Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

viet ve me

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (34.18 KB, 1 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>“Trong màn đêm lạnh giá, một ngọn nến sẽ soi sáng và sưởi ấm cho </b>
<b>mọi vật. Trong cuộc đời mỗi con người, ngọn nến đó chính là mẹ!”.</b>
<b>“Nhớ ngày xưa khi cịn bé, mẹ ơm ấp tôi những lúc trời lạnh. Mẹ kể </b>
<b>cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ly kỳ, hấp dẫn bằng giọng nói </b>
<b>trầm ấm. Đơi mắt mẹ u thương nhìn tơi trìu mến. Đơi mắt đen láy </b>
<b>làm cho mẹ thật thông minh. Cả những lúc chui vào trong chăn cùng </b>
<b>mẹ, tôi cảm nhận được hơi thở ấm nồng, nhè nhẹ. Mẹ muốn tôi ngủ </b>
<b>yên, ngủ say để sáng mai cịn đi học sớm, khơng bị thiếu ngủ…”.</b>
<b>“Những lần tôi ốm, mẹ thức trắng cả đêm để chăm sóc tơi. Sáng dậy, </b>
<b>đơi mắt mẹ thâm quần vì thiếu ngủ. Tôi hiểu được, mẹ lo lắng cho tôi </b>
<b>thế nào. Những ngày đó, trơng mẹ xanh xao quá. Hôm nào tôi làm </b>
<b>bài muộn, mẹ luôn nhắc nhở, lo lắng, thúc giục tôi ngủ sớm để ngày </b>
<b>mai còn đi học sớm. Những lần bị điểm kém, mẹ không bao giờ </b>
<b>mắng tôi. Mẹ kiên nhẫn, giảng lại cho tơi từng ly từng tí cho đến khi </b>
<b>tơi hiểu thì thơi. Mẹ ln nói với tơi: Con cố gắng ngoan ngoãn, đừng </b>
<b>để mẹ mất kiên nhẫn. Mẹ đánh con là vì mẹ thương con, là mẹ đánh </b>
<b>chính mẹ…”</b>


<b>“Dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày mẹ đều dành thời gian nói chuyện </b>
<b>với tơi. Có chuyện gì, dù xấu hay tốt, tơi đều kể với mẹ. Trước mỗi kì </b>
<b>thi, mẹ cùng ơn bài với tôi. Mẹ vuốt ve tôi bằng đôi tay gầy gầy xương</b>
<b>xương và dặn: Nhớ đọc kỹ đề và dọc lại bài làm, nha con!... Mẹ đã </b>
<b>tiếp thêm cho tôi sức mạnh để chiến thắng. Cứ mỗi lần nhớ về khuôn </b>
<b>mặt rám nắng của mẹ, tôi lại tự nhủ: Phải chiến thắng, Phải chiến </b>
<b>thắng….!”</b>


<b>“Nhưng những điều đó chỉ xảy ra lúc tơi cịn nhỏ. Bây giờ mẹ đã </b>
<b>khác. Mẹ trở nên bận rộn hơn, mẹ hay mệt hơn và cũng dễ nổi nóng </b>
<b>hơn. Mẹ dã ít quan tâm tơi và tính kiên nhẫn của mẹ cũng giảm </b>
<b>nhiều. Vậy là mẹ đã không cịn trẻ nữa… Tơi nghĩ rằng, dù sao tơi </b>
<b>cũng đã lớn nên mẹ cũng không cần để ý đến tôi nhiều nữa. Tôi sẽ </b>


<b>tự lập như mẹ mong muốn. Thế nhưng, đôi tay mẹ vẫn gầy như xưa. </b>
<b>Tôi vẫn mong được đôi tay ấy vuốt ve mỗi ngày, không phải như </b>
<b>những khi tôi ôm mẹ, mẹ nghiêm mặt lại và bảo: Con lớn rồi, không </b>
<b>được làm nũng mẹ nữa… Tôi hiểu, dù có nói vậy nhưng tình u của</b>
<b>mẹ dành cho tôi vẫn không thay đổi”.</b>


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×