Tải bản đầy đủ (.doc) (10 trang)

Những bài thơ hay nhất

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (153.15 KB, 10 trang )

Yêu
Yêu,là chết trong lòng một nửa
Vì mấy khi yêu,có ai hiểu nó đâu
Trao tình thật nhiều,nhưng chẳng bấy nhiêu
Người ta hờn,hay phụ củng chẳng biết
Một phút bên nhau,cũng như một giờ chi kỷ
Như chiếc lá thu tàng,trong chiều gió đơn côi
Vì mấy khi yêu,chưa biết ta yêu hay hững hờ
Vì mấy khi tình,còn đó có chờ ta không
Tình yêu lạc lối giữa nhưng cơn buồn không sao tả hết
Và cảnh đời,là một bãi sa mạc vu vơ
Và tình là sợi dây chỉ,vấn vít trong tim
Yêu,là chết cho người mình yêu.
Yêu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu .
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu ;
Người ta phụ , hoặc thờ ơ , chẳng biết ...
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt .
Tưởng trăng tàn , hoa tạ với hồn tiêu ,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu !
-- Yêu , là chết ở trong lòng một ít .
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt ,
Những người ai theo dõi dấu chân yêu ;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu .
Và tình ái là sợi dây vấn vít .
Yêu , là chết ở trong lòng một ít .
CẢM ƠN
Cảm ơn cuộc đời cho em dám yêu anh
Nồng nàn và liều lĩnh
Ngay cả khi chưa biết đích đến là đâu


Cảm ơn cuộc đời đã đưa ta đến bên nhau
Không tính trước mọi điều
Không ào ạt vũ bão
Nhưng cũng không thảnh thơi phút giây nào
Cảm ơn cuộc đời em có trái tim
Để choáng ngợp trước anh
Như bờ cát choáng ngợp trước mênh mang của bể
Triệu triệu năm qua song mãi vỗ về
Nhưng ngày mai
sẽ còn lại gì sau chót những đam mê
Hay anh rồi cũng ra đi như chưa bao giờ đến
Đừng đổ thừa cho bức tường định kiến
Lửa lòng nào chẳng đến lúc nguôi phai!
Thì thôi
Em đành phải cám ơn cuộc đời
Dù tình yêu không lối thoát
Dù hạnh phúc bất ngờ trở mặt
Nâng mình lên trên cao
Nhưng anh ơi
Bất chấp những gì chờ đợi phía sau
Em sẵn sàng phiêu lưu
Sẵn sàng trả giá
Sẵng sàng cảm ơn người cho em biết khổ đau.
NHỮNG ĐIỀU EM MUỐN
Muốn nói một điều gì đó với anh
Mà bóng đêm dày quá
Em sợ mình không nhìn được tất cả
Những buồn vui trong mắt anh sâu !
Muốn nói nhiều điều muốn nói từ lâu
Trời chợt nổi cơn giông tố

Em lại sợ sự vô tình của gió
Lời nói đầu môi gió sẽ cuốn xa vời...
Muốn hét lên vì nỗi nhớ anh ơi
Giữa trùng điệp khổ đau có tình yêu tồn tại
Em thấy sợ tiếng lòng mình dội lại
Vách đá vô tri nào hiểu tiếng con người !
Muốn được một lần, chỉ ước một lần thôi
Được ngã vào ngực anh, ngủ vùi trong thanh thản
Sợ đôi vai thêm một lần nặng gánh
Đành ngủ vùi nghìn khao khát riêng em.
NHỮNG GÌ KHÔNG THỂ NÓI CÙNG ANH
Cho em được một lần khóc trên vai anh
Khi nghĩ về người ấy
Quá khứ khiến em giật mình nhìn lại
Anh không là người đến sau
Nhưng người xưa… ngày xưa… có thể…
Vì những nỗi đau, đau đến tận giờ !
Ngựa hoang về tới bến sông bình yên
vết thù trên lưng vẫn còn nguyên vẹn
Em mang nguyên vẹn nỗi đau đầu đời
Đến với trái tim anh độ lượng…
Có lúc chợt thèm được như ngựa hoang
mơ giấc mơ quên miền quá khứ
Thèm được như ngựa hoang
phá tung mọi buộc ràng, định kiến
Thèm được như ngựa hoang
Như ngựa hoang…
Cứ mải lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc
Giờ em mới nhận ra mọi điều không đơn giản
Và anh ơi

