Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (225.82 KB, 10 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i>...</i>
<i>Mới hôm nào sống với mẹ cuộc sống cứ ngọt bùi</i>
<i>Nay con chập chững trên đường đời xa lạ</i>
<i>Mới mẻ lắm nên cũng đầy sa ngã</i>
<i>Thấy cuộc sống xa nhà quá đỗi khó khăn.</i>
<i>...</i>
Tạm biệt nhé quê hương con đi thực hiện ước mơ
Làm sinh viên nhưng tạm gọi là cô giáo nhỏ
Dù cuộc sống có bao điều gian khó
Ở nơi xa xin mẹ cứ yên lòng.
<i><b>Võ Thị Hà</b></i>
<i><b>K59 - ĐHSP Hà Nội</b></i>
<i><b>(VH&TT số tháng 3 (207) - 2010)</b></i>
...
<i>Bước lặng thầm theo mỗi mùa hoa,</i>
<i>Gửi mơ ước trôi theo dịng năm tháng</i>
<i>Nơi ấy có người...</i>
<i>dáng hao gầy...</i>
<i>lặng lẽ...</i>
<i>trên bục giảng,</i>
<i>Cho chúng con những tiết học hăng say</i>
<i>...</i>
Lặng thầm theo con biết bao mùa mưa nắng,
Để hôm nay sân trường sao vắng lặng
Hồi niệm có cịn trong khoảng trắng mờ xa?
Dấu u này gửi một thời đã qua
Một thời tuổi hoa, một thời vụng dại,
Một thời... tuổi thơ... trơi... hồi... mãi mãi
Mà ai ửng hồng trong nắng chiều nghiêng?
Mãi xa rồi những kỉ niệm hồn nhiên
Con bước vào khoảng trời xanh mới lạ
Chia tay nhé: Tiếng trống trường giục dã
Da diết nhơ hồi bóng dáng nào xa?
Bước lặng thầm theo mỗi mùa hoa,
Gửi mơ ước trơi theo dịng năm tháng
Nơi ấy có người...
dáng hao gầy...
lặng lẽ...
trên bục giảng,
Dịu dàng ơi! Áo trắng có cịn đây?
Xơn xao cả vịm mây, ve kêu thương vành lá
Nắng tháng năm vẫn nồng nàn oi ả,
Bỗng chốc thật hiền - phút bất chợt cơn mưa
Mai xa rồi con mãi nhớ trường xưa
Vùng trời tuổi thơ hằn in bao vụng dại
Nơi tuổi mười lăm con nằm lại
Mãi ngủ yên trong ấm áp tình thương...
<i><b>Nguyễn Thị Thương</b></i>
<i><b>Lớp 11A6 - THPT Cao Bá Quát - Gia Lâm - Hà Nội</b></i>
<i><b>(VH&TT số tháng 5+6.2010)</b></i>
Ửng hồng đôi má
Mùa xn dậy thì
Giấu dun vào tóc
Giấu hiền trên mi
Nõn xanh đồng bãi
Mạ non mắt nhìn
Rau sam tim tím
Búp mềm xinh xinh
Nắng ấm nghiêng nghiêng
Cỏ lào rắc rối
Dấu chân đường xa
Câu thơ ghi vội
Mùa xuân nhí nhảnh
Gieo sương tay mềm
Hứng vào phễu lá
Bầu trời thiên nhiên
<b>Võ Thị Hà</b>
<i>"... Tuổi mười lăm, em lớn từng ngày/ Một buổi sớm, em bỗng thành thiếu nữ... Đó là</i>
<i>những câu mở đầu một bài thơ mà mình tình cờ được nghe từ thầy giáo dạy mơn Sinh</i>
<i>vật. Mình thấy bài thơ rất hay, có âm điệu và những câu rất ám ảnh, gợi cảm xúc." Mời</i>
<i>các bạn đọc bài thơ Hoa sữa của nhà thơ Nguyễn Phan Hách để cùng cảm nhận...</i>
Tuổi mười lăm, em lớn từng ngày
Một buổi sớm, em bỗng thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu, anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất quanh hồ.
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc
Tình u đầu tưởng khơng gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh
Tại vầng trăng? Tại em hay tại anh?
Tại sang đông khơng cịn hoa sữa
Tại siêu hình? Tại gì khơng biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay...
