Tải bản đầy đủ (.pdf) (18 trang)

Tài liệu Lưu tình hồ điệp kiếm - Tập 25 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (102.54 KB, 18 trang )




tháng 10 năm 2003
393
393
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com
H
H
o
o
à
à
i
i


t
t
h
h
ư
ư
ù


ù


H
H
a
a
i
i


M
M
ư
ư
ơ
ơ
i
i


L
L
a
a
ê
ê
m
m



T
T
I
I
E
E
Å
Å
U
U


N
N
H
H
A
A
Â
Â
N
N


Đ
Đ
A
A
É

É
C
C


C
C
H
H
Í
Í




ão Bá cúi thấp đầu, lòng như xát muối.
Bây giờ trong ông có cả nỗi hối hận, sự căm thù và niềm thống khổ.
Phượng Phượng cũng cúi đầu trầm mặc hồi lâu rồi ngập ngừng hỏi:
– Để huấn luyện những thanh niên đó... có lẽ chàng đã phí rất nhiều tâm lực?
Lão Bá không trả lời, tay nắm chặt đến nỗi những móng tay đâm sâu vào da
thòt.
Hồi lâu, Phượng Phượng chợt ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Lão Bá, hỏi
bằng giọng kiên quyết.
– Chẳng lẽ bây giờ chàng đành bỏ mặc họ bò tiêu diệt?
Lão Bá rầu ró đáp:
– Biết làm sao được?
– Không có cách gì chuyển bại thành thắng hay sao?
Lão Bá lắc đầu:
– Không có.
Phượng Phượng bỗng xẵng giọng nói rất tự tin:

– Có! Nhất đònh có! Chàng quên mất rằng mình từng nói trên đời không có
việc gì là tuyệt đối hay sao?
– Ta không quên, nhưng...
Phượng Phượng ngắt lời:
– Cho dù không hy vọng Hổ tổ độc lực chuyển bại thành thắng thì cũng nghó
cách cứu họ để bảo toàn lực lượng chờ cơ hội khác...
– Nhưng ta ở đây...
– Tại sao chàng không bảo Mã Phương Trung báo cho họ biết kế hoạch đã
thay đổi?
– Bởi vì bây giờ ta không thể mạo hiểm nữa.
– Việc đó đâu phải mạo hiểm? Chẳng phải chàng rất tín nhiệm người đó hay
sao?
Lão Bá không trả lời.
Vì ông không muốn Phượng Phượng tham gia quá nhiều vào việc đó.
L
L



tháng 10 năm 2003
394
394
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com

Dù lúc này Mã Phương Trung chưa chết cũng không thể nhẫn tâm để vợ con
mình chết trước. Đó là lẽ thường tình của mỗi người.
Bởi vì nếu vợ con y được sống thì khó tránh khỏi tiết lộ bí mật về Lão Bá.
Lão Bá hiểu điều này nên không dám mạo hiểm.
Ông lắc đầu nói:
– Bây giờ dù ta có muốn thế cũng không kòp nữa.
Phượng Phượng phản đối:
– Bây giờ vẫn còn kòp.
Cô ta không để Lão Bá nói, tiếp luôn:
– Hôm nay mới mồng năm, như vậy còn tới hai mươi canh giờ nữa mới đến
trưa mồng bảy, đủ thời gian cho một người đến Phi Bằng Bảo.
Ở mật thất không có ánh mặt trời này, làm sao mà Phượng Phượng tính toán
được thời khắc chính xác như vậy?
Bởi vì nữ nhân giống như một loài thú, khi cần có giác quan thứ sáu rất linh
nhạy.
Lão Bá hiểu điều này nên không tranh biện.
Ông chỉ hỏi một câu:
– Bây giờ ta biết bảo ai đi được?
Phượng Phượng đáp gọn:
– Thiếp!
Lão Bá chợt mỉm cười. Trong trường hợp này không có gì đáng cười cả.
Phượng Phượng đanh giọng nói:
– Thiếp cũng là người, có đủ tứ chi như bất kỳ ai khác. Vì sao không đi được?
Lão Bá trả lời rất đơn giản:
– Vì nàng không thể đi.
Phượng Phượng nghiến răng hỏi:
– Chàng không tin thiếp sao?
– Ta tin.
– Hay chàng cho thiếp là một nữ nhân yếu nhược vô dụng?
– Ta biết nàng không phải thế.