Nếu đến một ngày chồn chân mệt mỏi
Em gục xuống giữa cánh đồng nghiệt ngã
Anh có vực em dậy
cho em được một lần nữa khóc trên vai anh ?
Khô khan
Chợt một ngày em bảo anh khô khan
Không nói nổi lời dù một lời của gió
Không dịu dàng và mượt mà như cỏ
Không êm đềm hay lơi lả như trăng
Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng , buồn thay , em nói đúng
Gã đàn ông trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ
Nhưng lẽ nào em chẳng nhận thấy ư ?
Anh không nói , vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi
Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già
Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra ?
Giữa cái khô khan có chút gì bối rối ?
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời
Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi
Khi anh đã về với mình rất thật
Khi anh thấy tận trong anh - sâu nhất
Ánh mắt em nhìn trách móc , suy tư
Em vẫn còn thao thức đấy ư ?
Vằng vặc thế vậy mà trăng vẫn khuyết
Anh sẽ nói , và mong em sẽ biết
Có những lời gửi đến chỉ mình em .
Nói với người yêu cũ

Em đừng nhớ làm gì tình yêu ấy
Chỉ mình anh thương nhớ cũng đủ rồi
Tình đầu thường mong manh như nắng
Ngỡ rất gần mà lại xa xôi
Em cứ để cho mùa thu rụng lá
Lá rồi cũng khô chẳng thể mãi màu vàng
Nếu gió cuốn về nơi xa ngái
Cũng chỉ vì ngọn gió ...đa mang
Em cứ mặc cho vầng trăng khuyết nửa
Qua mùa đông trăng lại tròn đầy
Đừng thổn thức khi thấy hoa quỳnh nở
Sớm mai này hoa sẽ tàn phai
Em hãy quên như chưa bao giờ nhớ
Cứ bình tâm bên cạnh một người
Dừng cúi mặt khi gặp anh trên phố
Vấn vương gì một kẻ dở hơi.
Tình lặng !
Em đã yêu anh nhiều lắm ,
Lặng thầm như gió bên trời .
Anh có thấy lòng xao xuyến ,
Khi nhìn vầng trăng đơn côi .
Em cất vạn lời không nói ,
Đăm đắm nhìn theo bước chân .
Anh đi để khung trời nhỏ ,
Nhớ nhung trăng cứ bạc dần .
Cuộc đời bao điều không thể ,
Em chẳng giận gì một ai .
Chỉ có nỗi đau khôn tỏa ,
Mênh mang như lượn sóng dài .
Em vẫn yêu anh nhiều lắm ,

Lặng thầm theo tháng năm trôi .
Anh có thấy lòng se sắt ,
Khi nhìn vầng trăng chia đôi ...
BAO GIỜ HẾT GIẬN
Hôm qua tan học về chung
Hôm nay tan học lạnh lùng bước đi
Người cúi mặt, kẻ lầm lì
Mặc cho lũ bạn xầm xì nhỏ to
Ra chơi miệng vẫn reo hò
Mà sao cứ thấy buồn xo trong lòng
Bao nhiêu ấm ức chất chồng
Giận chưa vơi bớt mà mong đã đầy
Tựa vô cửa lớp bên này
Nhớ nhung sau cánh cửa dày bên kia
Bạn ơi, lát nữa ra về
Có hay có một người đi một mình ?
Bao giờ mới hết làm thinh
Bao giờ hai đứa miệng xinh cùng cười ?
Thơ Đôi Dép
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác

Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
Núi Đôi
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
Bữa thì em tới bữa anh sang.
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.

Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Đâu ngờ từ đó mất tin nhau.
Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục
Núi Đôi chăng.
Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông.
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà thăm núi Đôi.
Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thủy chung.
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em.
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo

Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay,
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.
Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này?
Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
TA LÀ NGƯỜI ĐẾN SAU
Ta biết là người đến sau
Thà rằng cố dấu đớn đau trong lòng

Chuyện tình như những dòng sông
Nghìn vô bờ bến biết trông hướng nào
Tình anh như sống dạt dào
Lòng anh câm nín cố đào chôn đi
Níu kéo nàng đến làm gì
Chuyện tình này sẽ chia ly suốt đời
Đau xót nào viết nên lời
Nằm mơ hạnh phúc xa vời đôi ta
Trái tim giữa chốn băng hà
Cho anh ánh sáng bước ra chốn này
Chuyện tình giờ đã trắng tay
Lạc trong cuộc sống dẫy đầy đau thương...
Một chút Ta
Em chớ cười, ta tuổi Bính Thân
Là con khỉ nên ta hảo ngọt
Ăn trộm đào , may- không bị nhốt
Bị nắm quăng rơi xuống cuộc người
Em cũng như một loài trái tươi
Mầu nhiệm , ngon hơn đào thượng giới
Ta với mãi vẫn không đụng tới
Trái- ngon- em lủng lẳng cành mơ
Ta căng lòng dưới gốc đời, chờ
Chỉ hứng được mấy nhành lá úa
Không đủ nhóm thành đống lửa
Thẻo buồn nướng- rượu lưng hồ
Nỗi buồn như chiếc vòng kim cô
Ta loay hoay gỡ mãi
Sực nhớ , ngẩng nhìn thấy trái
Con chim nào đã tha
Cúi nhìn thấy sứt một chút ta !

Trò chơi
Anh đã yêu em một tình yêu quá độ
Đôi lúc làm em sợ, phải không em?
Em đã quen với những gì nho nhỏ
Vui chỉ đủ buồn và nhớ để vừa quên
Ái ân hẹn hò.... trò phiêu lưu vặt vãnh
Như giấm chua trong bữa nhạt hằng ngày
Mà vẫn biết tình yêu là rượu mạnh
Nâng lên môi rồi chưa uống đã lo say
Anh chẳng trách em đâu, thời buổi này là vậy
Sống thì lay lắt mà chết lại tiếc mình
Đành giết mình trong trò chơi tình ái
Trò chơi này không có chỗ cho anh
Khoảng Cách
Anh vẫn ở bên em
Nhưng lúc nào cũng cách xa một khoảng
Khi tỉnh dậy em vẫn thường hốt hoảng
Mái đầu mình không có một bờ vai
Ngỡ lúc nầo anh cũng ở quanh đây
Và hiểu hết mọi vui- buôn-sướng- khổ
Nhưng ai biết niềm vui như cánh gió
Còn nỗi buồn lặng lẽ thấm cô đơn
Em bước giữa đời chân dại chân khôn
Đâu biét khóc cười cũng ngọt ngào, cũng đắng
Đâu thấy lỗi lầm mang trên mình biển cấm
Nên khóc cười , lầm lỗi cũng vô tư
Trái tim anh lãnh đạm đến không ngờ
Và nghiệt ngã. Và rạch ròi quá đỗi
Em buồn tủi không thấy mình có lỗi
Giữa chúng mình khoảng cách cứ dần xa

Mỗi đêm về gieo nước mắt xót xa
Không trách cứ cuộc sống nhiều vị đắng
Chỉ mơ ước bờ vai anh nồng ấm
Để mái đầu tin cậy lúc phong ba
Ấm nồng
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói lòa đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời
Anh cứ là anh, thế thôi
ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường
CUỐI CON ĐƯỜNG ĐƠN CHIẾC
Ðừng dối em, anh có một trái tim biết khóc
Một trái tim khao khát vỗ về
Trái tim non trái tim mềm quá thể
Trước em mà, sao nỡ giấu che đi?
Anh dối em, em nhầm lẫn thì sao
Ai chia sẻ khoảng đời riêng gió bão
Anh yêu dấu, khép làm chi cánh cửa
Ngõ đời anh, em đứng đợi lâu rồi

