Tiền Chiến Hậu Chiến Tác giả : Cổ Long
Typed by Tiếu Ngạo Giang Hồ />131
!"#$%&'(")'*#+,'-./
0,'%&+'/12'34'56,'57'(89'*:%
G thanh niên tự giới thiệu:
- Tại hạ họ Đường.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Đường Thiên Tung phải không ?
Thanh niên ngạo nghễ đáp:
- Chính thị.
Thực ra g có chỗ đáng kiêu ngạo vì trong bọn anh em họ Đường, g là
người nhỏ tuổi nhất mà võ công lại cao hơn hết uy danh vang dội hơn những
người kia.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Phải chăng các hạ muốn đem thứ ám khí này đổi lấy băng đoạn của tại
hạ ?
Đường Thiên Tung lạnh lùng đáp:
- ám khí là vật chết nếu các hạ không biết sử dụng. Dù tại hạ đưa tặng
cả túi cũng chẳng ích gì cho các hạ.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
- Té ra ông bạn chỉ muốn đưa cho ta coi mà thôi.
Đường Thiên Tung đáp:
- Số người được coi ám khí này cũng chẳng có mấy.
Lục Tiểu Phụng trả miếng:
- Tại hạ cũng có thể lấy băng đoạn cho ông bạn coi. Số người được coi
băng đoạn cũng không nhiều đâu.
Đường Thiên Tung nói:
- Đáng tiếc băng đoạn không thể giết người.
Lục Tiểu Phụng đáp:
- Cái đó còn tuỳ ở người được coi nó, thường khi một cọng rơm cũng đủ
sát nhân.
Đường Thiên Tung sa sầm nét mặt nhìn chàng đột nhiên đ ấn bàn tay
trên bàn một cái. Mũi Độc Tật Lê lập tức vọt lên không đánh " vèo " một
tiếng bay cao ba trượng. Lại nghe đánh " sột " một cái. Mũi Độc Tật Lê cắm
ngập vào cây trường nhà. Xem chừng thuật phóng ám khí của g thiếu niên
Tiền Chiến Hậu Chiến Tác giả : Cổ Long
Typed by Tiếu Ngạo Giang Hồ />132
rất cao minh mà nội công g cũng ghê người.
Lục Tiểu Phụng lờ đi như không ngó thấy.
Đường Thiên Tung sắc mặt âm trầm nói:
- Đó mới là thứ võ khí chân chính để giết người.
Lục Tiểu Phụng chỉ " ồ " lên một tiếng.
Đường Thiên Tung lại hỏi:
- Ba viên ngọc bích thêm một mạng người, các hạ có chịu đổi không ?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại:
- Mạng người nào ?
Đường Thiên Tung đáp:
- Mạng sống của các hạ.
Lục Tiểu Phụng cười rồi hỏi:
- Tại hạ mà không đổi thì ông bạn giết tại hạ hay sao ?
Đường Thiên Tung đáp lại bằng tiếng cười lạt:
- Đó là điều mà các hạ vừa khẳng định.
Lục Tiểu Phụng thủng thẳng rót trà ra chung uống hai hớp. Bỗng chàng
nhớ ra một điều là Đường Thiên Tung và Bốc Cự đ tìm thấy chàng thì người
khác cũng có thể điều tra ra hành tung của chàng.
Mặt khác Nê Nhân Trương đ có thể nặn lại pho tượng sáp ong như
trước thì nhất định có người muốn giết lo để bịt miệng.
Lục Tiểu Phụng đặt chung trà xuống, nhất quyết không chịu dừng có
dây dưa với hai người này nữa.
Nê Nhân Trương là đường giây tối hậu của chàng, chàng không thể để
lo chết được.
Lại nghe Đường Thiên Tung hỏi:
- Cac hạ đ quyết định chủ ý chưa ?
Lục Tiểu Phụng cười khì khì thủng thẳng đứng dậy, cầm lấy ba viên
ngọc bích bỏ vào túi áo mình.
Bốc Cực ngửng đầu lên hỏi:
- Các hạ chịu đổi rồi chứ ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không đổi đâu.
Bốc Cực biến sắc hỏi:
- Các hạ không đổi sao lại thu nhận ngọc bích của tại hạ ?
Lục Tiểu Phụng ung dung đáp:
- Tại hạ bồi tiếp các hạ nói chuyện bằng nửa ngày mới đổi được chút vật
Tiền Chiến Hậu Chiến Tác giả : Cổ Long
Typed by Tiếu Ngạo Giang Hồ />133
nhỏ mọn này. Hai vị nên biết thì giờ của tại hạ còn đáng quý hơn cả ngọc
bích.
