PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-806-
CHƯƠNG THỨ BÔN MƯƠI CHÍN
NHÂN ÁI HƠN CỪU HẬN
inh Bạch Vân tiếp:
- Ta hận gương mặt ta! Tại cái gương mặt này, lão mới chú ý đến ta,
nếu không có gương mặt này, nếu lão không chú ý đến ta thì làm gì ta
phải thống khổ suốt bao nhiêu tháng rộng năm dài?
i tình làm cho con người điên dại đến tột độï hay sao? Trên đời có ai hận
mình vì cái đẹp, bởi đẹp nên đau khổ, rồi tự hủy diệt cái đẹp của mình?
Dù sao thì bà cũng là một kẻ khổ, khổ vì tình, Phó Hồng Tuyết cũng khổ vì
tình.
Nên hắn đồng tình với bà trong đòa hạt thống khổ!
Bà tiếp:
- Ta không muốn ai trông thấy gương mặt của ta nữa, ta chỉ sợ người đời cười
chê, đẹp thế ấy mà cũng vẫn bò phụ phàng như thường! Bây giờ, ta mang một
gương mặt như thế này, ta tin rằng ngươi không chê cười ta là điên dại, bởi mẫu
thân của ngươi, xét cho cùng có hơn gì ta bao nhiêu đâu!
Phó Hồng Tuyết không thể phủ nhận.
Mười chín năm nay, mẫu thân hắn sống trong u tối, để mặc cho đâu khổ vày
vò. Bà có hưởng được gì hơn Đinh Bạch Vân?
Đinh Bạch Vân tiếp:
- Ngươi có biết tại sao thinh âm ta biến đổi chăng? Trong đêm đó, bên ngoài
Mai Hoa Am, ta nói lên một câu đáng lẽ ta không nên nói. Cũng vì nói lỡ rồi, ta
phải hủy diệt một đường gân lưỡi của ta để cải biến âm thinh hoàn toàn.
Đến lúc này, Phó Hồng Tuyết mới tin là Diệp Khai nói đúng. Con người trong
vùng tuyết lạnh, khi phát âm có nhiều tiếng trại ra, không đúng nguyên giọng nói
bình thường. Cho nên bằng vào tiếng nhân mà tìm người có tật lưỡi để báo thù thì
quả thật là sai.
Sở dó Bạch Vân đổi giọng là vì sợ người ta nhận ra thinh âm của toàn câu chứ
chẳng phải vì tiếng nhân suông.
Bà tiếp:
- Đinh Linh Trung hành động cho ta, vì hắn ngoan ngoãn nghe lời ta chứ hắn
chẳng biết mảy may gì đến sự việc. Hắn cũng chẳng biết ta chính là mẫu thân của
hắn. Bây giờ, ta được biết hắn chưa chết, và không khi nào ngươi có ý đònh sát hại
hắn nữa nên ta cam tâm chết. Và đáng lẽ ta nên chết trước từ lâu để khỏi phải kéo
dài thống khổ mãi đến hôm nay.
§
PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-807-
Đinh Thừa Phong rắn giọng:
- Ngươi không thể chết! Chỉ cần ta còn sống là không một ai được giết ngươi
trước mặt ta!
Đinh Bạch Vân lắc đầu:
- Sai! Ít nhất có một người giết được tôi!
Đinh Thừa Phong hừ một tiếng:
- Ai?
Đinh Bạch Vân đáp:
- Tôi! Tôi tự giết tôi! Tôi làm cái việc đó, trên đời này không ai ngăn trở được.
Bà trở nên bình tónh, tiếp:
- Tôi đên đây là vì tôi không còn tưởng sống nữa. Các người nên hiểu như vậy
và đừng ai mong ngăn trở tôi!
Đinh Thừa Phong kêu lên:
- Hiền muội… chẳng lẽ hiền muội đã uống độc dược rồi?
Đinh Bạch Vân gật đầu:
- Đại ca phải biết, loại độc đó do tôi chế ra, không có thuốc giải.
