Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Em mong duoc song de hoan thanh giac mo lam co giao

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (194.72 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Em mong được sống để hoàn thành giấc mơ làm cô giáo</b>



<b>(GD&TĐ)-Nếu được sống tiếp em ước mong được tiếp tục học tập tại mái trường Đại</b>
<b>học Sư phạm Hà Nội, để làm mẹ em được vui và mong rằng ngày mai em và mẹ được</b>
<b>sống trong một căn nhà nhỏ, ấm cúng và vui tuổi già với cuộc sống này. </b>


Thế nhưng cuộc sống đã trở thành một giấc mơ khi em phải phẫu thuật tim và phát hiện bị căn
bệnh ung thư máu. Con đường đến trường đã ngắn lại và chỉ còn là "ngõ cụt cuộc đời" đối với
Phạm Thị Hà Liêm, sinh viên năm thứ 2 ngành Giáo dục Công dân - Trường ĐHSP Hà Nội.


Liêm đã cạn kiệt sức lực nhưng vẫn có một mơ ước mạnh liệt được 1 ngày đứng trên bục
giảng


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

quái ác ung thư máu được phát hiện trong Liêm. Từ đó đến nay, cuộc sống tương lai đối với


em cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.


’Em biết bệnh tật là điều không thể tránh khỏi. Nhưng giá như em phát bệnh muộn hơn 10
hay 5 năm nữa thơi cũng được thì em đã có thể ra trường rồi, đã có thể hồn thành giấc mơ
làm cơ giáo của mình và phụng dưỡng mẹ phần nào’.


Căn nhà Liêm hiện tại đã khơng cịn thứ gì đáng giá


Bình thường thì hiện nay Liêm đang phải điều trị hóa chất tại Viện Huyết học truyền máu
Trung ương. Tuy nhiên, gia cảnh nghèo khó, người mẹ già hơn 60 tuổi khơng cịn biết kêu ai,
làm gì để có tiền lo cho em nên Liên đành phải ’nằm chờ’ mà thơi. Gia đình Liêm cũng khơng
có anh em gần nên chỉ có hai mẹ con dựa vào nhau mà sống. Trong nhà em khơng cịn gì
đáng tiền để có thể bán được trăm nghìn. Bữa cơm của hai mẹ con cũng chỉ có rau mắm, em
nuốt những miếng cơm nhạt mà mặn chát dòng nước mắt. Biết mẹ định bán ngôi nhà này để
chạy chữa cho em nhưng khi biết bệnh của mình khơng thể chữa khỏi được, em xin với mẹ
nhất định không được bán nhà để em cịn ’có chỗ đi về nay mai’. Thật xót xa! Giờ đây em chỉ


biết đối diện với căn bệnh hiểm nghèo bằng nghị lực sống, khát vọng sống. Với lòng kiên
cường của mình, em tự hứa sẽ tiếp tục chống chọi với căn bệnh quái ác để gắng gượng sống,
để mẹ già vơi đi những mặn mòi, tủi hờn của cuộc sống? Nhưng liệu rằng, em còn sống được
bao lâu để hai mẹ con trao cho nhau những món quà củ


a tình mẫu tử?


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

thần, để em có thể sống qua được mùa đơng khắc nghiệt, để được nhìn thấy em cười hy vọng,
thêm niềm tin yêu cuộc đời.


</div>

<!--links-->

×