PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-792-
CHƯƠNG THỨ BÔN MƯƠI TÁM
GIÁ TRỊ THANH ĐAO
hó Hồng Tuyết sững sờ.
Lộ Tiểu Giai thốt:
- Nếu các hạ không tin, thì cứ tìm mẫu thân hắn mà hỏi.
Phó Hồng Tuyết trố mắt:
- Mẫu thân hắn là ai?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Em gái của lão trang chủ Đinh Thừa Phong, tên Đinh Bạch Vân, ngoại hiệu
Bạch Vân Tiên Tử.
Mọi người im lặng, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng rít lên đâu đây.
Một lúc lâu, tất cả đều nghiêng tai nghe Lộ Tiểu Giai thuật lại một đoạn cố
sự.
Nhân một cuộc du hiệp bên ngoài biên tái, Bạch Thiên Vũ gặp Đinh đại cô.
Thấy Bạch Thiên Vũ, bà dù là con người cao ngạo nhất trần đời cũng phải chú ý
đến đại hiệp. Bà bất cố nhất thiết, hiến trọn thân và danh cho đại hiệp.
Giữa họ, dó nhiên có những lời thề non hẹn biển, không bao giờ Đinh đại cô
tưởng là sau đó, Bạch đại hiệp lại có thể bỏ rơi bà, cho nên bà thủ tiết chờ đợi một
ngày sum họp.
Ngờ đâu, Bạch Thiên Vuc phong lưu thành tánh, đại hiệp chỉ xem cuộc gặp gỡ
đó như trò tiêu khiển trong bước lữ hành và đại hiệp không hề mơ hoài đến hình
bóng đã gặp bên đường hành hiệp.
Bóng hình đó của Đinh đại cô rồi cũng chìm lặng trong muôn ngàn bóng hình
khác chất chứa nơi tâm tư của Bạch Thiên Vũ. Tất cả đều mờ dần, mờ dần, tất cả
đều lùi sâu vào bóng tối để nhường chỗ cho những bóng hình mới.
Sau lần gặp gỡ đó, Đinh đại cô mang thai. Mà Bạch Thiên Vũ thì hoàn toàn
quên lãng bà.
Với môn phong của một thế gia như họ Đinh, khi nào lại có việc gái chưa
chồng mà lại sanh con?
Tấu xảo làm sao, lúc đó phu nhân của họ Đinh lão trang chủ cũng thọ thai.
Phu nhân nhận đứa con do Đinh đại cô sanh ra làm con bà, còn đứa con của bà thì
giao lại cho người khác nuôi. Đó là đứa con thứ ba của Đinh lão phu nhân, bà còn
có hai đứa con khác nữa.
P
PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-793-
Điều bí mật đó được dấu kỹ từ nhiều năm qua rồi, chính Đinh Linh Trung
cũng chẳng biết mình là con của Đinh đại cô mà cứ tưởng là giọt máu của Đinh lão
phu nhân.
Lộ Tiểu Giai thuật chuyện, với vẻ mặt nghiêm trọng, ai ai cũng phải công
nhận là y không nói hoang đường.
Diệp Khai bỗng hỏi:
- Bí mật được giữ kín nhiều năm qua, làm sao các hạ biết được?
Lộ Tiểu Giai buồn thảm đáp:
- Tại vì…tại hạ là…
Y dừng câu nói, từ từ quay mình, mặt nhăn nhó, nhìn Đinh Linh Trung.
Hai bên nách, có hai thanh đoản đao, đao cắm sâu, xuyên qua xương.
Đinh Linh Trung trừng mắt nhìn y, niềm oán độc hiện lộ nơi ánh mắt, rồi hắn
nhảy dựng lên quát:
- Bí mật đó, chẳng một người nào biết, tại sao ngươi tiết lậu?
Lộ Tiểu Giai đau đớn đến xuất mồ hôi lạnh đẫm ướt mình, cơ hồ không đứng
vững.
Y cố gắng thốt:
- Tại hạ biết, sau khi tiết lậu bí mật đó rồi, tại hạ làm đau lòng các hạ lắm.
