Tải bản đầy đủ (.doc) (6 trang)

Thời gian kỳ ảo trong Liêu Trai Chí Dị

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (87.03 KB, 6 trang )

TẠP CHÍ KHOA HỌC, Đại học Huế, Số 23, 2004

THỜI GIAN KỲ ẢO TRONG LIÊU TRAI CHÍ DỊ
Nguyễn Thị Tịnh Thy
Trường Đại học Sư phạm, Đại học Huế

Là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú vào loại bậc nhất trong dòng truyện
kỳ ảo thế giới, thời gian của Liêu Trai chí dị cũng đầy chập chờn mê hoặc như bất kỳ
một yếu tố nghệ thuật nào của tác phẩm. Vừa là khách thể, vừa là chủ thể, vừa là công
cụ nhưng đồng thời cũng vừa là sản phẩm, thời gian đã góp phần làm nên chủ đề tác
phẩm. Dung chứa các yếu tố đặc biệt, phi thường, khác lạ, siêu nhiên trong gần 500
thiên truyện ngắn mà Bồ Tùng Linh xem là "sự nghiệp hồ quỷ" của mình, thời gian kỳ
ảo của Liêu Trai với tiết thanh minh, đêm và thời gian siêu tự nhiên là một phương tiện
tổ chức có hiệu quả trong việc khám phá và phản ánh nội dung xã hội - lịch sử rộng lớn.
Không là năm, không là tháng, không là ngày, trong hành trình miên viễn của
mình, thời gian sự kiện của Liêu trai chí dị vỗ vào tất cả những bến bờ hư huyễn và
lắng lại trong cảm thức của người đọc bằng những hình tượng thời gian đậm chất kỳ ảo:
tiết thanh minh, đêm và thời gian siêu tự nhiên. Ba kiểu thời gian này chuyên chở biết
bao điều hoang đường, huyễn hoặc để rồi neo đậu trên bến bờ hiện thực ấm nồng hơi
thở của nhân tình, nhân tính, nhân sinh. Mỗi một kiểu thời gian mang một chức năng
khác nhau, chúng vừa là đối tượng vừa là phương tiện nghiên cứu trong hành trình “giải
mã" Liêu Trai.
1. Xuất hiện trong 8 truyện, tiết thanh minh là nét cọ đầu tiên trong bức tranh thời
gian kỳ ảo của Bồ Tùng Linh:
Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh
(Nguyễn Du - Truyện Kiều)
Vừa là lễ, vừa là hội, tiết thanh minh diễn ra vào những ngày cuối xuân như là
một dịp "đến hẹn lại lên" để những người còn sống đi viếng mộ thân nhân. Đồng thời,
đó cũng là ngày tự do du ngoạn của những người phụ nữ khuê các vốn ngày thường
chẳng dám dời gót ngọc ra khỏi nhà. Vì thế mới có cảnh "gần xa nô nức yến anh" trong


Truyện Kiều và cảnh "đàn bà con gái đi chơi xuân, bọn thiếu niên khinh bạc cũng kết
thành đoàn đi theo, tha hồ khen chê " (A Bảo) trong Liêu Trai.
Trước hết, tiết thanh minh được xem như là cơ duyên của những cuộc gặp gỡ, tái
ngộ, đoàn tụ hoặc chia ly giữa người và ma. Ở Tiếng người trong con ngươi, A Bảo,
Cừu đại nương, Thần nữ, các chàng trai đều nhờ tiết thanh minh mà gặp được những
trang tuyệt thế giai nhân. Trong cảnh "ngựa xe như nước, áo quần như nêm" ấy, Tôn Tử
Sở đã bị nhan sắc của A Bảo trong truyện cùng tên làm cho mê mẫn đến "trơ như gỗ".
Hồn lìa khỏi xác bay theo về nhà nàng để được gần gụi sớm khuya. Sau đó, chàng lại
hóa thành chim quanh quẩn bên nàng cho thỏa mối tương tư. Đến khi thành vợ thành
chồng, chàng chết, nàng lại nhịn ăn chết theo khiến Diêm vương phải cho cả hai sống
lại. Mễ sinh trong Thần nữ cũng gặp cô gái thần tiên giữa trập trùng mồ mả trong tiết
9


