tháng 10 năm 2003
477
477
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
H
H
o
o
à
à
i
i
t
t
h
h
ư
ư
ù
ù
B
B
a
a
M
M
ư
ư
ơ
ơ
i
i
N
N
A
A
N
N
H
H
V
V
U
U
O
O
Á
Á
T
T
C
C
H
H
O
O
Ï
Ï
I
I
N
N
H
H
A
A
U
U
êm đã khuya lắm. Nhìn về phía xa chỉ thấy một mầu tối đen.
Người mà chúng đang lo sợ, biết khi nào thì xuất hiện?
Không ai biết cả.
Mạnh Tinh Hồn lại càng không biết.
Lúc này thần trí chàng mơ hồ như đang sa vào giữa màn sương đục, chỉ muốn
ngủ một giấc thật dài.
Tuy vậy chàng vẫn còn nhận thức được rằng nếu bây giờ mà ngủ thì vónh
viễn không bao giờ thức dậy nữa.
Chàng giãy giụa, cố sức mở mắt thật to, nhưng đôi mi nặng tròch như đeo đá
cứ muốn díp lại.
Cái chết đang đợi chàng ở đâu đó trong đêm tối dày đặc xung quanh.
Cho đến khi chàng gần như mất hết tri giác, đột nhiên miệng lắp bắp mấy
tiếng:
– Tiểu Điệp, ta có lỗi với nàng...
Đó là chàng vừa mơ thấy những giọt mưa đập vào mái lều trên bờ biển.
Chàng nằm bên cửa sổ, bên cạnh là Tiểu Điệp.
Khi bên mình là người yêu dấu thì không còn sợ bất cứ việc gì trên đời nữa.
Miệng vừa lảm nhảm xong mấy tiếng, chàng chợt giật mình choàng tỉnh dậy.
Không có mưa, không có ngôi lều bên bờ biển, cũng không có Tiểu Điệp.
Nhưng lại có gió.
Bây giờ gió thật sự là cứu tinh.
Gió thổi vào từ chính chiếc ống bằng sắt dùng làm lỗ thông gió mà trước đó
đã bò Lục Hương Xuyên lấp kín.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chẳng lẽ có người giúp chàng đào huyệt mộ?
Mạnh Tinh Hồn nghó không ra, không sao hiểu được ai đã đến cứu mình.
Nhưng sự thật là có gió, không những làm cho chàng tỉnh lại mà thần trí cũng
hồi phục dần.
Chàng cảm thấy một sinh lực mới nảy sinh cùng với những hơi thở căng lồng
Đ
Đ
tháng 10 năm 2003
478
478
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
ngực và máu chảy rần rật trong huyết quản.
Cái chết đã lùi xa khỏi chàng.
Mạnh Tinh Hồn vung vẩy hai tay dường như kiểm tra xem mình có đang mơ
hay không rồi chuẩn bò ngồi dậy.
Ngay lúc đó chợt thấy có ánh lửa lóe sáng, Mạnh Tinh Hồn nhìn ra, thấy một
đầu người nhô lên khỏi mặt nước, tay giơ cao ống hỏa cụ.
Đó là một người lạ mặt.
Đương nhiên Mạnh Tinh Hồn không khỏi kinh dò.
Người lạ vừa nhô đầu lên, lướt mắt nhìn xung quanh rồi lại vội vàng thụp
xuống nước.
Mạnh Tinh Hồn còn đang nghi hoặc thì nghe có giọng nói từ ống thông gió
truyền tới.
– Trong phòng chỉ có một người.
Mạnh Tinh Hồn chợt mỉm cười. Chàng đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Chàng thở sâu vào một hơi, sẵn sàng chờ đợi.
Chàng không phải đợi lâu. Chỉ lát sau lại có người nhô lên mặt hồ.
Đó hoàn toàn không phải là người lạ.
o O o
Lục Hương Xuyên từ hồ nước nhảy vào phòng, dùng ống hỏa cụ không thấm
nước đốt đèn lên.
Tuy mặt hắn vẫn thấp thoáng nụ cười như mọi khi nhưng rất khó coi.
Bất cứ ai khi toàn thân ướt sũng, khi nhìn vào thường không dễ có cảm tình.
Trái lại Mạnh Tinh Hồn lại thích bộ dạng Lục Hương Xuyên như thế, bởi vậy
chàng nhìn hắn chăm chăm.
Còn Lục Hương Xuyên lại hình như chẳng để ý nhiều đến chàng mà đưa mắt
quan sát khắp phòng.
Mạnh Tinh Hồn chợt cười hỏi:
– Ngươi tìm ai vậy?
Lục Hương Xuyên không trả lời, hỏi:
– Ngươi nghó rằng ta đến đây để tìm ai nữa?
– Ta chỉ biết rằng ngươi chòu khó vào đây không phải để tìm ta.
– Vì sao không chứ? Ở đây ngoài ngươi ra, còn có ai nữa đâu?
