SINH VIÊN DƯỢC KHOA NẤU BÁNH CHƯNG
TẠI SÂN TRƯỜNG
Dương Chư
Năm 1964 Tỉnh Quảng Nam, đã bị trận bão lụt lớn nhất chưa từng có, khoảng 2000 nạn nhân
chết, đa số là người già và trẻ con. Đài phát thanh, báo chí kêu gọi cứu trợ khẩn cấp đồng bào
nạn nhân bảo lụt và cũng kêu gọi các sinh viên tiếp tay với chánh phủ trong công tác cứu lụt
này.
Trận bão lụt này đã đánh dấu một giai đoạn mới của sinh viên dược khoa, lúc đó trường
dược khoa còn ở đường Công Lý, anh Nguyên Văn Ta, chủ tịch Ban Đại Diện, anh đã mất ở
Mỹ vì bệnh tim, và anh Cao Văn Hồng làm ủy viên xã hội cùng hàng trăm sinh viên dược khoa
đã đáp lại lời kêu gọi của Chánh Phủ đã ồ ạt thành lập các công tác cứu trợ rất là ngoạn mục
và tràn đầy tình thương. Sân trường và giảng đường tràn ngập các nam nữ sinh viên. Tôi chưa
từng thấy sinh viên dược khoa tham gia đông đảo và vui như vậy bao giờ. Tất cả đều sốt sắng
vui vẻ và thân mật với nhau mặc dù họ chỉ mới gặp nhau lần đầu.
Đặc biệt là có rất nhiều nữ sinh viên tham gia công tác này, các người đẹp dược khoa
hưởng ứng thật là đông đảo, các chị Ngọc Phương, Hoàng Anh, Huguette,Thúy Đào, Nữ, Tiên,
Hồng, Hương, ThanhThủy, Bach Nga, Trường, Chiếu, Thu Nga, Minh, Hoa, Nga, Vân, Mỹ
Khanh, Nga, Châu Hoàn, Khánh Hoài, Phượng, Bạch Nga, Dung, Đức, Cúc... Các anh Bảy,
Huề, Ấm, Cương, Cường, Cảnh, Anh, Khanh, Lượng, Long, Hưng, Hiếu, Hùng,Thuận, Bình,
Vân, Trinh, Ngô ,Sĩ,Tiệp, Vịnh, Dzinh, Diệp ,Bình, Đệ,Thọ, Điệp, Hùng, Tâm, Ngộ, Điệp... Xin lỗi
tôi không thể nào kể và nhớ cho hết mấy trăm sinh viên, nếu các bạn nào muốn kể thêm xin
điền vào cho vui... Nhưng nếu mà kể hết tên thì cũng phải ba, bốn trang giấy mới đủ! Giáo sư
Khoa Trưởng và quý vị Giáo Sư trong ban giảng huấn cũng thường tới lui thăm hỏi rất la thân
mật, và khuyến khích giúp đờ tất cả những gì mà SV cần đên. Sự thân mật của quý thầy đã làm
cho các SVDK rất là cảm động, bởi vì thường thường quý Thầy rất là nghiêm trang.
GS Khoa Trưởng chụp hình chung với SV
Ban tổ chức đã chia sinh viên ra rất nhiều nhóm, và GS Khoa Trưởng cho ban tổ chức
sinh viên xử dụng các giảng đường trong sinh hoạt cứu trợ này. Mỗi nhóm có trưởng ban, có
rất nhiều sinh viên đưa ra nhiều ý kiến rất là xây dựng và thực tế, các anh trưởng ban cũng rất
tận tình ghi nhận ý kiến, bàn luận và thi hành theo tinh thần dân chủ, do đó tất cả các anh em
rất vui vẻ và hăng say làm việc với nhau, tôi không nghe tiếng than phiền nào cả, toàn là nghe
tiếng cười đùa vui vẻ vang trong giảng đường và ngoài sân trường.
Anh Trần Việt Anh chạy lăng xăng lo danh sách các sinh viên đi lạc quyên, chia thành
từng toán, và lo thu xếp điều hành các xe ba gác, xe lam 3 bánh và xe truck cho mỗi toán. Có
lúc anh Anh đứng đường chỉ dẫn trước sân trường để điều khiển các toán xe qua lại giống như
cảnh sát công lô, bởi vì số xe đi lạc quyên ra vô khá đông và toàn là tài xế bất đắc dĩ mà thôi.
Các xe này mượn cũng có mà thuê cũng có, anh Võ Công Khanh cho mượn xe truck
nhỏ, và có nhiều sinh viên dược khoa mang xe nhà đến để đi công tác.
Chị Thanh Thủy và chị Bach Nga đứng bên cạnh xe nhà với thùng lạc quyên tiền .
