vào lúc nửa đêm, bỗng nghe tiếng
hát nước Sở thảm thiết, thê lương, bay theo gió vang vọng khắp đại doanh quân
Sở, tiếng hát ấy nỉ non như khuyên nhủ, như than khóc, lúc xa lúc gần, gợi cho
Quân Sở nỗi nhớ quê nhớ nhà da diết, họ tới tấp rủ nhau bỏ trốn, các đại tướng
Hạng Bá, Chung Ly Vị, Quý Bố v v, cũng đều bỏ đi cả. Trong tiếng hát ấy, Hạng
Vũ thẫn thờ bước ra ngồi trướng, bấy giời chỉ cịn lại 800 binh sĩ trung thành
đang bảo vệ quanh trướng, con ngựa Ô Truy cứ hí lên như xé, ngoảnh đầu nhìn
vào trong trướng thấy nàng Ngu Cơ, người vợ thủy chung của mình đang đứng
bên ngọn đèn dầu le lói, Hạng Vũ lòng dạ rối bời, đau đớn. Nàng Ngu Cơ thấy
chồng như vậy bèn rút kiếm ra vừa múa vừa hát, rồi tự sát.
Hạng Vũ nén nỗi thương đau chôn cất vợ xong, đến canh năm cùng 800 tráng sĩ
phá vây chạy về hướng đơng, Qn Anh dẫn 5 nghìn qn mã bám đuổi theo.
Hạng Vũ vượt qua sơng Hồi, lúc này quan sĩ chỉ còn lại hơn trăm người, họ vừa
đánh vừa lui, khi đến Đơng Thành thì Hạng Vũ thấy bên mình chỉ cịn lại có 28
người, bấy giờ qn Hán đơng như kiến cỏ đã khép chặt vịng vây. Hạng Vũ đã
biết dữ nhiều lành ít, mới nói với mọi người rằng: "Ta từ lúc khởi binh, đến nay kể
đã 8 năm, từng đánh hơn 70 trận mà chẳng thua trận nào, nên mới được làm Tây
Sở Bá Vương, nay bị vây khốn ở đây, ta sẽ chém giết một trận nữa để mọi người

biết rằng, đây là trời muốn giết Hạng Vũ, chứ không phải là lỗi tại chiến trận". 28
tráng sĩ liền chia làm bốn đội phá vây, họ chém giết được hơn trăm quân Hán, khi
ra đến chân núi phía đơng hợp qn thì cịn lại 26 người.
Đồn người chạy đến Ơ Giang, Đình trưởng Ô Giang đã sắp sẵn cho họ một chiếc
thuyền con để họ qua sơng. Sau đó, Hạng Vũ và 26 tráng sĩ lại mở một trận đánh
giáp lá cà, chém giết được hơn mấy trăm quân Hán, họ nối tiếp nhau ngã xuống,
Hạng Vũ cũng đã bị thương nặng, bấy giờ ơng nhìn thấy trong đám qn Hán, có
một người trước kia từng là thủ hạ của mình, mới nói với anh ta rừng: "Tơi nghe
nói ai lấy được đầu tơi thì sẽ được phong ấp vạn hộ và hai nghìn lạng vàng, vậy tơi
xin dâng số của cải này cho anh". Hạng Vũ nói xong bèn rút kiếm tự sát.

Tiêu Hà đêm trăng đuổi Hàn Tín
Hàn Tín người Hồi Âm, xuất thân nghèo khổ, thời niên thiếu vì thiếu ăn thiếu
mặc phải đi lừa ăn lừa uống, nên bị mọi người khinh thường. Một hôm, một người
thợ mổ lăng nhục Hàn Tín trước mặt mọi người rằng: "Anh to xác như vậy mà
cũng đi học địi con chó đeo kiếm dài, nếu có giỏi thì hãy giết chết tơi, bằng khơng
thì hãy chui qua háng tơi mà đi". Hàn Tín nghe xong chẳng nói chẳng rằng, do dự


hồi lâu rồi chui qua háng người thợ mổ đi thẳng, mọi người nhìn thấy đều cười
riễu cợt Hàn Tín.
Bấy giờ, làn sóng phản Tần ngày một dâng cao, Hàn Tín đi theo Hạng Vũ, nhưng
vì khơng được trọng dụng bèn quyết định bỏ đi để tìm chủ khác.
Lưu Bang- một trong 18 đạo quân chư hầu là người khiến Hạng Vũ gờm kỵ nhất,
nên Hạng Vũ đã chia phong cho Lưu Bang vùng đất Nam Trịnh, một miền đất xa
xôi hẻo lánh ở khu vực Ba Thục và Hán Trung, xưng là Hán Vương, đồng thời còn
phong khu vực Quan Trung cho Chương Đan để kiềm chế Lưu Bang. Vì thế lực
yếu kém khơng thể so đọ với Hạng Vũ, nên Lưu Bang chỉ lặng lẽ dẫn quân bản bộ
đi sang Nam Trịnh.
Hán vương Lưu Bang đến Nam Trịnh, liền phong Tiêu Hà làm thừa tướng, Tào