thanh minh. Gian nan hoạn nạn có nhau, câu chuyện là một kết thúc có hậu cho hai kẻ
chung tình. Cảnh Khứ Bệnh cũng nhờ đi tảo mộ đã gặp lại nàng hồ ly Thanh Phượng
trong truyện cùng tên sau bao ngày biệt tăm...
Tiết thanh minh còn là thời điểm xuất hiện những điều kỳ lạ. Ngụy quân tử
Phương Ư Đống (Tiếng người trong con ngươi) "mỗi khi đi đường gặp gái là đi theo
riết, giở trò khinh bạc", đến tiết thanh minh vì trơ tráo ngắm nhìn mà bị người đẹp thần
tiên phạt mù một bên mắt. Ái Nô trong truyện cùng tên cũng nhằm dịp thanh minh mà
từ biệt tình quân để vào lại mộ sau bao ngày phiêu du tình ái ở cõi nhân gian ...
Từ tiết thanh minh, có thể nhận đằng sau khung cảnh "nơ nức yến anh" của trần
gian vẫn cịn có một thế giới khác đang trẩy hội, đang xơn xao, đang hịa vào cuộc chơi
của con người. Giữa nghĩa địa mênh mông hương khói, trong vơ số những gương mặt
khóc cười ai là người, ai là ma, ai là thực, ai là ảo? Mọi ranh giới đều đã bị "nhịe hóa"
khi thời gian trở thành giao điểm của những cuộc đối thoại âm dương.
2. Là hình tượng thời gian chiếm tỉ lệ cao nhất: 151/ 445 truyện, có thể nói, đêm
là kiểu thời gian đặc hữu đã mang lại vẻ đẹp lung linh diễm ảo cho Liêu Trai. Từ lúc
hồng hơn dần bng cho đến khi hừng đơng ló dạng, con người đời thường, cuộc sống

đời thường đang yên giấc thì lúc đó, có một cuộc sống khác đang quẫy mình, đang
chiếm hữu thế giới của bóng đêm. Đêm, sân khấu cuộc đời tạm buông màn, sân khấu
Liêu Trai lại lên đèn, bừng dậy một thế giới kỳ ảo với biết bao chuyện hoang đường, kỳ
quái của ma quỷ, thần tiên, hồ ly và cả của con người. Tình yêu, sự thù hận, ảo mộng
công danh và trăm trăm ngàn ngàn những điều quái dị khác thách thức những đầu óc
duy lý thơng thường cứ chao liệng trong đêm.
Nghe gà gáy tìm đường lánh ẩn
Lặn mặt trời lẩn thẩn tìm ra
Đó là khoảng thời gian mà tiên nữ giáng trần, cỏ cây hoa lá, cái kiến con ong, hồ
ly đắc luyện hay hồn ma trinh nữ... hiện lên trong hình hài của những thiếu nữ xinh đẹp,
khát tình, lang thang kiếm tìm tình yêu.
Bạch Thu Luyện trong truyện cùng tên là nàng tiên cá trông coi sông nước,
thuyền bè đất Sở, đêm đêm lén nghe chàng thư sinh Mộ Thiềm Cung ngâm thơ rồi đem
lòng tưởng nhớ đến nỗi bỏ cả ăn ngủ. Rồi tiếp đến là những hẹn hò yêu đương nồng
cháy, "lấy tiếng ngâm thơ làm dấu hiệu gặp nhau". Đến khi lâm trọng bệnh sắp chết,
nàng lại trăn trối rằng: "Nếu thiếp chết thì đừng chơn, cứ đúng các giờ mão, ngọ, dậu lại
ngâm một lần bài thơ Đỗ Phủ mộng thấy Lý Bạch, thì thây vẫn khơng nát". Cuối cùng,
chính tình u của Mộ Thiềm Cung và tình yêu thơ của cả hai người đã giúp Bạch Thu
Luyện phục sinh, sống tiếp phần đời còn lại với chồng trên miền sông nước của đất Sở.
Liên Tỏa trong truyện cùng tên là một hồn ma trinh nữ không chịu giam mình
trong "chốn cửu tuyền hoang dã, lẻ loi vắng vẻ như thân cị", gầy héo, lạnh buốt với
xương khơ; khoảng canh hai mỗi đêm cứ khe khẽ ngâm thơ, giọng ngâm buồn não ruột.
Thư sinh Dương Vu Úy đã bị hút hồn bởi tiếng ngâm nga sầu hận từ chốn dạ đài ấy nên
đã cùng nàng kết bạn tri âm. Và cịn nhiều nữa, có đến hơn 120 người đẹp cứ chờ đêm
xuống là "xăm xăm băng lối vườn khuya một mình" (Truyện Kiều), "dầm sương đội
nguyệt mà đến với chàng" (Mao Hồ)
Nhà văn Bồ Tùng Linh quả là lãng mạn và táo bạo khi miêu tả tình yêu vụng trộm
của các mỹ nữ và thư sinh. Những hẹn hò leo tường khoét ngạch vượt qua những quy
10



