Tải bản đầy đủ (.pdf) (19 trang)

Tài liệu MAI HOA QUÁI KIỆT doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (166.65 KB, 19 trang )


Mai Hoa Quái Kiệt
Nguyên tác: Ngọa Long Sinh
VietKiem.Com Đả tự: Nhạn Môn Quan





125


Hồi 7
Tiền Lộ Mang Mang


Lãnh Như Băng ngạc nhiên hỏi:
− Cô nương biết cái gì?
Lục y cười thân mật:
− Công tử giả bộ hay không biết thật?
Lãnh Như Băng trợn mắt giận dữ:
− Lãnh Như Băng này là hạng người nào mà phải giả bộ?
Lục y cười:
− Thôi, những chuyện như thế trong giang hồ cũng là thường tình, tiện thiếp không
hỏi nữa. Trước mắt có một việ
c trọng yếu, cần công tử sớm quyết định.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Việc gì vậy?
Lục y hỏi lại:
− Công tử đã quyết định chuyện sống chết của mình hay chưa?
Lãnh Như Băng đáp:


− Chưa!
Lục y nói:
− Vậy công tử quyết định chết ư?
Lãnh Như Băng lắc đầu:
− Cũng không!
Lục y hỏi:
− Vậy công tử muốn thế nào?
Lãnh Như Băng nói:
− Tại hạ muốn suy nghĩ kỹ một chút đã.
Lục y hỏi lại:
− Cần bao nhiêu lâu để suy nghĩ?

Mai Hoa Quái Kiệt
Nguyên tác: Ngọa Long Sinh
VietKiem.Com Đả tự: Nhạn Môn Quan





126
Lãnh Như Băng nói:
− Có thể dăm ba ngày, cũng có thể chỉ cần một lát.
Lục y mỉm cười:
− Được! Công tử hãy ngồi đây suy nghĩ đi, tiện thiếp dành cho công tử nửa khắc đó,
lát nữa tiện thiếp sẽ trở lại.
Đoạn nàng quả nhiên quay lưng đi vào nội thất.
Trong khách sạn rộng rãi, chỉ còn một mình Lãnh Như Băng.
Bốn bề vắng l
ặng như tờ.

Lãnh Như Băng thở dài, ngưng mục trầm tư, tình thế bức bách chàng không thể
không suy nghĩ cách đối phó.
Qua giọng nói kiên quyết của Lục y, chàng ý thức rằng mình quả nhiên đang lâm
vào hoàn cảnh hoặc sống hoặc chết, đồng thời cũng phát giác Lục y không toàn quyền
quyết định việc sinh tử của chàng.
“Kẻ quyết định cuối cùng là Thanh y văn sĩ và Hoàng y nhân. Hoàng y nhân có thể
đúng là thủ lĩ
nh của Huyền Hoàng Giáo, cũng có thể Thanh y văn sĩ dùng thái độ quỵ lụy
để che mắt người, nhưng xem chừng quyền uy của hắn rất lớn, tạm thời chưa thể biết rõ
hắn có phải là Giáo chủ đích thực hay chưa.”.
Chàng nghĩ đến thân thế mơ hồ của mình, nghĩ đến “Thiên niên Sâm hoàn” và
nghiêm mẫu tóc đã điểm bạc của mình. Chàng thở dài một tiếng ngẩng đầ
u lên, lắc lắc
đầu, cố bình tĩnh gạt bỏ mọi tạp niệm để suy nghĩ cách tốt nhất để đối phó với tình hình
trước mắt.
Bỗng có tiếng nhỏ nhẹ:
− Lãnh công tử.
Chàng giật mình, ngoảnh lại đã thấy một lục y thiếu nữ đứng ngay bên mình, đó
chính là người đã cầu xin chàng cho mảnh vải trắng ở bờ sông.
Thiếu nữ thần sắ
c lộ vẻ bất an, hạ giọng nói nhỏ:
− Tiện nữ nhờ có công tử tặng mảnh vải mà bảo trì được tính mạng, thoát khỏi tam
hình, vô cùng cảm kích.
Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy mình ngu xuẩn, thầm nghĩ:
“Mình đã tặng mảnh vải cho ả, hôm nay lại vì mảnh vải mà tới, mới sa cơ thất thế
đến nỗi này.”.
Thiếu nữ không thấy Lãnh Như Băng hồi
đáp, vội nói tiếp:
− Tiện thiếp không thể ở đây lâu, công tử muốn tiện thiếp làm gì hãy mau phân phó.
Lãnh Như Băng nhìn thanh kiếm bên hông thiếu nữ nói nhỏ:

− Cô nương có thể phá chiếc còng tay cho tại hạ được chăng?

Mai Hoa Quái Kiệt
Nguyên tác: Ngọa Long Sinh
VietKiem.Com Đả tự: Nhạn Môn Quan





127
Thiếu nữ nhìn kỹ đoạn dây xích còng tay chàng, lắc đầu nói:
− Lục y tiểu thư sớm biết công tử võ công cao cường, đã dùng đến loại xích đặc biệt
này, dù có thiết phủ cũng khó đập gãy. Cứ như tiện thiếp được biết, loại xích này chỉ có
hai bộ, một để còng Hứa Sĩ Công, bộ thứ hai không ngờ lại còng tay công tử.
Lãnh Như Băng ngẩn người, im lặng.
Thiếu n
ữ lại nói:
− Hai bộ xích này sớm được chuẩn bị để sử dụng cho người có võ công thượng
thừa, do đó ...
Đột nhiên nàng ngừng bặt, nấp vội vào sau lưng Lãnh Như Băng.
Chỉ thấy một đại hán cao lớn, khôi ngô lảo đảo bước vào, tựa hồ đôi chân không đỡ
nổi thân hình hộ pháp.
Lãnh Như Băng thoáng nhìn đã biết gã đại hán đã thụ thương bởi chưởng lực củ
a
một nội gia cao thủ, hơn nữa thương thế rất trầm trọng, khó bề thoát chết.
Chỉ nghe gã đại hán kêu lên giọng yếu ớt đứt quãng:
− Lục y ... cô nương ...
Lời chưa dứt đã ngã vật xuống.
Thiếu nữ nấp sau lưng chàng vội vọt ra, đỡ gã đại hán. Động tác của nàng cực kỳ

mau lẹ. Vừa lúc đó Lục y mỹ nhân đã xuất hiện ở
thất môn, lạnh lùng hỏi:
− Còn thở không?
Thiếu nữ thong thả ngẩng đầu lên đáp:
− Tắt thở rồi.
Lục y chỉ hơi ngạc nhiên, thong thả bước tới.
Lãnh Như Băng lắc đầu, nghĩ thầm:
“Thuộc hạ của Lục y đắc lực như thế, mà khi bỏ mạng, chủ nhân của hắn chẳng mấy
xúc động, thật là nhẫn tâm.”.
Chỉ th
ấy Lục y cúi xuống nhìn gã đại hán một hồi, rồi nói:
− Hắn bị người dùng nội gia trọng thủ pháp đả thương.
Bỗng có mấy tiếng thét từ xa vọng tới. Lục y biến sắc, đứng bật dậy, nói nhỏ:
− Mau kéo thi thể ra ngoài, cường địch đã xâm nhập địa đạo.
Thiếu nữ y lời lôi xác gã đại hán vào trong nội thất.
Lãnh Như Băng ngoài mặt tỏ vẻ bình thản, nh
ưng trong lòng cảm thấy rất khẩn
trương.
Lục y thong thả quay mình lại, lạnh lùng hỏi:
− Công tử đã nghĩ xong chưa? Muốn sống hay muốn chết?