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
tháng 10 năm 2003
479
479
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
– Ngươi biết Lão Bá không có ở đây?
Lục Hương Xuyên không đáp:
Mạnh Tinh Hồn cười nói:
– Đương nhiên ngươi biết rõ ông ta không có ở đây nên mới dám xuống.
Nhưng do đâu mà ngươi biết được thế?
Lục Hương Xuyên vẫn không trả lời.
Xưa nay hắn thường từ chối trả lời những câu mà thấy không có lợi cho mình.
Hắn lại quan sát khắp phòng, sau đó ấn xuống phản mấy chỗ, cười nói:
– Phản cứng quá! Nếu đổi là Lão Bá, nhất đònh ta sẽ làm nơi này tiện nghi
hơn.
Mạnh Tinh Hồn cười nói:
– Chẳng cần thế!
Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi:
– Vì sao?
– Vì ông ta không có ý đònh ở lại đây quá lâu.
Lục Hương Xuyên quay lại ngưng mục nhìn Mạnh Tinh Hồn hồi lâu rồi cười
nhạt hỏi:
– Có vẻ ngươi rất khâm phục hắn?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
– Ta quả thật cũng khâm phục ông ấy. Nhưng người khâm phục nhất lại
không phải là ta!
Lục Hương Xuyên buột miệng:
– Ai vậy?
– Chính ngươi là kẻ khâm phục Lão Bá nhất, vì thế ngươi mới sợ ông ta và
quyết tiêu diệt cho bằng được.
Lục Hương Xuyên tuy vẫn cười nhưng nụ cười trông rất miễn cưỡng.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
– Thế nào? Ngươi không chòu thừa nhận ư?
Lục Hương Xuyên thở dài đáp:
– Ta thừa nhận. Người lừa được ta không nhiều, trong đó có Tôn Ngọc Bá.
Đó là điều đáng khâm phục.
Mạnh Tinh Hồn bóu môi:
– Kẻ đã rắp tâm lừa bằng hữu thì bản thân mình sớm muộn rồi cũng bò lừa.
Ngươi hãy nhớ cho kỹ điều đó.
tháng 10 năm 2003
480
480
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
Lục Hương Xuyên hỏi:
– Ai nói ra câu đó?
– Ta!
– Nhưng chẳng lẽ ngươi không bò hắn lừa hay sao?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Phải! Ta cũng bò ông ta lừa và quả thật ta đã bò lừa. Nhưng bò lừa như thế ta
muốn bò lừa thêm mấy lần nữa.
Ánh mắt Lục Hương Xuyên lóe lên. Hắn trầm giọng hỏi:
– Ngươi biết mình bò mắc lừa khi nào?
– Khi vừa trở lại đây.
– Bây giờ thì ngươi hiểu ra rồi chứ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Lục Hương Xuyên thở dài hỏi:
– Ngươi có thể kể lại tất cả cho ta nghe không?
– Có thể!
Chàng cười nói thêm:
– Thậm chí ngươi không yêu cầu, ta cũng phải kể cho ngươi nghe!
– Kể đi, ta đang nghe đây.
Kỳ thực lúc này không ai hiểu kế hoạch của Lão Bá bằng Lục Hương Xuyên,
nhưng hắn vẫn chăm chú nghe Mạnh Tinh Hồn kể.
Bởi vì trong đời, chưa bao giờ hắn nhận được bài học thấm thía và thảm hại
đến như vậy. Do đó những gì liên quan đến sự kiện này, hắn muốn biết thật chi tiết,
thật tường tận, hy vọng không bao giờ còn phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Kể xong, Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Người đóng vai chủ yếu trong kế hoạch này là ai, ngươi biết chứ?
Lục Hương Xuyên gật đầu:
– Biết, đó là Phượng Phượng!
– Không sai. Chỉ tiếc rằng cô ta tưởng rằng mình không phải là diễn viên mà
là chủ xướng, vì thế nên càng thảm hại và buồn cười.
Nếu dùng từ chính xác thì lẽ ra phải nói là ngu muội, nhưng có lẽ Mạnh Tinh
Hồn không nỡ dùng từ đó.
Ngu muội có thể làm cho người ta trở nên thảm hại, và có lúc trở thành buồn
cười.
Mạnh Tinh Hồn nói thêm:
tháng 10 năm 2003
481
481
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
– Phượng Phượng chưa đến nỗi là người ngu muội. Chẳng qua vì cô ta quá tin
vào bản thân mình và đánh giá thấp Lão Bá.
Lục Hương Xuyên hậm hực nói:
– Người ngu muội thường tự cho mình là thông minh.
– Cô ta cho rằng mình lừa được Lão Bá, ngỡ rằng Lão Bá đã mê muội vì
mình mà không biết rằng ông ta đã sớm nhận rõ dụng tâm của cô ta. Bởi thế mới
thả cho cô ta đi.
