tháng 10 năm 2003
493
493
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
H
H
o
o
à
à
i
i
t
t
h
h
ư
ư
ù
ù
B
B
a
a
M
M
ư
ư
ơ
ơ
i
i
M
M
o
o
á
á
t
t
N
N
H
H
A
A
Â
Â
N
N
V
V
A
A
Ä
Ä
T
T
B
B
Í
Í
A
A
Å
Å
N
N
gười vừa xuất hiện có đôi mắt rất nhỏ nhưng sáng lóng lánh như hai mũi
kim.
Ông ta tuổi đã trên ngũ tuần, người to béo, mặt tròn quay, cả khi thở dài cũng
có vẻ tươi cười.
Có lẽ khi giết người, lão ta cũng có bộ mặt tươi cười như vậy.
Người đó nổi bồng bềnh trên mặt nước, giống như không có chút trọng lượng
nào.
Mạnh Tinh Hồn chưa từng gặp ai có thủy tính tuyệt diệu như thế, buột miệng
hỏi:
– Ông là ai?
Người kia cười đáp:
– Ngươi không biết ta, thế mà ta lại biết ngươi đấy!
Mạnh Tinh Hồn ngạc nhiên hỏi:
– Ông biết tôi ư?
– Sao không? Ngươi tên là Mạnh Tinh Hồn, nghe đồn rằng ngươi là kẻ thích
khách lạnh lùng tàn khốc nhất trên giang hồ trong hơn mười năm qua, và ngươi
cũng rất biết cách giết người. Nhưng hôm nay ngươi lại làm ta thất vọng!
Ông ta lắc đầu, thở dài tiếng nữa rồi lẩm bẩm như nói với mình:
– Một thích khách thành danh, cho dù muốn cùng người khác liều mạng, chí
ít cũng nên giữ vững khí độ uy danh của mình, chứ làm sao lại cắn xé như loài lang
sói vậy?
Mạnh Tinh Hồn chăm chú nhìn người mới đến hồi lâu rồi chợt nói:
– Ông nhận ra tôi, tôi cũng nhận ra ông!
Người kia hỏi:
– Thật ư?
Mạnh Tinh Hồn bình tónh đáp:
– Ông họ Dòch, tên là Tiềm Long. Nghe nói rằng suốt ba chục năm nay trong
giang hồ ông là người có thủy công tinh diệu nhất, võ công cũng vào hàng uyên
thâm nhất.
Người kia cười to nói:
N
N
tháng 10 năm 2003
494
494
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
– Quả nhiên ngươi có biết về ta thật!
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:
– Nhưng ông lại làm tôi thất vọng.
Dòch Tiềm Long hỏi:
– Vì sao?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
– Vì ông trước đây vốn là bằng hữu chí cốt của Lão Bá. Nhưng lúc ông ta
gặp khốn cảnh hiểm nghèo nhất, ông đã bán đứng Lão Bá.
Dòch Tiềm Long trừng mắt quát:
– Ai bảo ta bán đứng Lão Bá? Chẳng qua ta chỉ không muốn gặp hắn mà
thôi.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Vì sao thế?
– Bởi vì chỉ cần gặp Lão Bá, hắn nhất đònh sẽ bắt ta liều mạng cho mình.
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt hỏi:
– Bởi thế mà ông chuồn thẳng chứ gì?
Dòch Tiềm Long không giận mà cười đáp:
– Lúc này mà không chuồn thì còn chờ lúc nào nữa.
Lão thừa nhận một cách thoải mái, giống như đó là một việc nghóa cử nào
vậy.
Mạnh Tinh Hồn bóu môi nói:
– Rất tốt! Quả là nghóa khí! Quả là hữu hảo!
Dòch Tiềm Long lắc đầu:
– Ta không thể dốc hết tâm lực vì bằng hữu được. Lão Bá ỷ vào ta vì ta là
một tay lão luyện giang hồ. Lão luyện ở đây có nghóa là không quá nghóa khí,
không quá bận tâm nhưng cũng đừng bạc bẽo quá.
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt:
– Nếu vậy ông quả là một chuẩn mực về bậc giang hồ lão luyện!
Dòch Tiềm Long chợt thở dài nói:
– Ta cũng biết ngươi coi thường ta. Nhưng ngươi có biết ta có bao nhiêu nhi
tử không? Bao nhiêu vợ không?
Rồi không chờ Mạnh Tinh Hồn trả lời, tiếp luôn:
– Ta có mười bảy vợ, ba mươi tám nhi tử. Đó là chưa tính con gái. Ngươi
xem ta còn có thể liều mình vì người khác không? Nếu ta chết thì ai sẽ nuôi dưỡng
tháng 10 năm 2003
495
495
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
số cô nhi quả phụ đó?
Mạnh Tinh Hồn nín lặng.
Chàng không muốn đối đáp với hạng người đó nữa. Để đối phó với hạng
người này thì dùng nắm đấm tốt hơn lời nói. Nhưng lúc này chàng không đủ sức,
cần tranh thủ thời gian để khôi phục lại chân lực.
Mặc dù tranh luận là vô ích, thậm chí làm chàng chán ghét và tức giận nhưng
muốn tranh thủ thời gian nên không còn cách nào khác ngoài tranh luận.
Bởi thế Mạnh Tinh Hồn cố ghìm sự ghê tởm để nghe tiếp, nói tiếp.
Cũng may rằng hình như Dòch Tiềm Long là người rất thích nói chuyện.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
– Ông đã chuồn sao còn trở lại đây?