Đau khổ, buồn, nhưng éo le thay
Không phải thời Rômêo và Juliet
Nên chẳng có đứa nào dám chết
<i>...</i>
<i>Sáng nay cơn mưa rào</i>
<i>Đã tạnh từ lúc nào</i>
<i>Ông mặt trời lên cao</i>
<i>Cho vạn vật khô ráo</i>
<i>...</i>
Đêm qua trận mưa rào
Nước trút đổ ào ào
Sấm tan cả trăng sao
Cơn mưa lớn biết bao.
Sáng nay cơn mưa rào
Đã tạnh từ lúc nào
Ông mặt trời lên cao
Cho vạn vật khô ráo
Cây cỏ bừng tỉnh táo
Làm tươi tốt cây đào
Trên cành chú chim sáo
Đang nhấm nháp trái táo
Bay lượn, đậu bờ rào
Rồi nhảy vút lên cao
Sau khi trận mưa rào
<i><b>Nguyễn Kiên Trung</b></i>
<i><b>Lớp 6B - Trường THCS Đồng Giao - TX Tam Điệp - Ninh Bình</b></i>
<i><b>(VTT số tháng 5+6/ 2010)</b></i>
<i>Mùa thu đã lại về, khơi gợi trong hồn người biết bao cảm xúc... Cảm xúc về nắng thu, </i>
<i>gió thu, lá thu... và những bài thơ thu... Trong những ngày thu này, VH&TT mời các bạn </i>
<i>cùng đọc bài thơ Khi mùa thu sang của nhà thơ Trần Đăng Khoa...</i>
Mặt trời lặn xuống bờ ao
Ngọn khói xanh lên, lúng liếng
Vườn sau gió chẳng đuổi nhau
Lá vẫn bay vàng sân giếng
Xóm ngồi, nhà ai giã cốm
Làn sương làm mỏng, rung rinh
Em nhỏ cưỡi trâu về ngõ
Tự mình làm nên bức tranh
Rào thưa, tiếng ai cười gọi
Trông ra nào thấy đâu nào
Một khoảng trời trong leo lẻo
Thình lình hiện lên ngơi sao
Những muốn kêu to một tiếng
Thu sang rồi đấy! Thu sang!
Lòng bống nhớ ông Nguyễn Khuyến
Cõng cháu chạy rông khắp làng...
<b>1973</b>
<i>Cháu Nguyễn Thị Yến, lớp 9A2 , THCS Đại Bản, An Dương, Hải Phịng thân mến, cơ là nhà thơ</i>
<i>Phan Thị Thanh Nhàn, cơ cũng đọc tạp chí Văn học và Tuổi trẻ thường xuyên. Nhờ vậy, cô được</i>
<i>theo dõi và hiểu thêm về tuổi trẻ của các cháu hiện nay. Trong số tháng 7 (190) vừa rồi, cô rất</i>
<i>xúc động khi đọc được tâm sự của cháu qua bài thơ: "Ai có thể chia sẻ với tơi?". Yến thân mến,</i>
<i>cơ khơng biết nói gì nhiều, chỉ muốn gửi để cháu đọc một bài thơ cô đã viết về... ý định tự tử của</i>
<i>cô (giống như tâm sự của cháu vậy).</i>
Có đơi lúc buồn
Tơi đã định tự tử!
Sống làm chi khi bè bạn bon chen
Cơ quan quanh năm đấu đá
Sóng làm chi khi người yêu thành người lạ
Ngày như đêm một mình
Sống làm chi lương ba cọc ba đồng
Viết báo, làm thơ vẫn loay hoay không đủ.
Sống làm chi khi mọi tượng thần đều sụp đổ
Người ta tin u lại hố tầm thường
Vậy mà tơi vẫn sống nhơn nhơn
Vẫn cười nói, họp hành, chưng diện.
Vẫn hi vọng kiếm được một ông chồng đáng mến
Một người đã thông minh lại giàu
Và tôi hiểu ra trong thăm thẳm niềm đau
Tôi vẫn còn yêu đời quá
<b>Nhà thơ Phạm Đình Ân</b>
<i>...</i>
<i>Ngẫm lẽ thường mặn nhạt</i>
<i>Muối biển đời trắng tinh</i>
<i>Ngày đầu năm mua muối</i>
<i>Cầm lên tay, giật mình.</i>
<i>...</i>
Ai mua muối ra mua
Một rao, mười tiếng vọng
Mặn về nghìn năm xưa.
Hạt cắn đôi cơ cực
Dưa cà kiếp rủi may
Bạc mồ hôi mủn áo
Ớt mặn dầm đắng cay.