Tham, Hạ Hầu Anh, Phàn Khoái, Chu Bột v v làm tướng quân, chiêu binh mãi mã,
nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị sau này tranh giành thiên hạ với Hạng Vũ. Bấy
giờ Hàn Tín nhậm chức hiệu úy dưới trướng Lưu Bang. Nhằm đánh lừa Hạng Vũ,
để chứng tỏ mình rất yên tâm ở lại Hán Trung, Lưu Bang đã làm theo mưu kế của
Trương Lương đốt bỏ đường sàn gỗ thông sang Quan Trung, do đó các binh sĩ vì
nhớ q hương đều rủ nhau đào ngũ, khiến Hán vương lo lắng ăn không ngon, ngủ
không yên.
Một hôm, bỗng nghe báo thừa tướng Tiêu Hà đã bỏ trốn, Lưu Bang sửng sốt
khơng hiểu ra sao, thì ba ngày sau lại thấy Tiêu Hà trở về, Lưu Bang nổi giận trách
hỏi rằng: "Vì sao ơng lại chạy trốn?". Tiêu Hà đáp: "Tơi không chạy trốn, mà là đi
đuổi bắt người chạy trốn đó thơi ". Lưu Bang hỏi đuổi bắt ai thì Tiêu Hà đáp là
Hàn Tín. Lưu Bang đùng đùng nổi giận mắng rằng: "Nay đã chạy mất mười mấy
tướng quân, mà chưa hề nghe thấy ơng đi đuổi, vì sao ông lại đi đuổi mỗi thằng vô
danh tiểu tốt như Hàn Tín". Tiêu Hà đáp rằng: "Nghìn qn dễ được, một tướng
khó tìm, một tướng qn như Hàn Tín trên đời chỉ có một, nếu đại vương cam
chịu ở lại đất Hán Trung này suốt đời thì chớ dùng Hàn Tín, nhược bằng muốn
đơng tiến giành giật thiên hạ thì khơng thể khơng dùng Hàn Tín".
Lưu Bang nghe vậy liền cho tìm Hàn Tín đến phong làm đại tướng. Theo mưu kế
của Hàn Tín, Lưu Bang đã nhanh chóng chiếm lĩnh được Tam Tần, giết chết
Chương Đan, rồi nhân khi Hạng Vũ còn đang bận đánh Điền Dung, Lưu Bang dẫn
quân đoạt cửa ải, chiếm được đô thành Tây Sở- Bành Thành, sau đó lại ra lệnh cho
Hàn Tín và Trương Nhĩ bắc tiến, chiếm được địa bàn của Hàn,Triệu. Mấy chục
nghìn qn của Hàn Tín và Trương Nhĩ đã áp sát nước Triệu.
Hàn Tín đóng qn tại nơi cách Tỉnh Kinh Khẩu, doanh trại của đại quân nước
Triệu chưa đầy 30 dặm. Nửa đêm hơm đó, Hàn Tín ra lệnh cho hai ngàn kỵ binh,
mỗi người cầm một lá cờ đỏ nấp sẵn ở trong núi, dặn họ đợi khi nào quân Triệu
thấy quân Hán rút lui rồi đuổi theo, thì sang cướp trại quân Triệu, nhổ hết cờ của
quân Triệu, cắm cờ của quân Hán lên. Sau đó, Hàn Tín cịn điều 10 nghìn qn mã
bày trận bên bờ sông, quân Triệu thấy vậy đều chê cười Hàn Tín. Khi trời gần
sáng, Hàn Tín ra lệnh rút quân, quân Triệu quả nhiên đuổi theo, quân Hán vừa

đánh vừa lui ra bờ sơng, cùng hợp với 10 nghìn qn đóng ở đó, nâng số qn lên
tới 200 nghìn người. Do phía sau là sơng, lại khơng có cầu thuyền, nên quân Hán


chỉ có một lối thốt là xơng pha chém giết mở một con đường máu, nên khí thế
tăng lên gấp bội. Trong lúc giao chiến, quân Triệu nhìn thấy doanh trại của mình
đều cắm tồn là cờ đỏ của qn Hán, cứ tưởng là vua Triệu đã bị bắt, đều vơ cùng
hoang mang, nên bị qn của Hàn Tín đánh cho tan tác. Hàn Tín chỉ một trận san
bằng đất Yến, Triệu, ít lâu sau lại chiếm được Tam Tề, cho mãi tới khi giúp Lưu
Bang đánh bại được Hạng Vũ.
Sau khi lên làm vua, Lưu Bang không muốn duy trì chức vị cao của các cơng thần
dựng nước. Trước đó, Lưu Bang đã khun Hàn Tín giao lại binh quyền, đổi
phong làm Sở Vương. Ít lâu sau, Chung Ly Vị một viên đại tướng của Hạng Vũ do
bị triều đình nhà Hán truy nã, mới đến trốn trong nhà Hàn Tín, Lưu Bang biết
được, Hàn Tín chẳng cịn cách nào khác đành phải nói lại với Chung Ly Vị,
Chung Ly Vị uất ức liền rút kiếm tự sát.
Hàn Tín xách thủ cấp của Chung Ly Vị đến gặp Lưu Bang, Lưu Bang thấy vậy tức
tối nói: "Ơng chạy biệt tăm đi đâu mà bây giờ mới đến tự thú, muộn rồi", nói xong
bèn ra lệnh cho võ sĩ trói Hàn Tín lại để trị tội. Các đại thần khuyên mãi, Hàn Tín
mới khỏi chết và bị giáng làm Hồi Âm Hầu. Mấy năm sau, nhân khi Lưu Bang
xuất binh chinh chiến, vợ Lưu Bang là Lã Hậu đã cùng Tiêu Hà bày mưu lừa Hàn
Tín đến Tràng An, bắt giam trong buồng kín rồi sát hại. Thế mới thật là: "Thành
sự tại Tiêu Hà, bại sự cũng tại Tiêu Hà".



×