Bốc Cực đứng phắt dậy. Lần này Đường Thiên Tung không cản trở hắn,
đ thò hai tay vào trong cái túi da báo đeo ở cạnh sườn.
Lục Tiểu Phụng lời đi như không ngó thấy mỉm cười nói:
- Hai vị muốn lấy băng đoạn chẳng phải là không có dễ nhưng phải
nhận điều kiện của tại hạ.
Bốc Cực ráng dằn lửa giận hỏi:
- Điều kiện gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- Hai vị quỳ xuống, mỗi vị khấu đầu ba cái thì tại hạ cho một tấm.
Bốc Cực tức giận gầm lên, vươn tay ra chụp.
Đường Thiên Tung cũng chuẩn bị động thủ.
Bỗng nghe đánh " sạp " một tiếng. Bình trà trong tay Bốc Cực bị bóp nát
thành từng mảnh. Nước trà đổ đầy vào áo trường bào bằng đoạn tía. Hắn
cũng không nhìn thấy bình trà trong tay hắn ra làm sao.
Nguyên hắn định chụp vào vai Lục Tiểu Phụng không ngờ chụp phải
bình trà.
Đường Thiên Tung đ thò tay vào túi da báo bốc một nắm ám khí mà
không hiểu sao g chưa liệng ra.
Khi nhìn tới Lục Tiểu Phụng thì chàng đ tới đường phố ở đối diện.
Chàng đang mỉm cười nhìn hai người vẫy tay nói:
- Ông bạn đánh bể bình trà thì phải bồi thường. Đồng thời tiền trà nước
tại hạ cũng nhường cho ông bạn trả luôn. Đa tạ ! Đa tạ !
Bốc Cực toan rượt theo, đột nhiên nghe trong miệng Đường Thiên Ting
phát ra tiếng ú ớ. Mặt g đang trắng biến thành màu xanh, rồi từ màu xanh
biến thành đỏ bừng. Trán toát mồ hôi nhỏ giọt. Dường như g bị người điểm
huyệt. Hắn tự hỏi:
- Lục Tiểu Phụng ra tay vào lúc nào ?
Mặt giận xám xanh rồi biến thành lợt lạt. Hắn thở hồng hộc té mạnh
xuống ghế.
Bỗng ngoài cửa sổ có tiếng người cười nói:
- Bần tăng đ bảo các vị thí chủ muốn cho Lục Tiểu Phụng nghe lời thùi
phải phát động kiềm chế y. Tay y mà còn cử động được thì chỉ còn đường
phải nghe lời y mà thôi.
Một người đủng đỉnh tiến vào, đầu trọc lốc, miệng cười chẳng khác gì
Tiền Chiến Hậu Chiến Tác giả : Cổ Long
Typed by Tiếu Ngạo Giang Hồ />134
thổ địa.
Nhà sư lại hỏi:
- Hòa thượng bao giờ cũng nói thật, nay các vị đ chịu tin lời chưa.
Lục Tiểu Phụng không ngó thấy nhà sư chất phác. Nếu chàng ngó thấy
rồi tất phải xao xuyến tâm hồn. Hiện giờ tuy chàng không ngó thấy lo mà
trong lòng đ cực kỳ nôn nóng. Chẳng những nôn nóng mà còn hối hận.
Đáng lý chàng không nên để một mình Nê Nhân Trương ở đó, ít ra chàng
phải canh gác bên nghoài.
Lục Tiểu Phụng vốn nghiện trà, hễ gặp cơ hội là đi uống liền chẳng bao
giờ chàng chịu đứng ngoài cửa sổ uống gió để canh chừng người khác.
Hiện giờ chàng chỉ còn một hy vọng là đừng có người thứ ba nào đến
nhà Nê Nhân Trương.
Tâm nguyện của chàng là chỉ cần Nê Nhân Trương được sống bình yên
để nặn pho tượng cho chàng. Chàng hối hận liền phát thệ trong ba tháng cữ
uống trà, bất luận trà ngon đến đâu cũng mặc.
Nê Nhân Trương vẫn sống mạnh. Coi bộ lo lúc này còn khoan khoái
hơn trước nhiều vì lo đ nặn xong pho tượng sáp ong nguyên như cũ, bạc
lo sắp thu vào tay.