Ngõ đời anh xao xác lá vàng rơi
Em đứng đợi bao mùa, không dám nhặt
Lá xanh cho người, về với em lá úa
Lá bây giờ lá của em chưa?
Của em chưa nỗi buồn sâu đáy mắt
Câu thơ bay trong giấc ngủ chập chờn
Của em chưa ngọt ngào anh đánh mất
Những trưa chiều hoang lạnh lắm cô đơn?
Anh của em chưa - câu hỏi đắng tâm hồn
Em đơn chiếc vỗ về em mấy bận
Ôi hạnh phúc dẫu phía nào xa thẳm
Cuối con đường tìm kiếm, vẫn còn anh!
Cuối con đường đơn chiếc, em tin
Anh sẽ đợi chờ em, sâu đáy mắt
Anh sẽ đợi chờ em, trái tim non biết khóc
Xao xác lá vàng em nhặt giữ riêng em.
Một nửa
Nửa cốc nước cũng làm vơi cơn khát
Nửa vầng trăng đủ cho kẻ mộng mơ
Nửa sự thật không còn là sự thật
Tình yêu không một nửa bao giờ!
Tôi tự hỏi: Phải chăng mình khe khắt?
Thế giới này vạn vật chia hai!
Nhưng tôi biết điều này là sự thật:
Bây giờ taôi chỉ còn 1 nửa
ANH XIN LỖI
Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay trong chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nào rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng thêm cháy khát tự do

Anh xin lỗi vì những nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt em ơi
Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng
Anh xin lỗi vì những chiều lơ đãng
Nhớ tới một người khi đang nắm tay em
Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà không trân trọng
Trái tim yêu một thời từng nóng bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa
Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh
Còn lại những điều rất đỗi mong manh
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em!
Cho Một Người
Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế
Khi người không yêu ta
Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế
Như đánh mất điều gì

Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả
Có lẽ ta thương người
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi
Ngỡ chẳng có gì đâu
Mà sao thành rắc rối
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói?
Bởi đơn giản thế thôi
Biết làm sao cho được
Khi người thì yêu tôi
Còn tôi yêu người khác.
Em sẽ đợi ....
Em không đến bên anh lúc buồn
Nỗi buồn nào rồi cũng qua đi
Lời an ủi sẽ trở thành vô nghĩa
Em sẽ không đến đâu nếu anh lạnh giá
Bởi trái tim dẫu có cháy bùng như lửa
Rồi cũng có ngày lửa tàn
Em không thể theo bước chân lang thang
Khi anh cô đơn một mình trên phố vắng
Lỡ đâu phố có thêm người
Bởi tình yêu không giản đơn là những nụ cười
Nên em không đến đâu nếu anh hạnh phúc
Chỉ khi nào anh bật khóc
Em sẽ đến
Để thấm những giọt tâm hồn trên đôi mắt của anh

Cô bé không phải của anh
Cô bé có nụ cười lặng lẽ
Trông thật xinh mà cũng thật buồn
Ta yêu giọng em cười khe khẽ
Cả nét buồn nhân dáng dễ thương
Cô bé dấu môi cười ngượng ngập
Tay vụng về đan lấy bàn tay
Sợi nắng vô tình làm em chớp mắt
Cho mắt nai nhẹ khép mi gầy
Cô bé đứng chờ buổi chiều tan học
Tay ngoan hiền ôm sách vở cười xinh
Mong cô bé đừng đợi ai đưa đón
Cho anh theo cô như bóng với hình
Cô bé về bàn tay nắm tay
Của một người yêu dáng dấp hao gầy
Của một người anh hay người thân thuộc
Cũng đủ anh buồn ....cô bé có hay
THẾ LÀ
Thế là anh tỉnh cơn say
Thế là em chịu đắng cay một đời
Thế là gió thoảng mây trôi
Thế là anh đã quên lời thề xưa!
Thế là hết sớm lại trưa
Thế là bão nổi,mây mưa ngập lòng!
Thế là yêu cũng bằng không
Thế là thương nhớ cũng chồng người ta!
Thế là anh đã đi xa
Thế là anh đã quên ta mất rồi!
Thế là là thế nguời ơi!
Thế là tình đến,để rồi tình đi!