Đinh Thừa Phong rơi lệ.
Đinh Bạch Vân tiếp:
- Đại ca không nên thương tâm vì tôi. Từ cái hôm tôi cắt chiếc đầu Bạch
Thiên Vũ thì tôi đã tự hứa với cái chết rồi. Huống chi, tôi chết là tôi theo về với
lão. Đại ca nên mừng cho tôi mới phải.
Diệp Khai bây giờ mới rõ, chiếc đầu của Bạch Thiên Vũ ở trong tay Đinh
Bạch Vân.
Đinh Bạch Vân tiếp:
- Phó Hồng Tuyết, ngươi có thể trở về cho mẫu thân ngươi biết, kẻ giết Bạch
Thiên Vũ đã chết rồi! Mẫu thân ngươi giành được Bạch Thiên Vũ sống, ta chẳng
làm chi được thì ta chỉ có cách là giành Bạch Thiên Vũ chết. Sống ở cõi trần, Bạch
Thiên Vũ thuộc về mẫu thân ngươi. Nơi cõi âm, Bạch Thiên Vũ hoàn toàn thuộc
về ta!
Bà dừng lại một chút:
- Hiện tại, ta chỉ tưởng cho ngươi thấy một người.
Phó Hồng Tuyết hỏi gấp:
- Ai?
Đinh Bạch Vân đáp:
- Mã Không Quần!
PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-808-
Bà quay mình về phía cửa thang lầu khẽ vẫy tay. Một người bước lên, điểm
nhẹ một nụ cười.
Mường tượng người đó khoan khoái lắm.
Người đó, đương nhiên là Mã Không Quần.
Phó Hồng Tuyết đỏ ngầu đôi mắt, nắm chắc chuôi đao.
Đinh Bạch Vân cao giọng:
- Mã Không Quần! Hắn còn tưởng giết ngươi đó, sao ngươi không chạy đi?
Mã Không Quần vẫn cười, đứng nguyên tại chỗ.
Đinh Bạch Vân cũng cười, rồi bà tiếp:
- Ngươi không chạy trốn, là ngươi không sợ chết. Hiện tại ngươi chẳng sợ cái
gì nữa. Ngươi quên hết hận cừu, ngươi không còn lo nghó chi và ngươi cũng đã
chuẩn bò chờ chết như ta!
Day qua Phó Hồng Tuyết, bà tiếp luôn:
- Lão ấy đã uống loại độc dược do ta chế luyện. Lão uống Vong Ưu Thảo của
ta đấy! Lão không còn nhớ gì nữa, lão đến đây chờ chết, chờ ngươi hạ thủ!
o0o
Mã Không Quần đã ngồi xuống đất, bất động, miệng điểm nhẹ một nụ cười,
mắt nhìn Phó Hồng Tuyết.
Gân xanh vồng lên lưng bàn tay cầm chuôi đao của Phó Hồng Tuyết. Hắn
không nói gì. Mã Không Quần cũng chẳng nói gì, lão đã quên hết sự đời thì còn gì
mà phải nói?
Phó Hồng Tuyết chưa bạt đao, song bàn tay run run, chứng tỏ hắn sắp sửa bạt
đao.
Bỗng, một tiếng keng vang lên, thanh đao của hắn gãy làm hai đoạn. Thanh
đao gãy do một ngọn phi đao phóng tới.
Phó Hồng Tuyết trừng mắt:
- Ngươi?
Diệp Khai gật đầu:
- Tại hạ.
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
- Tại sao?
Diệp Khai điềm nhiên:
- Tại vì các hạ không có lý do giết lão. Các hạ bất tất giết lão.
PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-809-
Phó Hồng Tuyết hét lên:
- Không có lý do?
Diệp Khai gật đầu:
- Đúng.
Phó Hồng Tuyết hét vang:
- Cả gia đình ta ngã gục dưới bàn tay lão, thế mà ngươi cho rằng ta không có
lý do giết lão?