định hà khắc của lễ giáo phong kiến, vượt qua rào cản âm dương chỉ có thể diễn ra trong
đêm. Đêm yên tĩnh, trầm lặng và dữ dội vừa là chứng nhân vừa là đồng phạm với
những kẻ si tình. Những mối tình phóng túng si mê, phảng phất như mây, thao thức như
xuân, nóng ran như lửa, riết róng như cuồng phong và sục sôi như giông tố của ma và
người đã mang lại một sức quyến rũ lạ kỳ cho Liêu Trai chí dị. Đối với những kẻ uống
vụng mật tình, đêm khơng chỉ là thời gian, khơng còn là thời gian, mà đã trở thành vị
thần hộ mệnh của tình yêu. Vị thần ấy mở ra một thế giới khác, thế giới tự do, tự chủ
của những cuộc kỳ ngộ, kỳ duyên, kỳ tình của các kỳ nữ Liêu Trai.
Người Trung Quốc có câu: Trờìi cao đất rộng, khơng có việc gì là khơng thể xảy
ra. Câu ấy quả đúng với Liêu Trai chí dị. Đặc biệt là đêm. Đêm với thiên hình vạn
trạng những điều quái dị trườn ra từ ngòi bút giàu hoang tưởng của nhà văn họ Bồ.
Trước hết, đêm là bạn đồng hành của cái ác. Cái ác đen tối đến từ thiên nhiên
hoang dã và từ con người đã mất hết nhân tính vì khơng kiểm sốt nổi dục vọng của
mình. Trời tối, chó sói đuổi bắt người nơi đồng khơng mơng quạnh (Chuyện lang I, II,
III, Vu Giang), bọn bịp bợm lừa gạt để chiếm đoạt của cải người khác (Bịp bợm I, II,
Lập cuộc lừa dốiI, II, III), đốt nhà, giết người cướp của (Quách An, Tiên ăn mày,
Canh Nương, Vu Trung Thừa III...), hãm hiếp phụ nữ (Con trai người lái buôn,
Người yêu quái, Thần ngũ thông, Anh chàng họ Thân...), gian dâm (Yến Chi, Xử
kiện ...) ...
Cái ác được ảo hóa - thế lực trong bóng tối - đã trỗi dậy trong đêm, mượn bóng
đêm để làm điều phi nhân bất nghĩa. Nhà văn Bồ Tùng Linh đã phơi bày tất cả mánh
khóe, bản chất quỷ trong người của bọn ác nhân đội lốt yêu quái để người đời cảnh giác
với "xã hội đen".
Với những ước mơ tưởng như không bao giờ trở thành hiện thực của người dân
lương thiện, đêm lại là phép nhiệm màu biến điều khơng thể thành có thể. Đêm giúp
người đã chết về thăm thân quyến, về dạy học cho con đến lúc trưởng thành, về ân ái
với vợ đến lúc có con để vợ khỏi cô quạnh mới ra đi vĩnh viễn (Châu Nhi, Phán quan
họ Lục, Tượng đất...)...Tinh thần nhân văn cao cả kết hợp với bút pháp kỳ ảo đã tạo
nên những cuộc đoàn tụ âm dương trong tác phẩm, xoa dịu nỗi đau khổ lớn nhất của

