Tầm Tần Ký
Hồi 147
Mưa gió Hàm Dương
Hạng Thiếu Long nhìn kỹ chén rượu do Ðiền Mỹ Mỹ kề đến tận môi,
nhưng không thấy bất cứ điều gì khác lạ.
Chất độc chưa được khuấy đều thì sẽ không tan ra trong rượu.
Gã lập tức bỏ đi ý định dùng chén rượu độc này để đối phó với Quản
Trung Tà. Không phải chuyện này không thể thực hiện được mà bởi vì
chỉ cần nắm lấy Ðiền Mỹ Mỹ thì sẽ không sợ nàng không khai kẻ đứng
đằng sau chuyện này.
Vấn đề là nếu làm thế thì có nghĩa là đã công nhiên đối đầu với Lã Bất
Vi.
Chỉ cần nghĩ đến Lã Bất Vi vẫn còn bảy tám năm, thì biết cách làm đó
không sáng suốt.
Giả sự chuyện này có liên quan đến Lao ái thì sẽ càng phức tạp hơn.
Ðồng thơi nghĩ giả sử mình vờ uống ly rượu độc này, vậy thì Quản
Trung Tà và Mạc Ngạo sẽ không dùng cách khác để đối phó với mình
nữa, sau đó chỉ có thể nghi thần nghi quỷ, tưởng mình không sợ rượu
độc, hoặc nghi ngờ Ðiền Mỹ Mỹ không theo lệnh hành sự, cứ như thế
càng hay hơn.
Ý nghĩ ấy lướt quan trong đầu Hạng Thiếu Long, gã liền quyết định
như thế.
Hạng Thiếu Long một tay bưng chén rượu còn tay kia ôm lấy eo Ðiền
Mỹ Mỹ, cười ha ha nói, „Mỹ Mỹ tiểu thư phải uống thêm một ngụm
nữa mới gọi là uống nửa chén."
Quy Yến và bọn người Quản Trung Tà đều nài ép Ðiền Mỹ Mỹ uống
thêm một ngụm nữa.
Ðiền Mỹ Mỹ lập tức hoa dung biến sắc, cố né người ra, kêu lên, „Hạng
đại nhân sao thô lỗ đến thế!"
Hạng Thiếu Long giả vờ nới lỏng cánh tay ôm eo nàng ra, Ðiền Mỹ Mỹ
cố gắng né ra, lập tức mất đà đổ nhào lên bàn.
Nhân lúc bọn người Xương Bình quân đang chú ý đến Ðiền Mỹ Mỹ thì
Hạng Thiếu Long rê tay cầm chén rượu xuống, tạt rượu xuống gầm bàn
rồi giả vờ đỡ mỹ nữ ấy dậy, quả thật kín đáo như áo trời.
Ðiền Mỹ Mỹ ngồi thẳng dậy vẫn chưa hoàn hồn, nói không ra lời.
Hạng Thiếu Long cả cười nói, „Khiến cho tiểu thư phải ngã xuống, quả
thật ta không tốt, đáng phạt!" nói rồi bưng chén rượu giả vờ uống cạn.
Xương Bình chép miệng than, „Té ra Hạng đại nhân có thủ đoạn như
thế, ta đây lần đầu tiên thấy được Ðiền tiểu thư ngoan ngoãn nằm
xuống trước mặt mọi người."
Mọi người cười ầm cả lên.
Hạng Thiếu Long đặt chén rượu xuống, chỉ thấy Ðiền Mỹ Mỹ đang giả
vờ e thẹn mà cúi đầu, thật ra là để tránh mọi người thấy nét mặt bàng
hoàng của nàng, thật là khéo léo vô cùng.
Quy Yến ngồi bên trái lại rót thêm rượu cho gã.
Quản Trung Tà cười, „Hạng đại nhân nếu có thể nén cơn đau một lúc,
đêm nay nói không chừng có thể nằm cùng được với Ðiền Mỹ Mỹ tiểu
thư nữa!“
Huynh đệ Xương Bình quân cười ồ lên, bọn thiếu nữ thì giả vờ dáng vẻ
e thẹn.
Hạng Thiếu Long lại đưa tay ôm eo Ðiền Mỹ Mỹ, đưa chén rượu lên
tận môi nàng, dịu dàng nói, „Tại hạ xin mượn chén rượu này thỉnh tội
cùng Ðiền tiểu thư!“
Ðiền Mỹ Mỹ mấp máy môi, nhìn gã bằng ánh mất phức tạp, lặng lẽ
uống cạn chén rượu.
Mọi người đều tán thưởng.
Quy Yến nói, „Hạng đại nhân đã bạc đãi với tiểu nữ rồi."
Hạng Thiếu Long thấy Quản Trung Tà không hề nghi ngờ, trong lòng
mừng lắm, nói, „Bổn nhân rất công bằng, nào!
Ðể ta hầu hạ Quy Yến cô nương uống rượu."
Xương Văn quân trách cứ, „Uống rượu thì có ý nghĩa gì, phải môi kề
môi uống rượu mới hay."
Quy Yến nguýt dài, nằm lên đùi gã, tỏ ra đang chờ đợi, may mà không
đè lên vết thương.
Tuy có mỹ nữ chờ đợi trước mắt, nhưng trong lòng Hạng Thiếu Long
không hề xao xuyến, bởi vì gã đang để ý đến Ðiền Mỹ Mỹ và Quản
Trung Tà, thầm quan sát phản ứng của bọn họ, mặt khác thì biết rằng
Quy Yến phụng lệnh đến để lấy lòng viên cảnh sát trưởng kinh thành là
mình đây, cho nên chẳng qua là nàng đang giả vờ giả vịt mà thôi.
