Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

Mau chuyen ve Bac

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (58.89 KB, 1 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Việc gì làm được hãy tự làm lấy</b>



Tháng 8-1952, Bộ Quốc phòng mở Hội nghị tổng kết chiến tranh du kích tại căn cứ địa Việt Bắc.
Một buổi sáng, như thường lệ, một chiến sĩ phục vụ Hội nghị xách mấy ống tre đầy nước từ dưới
suối đi lên cho chúng tơi dùng. Tơi và anh Hồng đón lấy một ống tre. Bỗng một ơng già mặc
quần đùi, áo may ô, khăn mặt quàng cổ nhuộm màu lá cây đi lại gần hai chúng tơi. Anh Hồng
ghé sát vào tai tơi nói nhỏ:


- Bác, Bác Hồ đấy!


Chúng tơi chưa kịp chào Bác thì Bác đã hỏi:


- Nước xách lên cho các chú đánh răng, rửa mặt phải khơng? Khơng đợi chúng tơi trả lời, Bác
nói:


- Không được thế! Hai chú đang tuổi thanh niên, buổi sáng chạy xuống suối rửa mặt tha hồ thoải
mái, mà cịn thể dục, như thế có hơn khơng.


Cả hai chúng tơi đứng lặng người, Bác nói tiếp:


- Việc gì có thể làm được hãy tự làm lấy, đừng bắt chiến sĩ vất vả vì mình, mà các chú thì khơng
bị phụ thuộc.


Bác đi rồi, chúng tơi cịn đứng nhìn theo và vơ cùng thấm thía lời nhắc nhở của Bác.


<b>Tay đứt ruột xót</b>



Vào khoảng tháng 9, tháng 10 năm 1949, lúc đó Phủ Chủ tịch cịn đóng ở Châu Lập Dinh, tỉnh
Tuyên Quang. Một buổi sáng trời đẹp, đến phiên tôi bảo vệ Bác.


10 giờ sáng, nắng đã trải vàng trên các nương rẫy, tơi vào phịng làm việc của Bác. Tơi hơi


ngạc nhiên vì thấy trên nét mặt Bác đọng một vẻ buồn.


- Thưa Bác, hôm nay Bác không khỏe ạ?


Bác không trả lời và đưa cho tôi một tờ Cứu Quốc:


- Chú xem đi, giặc đã cho máy bay ném bom nhà thờ Bùi Chu – Phát Diệm. Thật là một tội ác
ghê tởm. Tay đứt ruột xót, máu của đồng bào mình chảy, ai mà chẳng đau lịng.


Tơi cầm tờ báo đọc. Trên hàng chữ lớn: <i>“Giặc Pháp cho máy bay ném bom nhà thờ Bùi Chu –</i>
<i>Phát Diệm để giết hại hàng trăm đồng bào công giáo”</i>, tôi thấy gạch đỏ ở những chỗ Bác chú ý.
Đọc xong, tôi cảm thấy căn nhà vắng lặng. Ngẩng đầu tôi thấy Bác quay mặt về phía trong, tay
cầm khăn...


Tơi cũng lặng người đi và tiếp tục đọc nốt bài báo. Chờ cho tơi đọc xong, Bác nói:


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×