loài người là tử biệt sinh ly.
Cịn vơ vàn điều kỳ qi đến kinh người xảy ra trong đêm của Liêu Trai. Đêm
có thể biến ngôi mộ cổ, mái nhà tranh, khu vườn hoang... thành lầu gác nguy nga sáng
trưng đèn đuốc (Hồ gả con, Huệ Phương, Tiêu Thất Nương...). Cũng trong đêm, cá đã
thành tinh biến thành người kéo nhau lên hồ Động Đình chơi đá cầu (ng Sĩ Tú); ma
quỷ, thần tiên đều lên cõi trần yến ẩm, ca hát (Tửu lệnh ma, Tú tài họ Quách); ma đến
nhà người học đàn (Hoạn Nương); người xuống mộ dạy chư ỵcho ma, xuống âm phủ
làm nhân chứng cho Diêm vương xét xử (Hoạn Nương, Diêm vương chết); đức Quan
Thánh xuống trị kẻ ác (Đổng công tử); tiên giáng trần trị bệnh cho người (Thượng
tiên); người sai khiến quỷ làm nô lệ (Sai quỷ, Yêu thuật); ma quỷ ẩn hiện (Phun
nước, Giữa sông); xác chết sống lại (Xác chết biến động, Nhậm Chân, Dã cẩu)...
Đầy rẫy những điều quái đản, lạ lùng của trên trời dưới đất, sơn cùng thủy tận đã xuất
hiện trong đêm. Xương khô dưới mồ, vịt lội trong ao, ngọn đèn dải lụa, rồng rắn chim
chuột, chén trà bát thuốc... tất tần tật đều có thể trở thành yêu quái.
Theo quan niệm dân gian, dương là ngày, âm là đêm; dương là cõi sống, âm là
cõi chết. Cõi chết ấy thực ra vẫn sống trong tâm linh con người qua những câu chuyện
11


ma - chuyện của đêm. Chính khoảng thời gian cứ ngỡ là đã "chết" ấy, thời gian mà con
người chìm vào vô thức, thời gian chiếm một nửa tháng năm, một nửa đời người, vẫn
khơng hề bị bỏ phí bởi nó ni dưỡng ước mơ và dung chứa sự sáng tạo nghệ thuật.
Dường như khám phá những điều kỳ bí, siêu nhiên, những điều bất khả tri luôn như là
một nhu cầu của con người mong muốn thoát ra khỏi sự bình thường, tẻ nhạt của đời
sống tinh thần. Vì vậy mà nhà văn Bồ Tùng Linh đã đánh thức đêm tối, gieo vào trong
đó bao chuyện lạ lùng của tiếng ma cười quỷ khóc, của những "bóng ma hời sờ soạng
dắt nhau đi". (Điêu tàn - Chế Lan Viên)
Đêm là thời gian đặc trưng của truyện ma nói chung và Liêu Trai nói riêng, là
điều kiện tiên quyết trong việc tạo nên tố chất kỳ ảo của truyện Đêm làm tăng hiệu quả
nghệ thuật của truyện. Phủ lên câu chuyện tấm áo choàng đen của thời gian, chuyện