Nhưng…việc đó… tại hạ không thể không nói ra…Tại hạ…
Đinh Linh Trung cao giọng:
- Tại sao ngươi không thể không nói?
Diệp Khai thở dài, đáp thay Lộ Tiểu Giai:
- Tại vì, nếu y không nói thì Phó Hồng Tuyết không thể không giết các hạ.
Đinh Linh Trung cười lạnh:
- Tại sao Phó Hồng Tuyết không thể không giết ta? Chẳng lẽ hắn giết ta vì ta
giết con gái của Mã Không Quần?
Diệp Khai lạnh lùng:
- Việc làm của các hạ còn ai chẳng biết? Các hạ tin là không ai hiểu thì thật
lầøm to!
Đinh Linh Trung hừ một tiếng:
- Ta làm việc gì đâu?
Phó Hồng Tuyết nghiến răng:
- Ngươi muốn ta nói?
Đinh Linh Trung thách:
- Cứ nói.
PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-794-
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngươi bỏ thuốc độc, hại chết Tiết Võ.
Đinh Linh Trung bóu môi:
- Sao ngươi dám nói là ta bỏ thuốc độc vào rượu?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ta vốn chẳng biết gì cả, mãi đến lúc ta phát hiện ra chất độc trên thanh kiếm
giết chết Thuý Bình đồng loại với chất độc trong rượu của Tiết Võ. Rồi cũng chính
ngươi thừa nhận là đã giết Thuý Bình. Hay ít ra ngươi cũng là kẻ chủ mưu vụ giết
nàng.
Đinh Linh Trung biến sắc mặt nghẹn lời.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ngươi còn mua chuộc gã giữ kho của Tiết Võ, lại sợ gã lộ hình tích nên bảo
gã cải dạng thành nô bộc, bòa chuyện là tất cả gia nhân của họ Tiết đầu về hết tại
Đinh gia trang.
Diệp Khai tiếp:
- Chỉ có mỗi một mình các hạ là biết được tung tích của Phi kiếm khách, các
hạ cốâ ý tiết lộ với Dòch Đại Kinh, dụ dẫn Dòch Đại Kinh làm cái việc mượn đao
giết người.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Kế đó không thành, ngươi lại bày mưu gây ly gián giữa ta và Diệp Khai,
nhưng bên cạnh Diệp Khai còn có Đinh Vân Lâm, ngươi sợ nàng làm chứng cho
Diệp Khai nên nhờ nhò ca ngươi là Đinh Linh Giáp bắt nàng trở về gia đình.
Diệp Khai thở dài:
- Các hạ giá hoạ cho tại hạ, tại hạ không trách gì. Nhưng tại hạ buồn về việc
các hạ giết đứa bé. Các hạ không nên làm thế.
Phó Hồng Tuyết ngưng ánh mắt nhìn Đinh Linh Trung hỏi:
- Những việc đó có phải là ngươi làm ra chăng?
Đinh Linh Trung cúi đầu, mồ hôi đổ ra như tắm.
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ biết, các hạ làm những việc đó chẳng phải do tự ý muốn làm. Tại hạ
hy vọng các hạ nói ra ai đã bảo các hạ làm như vậy.
Đinh Linh Trung lắc đầu:
- Ta không thể nói.
Diệp Khai tiếp:
- Thực ra, dù các hạ không nói, tại hạ cũng hiểu rồi!
PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-795-
Đinh Linh Trung ngẩng đầu lên:
- Ngươi biết?
Diệp Khai tiếp:
- Mười chín năm trước, bên ngoài Mai Hoa Am, có một người thốt lên một câu
mà đáng lẽ không nên thốt. Người đó sợ có kẻ nghe thinh âm nên sai các hạ đi
khắp nơi để giết những người ngày trước có nghe khẩu âm của y diệt khẩu!
Đinh Linh Trung cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết gằn từng tiếng:
- Hiện tại, ta chỉ hỏi ngươi, người đó có phải là Đinh Thừa Phong hay không?