Con người lớn tuổi xài tiền thì ít mà lại thích kiếm bạc mỗi ngày một
nhiều.
Xài tiền và kiếm bạc là hai việc thường mâu thuẫn nhau. Người kiếm
nhiều muốn xài ít, người kiếm ít lại muốn xài nhiều mới thâkt là kỳ.
Lục Tiểu Phụng bước chân vào nhà ngó ngay thấy Nê Nhân Trương,
chàng thở phào nhẹ nhõm, chàng vẫn không quên những điều tự hứa thầm
trong bụng:" trong ba tháng nhất quyết không uống trà, bất luận trà ngon đến
đâu cũng mặc ".
Nê Nhân Trương đưa cả hai bàn tay ra, một tay không còn một tay cầm
pho tượng.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên đ hiểu ý lo.
Con người thủ đoạn là việc cho ai phải được trả giá. Đưa chậm một chút
cũng đủ khiến họ không thích rồi. Nê Nhân Trương không đòi tiền trước đ
là lịch sự lắm.
Nê Nhân Trương thấy trong tay có tấm ngân phiếu liền buông tay kia ra,
nét mặt hớn hở tươi cười.
Lục Tiểu Phụng muốn cười mà cười không thành tiếng. Chàng không
ngờ cái mặt pho tượng lại là Tây Môn Xuy Tuyết.
Tiền Chiến Hậu Chiến Tác giả : Cổ Long
Typed by Tiếu Ngạo Giang Hồ />135
Kim Ngư là một ngõ hẻm tĩnh mịch. ánh dương quang tháng chín chiếu
xuống người không lạnh mà cũng không nóng quá. Những buổi đẹp trời đi
lại trong ngõ hẻm này là một điều khoan khoái.
Trong lòng Lục Tiểu Phụng lại chẳng khoan khoái chút nào.
Chàng không tin Tây Môn Xuy Tuyết là hung thủ đ giết Trương Anh
Phong, chàng càng không tin hắn có thể hòa minh với bọn thái giám.
Điều trọng yếu nhất, chàng tin Tây Môn Xuy Tuyết chẳng hề nói dối,
đối với chàng y chàng không thể lừa gạt, nhưng cái mặt pho tượng hiển nhiên
lại là mặt Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng đ toan hỏi Nê Nhân Trương:
- Lo gia không làm lộn đấy chứ ?
Nhưng chàng lại không hỏi vì trước nay chàng vẫn tôn trọng kỹ thuật
cùng địa vị người khác. Về phương diện này Nê Nhân Trương là tay tuyệt đối
không ai dám nghĩ tới.
Nếu bảo chàng Nê Nhân Trương nặn lầm người thì chẳng khác gì tát
vào mặt lo một cái thật mạnh khiến lo không chịu nổi.
Trước nay Lục Tiểu Phụng không muốn cho người ta phải khó chịu
nhưng chính lòng chàng lại khó chịu đến cực điểm.
Pho tượng sáp ong đối với chàng vốn là một đường dây rất đắc lực
nhưng chàng nắm được đường dây vào tay rồi lại trở nên hồ đồ hơn trước.
Vụ này ra làm sao ? Chàng không thể nghĩ ra được. ánh dương quang
không nóng không lạnh soi vào mặt chàng, đồng thời soi cả vào mặt pho
tượng sáp ong trong tay chàng.
Lục Tiểu Phụng vừa đi vừa ngắm pho tượng sáp. Chàng vừa ra khỏi ngõ
hẻm bỗng nhảy bổ lên, xoay mình chạy trở lại đường cũ chẳng khác gì bị
ngọn roi thúc đầu.
Chàng đ phát giác ra điều chi ?
Chỗ Nê Nhân Trương tiếp khách cũng là chỗ lo làm công.
Tron nhà ba mặt đều có cửa sổ. Trên cái bàn lớn bày đủ những bình vật
liệu, đao khắc cùng bút vẽ.
Ngoài việc nặn tượng, Nê Nhân Trương còn khắc họa đồ, vẽ hỷ thần.
Lục Tiểu Phụng lúc tới lần thứ ba, lo đáng cúi xuống bàn để họa đồ.
Có người đẩy cửa bước vào, lo cũng chẳng buồn ngửng đầu lên ngó.
Trong nàh nhiều cửa sổ mà tưởng chừng vẫn u ám. Nhĩ lực của lo già
dĩ nhiên không còn sắc bén như hồi còn trẻ tuổi. Bộ mặt lo tưởng chừng dán
chặt xuống nà.