Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (113.12 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Đảng ủy phường Bình thắng ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM</b>
<b>Chi bộ trường THCS Bình Thắng</b>
<b>Người viết: Nguyễn Thị Ngọc</b>
<b>BÀI VIẾT VỀ TẤM GƯƠNG ĐIỂN HÌNH HỌC TẬP VÀ LÀM THEO</b>
<b>TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH</b>
<b>CÁI TÊN VÀ MỘT CUỘC ĐỜI</b>
<b> </b>
<b>“Cháu hãy cố gắng phấn đấu. Đường đời có gian lao mới thử thách</b>
<i>được lịng người’</i>. Đó là những lời nói quen thuộc mỗi khi tơi kể cho bác
nghe những khó khăn trong cơng việc của mình. Cứ nhìn ánh mắt hiền lành
tràn đầy niềm lạc quan của bác, bao nhiêu lo lắng, băn khoăn trong tôi
dường như tan biến cả. Bác luôn là tấm gương sáng để cho tôi soi vào. Tên
bác là Nguyễn Văn Cần, cái tên gợi sự vất vả, gian truân.
Bác là anh ruột của mẹ tôi. Nghe mẹ kể, khi xưa nhà ơng ngoại nghèo
lắm, nghèo nhất nhì trong làng. Bà ngoại mất khi mẹ cịn rất nhỏ, để lại cho
ơng ngoại sáu người con. Ơng ngoại ở vậy ni các con ăn học. Dù là anh
lời ca tiếng hát của bác luôn cất vang giữa những khi cận kề cái chết. Bác kể
với tôi: <i>“ Hồi đó, bác suýt được làm ca sĩ khi tham gia một cuộc thi văn</i>
<i>nghệ nhưng người ta chê bác …chưa đủ tuổi !”.</i> Nói xong, Bác cười vang.
Chiến tranh kết thúc, bác được cử đi học trung cấp đường thủy. Làm
công nhân đường thủy một thời gian, bác lại chuyển sang làm công nhân cầu
đường. Tuổi thanh xuân của bác tôi gắn với những tuyến đường bị bom Mĩ
cày nát. Hết chiến tranh rồi, bác cùng đồng đội vá lại những con đường tơi tả
bởi đạn bom. Hẳn ai cũng biết công việc của công nhân làm đường thì có
biết gì đến sự sung sướng. Nắng, cát, gió, mồ hơi là những người bạn rất
quen thuộc. Ấy vậy mà những khúc ca như<i>‘ Hồ Chí Minh đẹp nhất tên</i>
<i>người”, “ đất nước trọn niềm vui”</i> hay <i>“ Tình ca”</i> vẫn cứ cất lên, xua tan
bao nhiêu mệt mỏi.
Nghỉ hưu rồi nhưng bác nào được nghỉ ngơi. Mảnh ruộng nhà vẫn
tươi màu mạ, con gà, con vịt vẫn gọi bác ầm ĩ mỗi khi đói bụng. Bác làm sao
dám nghỉ ngơi vì cịn phải làm để kiếm tiền gửi vào Nam giúp anh cả xây
nhà, nuôi anh út học nghề. Giờ hai bác đã vào miền nam ở với anh cả nhưng
<i>- Cháu có biết điều hạnh phúc của một đời người là gì khơng?</i>
Tơi ấp úng chưa biết trả lời sao thì bác đã nói tiếp:
<i>- Hạnh phúc là khi ta được lao động, được cống hiến dù nhỏ đi chăng</i>
<i>nữa. Có niềm đau khổ nào hơn khi ta bị trở thành một người thừa!</i>
Bác luôn là tấm gương của con người sống có lí tưởng, u nước, qủa
cảm, cần, kiệm, tận tụy trong công việc, luôn lạc quan trong bất cứ hoàn
cảnh nào.