Tải bản đầy đủ (.doc) (10 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký 149 docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (66.37 KB, 10 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 149
Ðại lễ Ðiền Liệp
Trời chưa sáng hẳn, Hàn Sấm vẫn còn mệt mỏi mà phải giúp Hạng
Thiếu Long rời khỏi Túy Phong lâu.
Ra đến đường lớn thì hai người chia tay nhau.
Về đến Ô phủ, trời đã hửng sang, ba người Hạng Thiếu Long nào dám
chậm trễ, vội vàng thay y phục, hai người Ðằng, Kinh thì quay về nha
thuộc trước, chuẩn bị mọi sự cho lễ Ðiền Liệp, còn Hạng Thiếu Long
thì vội vàng chạy vào hoàng cung.
Lộc Công thấy gã hai mắt đỏ kè, rõ ràng cả đêm chẳng ngủ, gật đầu
nói, „Thiếu Long đã vất vả."
Hạng Thiếu Long vui vẻ nói, „Người tuy mệt, nhưng trong lòng rất
vui."
Từ Tiên ngạc nhiên nói, „Nhìn dáng vẻ của Thiếu Long như vậy, không
biết có tiến triển mới gì?"
Hạng Thiếu Long hạ giọng kể chuyện đêm qua do thám thanh lâu như
thế nào, rồi nói rõ những âm mưu của bọn ba người Lã Bất Vi. Hai
người đều khen hay.
Lộc Công vỗ đùi kêu lên, „Viên thuốc độc bị dán trong cổ họng mà
Thiếu Long cũng lấy ra được, có thể thấy ông trời có long với đại Tần
chúng ta."
Từ Tiên nói, „Ðã là như thế, chúng ta hãy cứ theo lời đề nghị của Thiếu
Long, dùng Lao ái để khắc chế Lã Bất Vi.
Lấy độc trị độc. Nói thật, bản lĩnh trị quốc của Lã Bất Vi quả thật
không kém, cứ để y đắc ý, sau này bị quân ngồi lên vương vị, rồi diệt
trừ y cũng được."
Lộc Công nói, „Nhưng trong thời gian này, chúng ta phải nắm chắc lấy
quân quyền, chú ý bồi dưỡng nhân tài, khi đối phó với kẻ ấy thì sẽ dễ
dàng hơn."
Hạng Thiếu Long nói, „Tiểu tướng có một đề nghị, chính là Vương


Tiễn...“
Từ Tiên cười mà ngắt lời gã, „Chuyện này không cần Thiếu Long nhắc
nhở, bọn chúng ta đã sớm để ý đến tên này, cứ để cho y từng trải thêm
một thời gian nữa. Chao ôi! Vương Hột quả là già đến nỗi hồ đồ, cũng
nên để cho bọn hậu sinh thay thế."
Lộc Công rõ ràng rất vui trong lòng, cười nói, „Thiếu Long phải chăng
định chấp nhận Lã Nương Dung, để khiến cho Lã Bất Vi và Quản
Trung Tà tức giận?"
Hạng Thiếu Long cười gượng, „Kẻ lo lắng vì chuyện này chắc là bọn
chúng."
Từ Tiên nói, „Nhưng quyền thế của nhiếp chính đại thần không nhỏ,
lúc ấy y ngang quyền với bị quân, không được y đồng ý, tất cả những
chính lệnh đều không được phê."
Hạng Thiếu Long nói, „Từ tướng có còn nhớ cái hư danh trọng phụ mà
tiểu tướng đã nhắc chăng? Cứ lấy cái ấy ra mà gạt gẫm Lã Bất Vi, ba
ngày sau Mạc Ngạo chầu trời, đến lúc ấy thì y sẽ lúng túng, lại thêm
Lao ái đã trở thành nội sử, Lã Bất Vi đến lúc đó sẽ chẳng biết chuyện gì
nữa."
Lúc này đoàn xe đã vào hoàng cung, ba người trong lòng vui lắm, hận
thời gian không lập tức quay nhanh đến ngày thứ ba, để xem kết quả ác
nhân thì có ác báo.
Hạng Thiếu Long vốn là lo lắm, nhưng giờ đây trong lòng rất thoải
mái.“Hay! Cứ để lão tử đùa với bọn bay một phen. Cả hai ả nha đầu
Lộc Ðan Nhi và Doanh Doanh có ý tốt đối với Quản Trung Tà cũng
không tha, như thế cuộc sống mới càng phong phú hơn."
Giáo trường trong hoàng cung cờ quạt phấp phới, người ngựa náo
nhiệt.
Nhưng kẻ có phần tham gia lễ Ðiền Liệp, nếu chẳng phải là vương hầu
quý tộc, thì là những gia tướng thân thuộc của công khanh đại thần,
hoặc nhân tài tuyển lựa từ các quận, ai nấy đều mặc y phục đi săn, thúc