– Chàng sợ thiếp ra khỏi đây lập tức bò chúng bắt được hay sao?
Đến lúc này Lão Bá mới gật đầu nói:
– Nàng đi còn nguy hiểm hơn Mã Phương Trung.



tháng 10 năm 2003
395
395
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com
Phượng Phượng lại đề xuất ý kiến:
– Thiếp sẽ chờ cho đến khi trời tối hẳn mới đi.
– Dù trời tối chúng cũng có thể phát hiện được nàng, thậm chí còn dễ hơn
trời sáng.
– Nhưng chúng đã yên trí rằng chàng đã viễn tẩu cao phi rồi, đâu phái người
giữ ở đây nữa?
– Lục Hương Xuyên không phải là người bất cẩn. Hắn hành sự luôn luôn chu
toàn.
– Nhưng bây giờ hắn có rất nhiều việc phải làm, và việc nào cũng trọng yếu
cả.
Lão Bá tán thành ngay:
– Đúng thế!
Phượng Phượng nói tiếp:

– Vì thế, ít ra bản thân hắn không giữ mãi ở đây.
Lão Bá gật đầu. Điều này ông cũng đồng ý.
Phượng Phượng tiếp tục lập luận:
– Dù hắn có để người canh giữ ở đây thì cũng chỉ là đề phòng vạn nhất mà
thôi. Bởi vì không ai nghó rằng chúng ta vẫn còn ở lại đây nữa.
Cả điều này Lão Bá cũng không phản đối.
Phượng Phượng lại nói:
– Vì thế Lục Hương Xuyên nhất đònh không để chủ lực của hắn lại đây.
Lão Bá hỏi:
– Nàng cho rằng nếu chúng có để lại người ở đây thì vẫn đối phó được phải
không?
– Chàng không tin sao?
Lão Bá nhìn cô ta, quan sát đôi bàn tay mảnh mai chỉ thích hợp cho việc âu
yếm mà không hợp việc giết người.
Phượng Phượng hiểu cái nhìn đó, cười nói:
– Thiếp biết không phải bây giờ mà ngay từ lần gặp đầu tiên chàng đã để ý
đến tay thiếp rồi, để xem thiếp có phải là người đã từng luyện võ công không.
Lão Bá thừa nhận.
Ông không tìm thấy dấu vết của người luyện võ trên bàn tay mềm mại của
cô ta, đó cũng là lý do đầu tiên để ông chấp nhận.
Phượng Phượng nói:
– Nhưng chàng đừng quên rằng người luyện võ công không nhất thiết phải



tháng 10 năm 2003
396
396
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C


L
ONG
www.
vietkiem
.com
luyện bằng tay.
Dứt lời, tung chân phóng vút lên.

o O o

Bất cứ ai tay đã luyện chưởng lực đều không thể qua mắt Lão Bá. Cả tay
người nào luyện kiếm cũng vậy.
Ngay cả người từng luyện ám khí, ông nhìn qua cũng nhận ra ngay.
Nhưng Phượng Phượng lại luyện công phu khác, đó là Uyên Ương Cước.
Bởi thế cô ta mới giấu được Lão Bá.
Bây giờ ông mới hiểu vì sao đôi chân cô ta có thể kẹp chặt đến thế.
Có lẽ cũng vì quá lâu ông không tiếp xúc với nữ nhân.
Chỉ trong chớp mắt, Phượng Phượng phóng ra tới năm cước. Cú đá thật
nhanh, chuẩn xác và rất có uy lực.
Điều này thì Lão Bá nhận rõ.
Khi Phượng Phượng dừng lại, thần sắc vẫn bình thường. Không đỏ mặt, hơi
thở cũng trầm ổn như không.
Lão Bá hỏi:
– Ai dạy cho nàng võ công đó?
Phượng Phượng đáp:
– Cao lão đại. Chò ấy cho rằng nữ nhân nên biết một chút về võ công để khỏi
bò người khi hiếp.
Cô ta nhoẻn miệng cười, nói thêm:
– Nhưng Cao lão đại bảo rằng nữ nhân có luyện võ công cũng không được để