Thế là yêu để làm chi
Thế là câm nín,cười đi với đời!
Thế là thuyền vẫn chơi vơi,
Thế là thôi hết,một thời bến mơ!
Mái trường kỉ niệm
Khung cửa sổ, khoảng sân trường vàng nắng
Mười mấy năm vẫn đó nét dịu hiền
Mái ngói đỏ xô nghiêng bầy sẻ đậu
Vẫn bình yên ấm áp cả con tim
Và thủa ấy tâm hồn ta đẹp lắm
Nét thơ ngây như tà áo trắng màu
Thơ ai tặng nào đâu ta đã hiểu
Sự vô tình để hoá thành giận nhau
Và ngày tháng cứ trôi đi lặng lẽ
Thoáng giật mình ta nghoảnh lại phía sau
Cứ mê mải với những dòng kiến thức
Bởi vô tình ta đánh mất tình đầu.
Lời của mắt
Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìn
Phút hiểu anh cũng là phút ấy
Vì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáy
Vì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiều
Có lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ lời yêu
Em chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấy
Đừng hỏi em không nhìn sao thấy
Cho em hỏi một lời: Sao anh cứ nhìn em ?
ANH LỤC TÌM TRONG KÍ ỨC
Anh lục tìm trong kí ức
Câu nói nào em nói với riêng anh
Mà hôm đó lá rờn xanh như ngọc

Bầy chim non thánh thót hót muôn cành.
Anh lục tìm trong kí ức
Ánh mắt nào em muốn gửi trao anh
Mà hôm dó khi trống trường tan học
Ngôi sao chiều chợt hiện sáng long lanh.
Anh lục tìm trong kí ức
Bàn tay nào em muốn nắm tay anh
Mà hôm đó nhánh bàng khô run rẩy
Nắng vàng rơi trên áo lặng thinh ...
Ôi dĩ vãng thời yêu và trong trắng
Bổng hiện lên như một áng mây chiều
Rồi lặng lẽ tan dần vào xa vắng
Tay anh cầm một ảo giác cô đơn .
Giá hồi ấy anh biết rằng em đã
Và lòng em đừng vờ vĩnh ngây thơ
Thì có phải ta bây giờ đỡ khổ
Đi tìm em trong kí ức vu vơ.
EM CHỈ ƯỚC
Em không thể thiếu anh
Như cỏ cây thiếu nắng
Buổi học nào anh vắng
Em chỉ muốn về nhà
Bởi năm tiết trôi qua
Em như người mất ngủ
Vở em anh gởi chữ
Tay em anh gởi vòng
Chẳng tặng em hoa hồng
Chỉ vài chùm hoa dại
Khi bạn bè thách hái
Nửa thật đùa trao em

Chẳng bao giờ anh khen
Áo hôm nay em đẹp
Nhưng anh không than mệt
Suốt một ngày chở em
Đến rạp hát công viên
Sau những giờ tan học
Ngày ra trường em khóc
Biết không còn gặp nhau
Kỷ niệm có còn đâu
Mọi chuyện thành dĩ vãng
Sợ rằng anh quên lãng
Cả chuyện tình học sinh
Em chỉ ước đôi mình
Mãi suốt đời đi học
Nỗi Buồn
Em đi rồi nhớ thương ai nữa!?
Tháng Tám buồn riêng cõi lòng anh.
Khói thuốc đắng hỏi hồn tê tái
Chén rượu cay biết nỗi cô đơn.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×