Lục Hương Xuyên thở dài nói:
– Ta cũng đã ngờ rằng vì sao Lão Bá lại tin vào loại nữ nhân đó.
– Lão Bá cố ý để cô ta tin rằng mình đang tập trung vào Phi Bằng Bảo, lại cố
ý để cô ta tiết lộ bí mật đó cho ngươi. Lúc đó chẳng những Phượng Phượng hoàn
toàn tin tưởng mà ngay cả ta cũng tin như vậy.
Lục Hương Xuyên hỏi:
– Vì sao Lão Bá cũng lừa ngươi? Chẳng lẽ ông ta vẫn không tin ngươi?
– Ta không nghó thế mà cho rằng ông ta làm như vậy để giống thêm với sự
thật thôi. Nếu ta cũng biết kế hoạch của ông ấy thì thái độ và thần tình nhất đònh
thay đổi, khi đó có nhiều khả năng ngươi sẽ đoán ra.
Chàng cười nói thêm:
– Lão Bá cũng biết rằng muốn lừa được ngươi không phải chuyện dễ dàng.
Lục Hương Xuyên tiếp lời:
– Cả ngươi cũng vậy. Lừa được ngươi cũng là một việc không dễ...
– Ngươi đánh giá ta quá cao rồi đó. Vừa rồi nếu ta không nghe được tiếng
đồng bọn của ngươi từ lỗ thông gió thì chắc đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu chuyện
gì.
– Vậy ư? Quả là điều đó đã cho ta thêm một lời giáo huấn.
Mạnh Tinh Hồn im lặng một lúc rồi chợ hỏi:
– Ngươi có biết điểm trọng yếu nhất trong kế hoạch của Lão Bá là gì không?
Lục Hương Xuyên trầm ngâm giây lát mới trả lời:
– Hắn cố làm cho ta tin rằng hắn vẫn còn trốn ở đây để ta dốc toàn lực tới
đây đối phó. Khi đó hắn sẽ thừa cơ tới Phi Bằng Bảo chỉ huy bọn thủ hạ đang chờ ở
đó. Bởi vì đó là lực lượng duy nhất còn lại của hắn. Đương nhiên không phải hắn
tới đó để chỉ huy bọn chúng tấn công Phi Bằng Bảo mà để tìm cách bảo toàn để
chờ cơ hội phản kích.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Ngươi cho rằng quả thật có một lực lượng khá lớn đang chờ ở vùng phụ cận
tháng 10 năm 2003
482
482
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
Phi Bằng Bảo hay sao?
Lục Hương Xuyên nói bằng giọng khẳng đònh:
– Nhất đònh như thế.
Hắn tin chắc vào điều đó vì biết rõ rằng trước mỗi lần quyết chiến, Lão Bá
thường vạch ra kế hoạch hết sức chu đáo và tỉ mỉ, nếu chưa tin chắc mười mươi thì
quyết không xuất thủ. Như vậy, giả sử ở ngoại vi Phi Bằng Bảo không có lực lượng
tiếp ứng ở hậu sơn, Lão Bá sẽ không mạo hiểm tự mình suất lãnh mười hai đội
nhân mã công kích vào chính diện đâu.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
– Ngươi cho rằng mặc dù không nhận được tín hiệu của Lão Bá, lực lượng
mai phục đó vẫn phát động tấn công đũng thời gian quy đònh tức chính ngọ ngày
mồng bảy?
Lục Hương Xuyên đáp:
– Có lẽ thế.
Giọng hắn không còn tin tưởng như trước nữa.
Mạnh Tinh Hồn hỏi tiếp:
– Ngươi tin như thế vì cho rằng những người ở đó đã thỏa thuận với Lão Bá
về thời gian, nhưng chẳng lẽ Lão Bá không dự liệu trước có thể phát sinh biến cố?
Ông ấy đâu phải người bất cẩn như vậy?
Lục Hương Xuyên nín lặng. Hắn không đủ sức phản bác lập luận hùng hồn
đó của Mạnh Tinh Hồn.
Mạnh Tinh Hồn vẫn chưa chòu thôi:
– Ngươi cũng biết rằng cuộc chiến này đối với Lão Bá quan trọng đến mức
nào, có thể nói là cuộc chiến tối hậu, quyết đònh thành hay bại của cả cơ nghiệp
suốt đời mình. Vậy thì làm sao lại có thể sơ suất được?
Lục Hương Xuyên ngập ngừng hỏi:
– Vậy thì ngươi cho rằng hắn có kế hoạch như thế nào?
Mạnh Tinh Hồn nói:
– Ta tin rằng ông ta đã sắp sẵn kế hoạch để chính ngươi đến đây tìm ông ấy.
Lục Hương Xuyên ngờ vực nói:
– Ta không hiểu...
– Nghóa là tất cả những sự việc đang diễn ra đều được Lão Bá sắp đặt và
chính ngươi đã mắc vào bẫy.
Lục Hương Xuyên mở to mắt hỏi:
– Ngươi nói gì?