bỗng trở nên rùng rợn, ly kỳ hơn, đa nghĩa và hấp dẫn hơn.
3. Thời gian siêu tự nhiên cũng là một dạng thức khác của thời gian kỳ ảo."Thời
gian siêu tự nhiên trên thế giới là sản phẩm của ý thức sợ hãi cái chết và mong muốn cởi
bỏ các ràng buộc của trần tục để giải thoát vào một thế giới vĩnh viễn và tự do" (*).
Dường như không chấp nhận một sự thật phũ phàng: chết là hết, là thực sự kết thúc sinh
mệnh; con người đã chống chọi lại quy luật khắc nghiệt của tự nhiên bằng "phép thắng
lợi tinh thần": cho linh hồn được tái sinh sau khi phiêu du qua 18 tầng địa ngục. Kế thừa
quan niệm dân gian đượm màu sắc tư tưởng Phật giáo, Liêu Trai chí dị có rất nhiều
truyện thể hiện sự trôi chảy của thời gian siêu nhiên. Ba kiếp đầu thai, Ông Mỗ ở
Thiểm Tây, Thiệu Sĩ Mai, Chung sinh... đều cho con người trải qua vòng luân hồi của
những kiếp đầu thai. "Quả" của kiếp này tùy thuộc vào "nhân" của kiếp trước, vì vậy mà
có khi đầu thai làm người, có khi lại làm súc vật. Đằng sau mỗi kiếp là một bài học về
đạo đức, về triết lý ở hiền gặp lành.
Đáng lưu ý là phần lớn những truyện có sự đầu thai, hóa kiếp của nhân vật đều
có kết cấu đảo ngược về thời gian. Truyện diễn tiến theo dịng hồi cố của nhân vật, vì
vậy sự việc diễn ra trước lại được kể sau và ngược lại. Ví dụ: ng Khả Thụ trong
truyện cùng tên có thể nhớ cả việc ba kiếp. Kiếp 1 là người (tú tài), kiếp 2 là ngựa, kiếp
3 là người (trẻ con), kiếp 4 là người (Uông Khả Thụ). Nếu theo trật tự thời gian tuyến
tính thì kiếp 1 phải được kể trước, nhưng do nhân vật tự kể lại tiền thân của mình nên
có sự xáo trộn, kiếp 4 lại được kể trước. Như vậy, thời gian kỳ ảo đã thực sự chi phối
kết cấu mặc dù tác giả dân gian và nhà văn Bồ Tùng Linh không cố tình đảo lộn trật tự
thời gian của truyện. Khi cho nhân vật tự kể về quá khứ của mình, điểm nhìn nghệ thuật
sẽ di chuyển từ người kể chuyện "thượng đế" sang nhân vật, dẫn đến sự phá vỡ trật tự
tuyến tính về thời gian - một hình thức đặc trưng của chuyện kể trung đại. Tuy nhiên, sự
phá vỡ trật tự thời gian cũng như kết cấu truyện chỉ mới dừng ở mức "thô sơ", "tự phát",
xuất phát từ mục tiêu tuần túy về mặt nội dung chứ chưa phải là một kiểu độüt phá trong
thi pháp kết cấu truyện.
Bên cạnh ước mơ về sự trường sinh bằng cách luân hồi từ kiếp này sang kiếp
khác, thời gian siêu tự nhiên cịn thể hiện khát vọng trẻ mãi khơng già, thoát ra khỏi quy
luật sinh - lão - bệnh - tử nghiệt ngã của thời gian. Hoạn Nương trong truyện cùng tên

qua đời đã 100 năm nhưng vẫn còn tươi nguyên vẻ diễm lệ thanh xuân của tuổi mười
bảy, mười tám. Người vợ hiền trong Bạch Vu Ngọc "tuổi đã ngồi năm mươi mà trơng
như là người đơi mươi". Quỳnh Hoa trong truyện Nhạc Trọng "gần bốn mươi tuổi, vẫn
yểu điệu như độ hai mươi". Trương Ư Đán (Con gái Lỗ công), tuổi đã năm mươi nhưng
12


được Phật Bà hóa phép cải lão hồn đồng trẻ lại như hồi mới mười lăm, mười sáu để
đẹp đôi với Lỗ tiểu thư khi nàng đầu thai vào nhà họ Lỗ, thực hiện lời đính ước từ kiếp
trước với nàng.
Thời gian ở cõi thần tiên trong Liêu trai cũng là một hình tượng đậm chất kỳ ảo.
Thời gian tiên cảnh có đặc điểm là trơi chậm, kéo dài, bất biến, trái ngược hẳn với thời
gian vùn vụt như "bóng câu qua cửa sổ" của trần gian. Cao Ngọc Thành trong truyện
Tiên ăn mày chỉ một khoảnh khắïc lạc vào cõi tiên nhưng khi trở về thì đã ba năm trôi
qua. Vân La công chúa trong truyện cùng tên về cõi tiên chỉ mới hơn hai ngày mà ở hạ
giới người chồng phải chờ đợi hơn một năm. Khoảng cách lớn hơn nữa là ở truyện
Phấn Điệp, Dương Viết Đán lạc vào cõi tiên chỉ mới bốn hôm nhưng thực ra đã xa nhà
mười sáu năm rồi.
Thời gian của cõi tiên gắn với cuộc sống nhung lụa, hạnh phúc mỹ mãn. Con
người khơng cịn âu lo những đói no ấm lạnh của đời thường, khơng cịn bị trói buộc bởi
vịng sinh - lão - bệnh - tử khắc nghiệt. Thời gian ấy là giấc mơ đẹp, nhưng lại vụt trôi
nhanh như ráng màu, để lại trong lịng người nỗi hồi niệm đầy ảo ảnh vàng son. Sai
biệt quá lớn giữa thời gian của cõi tiên và cõi trần là sự sai biệt giữa mộng và thực.
Mộng thì bao giờ cũng đẹp nhưng xa vời, thực tại dù phũ phàng nhưng lại gần gũi hơn,
gắn bó hơn. Những ngậm ngùi tiếc nuối, bâng khuâng, bàng hoàng, hụt hẫng của người
trong cuộc khi bừng tỉnh mộng càng khiến người đọc thấm thía hơn, trân quý hơn cõi
thực của mình.
Là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú vào loại bậc nhất trong dòng truyện
kỳ ảo thế giới, thời gian của Liêu Trai cũng đầy chập chờn mê hoặc như bất kỳ một yếu
tố nghệ thuật nào của tác phẩm. Vừa là khách thể, vừa là chủ thể, vừa là công cụ nhưng