tay thô quá, nam nhân không thích như thế. Chò ấy còn nói rằng...
Cô ta chợt ngừng bặt, mặt đỏ bừng lên.
Lão Bá gặng hỏi:
– Cô ta nói gì?
Phượng Phượng ấp úng trả lời:
– Nói rằng chân nữ nhân càng săn chắc càng hữu lực, làm... việc đó... càng...
đem khoái lạc cho nam nhân nhiều hơn...
Lão Bá nhìn hai chân Phượng Phượng, nhớ tới động tác của cô ta hôm đó.
Chợt ông nổi lên dục vọng.
Rất nhiều năm, ông chưa hề có dục vọng đột khởi như thế.



tháng 10 năm 2003
397
397
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com
Phượng Phượng nhận ra ngay, đỏ mặt nói:
– Bây giờ không được. Chàng đang bò thương...
Cô ta cự tuyệt chỉ vì quan tâm đến Lão Bá mà thôi.
Đối với nam nhân, điều đó càng kích thích thêm, và chỉ rất ít người khống
chế được.
Còn may Lão Bá là một trong số những người hãn hữu đó.

Ông thở dài nói:
– Xem ra Cao lão đại không chỉ là người thông minh mà còn rất đáng sợ.
Phượng Phượng gật gật đầu:
– Đúng thế! Nhưng Cao lão đại nói rằng nữ nhân càng đáng sợ lại càng đáng
yêu.
Lão Bá cười nói:
– Ta sẽ nhớ kỹ câu đó.
Phượng Phượng nháy nháy mắt, quay lại đề tài cũ:
– Bây giờ thì chàng tin thiếp rồi chứ?
Lão Bá gật đầu:
– Ta tin!
– Chàng chấp nhận để thiếp đi chứ?
Lão Bá lắc đầu:
– Không!
Phượng Phượng mở to mắt, suýt nữa thì kêu to lên, nhưng cuối cùng thì âm
lượng thốt ra vẫn không nhỏ:
– Vì sao? Vì sao vậy?
Lão Bá bình thản đáp:
– Cho dù nàng có thể ra khỏi đây, vẫn không đến được Phi Bằng Bảo.
– Có gì nguy hiểm lắm sao?
– Nhất đònh bây giờ dọc đường chúng đã rải đầy người. Nàng không biết
chúng, nhưng chúng lại biết nàng.
Phượng Phượng nói:
– Thiếp không sợ!
– Nàng phải biết sợ.
– Chàng cho rằng võ công của thiếp quá kém hay sao?
Lão Bá trả lời:




tháng 10 năm 2003
398
398
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com
– Theo ta biết thì thủ hạ của Lục Hương Xuyên có ít nhất năm mươi người đủ
khả năng bắt sống nàng. Một trăm người đủ khả năng giết nàng.
Đương nhiên Lão Bá biết quá rõ điều này. Thủ hạ của Lục Hương Xuyên
cũng là thủ hạ của ông.
Phượng Phượng cúi nhìn đôi chân của mình, lúc sau chợt hỏi:
– Chàng nói rằng chỉ có năm mươi người bắt sống được thiếp nhưng lại có tới
trăm người đủ khả năng giết?
Lão Bá giải thích:
– Đúng thế. Bắt sống so với việc giết khó hơn. Việc đó mà nàng không hiểu
thì làm sao dám xông pha trên giang hồ?
Phượng Phượng nói, giọng đã bớt tự tin hơn:
– Nhưng chúng sẽ không giết thiếp phải không?
Lão Bá gật đầu:
– Đúng thế. Bởi vì chúng quyết tra hỏi nàng cho bằng được ta đang ở đâu.
– Nếu vậy thì càng tốt.
Lão Bá nhíu mày hỏi:
– Tốt ở chỗ nào?
– Bởi vì nếu chúng hỏi, thiếp sẽ trả lời rằng chàng đã lên xe ngựa chạy xa
rồi. Thiếp còn chỉ đường cho chúng đuổi theo nữa.