Dòch Tiềm Long đáp:
– Thứ nhất, ta biết Lão Bá không đủ khả năng bắt người khác liều mạng vì
mình nữa. Thứ hai, ta đang cần tiền!
Mạnh Tinh Hồn thốt lên:
– Ông cần tiền?
Dòch Tiềm Long lại buông tiếng thở dài, cười khổ nói:
– Trong nhà chúng ta có quá nhiều miệng ăn. Tiêu tiền cũng không ít. Bất kỳ
ai muốn nuôi sống cả đại gia đình như chúng ta đều không phải dễ dàng.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Ông đònh tìm ai để vay tiền?
– Tìm bất kỳ ai chòu cho ta vay.
Ông ta chợt nháy nháy mắt hỏi:
– Ngươi có tiền không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:
– Không!
Dòch Tiềm Long thất vọng thở dài:
– Nếu thé thì ta đành tìm người khác vậy!
Mạnh Tinh Hồn nói:
– Mặc dù tôi không có tiền, nhưng lại có thể nghó ra cách giúp ông tìm được
tiền.
Dòch Tiềm Long quan tâm hỏi:
– Cách gì vậy?
Mạnh Tinh Hồn nhìn Lục Hương Xuyên rồi trả lời:
tháng 10 năm 2003
496
496
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
– Tên này có rất nhiều tiền. Chỉ cần ông giết hắn, lúc đó tất cả tiền của hắn
sẽ thành của ông.
Dòch Tiềm Long vỗ tay cười lớn:
– Hô hô! Hay tuyệt! Đúng thật! Quả nhiên đó là một biện pháp tốt.
Lục Hương Xuyên từ đầu không tham gia vào câu chuyện mà chỉ đứng bên
cười khảy.
Nghe tới đó, hắn chợt chen lời:
– Biện pháp này có một điểm không ổn!
Dòch Tiềm Long nhíu đôi mày lơ thơ hỏi:
– Điểm nào không ổn?
Lục Hương Xuyên đáp:
– Tuy tôi có rất nhiều tiền, nhưng không ai biết tôi cất tiền ở đâu.
– Ta có thể tìm.
– Tôi dám đánh cuộc rằng ông không bao giờ có thể tìm ra được.
Hắn cười nói thêm:
– Nhưng chỉ cần ông giết Mạnh Tinh Hồn, tôi sẽ chia cho ông một nửa số
tiền mình có.
Dòch Tiềm Long hỏi:
– Chỉ một nửa thôi ư?
– Một nửa còn tốt hơn là không có gì.
Dòch Tiềm Long lẩm bẩm gật đầu:
– Đúng thế! Dù một xu vẫn tốt hơn là không có.
Rồi ông ta quay sang Mạnh Tinh Hồn, giữ nguyên nụ cười nói:
– Xem ra muốn có tiền ta đành phải giết ngươi!
Mạnh Tinh Hồn thong thả gật đầu đáp:
– Quả là ông chỉ còn cách giết tôi.
Dòch Tiềm Long tiếp:
– Khi có tiền rồi, ta sẽ mua cho ngươi một cỗ quan tài thật tốt.
– Xin đa tạ!
Dòch Tiềm Long hỏi:
– Ngươi còn muốn nói gì nữa không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
tháng 10 năm 2003
497
497
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
– Chỉ một câu thôi!
– Vậy thì nói đi. Ta rất thích nghe người khác trăng trối. Thông thường những
lời đó rất có lý. Người ta nói rằng con người sắp chết tiếng nói khôn ngoan mà. Nào
nói đi!
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Tôi khuyên ông rằng: khi tiền còn chưa được bỏ vào túi mình thì chưa thể
gọi đó là tiền.
Dòch Tiềm Long vỗ tay khen:
– Đúng lắm! Quả thật rất có lý.
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:
– Nhiều người khi gặp kẻ hỏi vay tiền, hắn thường cho một đao vào lưng.
Dòch Tiềm Long mở to mắt hỏi:
– Thế ư? Nếu vậy thì đáng sợ thật. Ta tuy đã nhiều năm không cầm đao,
nhưng vẫn còn nhớ được tình cảnh khó chòu như thế nào khi bò dí đao vào lưng.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Chính thế! Chẳng dễ chòu chút nào đâu. Đặc biệt là ông. Những người béo
như ông sẽ chảy rất nhiều máu.
Dòch Tiềm Long chợt lắc đầu quầy quậy nói:
– Không được! Ta sợ chảy máu lắm!
Rồi quay sang Lục Hương Xuyên:
– Tiểu Lục! Ta xem ra cuộc thương lượng của chúng ta vậy là không thành
rồi!
Lục Hương Xuyên lẳng lặng nghe, mắt không hề lộ chút biểu cảm nào.
Đến lúc này hắn mới cười khảy nói:
– Gân cốt tôi đã bò gãy ba bốn chỗ, miệng mũi lại bò đập vỡ cả. Ông giết hắn
xong còn lo gì tôi không trả tiền?
Dòch Tiềm Long trầm ngâm nói:
– Phải rồi... Ta sợ gì chứ? Nhưng để an toàn, chúng ta hãy thỏa thuận thế
này: Ngươi cứ đi lấy tiền lại đây. Trả tiền xong, ta sẽ giết hắn. Thế là sòng phẳng.
Ta xưa nay hành sự vẫn theo phương châm: cẩn tắc vô áy náy.
Lục Hương Xuyên gật đầu:
– Thế cũng được!
Mạnh Tinh Hồn chợt kêu lên:
– Không được!