đồng thời cũng vừa là sản phẩm, thời gian đã góp phần làm nên chủ đề tác phẩm. Dung
chứa các yếu tố đặc biệt, phi thường, khác lạ, siêu nhiên trong ngót 500 thiên truyện
ngắn mà Bồ Tùng Linh xem là "sự nghiệp hồ quỷ" của mình, thời gian kỳ ảo của Liêu
Trai là một phương tiện tổ chức có hiệu quả trong việc khám phá và phản ánh nội dung
xã hội - lịch sử rộng lớn.
Vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, khác thường, thời gian nghệ thuật của Liêu Trai chí
dị níu giữ người đọc bởi cái thực và cái ảo cứ chao qua lượn lại, kết nối, tan biến trong
nhau. Thời gian kỳ ảo đã làm "lạ hóa" các sự vật hiện tượng quen thuộc, từ đó phá vỡ
tính máy móc, thụ động của sự cảm thụ, buộc người đọc phải tự tìm tịi, suy ngẫm từng
dạng thức thời gian của tác phẩm để nhận ra đâu là ý nghĩa đích thực của nhân sinh.
Chú thích:
(*) Nguyễn Khắc Phi, Trần Đình Sử, Về thi pháp thơ Đường, NXB Đà Nẵng,
1997, tr. 18
TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. Dư Quán Anh, Tiền Chung Thư, Phạm Ninh (Chủ biên). Lịch sử văn học Trung
Quốc (2 tập), NXB Giáo dục (1997)
2. Nguyễn Huệ Chi. Bồ Tùng Linh và bộ sách Liêu Trai chí dị, Liêu Trai chí dị tập1,
NXB văn nghệ tp HCM (1999)
3. Trần Xuân Đề. Tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc, NXB Giáo dục (1998)
4. Nguyễn Thị Bích Hải. Thi pháp thơ Đường, NXB Thuận Hóa. (1996)
13


5. Nguyễn Khắc Phi, Lương Duy Thứ. Văn học Trung Quốc, 2 tập, NXB Giáo dục
(1987, 1988)
6. Nguyễn Khắc Phi, Trần Đình Sử. Về thi pháp thơ Đường, NXB Đà Nẵng (1997) 18
7. Bùi Thanh Truyền. Nghệ thuật kỳ ảo trong văn xuôi đương đại Việt Nam - Luận văn
thạc sĩ ngữ văn, Trường Đại học sư phạm, Đại học Huế (2001)
8. Trần Thị An. Yếu tố thời gian trong truyền thuyết dân gian, Tạp chí văn học (5),
(2000) 65 - 73

9. Đ. X. Li-kha-chốp. Thời gian nghệ thuật của tác phẩm văn học, Tạp chí văn hóa
nghệ thuật, (1998) 60 - 65

THE FANTASTIC TIME IN LIAO CHAI CHIH I
Nguyen Thi Tinh Thy
College of Pedagogy, Hue University

SUMMARY
As a product of the most fertile imagination of fantastic story of the world, time like every
other art factor in Liao Chai chih i is also extraordinary and mysterions. The object as well as
the subject and the instrument as well as the product, time contributes to build up the theme of
the stories. In nearly 500 stories with extraordinary, mysterious and supernatural factors which
are considered to be P'u Sung-ling's achievements of "spirits", the fantastic and mysterious time
in Liao Chai chih i - springtide, night time and supernatural time - serves as an effective factor
in discovering and reflecting the vast socio - historical substance.

14



×