Như đã nói, có rất nhiều sinh viên dược khoa là tài xế bất đắc dĩ lái xe ba gác, xe lam ba
bánh, các bạn này lái chậm như rùa và chạy ngoằn ngoèo như rắn bò ! Xe ba gác xem vậy mà
rất là khó lái, tôi thực tập cả giờ mới lái được! Các đoàn xe này chạy vô chạy ra rất là nhộn nhịp
và náo loạn cả sân trường, làm anh TV Anh càng nói to thêm, lúc nào cũng nghe tiếng la hét
của anh để điều khiển các anh tài xế này, rất may là tôi chưa hề nghe thấy một tai nạn nào cả.
Và tôi cũng quen biết anh Anh từ dịp đó.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi được nghe tiếng Huế nhiều như vậy, chổ nào cũng có tiếng
của anh Anh, người nhỏ mà tiếng thì to, nhất là lúc anh cãi vả vì bất đồng ý kiến, bởi vậy sau
này chúng tôi đặt anh Anh biệt danh là "Người ruồi gây máu lửa" để cho anh biết là anh hay cãi
to tiếng lắm. Chúng tôi còn đặt cho anh Anh nhiều biệt danh lắm, lần lượt tôi sẽ kể, và đặc biệt
là anh Anh không bao giờ giận vì những biệt danh này, mỗi lần nhắc đến là anh cười rất có
duyên.
Sau cùng nói về nhóm tôi, tôi nhớ có chị Hoàng Anh , Bich Hoàng và cùng với hai ba chị
và hai ba anh nữa mà tôi đã quên tên, chúng tôi xử dụng xe lam 3 bánh để đi lạc quyên, tôi
không nhớ ai lái xe này. Chúng tôi được chia khu vực đi quyên tiền là các tiểu thương, như
tiệm phở, tiệm uốn tóc, tiệm ăn, tiệm tạp hoá.... Chúng tôi tưởng là với các tiệm này chắc sẽ
không xin được nhiều tiền. Những trái lại toàn! Chúng tôi bao giờ cũng quyên được nhiều tiền
nhất, chỉ thua các toán đến xin tiền các Viện Bào Chế Dược Phẩm mà thôi, bởi vì ở đó các vị
Giám Đốc thấy là sinh viên dược khoa nên bao giờ cũng ủng hộ đặc biệt nhiều hơn.
Mỗi thùng tiền đều có niêm dấu cẩn thận, chỉ có các anh chị có trách nhiệm mới có
quyền mở ra kiểm đếm mà thôi, và tôi chưa hề nghe một cậu phiền trách hay nghi ngờ gì cả, tất
cả anh chị em đều rất vui vẻ và tin cậy lẫn nhau nên công việc lúc nào cũng nhanh chóng. Do
đó số tiền đi quyên càng ngày càng nhiều.
Anh Nguyễn Thanh Vân, sau này có biệt danh là " Vân Rệp" và "VTNP" vừa mất ở Việt
Nam. Anh nghĩ đến cách mang bánh chưng đi cứu trợ, bánh giữ được lâu, ăn được no lâu hơn
và đầy đủ chất dinh dưỡng, do đó anh Vân được bầu làm Trưởng Ban gói và nấu bánh chưng,
và chỉ trong vòng 2 giờ đồng hồ có rất nhiều các chị và các anh tham gia, thu xếp để có gạo
nếp, đậu, thịt, lá, dây... và ngồi lại gói bánh chưng trong không khí rất là vui vẽ dễ thương, anh
Vân tay cấm điếu thuốc và miệng thì chỉ dẫn lăng xăng.
Khi bánh gói xong độ 50 cái thì bắt đầu tìm nồi nấu. Nhưng bánh lớn quá và nhiều quá
nên không biết làm sao có nồi mà nấu, các bạn gọi hỏi nhau lung tung để tìm nồi nấu. Sau đó
các anh chị đã nghĩ ra cách dùng các "thùng phuy" xăng rộng làm nồi nấu. Và tức tốc các sinh
viên dược khoa, một mặt đi tìm cho ra được 2, 3 nồi như vậy và một mặt phải chạy xuống bến
Chương Dương mua củi về đốt lò. Các nồi bánh này phải nấu cả ngày và đêm mới chín! Sân
trường dược khoa bấy giờ biến thành một nhà bếp vĩ đại, với các thùng nấu bánh chưng và các
nồi nấu nước sôi và thùng nấu giặt quần áo cũ, khói bay mịt mù cả sân trường.
Các sinh viên đang ngồi gói bánh chưng
Cac anh đang xếp banh vao nồi
Ban đêm Anh Nang đang canh nồi bánh
Các bàn học trong giảng đường 2 dùng để xếp bánh chưng ra và xếp các quần áo cũ,
do đó giảng đường 2 trông giống như tiệm bánh chưng lớn nhất Saigon với bên cạnh là một
"khu dân sinh" thứ 2 bán quán áo cũ!
