Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

DeCamnhanconchoBaccuaGiacLandon17357

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (59.28 KB, 1 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b> . C m nh n con chó B c c a </b>


<b>Đề</b> <b>ả</b> <b>ậ</b> <b>ấ ủ</b> <b>Giắc Lân-đơn</b>


Giắc Lân-đơn là nhà văn nổi tiếng của Mĩ ông đã trải qua 1 thời thơ ấu rất vất vả, từng làm nhiều
nghề để sinh sống. Tiểu thuyết “Tiếng gọi nơi hoang dó” của ụng thể hiện quan niệm: đạo
đức t/cảm là cội nguồn gắn kết trật tự và tồn tại, Đoạn trớch “Con chú Bấc” viết về mối
qhệ cảm động giữa Thoúc-tơn với con chú Bấc, Tgiả ko mtả ngoại hỡnh, sinh hoạt, bản
năng của con vật mà đi sõu vào TG tõm hồn của con vật, hỡnh như mang nặng tỡnh
người hiếm cú, cảm động. Đoạn trớch là 1vb ngọt ngào chất thơ khi núi về 1 tỡnh thương
giao cảm thắm thiết giữa người và vật nuụi.


Thc-tơn chinh ra ko phải là ơng chủ đầu tiên của Bấc. Trước anh, Bấc từng qua
tay nhiều ông chủ, bà chủ, cơ cậu chủ giàu có và cũng nhân hậu như nhà Thẩm fán
Mi-lơ, rồi bị bắt cóc, mua đi bán lại cho những ông chủ khô khan hoặc tàn bạo dể giúp việc
tìm vàng ở miền Bắc Mĩ lạnh giá. Nhưng chỉ có riêng T-tơn với bản tính nhân hậu hiếm
có chẳng những cứu Bấc, mua lại Bấc, mà cịn đxử với Bấc thật tận tình thân ái. Anh đã
đxữ vối những chú chó của mình, đbiệt là với Bấc như thể con đẻ của anh. Anh luôn
xem chúng như bbè, người thâncùng làm việc, chịu gkhổ để đạt mđích cuối cùng trong
khi những ơng chủ khác thì chỉ chsóc chó chỉ vì nghĩa vụ (đã ni thì phải chăm sóc) và
vì mđích kinh doanh lợi nhuận. dó là 1 trong những cơng cụ đắc lực để tìm vàng mơi
tuyết băng lạnh giá (kéo xe trượt tuyết).


Anh ko bao giờ quên chào hỏi thân mật hoặc nói lời vui vẻ và ngồi xuống chuyện
trị lâu với chúng. Anh thường dùng 2 bàn tay túm chặt lấy đầu Bắc, đẩy tới đẩy lui, khe
khẽ thốt lên những tiếng rủa yêu, rủ rỉ, âu yếm như lời thương con của ông bố bà mẹ
hiền vô cùng thg yêu con mình, Thc-tơn như muốn kêu lên rằng : “Trời đất! Đằng ấy
hầu như biết nói đấy”. Tình cảm và cách cư xử đặc biệt ấy của 1 ông chủ, 1 người cha,
1 người bạn, T-tơn sẽ đc đền bù xứng đáng bởi Bấc đbiệt tinh khơn và nghĩa tình. Tất
nhiên là qua các hình tượng suy luận, tưởng tượng, nhân hoá của nhà văn.



Trước đây, Bấc sống với những ông bà cô cậu chủ chỉ là những người giàu có bệ
fệ và bình thườg. Đó là những ngày nhàm chán và Bấc cảm thấy mình ngang hàng với
họ nhưng với Thc-tơn thì khác hẳn. Tình thg thật sự nồng nàn, sôi nổi, nồng cháy tôn
thờ và cuồng nhiệt. Trải qua những ngày nặng nhọc kéo xe cho những ông chủ độc
ác,nó đã hiểu sâu sắc thế nào là tình người. Từ ngày đc Thoóc-tơn cứu sống, nó mới đc
sống trong “tình yêu thươg thực sự và nồng nàn lần đầu tiên phát sinh ra bên trong nó”, khơi dậy
những tình cảm chưa hề đc hưởng, chưa hềcó, “sơi nổi nồng cháy đến cuồng nhiệt”. Bấc có tài biểu lộ
tình thg như làm đau người ta. Nó hay há miệng cắn lấy bàn tay Thoóc-tơn, ép chặt răng đến nỗi vết
răng hằn vào da thịt 1 lúc lâu. Giống như Bấc hiểu những tiếng rủa là những lời âu yếm, T-tơn cũng
hiểu cái cắn vờ ấy là 1 cử chỉ yêu thươg. Tuy vậy tình thg của Bấc dành cho T-tơn phần lớn đc biểu
hiện bằng sự tôn thờ. Mặc dù nó sung sương fát điên khi đc T-tơn chạm vào người hoặc nói chuyện
với nó. Nhưng Bấc khơng săn đón nhữg bhiện ấy như ả Xơ-kít hay Ních, Bấc thường nằm fục dưới
chân T-tơn,tôn thờ ở xa xa 1 qng. Nó ln sợ T-tơn biến mất khỏi cuộc đờinó, cả trong giấc mơnó
cũng bị nỗi lo sợ này ám ảnh. Đêm nào nó cũng tỉnh giấc giữ chừng, rồi trườn qua giá lạnh, đến đứng
ở mép lều “ lắng nghe tiếng thở đều đều của chủ”. Cái Nguồn gốc ấy mới cao q và sâu sắc vì nó đã
vượt hẳn mối quan hệ con vật với con người, đi tới mối qhệ của tình thương, tình người. Mối qhệ tình
cảm Bấc đã cảm nhận bằng trực giác, bằng cảm xúc, bằng sự tinh nhạy khơn ngoan mà chỉ có những
con chó như Bấc mới có.


</div>

<!--links-->

×