ngựa đứng dưới cờ của mình, nhân số ước khoảng năm nghìn người.
Một vạn cấm vệ, đứng thành hai bên, chuẩn bị bảo vệ cho bị quân, ra
đến liệt trường. Xương Bình quân, Xương Văn quân và Quản Trung Tà
đều bận rộn, duy trì trật tự trong quảng trường.
Hạng Thiếu Long rời xe ngựa, nhảy lên con Tật Phong, dắt theo mười
tám thiết vệ, trong lòng rất ung dung.
Nhìn lá cờ lớn có thêu chữ Tề, Hạng Thiếu Long nhớ lại người bạn cũ
Ðiền Ðan, trong lòng không khỏi buồn cười.
Nếu là Lã Bất Vi cho Ðiền Ðan biết rằng y đã sắp lấy được mạng của
Hạng Thiếu Long, thì Ðiền Ðan không những vui mừng mà còn lơ là
chuyện phòng bị, vậy Hạng Thiếu Long có thể đối phó với Ðiền Ðan dễ
dàng hơn.
Những đại thần như Từ Tiên, Lã Bất Vi, Lộc Công đều tụ tập ở hai bên
kiểm duyệt đài, những khách quý như bọn Ðiền Ðan, thái tử Ðan, cũng
ở nơi ấy, nhưng không gặp Hàn Sấm, có lẽ y đã lên đường về nước.
Ðiều gây chú ý nhất là quân đoàn nữ nhi của bọn Doanh Doanh, hàng
trăm thiếu nữ mặc võ phục, nổi bật trong đám nam nhân, chốc chốc lại
cười nói với bọn thanh niên bên cạnh, mang đến xuân ý cho toàn
trường.
Nhưng điều gây chú ý cho mọi người không phải là bọn họ, mà là đám
thê thiếp của gã và Cầm Thanh, bọn họ tuy không có cờ quạt, bên cạnh
có khoảng hơn mười gia tướng bảo vệ, đứng một bên, cách xa, nhưng
mọi người đều quay đầu qua dòm. Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh thì
không cần phải nói nữa, Ô Ðình Phương và Triệu Chi cũng là những
mỹ nữ hiếm có. Ðiền Trinh, Ðiền Phụng khiến cho bọn họ không biết
ai là tỷ ai là muội, ai nấy đều trầm trồ.
Hạng Thiếu Long dong ngựa sang bọn họ, cười nói, „Các nàng thuộc
về quân nào?"
Bọn Kỷ Yên Nhiên đều nhoẻn miệng cười.
Cầm Thanh thì ngược lại, lạnh lùng nói, „Thái hậu đặc biệt căn dặn,

bảo bọn chúng tôi theo người. Hạng đại nhân nói nên tính về quân
nào?"
Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ lạnh lùng của nàng, đoán rằng lần trước
mình đã khiến nàng nổi giận, đồng thời coi thương mình. Thầm thở dài,
mỉm cười mà không trả lời, đến bên Ô Ðình Phương và Triệu Chi hỏi,
„Bảo Nhi đâu?"
Ô Ðình Phương rất cao hứng, mỉm cười nói, „Bọn thiếp cũng muốn
đưa Bảo Nhi theo, nhưng sợ Bảo Nhi không chịu đựng nổi phong hàn
nên đã để Bảo Nhi lại cho nhũ nương chăm sóc."
Triệu Chi nói, „Hạng lang này! Ðể thiếp giới thiệu cho chàng hai vị
nhũ nương mới nhé."
Tỷ muội họ Ðiền ở phía sau lập tức đỏ mặt, ra chiều e thẹn. Ô Ðình
Phương bước tới nói, „Hạng lang đêm nay đến trại bọn thiếp được
chăng? Người ta nhớ chàng đến khổ?"
Hạng Thiếu Long vội vàng gật đầu.
Lúc ấy có tiếng trống thúc giục, chỉ thấy tiểu Bàn và Chu Cơ được cấm
vệ quân bảo vệ, bước lên đài kiểm duyệt.
Lập tức mọi người đều nhất tề tung hô.
Cuối cùng thì lễ Ðiền Liệp cũng đã bắt đầu.
Ðoàn người kéo dài hơn mười dặm, thanh thế ngất trời.
ở những chỗ cao bên đường đều có quân lính canh giữ rất cẩn mật.
Tiểu Bàn và Chu Cơ đều cỡi ngựa, dẫn đầu đoàn người đi đến Ðiền
Liệp trường. Những công khanh đại thần như Lã Bất Vi, Từ Tiên, Lộc
Công, Vương Quan, Thái Trạch đều đi hai bên Chu Cơ và tiểu Bàn.
Hạng Thiếu Long đi cùng bọn Ô Ðình Phương được một lúc thì Lý Tư
chạy đến tìm gã.
Hai người cỡi ngựa đi song song nhau.
Lý Tư hạ giọng nói, „Mỗi lần tại hạ gặp Cầm thái phó đều cảm thấy
nàng xinh đẹp hơn cả Kỷ tài nữ. Nhưng khi gặp Kỷ tài nữ lại cảm thấy
Cầm Thanh không bằng nàng. Giờ đây cùng lúc thấy được cả hai người

mới biết rằng xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẻ."
Hạng Thiếu Long nói, „Lý huynh hôm nay thật vui vẻ!"
Lý Tư lắc đầu nói, „Chỉ là tìm vui trong cái khổ mà thôi. Lễ Ðiền Liệp
này nguy cơ trùng phùng, tại hạ lam sao cho vui được.
Rồi nhìn kỹ Hạng Thiếu Long tiếp tục nói, „Hạng huynh đêm qua chắc
là ngủ không ngon, hai mắt đỏ kè, giọng nói lại khan khan, khiến cho
người ta phải lo lắng."
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Tại hạ không hề ngủ, làm gì ngủ
không ngon được, còn tiếng nói khàn khàn là bởi vì cổ họng bị thương,
nhưng nếu không bị thương cổ họng thì mạng này khó giữ."
Rồi kể sơ lược chuyện đêm qua.
Lý Tư nghe mà há hốc mồm, nói, „Ðợi chốc nữa nhất định phải cho bị
quân hay, chao ôi! Tại hạ càng lúc càng khâm phục Hạng huynh."

×