Chẻ củi và canh lửa
Ban đêm tiểu ban nấu bánh chưng vẫn tiếp tục nấu suốt đêm, các bạn tụ họp lại, tổ
chức đờn ca để canh bánh chưng, giống như những đêm đốt lửa trại của Hướng Đạo sinh, rất
là vui mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Như đã kể, ngoài các nồi nấu bánh chưng còn có những nồi nấu nước sôi, nồi giặt quần
áo cũ xin được, bởi vì các sinh viên mình nghĩ mình là dược sĩ tương lai, cho nên sự sạch sẽ
vệ sinh là tối cần thiết, quần áo cũ có thể dơ và có thể mang bệnh truyền nhiễm đến cho các
đồng bào đang ốm yếu vì bão lụt. Do đó các chị đề nghị giặt quần áo, mến, mùng bằng nước
sôi là thượng sách. Kết quả là sân trường biến thành chỗ phơi đồ, dây phơi chằng chịt quần áo
với đầy màu sắc trông rất là ngoạn mục, các chị các anh chạy tới chạy lui và gọi nhau ơi ới rất
là nhộn nhịp, trông giống như chợ Bên Thành buổi sáng.
Trong cuộc cứu trợ này, anh Chín nhân viên trường dược khoa, tài xế xe và sau này là
"gác dang" giữ các giảng đường, lái xe của Trường DH dược khoa để giúp đỡ sinh viên đi cứu
trợ, máy xe hơi bị cháy, anh ráng lo dập tắt lửa xe và anh bị phỏng tay khá nặng, và sau này
như bị có tật ở tay không lái xe được nữa nên GS Khoa Trưởng để anh làm việc giữ các giảng
đường, và hàng năm Ban Đại Diện SVDK vì nghĩ đến công ơn anh giúp nên hay tặng tiền Tết
cho anh, và khi về VN tôi cũng có ghé thăm gia đình anh, định sẽ giúp đỡ anh nhưng gia đình
anh cũng đã khá giả, ở trong hẻm kề gần trường dược khoa chớ không ở trong trường như khi
xưa.
Ban Y Tế anh Tạ Thanh Cảnh lá ủy viên đã được sự yểm trợ rất sốt sắng của Giáo sư
Khoa Trưởng nên xin được rất nhiều thuốc thông dụng như thuốc bổ, tiêu chảy, nhức đầu, cảm
cúm và số thuốc này đã được dùng rất hữu hiệu đúng nhu cầu với đồng bào ở vùng bão lụt.
Sau khi lạc quyên được khá tiền bạc, thuốc men, quần áo cũ, mùng mền và nấu chín
được mấy trăm cái bánh chưng, mỗi cái lớn nặng hơn kilô, ban tổ chức bắt đầu tổ chức các
đoàn đi công tác miền Trung đến vùng bão lụt để cứu trợ.
Đoàn Cứu Trợ thứ I: Đặc biệt được chị Bạch Nga và chị Dung tham dự, cùng các anh Nguyên
thụy Ấm, Võ Công Khanh, Trần Việt Anh, Lâm Kim Cương, Hà Hải Lượng, Dương Chư, Phan
Đức Bình, Nguyễn Văn Hiếu và Nguyễn Văn Thuận. Đoàn này chỉ có anh Ấm là năm thứ IV
chương trình cũ, tức là năm chót, còn tất cả là năm thứ II và các anh Bình, Thuận và Hiếu là
năm thứ I, và sau này có anh Ấm có rũ thêm anh Nguyễn Đắc Cường cùng lớp tham gia đi 1
chuyến. Trong đoàn này anh Thuận và anh Hiếu thiếu may mắn nên thi rớt đã rời trường Dược.
Đoàn cứu trợ thứ II: do Anh Cao Văn Hồng làm trưởng đoàn, trong đó có Anh Nguyên văn Ta,
Tiệp, Diệp, Tâm các anh chị năm thứ III thứ IV, chương trình cũ, chỉ có anh Tâm năm thứ I,
còn lại các anh lớn cả. Xin anh Hồng ghi thêm và đính chánh dùm.
Chúng tôi cho mang đi 5 thùng bánh chưng, độ chừng 300 cái, quần áo cũ, mùng mền
cũ và các thuốc thông dụng cũng như mang tiền để đến đó mua gạo tại địa phương.
Tôi không nhớ trong dịp nào các bạn đã đề cử tôi là trưởng đoàn của nhóm này, và
đoàn của chúng tôi đã cùng đi công tác với nhau nhiều lần cũng trong mùa lụt này. Cũng bắt
đầu từ đó chúng tôi sống với nhau như tình anh em, và cũng nhờ từ chuyến công tác này tôi có
duyên với tất cả sinh hoạt của Sinh Viên dược khoa cho đến ngày tốt nghiệp dược sĩ.
Bài đã khá dài, xin phép để kỳ tới tôi sẽ kể tiếp chi tiết cuộc hành trình cứu lụt của Đoàn
Cứu Trợ thứ I đã nêu trên mà tôi đã có cái may mắn được tham dự.
Dương Chư