Quy Yến tuy không đẹp bằng Ðiền Mỹ Mỹ, nhưng so với các thiếu nữ
ở đây thì nàng vẫn hơn một bậc. Vì thế Hạng Thiếu Long ngậm một
ngụm rượu rồi kề vào môi Quy Yến.
Quy Yến uống ngay ngụm rượu đấy, nằm ngửa mà uống rượu như thế
quả thật không dễ chút nào, nàng thật thua thiệt.
Ai nấy đều vỗ tay, khi Hạng Thiếu Long định lui binh, gã đưa tay ôm
lấy Quy Yến nâng lên rồi mớm cho nàng nửa ngụm rượu còn lại.
Quy Yến mềm nhũn trong tay gã, thỏ thẻ nói, „Ðêm nay Hạng đại nhân
đừng đi được chăng? Nô gia đảm bảo vết thương ở chân của ngài
không đau nữa."
Ðiền Mỹ Mỹ rõ ràng đã nghe thấy câu nói ấy, dáng vẻ nàng trở nên
buồn bã, đầu cúi gập, có vẻ là vì biết được Hạng Thiếu Long sống
không lâu nữa mà chính mình là hung thủ. Hạng Thiếu Long hôn lên
má Quy Yến rồi nói, „Ngày tháng còn dài, lo gì chúng ta không gặp
nhau." Rồi đưa tay ôm eo Ðiền Mỹ Mỹ, giả vờ ngạc nhiên hỏi, „Mỹ
Mỹ tiểu thư phải chăng có tâm sự gì?"
Ðiền Mỹ Mỹ giật mình, giả vờ nói, „Hạng đại nhân chỉ thương yêu
Quy Yến tỷ, người ta đương nhiên trong lòng không vui Quản Trung
Tà vội vàng che đậy cho Ðiền Mỹ Mỹ, „Hạng đại nhân có thể khiến
cho Ðiền tiểu thư sinh lòng đố ky, có thể thấy bản sự của ngài, lần này
đến lượt huynh đệ chúng tôi đố ky ngài rồi đó."
Hạng Thiếu Long thầm mắng ai là huynh đệ của nhà ngươi.
Xương Văn quân cười, „Vậy Hạng đại nhân phải mời Mỹ Mỹ tiểu thư
uống rượu."
Hạng Thiếu Long nhủ thầm hãy cứ trêu đùa ả hung thủ này cũng hay.
Rồi ngậm một ngụm rượu kề qua môi nàng, chờ Ðiền Mỹ Mỹ uống
xong ngụm rượu, gã vẫn không tha cho nàng, hôn ngấu nghiến lấy đôi
môi ấy.
Người Ðiền Mỹ Mỹ mềm nhũn ra, phản ứng trở nên kịch liệt.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ nàng tưởng rằng không còn sống bao lâu
nữa nên sinh lòng áy náy, động chân tình.
Rời môi nàng ra, Hạng Thiếu Long thấy rõ ràng ở khóe mắt nàng có ẩn
hiện nước mắt, rõ ràng nàng đã dùng rượu độc hại gã, cũng là vì bất
đắc dĩ.
Hạng Thiếu Long lúc này ngược lại, không muốn vội vàng bỏ đi, sợ có
kẻ phát giác vũng rượu ở dưới gầm bàn vẫn chưa khô.
Lúc này Quy Yến lại chồm lên người gã, Hạng Thiếu Long nhanh trí
giả vờ gạt cánh tay cho chén rượu đổ xuống, hòa với vũng rượu độc.
Một lát sau, Ðiền Mỹ Mỹ lại lấy cớ trong người không khỏe, xin về
phòng nghỉ trước.
Thiếu người đẹp này, huynh đệ Xương Bình quân không còn hứng thú
nữa, Hạng Thiếu Long cũng thừa cơ cáo từ.
Quy Yến không biết tình thiệt hay giả vờ, tiễn gã ra đến tận ngoài cổng,
lại bảo gã nhất định phải đến tìm nàng. Rồi lại ép gã hứa hẹn, rồi mới
thả gã.
Ðột nhiên Hạng Thiếu Long cũng hơi ưa thích bar rượu Hắc Báo của
thời cổ đại này.
Về đến nha thuộc, thấy Ðằng Dực vẫn còn đang trực đêm, kể lại
chuyện mới xảy ra, Ðằng Dực nghe mà hoảng hồn.
Ðằng Dực than, „Quả thật chúng ta không lanh trí thế nào, cứ nghĩ rằng
Mạc Ngạo sẽ tiến hành âm mưu trong lễ Ðiền Liệp, nào ngờ đêm nay
lại ngầm dung kế mỹ nhân, nếu biết được dược tính, Thiếu Long nên
giả vờ cho thật hơn một chút."
Hạng Thiếu Long khẳng định, „Chất độc nhất định sẽ phát tác sau lễ
Ðiền Liệp."
Ðằng Dực ngạc nhiên nói, „Tam đệ sao có thể chắc chắn đến thế."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðồ Tiên cho đệ biết rằng Mạc Ngạo đã chế tạo
những công cụ để tiến hành ám sát dưới nước, những thứ này có lẽ
dùng để đối phó với nhị ca và Kinh Tuấn, sau chuyện ấy nếu đệ độc
phát thân vong, lúc ấy Ô gia dù cho có muốn báo thù cũng không còn
ai mà nhờ cậy nữa."
Ðằng Dực cả giận nói, „Nếu ta để cho Mạc Ngạo sống qua ba ngày
diễn ra lễ Ðiền Liệp thì ta sẽ đổi sang họ của y."
Hạng Thiếu Long đột nhiên biến sắc, nói, „Chúng ra trước nay cứ nghĩ
là người của phái mình, nói không chừng mục tiêu hành thích của Mạc