<i>(Nguồn: Tuyển tập thơ Việt Nam 1975 - 2000, NXB Hội nhà văn, 2000)</i>
<i>...</i>
<i>Lá rung rinh trong ánh mắt biếc cười</i>
<i>Em xâu lá thành vu vơ</i>
<i>Và chênh chao</i>
<i>...</i>
Chiếc lá nào run rẩy
Chiếc lá nào chênh chao
Nghiêng mình theo làn nắng
Thả hồn theo gió bay
Chênh chao...
Em đưa tay ra
Em chơi trò bắt lá
Lá chênh chao trong vũ điệu xoay tròn
Em chênh chao trong niềm vui của lá
Cười mỉm
<b>Lớp 12Văn - THPT chuyên Hùng Vương - Phú Thọ</b>
<b>(VH&TT số tháng 3 (183) - 2009)</b>
<i>...</i>
<i>Dãy hành lang mỗi lúc một thêm dài,</i>
<i>Khi chúng mình bước vào kì thi cuối</i>
<i>Cánh phượng hồng ngẩn ngơ vì tiếc nuối</i>
<i>Một mùa hè đầy ắp những buồn vui...</i>
<i>...</i>
Một chút chua ngọt tuổi ơ mai
Thêm ít ớt, gừng, cay xè trên đầu lưỡi
Trong hộc bàn tồn là me ngào, cóc ổi,
Thầy ngó qua, lặng lẽ khẽ mỉm cười
Xuất hiện ngoài hành lang một má lúm đồng tiền
Đám cận thị bỗng nhiên chùi lại kính.
Những vần thơ hồn nhiên và ngộ nghĩnh,
Những kỉ niệm trong ngăn bàn ai cũng biết
Nên tuổi học trò chan chứa những vần thơ...
<i><b>Lê Vũ Vân Anh</b></i>
<i><b>Lớp 10A12 - THPT Nguyễn Thị Minh Khai - TP. Hồ Chí Minh</b></i>
<i><b>(VH&TT số tháng 4 (185) /2009)</b></i>
<i>...</i>
<i>Tính con gái đố ai mà biết được</i>
<i>Có một ngày mây bỗng hố thành mưa!</i>
<i>...</i>
Đám mây nhỏ bay cùng trời cuối đất
Có ai tin mây đứng lại bao giờ
Tính con gái đố ai mà biết được
Con gái đứng chờ con trai tan học...
Suốt đường về xin lẽo đẽo làm "đi"...
<b>Lê Khánh Ngân Thảo</b>
<b>Lớp 10A5 - Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai - TP. Hồ Chí Minh</b>
<b>(VH&TT số tháng 4 (185)/ 2009)</b>
<i>Con người có những giây phút thích cơ đơn</i>
<i>Để nghe thấy được những điều, có ai bên, khơng nghe thấy</i>
<i>Nhưng nếu kéo dài thành tháng năm những giây phút ấy</i>
<i>Con người sẽ héo mịn, đau khổ... bơ vơ!</i>
Đảo? Đó là sự cô đơn giữa muôn trùng biển khơi
Tuyết trên núi cao! Đó là sự cơ đơn giữa mênh mang trời biếc...
Lá vàng là sự cơ đơn cịn có sức để lượn bay
Tiếng vạc đêm sương là sự cô đơn còn kêu lên được...!
Thằng Cuội cung trăng là sự trừng phạt bằng cô đơn
Cuộc đời cung phi là sự may mắn cao sang dẫn đến niềm cô đơn tê tái
Vẫn cịn vạn tiếng thở dài cơ đơn của những người chồng, người cha sống cạnh vợ, cạnh
Vẫn còn triệu lời cơ đơn trong tình u trai gái...
Khơng gian cơ đơn nhờ nhờ không màu sắc
Thời gian cô đơn khép một vịng vây rất chặt
Bàn tay cơ đơn thương bóp nát chính trái tim mình
Bàn chân cơ đơn thường dẫn ta đến với Thần, với Phật...
"Trăm năm cô đơn: làng Ma-cơn-đơ khơng cịn dấu vết
Một thống cơ đơn thơi, đủ cho tôi héo úa cả tâm hồm
Hỡi trái đất, dẫu còn khổ đau, dẫu còn như giọt lệ
Xin đừng là giọt lệ của cô đơn...!
<b>Nhà thơ Phạm Hổ</b>
<b>(VH&TT số tháng 6 (189)/2009)</b>