Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (76.36 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Hội nghị cấp cao Liên hợp quốc về biến đổi khí hậu, diễn ra từ 7-18/12 tại Côpenhaghen</b>
<b>(Đan Mạch) là sự kiện quan trọng được dư luận quốc tế trơng đợi từ lâu.</b>
Mục đích lớn nhất của hội nghị này là cho ra đời một thỏa thuận khung tồn cầu về vấn đề khí
thải cácbon điơxít (CO2), gây hiệu ứng nhà kính để thay thế cho Nghị định thư Kiôtô sẽ hết hạn
vào năm 2012. Một quan chức cấp cao không nêu tên nhận định: “Các nhà lãnh đạo sẽ không
muốn ra về tay không”. Trên thực tế, cũng giống như các cuộc đàm phán toàn cầu khác, cuộc
đàm phán về vấn đề biến đổi khí hậu đã có nhiều thay đổi vào thời điểm cuối. Ơng Yvơ đơ Bơơ
(Yvo de Boer), quan chức phụ trách vấn đề biến đổi khí hậu của LHQ, cho biết đã có nhiều tiến
triển trong hai tuần vừa qua, và mọi việc dường như đang đi gần tới đích. Một loạt tuyên bố của
nhiều quốc gia trong mấy tuần qua cho thấy các nội dung cơ bản của thỏa thuận, được các bên
đàm phán trong suốt hai năm qua, đã gần ngã ngũ. Các nước phát triển đồng ý sẽ cắt giảm đáng
kể lượng khí thải CO2 từ nay đến năm 2020, trong khi các nước đang phát triển sẽ hạn chế tốc
độ gia tăng loại khí thải, là thủ phạm chính của tình trạng nóng lên tồn cầu này.
Ngay trước thềm hội nghị Côpenhaghen, Mỹ, Ấn Độ và Trung Quốc, ba nước phát thải lượng khí
thải gây hiệu ứng nhà kính lớn nhất thế giới, là ba nước cuối cùng, lần lượt công bố mục tiêu cắt
giảm mạnh lượng khí CO2. Trước đó, các nước đang phát triển có tiềm năng kinh tế lớn, như
Braxin, Inđơnêxia và Mêhicơ đã đưa ra cam kết cắt giảm khí thải, sau khi Liên minh châu Âu
(EU), Nhật Bản và nhiều nước khác đã nhất trí từ lâu. Các nhà phân tích cho rằng các cam kết
này đang đưa thế giới tới rất gần mức cắt giảm cần thiết để có thể tránh khỏi những thảm họa do
tình trạng biến đổi khí hậu gây ra. Tuy nhiên, để nhận định này không bị coi là quá lạc quan, các
nhà lãnh đạo thế giới cần nỗ lực nhiều hơn nữa để đảm bảo các cam kết ấy được đưa ra một
cách chính thức nhất và được bảo đảm ở mức cao nhất.
Về phía Mỹ, nước phát thải nhiều nhất lượng khí thải gây hiệu ứng nhà kính, song những thay
đổi gần đây trong chính sách của Tổng thống Mỹ Barắc Ơbama (Barack Obama) so với cựu Tổng
thống Gioócgiơ Busơ (George Bush) về vấn đề cắt giảm khí CO2, được cộng đồng quốc tế đánh
giá là bước đi tích cực. Tuy nhiên, mục tiêu do Oasinhtơn đặt ra từ nay đến năm 2020 cắt giảm
cộng đồng quốc tế. Bên cạnh đó, Trung Quốc ln nhấn mạnh rằng việc cắt giảm khí thải CO2 là
một "hành động tự nguyện trên cơ sở tình hình cụ thể của Trung Quốc", chứng tỏ Bắc Kinh vẫn e
ngại khi phải tham gia các thỏa thuận mang tính ràng buộc pháp lý về vấn đề cắt giảm khí thải
trên thế giới.
Ấn Độ với 1,2 tỷ dân, là nước có “đóng góp” lớn vào việc làm ô nhiễm môi trường thế giới, cũng
cam kết đến năm 2020 sẽ cắt giảm từ 20-25% lượng khí thải gây hiệu ứng nhà kính so với mức
của năm 2005. Tuy nhiên, Niu Đêli cũng đưa ra điều kiện kèm theo “nếu được cộng đồng quốc tế
ủng hộ”, ngầm ám chỉ phải được các nước công nghiệp phát triển hỗ trợ tài chính và cơng nghệ,
đồng thời nhấn mạnh mục tiêu cắt giảm này là tự nguyện và không bắt buộc.
Mặc dù cam kết của ba “cường quốc” thải khí CO2 khơng được như mong đợi, song đó sẽ là
động lực quan trọng thúc đẩy các nhà lãnh đạo thế giới tham dự Hội nghị Côpenhaghen lần này
tập trung vào việc xây dựng một thoả thuận khung chống biến đổi khí hậu tồn cầu thay thế Nghị
định thư Kiôtô. Tuy nhiên, trên thực tế, một loạt bất đồng chưa được giải quyết, trong đó vấn đề
gai góc nhất là trợ giúp tài chính của các nước giàu, giúp các nước nghèo đối phó với tình trạng
biến đổi khí hậu, khiến các nước này khó có thể thực hiện được những gì đã thỏa thuận. May