Mai Hoa Quái Kiệt
Nguyên tác: Ngọa Long Sinh
VietKiem.Com Đả tự: Nhạn Môn Quan





128

Lãnh Như Băng đáp:
− Tại hạ còn chưa quyết.
Lục y cười khẩy, giơ tay điểm trúng huyệt đạo của chàng, kéo chàng vào một góc,
rồi chạy vội ra, nhanh tay đóng thất môn lại.
Nội thất bỗng nhiên tối mò.
Lãnh Như Băng lại nghĩ đến cách đào thoát.
Thạch môn bị đóng kín, không để lọt một âm thanh, cũng không biết người nào đã
thâm nhập Đào Hoa Trang, xung nhập
địa đạo bí mật, nhưng căn cứ việc gã đại hán vừa
chết, thì cũng biết người kia hẳn là một cao thủ, trận đấu sắp tới hẳn sẽ vô cùng ác liệt.
Chàng không thể tự cứu mình, đầu óc quay cuồng bao ý nghĩ.
Bỗng nhiên có mấy tiếng chấn động mạnh, tựa hồ có người dùng binh khí giáng
mạnh vào thạch môn ở phía trên, nhưng vì cửa quá chắc nên lại giáng vào vị trí mấy lần
r
ồi ngừng.
Lãnh Như Băng không thể phán đoán người ấy là ai, huống hồ chàng mới ra giang
hồ, quen biết chưa nhiều, nên chẳng biết cất tiếng gọi ai.
Bỗng có tiếng nói nhỏ là giọng của một nữ nhân:
− Lãnh công tử! Lãnh công tử ...
Lãnh Như Băng đã nhận ra đó là thiếu nữ ban nãy, bèn đáp:
− Tại hạ ở đây.
Một bóng người lướt nhẹ đến bên chàng. Thi
ếu nữ nói:
− Tiện thiếp kém cỏi không thể cứu được Lãnh công tử ...
Lãnh Như Băng nói thực, thản nhiên đáp:
− Tại hạ hoàn toàn không hy vọng cô nương báo đáp.
Thiếu nữ nói:
− Ồ, tiểu nữ tuy không thể cứu công tử, nhưng lại nghe lén được một chuyện, chỉ
cần công tử chịu khuất phục một thời gian, Giáo chủ và Lục y cô nương dù sao cũng
chưa sát hạ

i công tử.
Lãnh Như Băng kinh ngạc hỏi:
− Vì sao vậy?
Thiếu nữ đáp:
− Tiểu nữ lại nghe lén, Giáo chủ và Lục y cô nương nói với nhau sẽ không giết công
tử để còn sử dụng. Tiểu nữ biết công tử là người nghĩa hiệp thà chết không chịu khuất
phục, nên tiểu nữ muốn báo cho công tử biết để ráng nhẫn nhục một thời gian. Nếu có cơ
duyên, tiể
u nữ sẽ có ngày cứu công tử thoát khỏi nơi đây.