Diệp Khai điềm nhiên:
- Các hạ lầm! Các hạ lầm! Các hạ không nên giết lão. Bởi, người chết nơi tay
lão chẳng phải là phụ mẫu, thân nhân của các hạ. Giữa lão và các hạ chẳng có cừu
hận gì.
Ai ai cũng giật mình, Phó Hồng Tuyết thì chết sững.
Diệp Khai tiếp:
- Các hạ hận lão vì có người muốn cho các hạ hận lão, bảo các hạ hận lão.
Phó Hồng Tuyết rùng mình.
Diệp Khai tiếp:
- Cừu hận như hạt giống, người ta gieo hạt giống nơi tâm các hạ, hạt giống
mọc mầm, sanh gốc, sanh rễ. Chứ nào phải các hạ sanh ra với niềm cừu hận sẵn có
trong tâm?
Phó Hồng Tuyết buông gọn:
- Ta không hiểu.
Diệp Khai thốt:
- Bởi không hiểu, nên hận lầm!
Bỗng, Đinh Bạch Vân thốt:
- Chính ta cũng chẳng hiểu chi cả.
Diệp Khai thốt:
- Đáng lẽ bà phải hiểu hơn ai hết vì chỉ có một mình bà biết, Đinh Linh Trung
không phải là con của lão trang chủ! Sao bà không suy trường hợp của bà, tưởng ra
trường hợp của người?
Đinh Bạch Vân biến sắc, kêu lên:
- Phó Hồng Tuyết không phải là giòng máu của họ Bạch?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không phải!
Hai tiếng đó như hai tiếng sấm nổ ngang đầu mọi người.
Đinh Bạch Vân kêu lên:
PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn
Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai
-810-
- Ngươi nói hoang!
Diệp Khai mỉm cười, nụ cười thê thảm vô cùng.
Chàng không phủ nhận, bởi chàng cần gì phải phủ nhận! Tuy nhiên, nhìn thần
sắc của chàng, ai ai cũng biết là chàng không nói hoang.
Đinh Bạch Vân hỏi:
- Làm sao ngươi biết được điều đó? Một bí mật của gia đình người ta mà?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không phải là một bí mật, mà chính là một đoạn cố sự bi thảm, bà ạ! Nếu bà
là người của đoạn cố sự, thì làm sao bà chẳng biết đoạn cố sự đó như thế nào? Đối
với người trong đoạn cố sự thì còn gì là bí mật nữa đâu!
Đinh Bạch Vân giương to đôi mắt:
- Ngươi là ngươi trong họ Bạch?
Diệp Khai thở dài:
- Tại hạ là…
Phó Hồng Tuyết chồm mình tới, chụp áo Diệp Khai, quát:
- Ngươi nói hoang!
Diệp Khai lại cười, nụ cười thê thảm.
Đinh Bạch Vân hỏi:
- Chẳng lẽ m Bạch Phụng là mẫu thân của Phó Hồng Tuyết, cũng chẳng
hiểu nữa sao?
Diệp Khai lắc đầu:
- Quả thật, bà ấy chẳng biết gì hết.
Đinh Bạch Vân trố mắt:
- Lạ chưa! Có mẹ nào lại chẳng biết con mình?
Diệp Khai trầm ngâm một lúc rất lâu.
Sau cùng, chàng bắt đầu thuật lại đoạn cố sự trong gia đình họ Bạch…
o0o
Lúc m Bạch Phụng thọ thai với Bạch Thiên Vũ, Bạch phu nhân có hay biết.
Bà vốn có tâm trường âm thầm, dù biết chồng ngoại tình, bà vẫn tỉnh như thường.
Tỉnh, nhưng trong thâm tâm, bà có chủ trương cắt đứt ái ân giữa chồng và m
Bạch Phụng. Cắt đứt ái ân vụng trộm của chồng, nhưng bà nghó con của m Bạch
Phụng dù sao cũng là giọt máu của họ Bạch. Bà không muốn con của chồng phải