Nói những lời đó, mặt Phượng Phượng lộ vẻ đắc ý, chắc rằng cô ta thích thú
vì nghó ra một điều mà Lão Bá không nghó ra.
Lão Bá hỏi:
– Nàng cho rằng chúng sẽ tin lời nàng ư?
Phượng Phượng khẳng đònh:
– Đương nhiên chúng sẽ tin. Bởi vì dù sao chúng còn cho rằng thiếp là người
của chúng. Làm sao chúng lại nghó rằng chỉ mới đó mà... thái độ và tình cảm của
thiếp đối với chàng đã thay đổi.
Cô ta chợt cúi đầu, đỏ mặt lên.
Lão Bá hỏi:
– Nếu chúng hỏi nàng làm thế nào mà nàng chạy thoát ra được, lúc đó nàng
sẽ trả lời sao?
Phượng Phượng trả lời ngay:
– Thiếp sẽ bảo rằng vì chàng bò thương rất nặng, tự biết mình không sống
được lâu nên thả thiếp ra.
Lão Bá nhíu mày.



tháng 10 năm 2003
399
399
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com

Phượng Phượng vội tiếp lời:
– Nhất đònh Lục Hương Xuyên sẽ tin điều đó, vì nếu chàng đònh giết thiếp
thì đã giết từ lâu rồi.
Tới đó, cô ta ngước lên nhìn Lão Bá với đôi mắt yêu thương trìu mến, có cả
sự cảm kích nữa.
Lão Bá cũng nhìn cô ta hồi lâu rồi chợt lắc đầu nói:
– Ta vẫn không thể để nàng đi!
Phượng Phượng bỗng nắm chặt tay lại rồi đột nhiên bưng mặt khóc òa lên
nói:
– Thiếp biết vì sao chàng không chòu để thiếp đi. Vì chàng không tin thiếp.
Còn cho rằng thiếp sẽ phản bội chàng. Lẽ nào... đến bây giờ chàng... chàng còn
chưa hiểu nỗi lòng của thiếp?
Lão Bá thở dài, nhẹ giọng nói:
– Ta biết nàng đi là chỉ vì ta. Nhưng nàng có biết ta không để nàng đi cũng là
vì nàng không?
Phượng Phượng lắc đầu, kêu lên:
– Tôi không biết! Tôi cũng không hiểu!
Giọng Lão Bá càng dòu hơn:
– Bây giờ có thể nàng đã mang trong mình hài tử của ta rồi. Làm sao ta có
thể để nàng mạo hiểm như thế được?
Bây giờ có lẽ ông tin điều này hơn trước, vì tin rằng mình vẫn chưa già.
Bởi vì đã có dục vọng tất vẫn còn có hài tử.
Phượng Phượng thôi khóc nói:
– Vì thế mà thiếp càng phải đi.
Lão Bá hỏi:
– Sao vậy?
Phượng Phượng đưa tay áo lau mắt, nói bằng giọng kiên quyết:
– Bởi vì thiếp không thể để hài tử của chúng ta sinh ra mà không có phụ
thân!
Câu đó thật trọng lượng.

Lão Bá lặng đi, đăm chiêu suy nghó.
Phượng Phượng lại bồi tiếp:
– Chắc chàng cũng tự biết rằng đây là niềm hy vọng cuối cùng của mình. Và
chàng tuyệt đối không thể đánh mất niềm hy vọng đó. Cừu đòch của chàng không
phải chỉ một mình Lục Hương Xuyên mà còn có Vạn Bằng Vương. Chỉ bằng một

×