Mai Hoa Quái Kiệt
Nguyên tác: Ngọa Long Sinh
VietKiem.Com Đả tự: Nhạn Môn Quan





129
Lãnh Như Băng nói:
− Tại hạ cũng báo cho cô nương biết rằng ...
Thiếu nữ ngắt lời:
− Công tử dù sao cũng đừng chết uổng.
Đoạn vội chạy đi.
Lãnh Như Băng chờ một lúc lâu vẫn không thấy thiếu nữ quay trở lại.
Bỗng thất môn được mở ra, một đồng tử cầm đèn bước vào, đi sau là Thanh y văn
sĩ, tiếp
đến là Lục y mỹ nhân.
Thanh y văn sĩ cung tay cười một tiếng, nói với Lãnh Như Băng:
− Bổn tòa không biết Lãnh huynh từ Phong Diệp Cốc tới đây nên có chút đắc tội.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:
“Ta nên đối đáp nhã nhặn với hắn vài câu, để hắn tháo bỏ còng tay cho ta rồi sẽ tính
sau.” Bèn gật đầu đáp:
− Nói hay, rất hay.
Nào ngờ Thanh y văn sĩ tựa hồ nhìn thấu tâm ý của chàng, cười nói:
− Lãnh huynh dĩ nhiên đã chịu khổ quá lâu, phiền chịu thêm một chút nữa.
Hắn gian ngoa xảo quyệt, ngụ ý bảo cho chàng biết đừng vọng tưởng đến việc đào
tẩu.
Lãnh Như Băng nhìn Lục y mỹ nữ đang bước tới, nghĩ thầm:
“Lục y cô nương quả không nói dối ta, tên này có thân phận địa vị trong Huyền
Hoàng Giáo chẳng kém gì Giáo chủ, nay bỗng dưng nói năng khách khí với ta, hẳn có
nguyên nhân.
Nh
ưng ta chưa có danh tiếng gì trong giang hồ, chẳng biết chúng định dùng ta làm
gì đây?”.
Thanh y văn sĩ nhìn Lục y mỹ nữ, nói:
− Đã bắt được cường địch chưa?
Lục y mỹ nhân trầm ngâm một hồi, chậm rãi đáp:
− Hắn có võ công rất cao minh, lại không đến một mình, xem chừng nắm rất vững
tình thế của chúng ta. Tiện thiếp giao đấu với hắn vài chiêu, hắn đã thoát đi mất.
Thanh y v
ăn sĩ có chút biến sắc, nhưng không hỏi thêm, đưa mắt cho gã đồng tử,
đồng tử liền lấy băng vải đen bịt mắt Lãnh Như Băng. Chỉ nghe Thanh y văn sĩ lạnh lùng
nói:
− Lãnh huynh nếu không muốn thể xác đau đớn thì chớ chống cự.

Mai Hoa Quái Kiệt
Nguyên tác: Ngọa Long Sinh
VietKiem.Com Đả tự: Nhạn Môn Quan






130
Lãnh Như Băng cảm thấy bị người lôi đi. Một lát sau, có gió thổi mát rượi, mùi hoa
thơm ngào ngạt, tựa hồ đã ra khỏi mật thất, rồi bị đẩy lên một cỗ xe.
Thoáng chốc, xe đã chuyển bánh chạy đi. Xe chạy càng lúc càng nhanh.
Lãnh Như Băng nghĩ thầm:
“Không biết chúng đưa mình tới đâu, nhưng nhất định nơi ấy phải hung hiểm hơn
Đào Hoa Trang, chỉ e càng khó bề
đào thoát.”.
Ý định đào tẩu trở nên mãnh liệt, chàng ngầm đề tụ chân khí, đưa cánh tay hữu lên
định giật băng vải bịt mắt ra. Nào ngờ đột nhiên tay hữu đau nhói vì bị một vật chích vào,
phải buông ngay xuống, muốn giơ lên nữa cũng chẳng được, thì lòng thầm kinh hãi.
Chàng nghe một giọng âm trầm lạnh lùng lọt vào tai:
− Nếu muốn thử nếm “Kim Châm Huyệt” của ta thì cứ chống cự nữa
đi.
Lãnh Như Băng kinh hãi nghĩ thầm:
“Thì ra hắn dùng phép “Kim Trâm Đả Huyệt”, chẳng trách tay hữu của mình hết cử
động.”.
Bỗng có tiếng thét to, sàn xe rung động, một luồng gió quạt vào trong thùng xe, tựa
hồ có người bị đánh văng ra khỏi xe. Một tràng cười ha hả, tiếp đến một giọng trầm
hùng:
− Tiểu tử, ngươi cắm kim trâm vào hai tay lão phu, không ngờ lão phu lại còn song
cước. Ha ha ...
Lãnh Như Băng nghe thanh âm của Hứa S
ĩ Công cũng đang ở trên xe, bèn lên tiếng:
− Hứa lão tiền bối đó ư?
Hứa Sĩ Công lại cười vang, nói:

− Thật là chân nhân hà xứ bất tương phùng, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Trong tiếng nói cười, tỏ rõ hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện sinh tử.
Lãnh Như Băng còn chưa hồi đáp, Hứa Sĩ Công đã nói tiếp:
− Gã tiểu tử áp giải trên xe bị lão phu đá cho một cước. Ha ha, những mong n
ếu
không gãy xương mà chết thì cũng thành kẻ tàn phế.
Nhưng trên xe lại có nhiều tiếng lịch kịch, tựa hồ kẻ bị hất văng ra khỏi xe đã nhảy
lại được lên xe.
Hứa Sĩ Công quát lớn:
− Hảo tiểu tử, mạng ngươi còn lớn đó.
Một tiếng cười lạnh:
− Lão Hầu Nhi liệu hồn, dọc đường lão sẽ được nếm mùi đau kh
ổ.
Chỉ nghe Hứa Sĩ Công đáp trong tiếng cười:

Mai Hoa Quái Kiệt
Nguyên tác: Ngọa Long Sinh
VietKiem.Com Đả tự: Nhạn Môn Quan





131
− Ngươi cắm kim trâm vào hai chân lão phu, nhưng lão phu còn lưỡi để mạ lị ngươi,
ngươi có cắt lưỡi lão phu, lão phu sẽ chửi thầm ngươi trong bụng, trừ phi ngươi giết lão
phu. Hừ, lão phu còn sống ngày nào lão phu quyết trả món nợ này.
Lãnh Như Băng đột nhiên cảm thấy hai chân tê dại. Chàng cũng đã bị kim trâm đâm
vào đùi, hẳn kẻ kia đề phòng chàng dùng cước đá hắn, nên đã động thủ trước.
Hứa Sĩ Công m

ạ lị một hồi, không thấy kẻ kia đối đáp, cũng thôi không nói nữa.
Cỗ xe chạy tiếp cực nhanh, đường gập ghềnh nên người trong xe bị xóc mạnh dữ
dội. Hai người bị kim trâm phong bế các yếu huyệt nên đành chịu trận.
Hứa Sĩ Công lại lên tiếng:
− Tiểu tử, các ngươi chở lão phu đi đâu vậy?
Một giọng lạnh lùng đáp:
− Cứ nằ
m im đó, rồi sẽ biết.
Hứa Sĩ Công giận dữ:
− Nếu ngươi muốn lão phu nằm im không chống cự thì phải ngoan ngoãn trả lời,
kẻo đừng trách lão phu réo gọi tám đời nhà ngươi lên mà chửi.
Lời của lão Hứa quả nhiên có hiệu lực, chỉ nghe một giọng lạnh lùng đáp lại:
− Tại hạ chỉ chở hai vị đến bờ sông, rồi sẽ có người tiếp nhậ
n, còn mang đi đâu tiếp
thì lúc ấy các vị hãy hỏi họ.
Hứa Sĩ Công cười ha hả nói:
− Xem chừng ngươi cũng chẳng dám nói dối lão phu. Nếu ngươi nói sai, lão phu sẽ
phá tan cỗ xe này.
Con người ngang tàng này trong đời chưa hề bị người bày bố sắp đặt như hiện giờ,
nên quá giận mà tuôn ra như vậy, kỳ thực toàn thân đã bị phong bế huyệt đạo nào có làm
gì được.
Cỗ xe đột nhiên ngừ
ng lại, kẻ hộ tống cũng nhảy xuống xe.
Có nhiều tiếng người lao xao từ xa vọng lại, nhưng quá nhỏ, hai người không thể
nghe rõ bọn họ nói gì. Lát sau có nhiều tiếng bước chân tới quanh xe.
Lãnh Như Băng cảm thấy mình bị người khiêng khỏi xe. Rồi tiếng Hứa Sĩ Công mạ
lị:
− Lão phu trời sinh cho hai chân, đâu cần lũ tôn tử các ngươi phải võng rước?
Lãnh Như Băng nghĩ
thầm:

“Lão nhân bị giam cầm hai năm, tính càng thêm nóng nảy. Hẳn khi chưa bị bắt,
nghe ai nói chướng tai là lập tức động thủ.”.
Lúc này đột nhiên tiếng mạ lị của Hứa Sĩ Công ngừng bặt.

×