Đinh Linh Trung cắn răng, không chòu nói tiếng gì.
Có phải là y mặc nhận chăng?
Đinh Thừa Phong vốn quý em gái. Em bò người ta làm nhục thì lão phải nghó
cách báo cừu.
Lão muốn giết Bạch Thiên Vũ, hẳn cũng không ngoài lý do đó.
Lộ Tiểu Giai đứng cạnh cội ngô đồng, thở mệt, bỗng cao giọng thốt:
- Bất chấp sự tình như thế nào, tại hạ không tin Đinh lão trang chủ là hung thủ
sát nhân.
Diệp Khai chớp mắt:
- Chẳng lẽ các hạ biết rõ lão ấy hơn mọi người?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Đương nhiên không ai biết Đinh lão trang chủ bằng tại hạ.
Diệp Khai hỏi:
- Tại sao?
Lộ Tiểu Giai chợt cười.
Giọng cười của y nghe thê lương quá! Kỳ quái quá! Y tiếp:
- Tại vì tại hạ là kẻ bò lão trang chủ giao cho người khác nuôi dưỡng, và cái
tên của tại hạ đáng lẽ là Đinh Linh Trung!
Một sự việc trên chỗ tưởng tượng của mọi người!
Đinh Linh Trung kinh hãi kêu lên:
- Ngươi là… là…
Lộ Tiểu Giai cười nhẹ:
- Tại hạ là Đinh Linh Trung, các hạ cũng là Đinh Linh Trung! Hôm nay, Đinh
Linh Trung sát hại Đinh Linh Trung! Có phải là một chuyện hoạt kê không?
Y lấy một hạt đậu phộng, quăng lên cao. Quả đậu chưa rơi xuống, y đã ngã
xuống.
PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-796-
Y ngã, nụ cười còn gắn nơi vành môi.
Y cười, những người khác không ai cười nổi.
Đinh Vân Lâm vừa khóc vừa kể:
- Chẳng lẽ y là tam ca chân chánh của ta? Chẳng lẽ sự thật là thế?...
Đinh Vân Hạc cố dấu vẻ thống khổ, song không dấu được.
Y lạnh lùng thốt:
- Vô luận làm sao, ngươi có một tam ca như vậy, kể ra cũng chẳng mất mặt
chút nào!
Đinh Vân Lâm vụt chạy đến trước mặt Đinh Linh Trung hỏi:
- Ngươi là ai? Hả? Ai bảo ngươi đi làm những việc như thế? Tại sao ngươi
không nói gì?
Đinh Linh Trung lộ vẻ ảm đạm:
- Ta…ta…
Vừa lúc đó, tiếng vó ngựa vang lên, cắt đứt câu nói của y.
Ngựa, chỉ có một con. Ngồi trên ngựa là một người vận áo xanh, bó sát mình,
mồ hôi đẫm ướt đầu.
Kỹ só đến nơi, nhảy xuống ngựa rồi quỳ luôn trên mặt đất thốt:
- Tiểu nhân là Đinh Hùng, vâng mạng trang chủ đến đây thỉnh Phó Hồng
Tuyết công tử và Diệp Khai công tử đến Đinh gia trang, lão trang chủ đã chuẩn bò
tiệc rượu tại Thiên Tâm Lâu cung kính chờ đợi hai vò.
Phó Hồng Tuyết biến sắc, nhưng cười lạnh đáp:
- Dù lão ấy không mời, ta cũng đến như thường. Còn như tiệc rượu đó, ngươi
về nói lại với lão, lão uống cứ uống, cứ ăn một mình đi.
Đinh Hùng hỏi:
- Các hạ là Phó công tử?
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
- Phải.
Đinh Hùng tiếp:
- Lão trang chủ còn bảo tôi trình lại với công tử một việc.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Cứ nói.
Đinh Hùng tiếp:
- Ngoài tiệc rượu ra, lão trang chủ còn dành cho công tử một vật xứng đáng.
Vật đó sẽ được huy hoàng cho công tử.
Phó Hồng Tuyết hỏi: