Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

Tài liệu Tiên cô bảo kiếm - tập 47 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.33 KB, 9 trang )

Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


643
tháng 6 năm 2003
643
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Hồi Thứ Bốn Mươi Bảy
T
T
H
H
I
I


T
T
R
R
I
I
E
E
Å
Å
N
N



T
T
H
H
A
A
À
À
N
N


L
L
Ư
Ư
Ï
Ï
C
C



hân Phi Quỳnh từ nãy giờ đứng xem, liên tưởng từ chuyện Kim Thiết Khẩu
cho biết Tuyết Sơn có biến đến giờ liên tiếp mấy lần bọn họ bò cản đường, mà tợ hồ
như đều chỉ do người của Không Động, hoặc gián tiếp hoặc trực tiếp ra tay. Chẳng lẽ
Tuyết Sơn có biến liên quan gì với người Không Động sao?
Lại nghó, giờ nếu cứ tiếp tục đi bằng xe ngựa nhất đònh sẽ bò bọn chúng tìm cách
ngăn cản, chỉ e đến khi lên Tuyết Sơn thì chậm mất?

Nàng nghó nhanh một kế, bèn quay đầu nói:
– Tuấn đệ, chúng ta rõ ràng bò người Không Động tìm cách cản đường, ta có
cách này đánh lạc hướng của chúng. Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu hỏi:
– Cách gì?
Thân Phi Quỳnh nói:
– Giờ Hồ ma ma và bọn Xuân Phong cứ tiếp tục lên xe phóng theo dường cái
mà đi, ta và Tuấn đệ sẽ kiếm ngựa khác theo đường tắt mà đi, như vậy mới đánh lạc
hướng bọn chúng được!
– Hay lắm!
Xuân phong reo lên, rồi nói:
– Vậy bọn tiểu tỳ nên lên đường ngay bây giờ chứ?
– Ừm!
Bây giờ bọn họ thi lễ Thân Phi Quỳnh và Nhạc Tiểu Tuấn, rồi lên ngựa. Tử Kim
Tiêu chẳng đợi dặn dò liền ra roi đánh xe ngựa đi. Thân Phi Quỳnh và Nhạc Tiểu Tuấn
liền rẻ sang hướng khác tìm đến một trấn nhỏ mua một đôi ngựa, rồi theo đường tắt lên
Tuyết Sơn. Tuyết Sơn còn có tên Đại Tuyết Sơn, tuyết đóng quanh năm không tan, trời
đất chỉ một màu trắng xóa, nơi này ngoài những người lên kiếm thảo dược quý, thì rất
vắng dấu chân người. Nơi mà Tuyết Sơn Lão Thần Tiên ẩn cư được gọi là Trường
Xuân cốc, nằm trong một sơn cốc. Mặc cho bên ngoài tuyết đóng băng quanh năm, thế
nhưng trong sơn cốc này vẫn ấm áp như mùa xuân, cho nên mới có tên là Trường Xuân
cốc. Trưa hôm ấy bọn Nhạc Tiểu Tuấn và Thân Phi Quỳnh đến dưới chân ngọn Tuyết
Sơn, mới bỏ ngựa đi bộ. Lãnh phong rít qua, tuyết rơi không nhiều, nhưng khắp nơi
trùng trùng lớp lớp những ngọn núi lớn nhỏ đều phủ một lớp tuyết trắng xóa mênh
mông bất tận. Nhạc Tiểu Tuấn dọc đường được Thân Phi Quỳnh kể trong Trường Xuân
cốc cảnh sắc tứ quý như xuân không thua gì cảnh Giang Nam, giờ lên đây chỉ thấy toàn
tuyết là tuyết thì không khỏi ngạc nhiên, vừa chạy vừa hỏi:
T
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003



644
tháng 6 năm 2003
644
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
– Tuyết Sơn quanh năm đóng băng, làm sao có thể một Trường Xuân cốc bốn
mùa như xuân được nhỉ?
Thân Phi Quỳnh đưa mắt nhìn quanh mỉm cười nói:
– Tuấn đệ, hẳn ngươi nhìn thấy ở đây băng tuyết mênh mông, không khả năng
có một sơn cốc bốn mùa như xuân?
– Nhưng Trường Xuân cốc là nơi tỷ tỷ trưởng thành, đương nhiên là phải có, tiểu
đệ nếu như người ta chưa đặt chân đến đó ắt không tin nổi!
– Đúng vậy, ai chưa đến đó thì thật khó tin, nhưng Trường Xuân cốc là một nơi
rất ẩn mật, năm xưa được gia gia ta phí công sức đến mấy năm dùng từng tảng băng
lớn đem về vít lấy cốc khẩu, ngươi không biết thì dù đứng ngay trước cốc khẩu cũng
không phát hiện ra!
– Có chuyện vậy sao?
– Ừm, cũng sắp đến rồi, chúng ta đi nhanh!
Nhạc Tiểu Tuấn thi triển khinh công phóng chạy theo chân Thân Phi Quỳnh, hai
người như hai cánh nhạn phương Bắc lướt đi trên tuyết, chân tợ hồ như không hề chạm
đất. Trên vùng băng tuyết này, nếu người bình thường đi lại rất khó khăn, bởi vì chân
luôn lún sâu trong tuyết, nhưng với bọn họ thì không hề phí sức, đồng thời chạy càng
nhanh thì người càng ấm nên căn bản không hề thấy lạnh. Qua một hồi lâu, bọn họ đến
trước một vách núi băng dựng đứng cao có đến mấy mươi trượng. Thân Phi Quỳnh
bỗng dừng chân lại, quay đầu nói:
– Đến nơi rồi!
Nhạc Tiểu Tuấn dừng lại theo nàng, đưa mắt ngơ ngác nhìn vách núi tuyết dựng
đứng, thầm kinh ngạc nghó:
– Cốc khẩu ở đâu? Chẳng lẽ đã đến nơi? Cốc ở đây ư?

Thân Phi Quỳnh cười vẻ bí mật nháy mắt hỏi:
– Tuấn đệ, ngươi thử tìm xem, cốc khẩu ở đâu?
Vách núi chạy dài cả mấy mươi trượng, đâu đâu cũng tuyết đóng trắng như nhau
không có một chỗ nào đáng khả nghi, mặc dầu đã được nàng cho biết cốc khẩu bò vít
bởi băng khối, nhưng cũng đành chòu, lắc đầu mỉm cười đáp:
– Tiểu đệ không tìm ra nổi.
Thân Phi Quỳnh giọng ngọt ngào:
– Hảo, theo tỷ tỷ!
Cuối vách núi tuyết phía bên trái là một vực thẳm, tuy nhìn chỉ thấy tuyết trắng
như nhau, nhưng cũng có thể đoán ra được bên dưới là một vực tuyết rất sâu. Thân Phi
Quỳnh bước đến vách núi tuyết, đưa tay rút thanh Hàn Anh kiếm ra chí vào một chỗ
tuyết cao tầm người từ từ đâm sâu vào. Chỉ thấy nàng dùng lực đưa lưỡi kiếm cắt thành
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


645
tháng 6 năm 2003
645
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
một vòng tròn chừng một xích, rồi thâu kiếm lại, cuối cùng dùng tay đẩy nhẹ, lập tức
khối tuyết tròn từ từ chuyển động trượt hẳn vào trong để lộ ra một miệng hang.
– Hảo, chúng ta vào đi!
Thân Phi Quỳnh nói rồi liền nhún mình nhảy nhẹ vào bên trong. Nhạc Tiểu
Tuấn ngạc nhiên nói:
– Thì ra cốc khẩu nằm ở đây, ngay trước mắt mà tiểu đệ không thể nhận ra nổi!
Vừa nói chàng vừa nhún chân nhảy vào trong. Thân Phi Quỳnh thấy chàng nhảy
vào rồi, khi ấy mới bẻ khối băng vừa rồi bò cắt tiện, đặt trở lại miệng cốc, dùng lực đẩy
trở ra vừa khít kín, cười nói:

– Đây vốn là một sơn cốc tự nhiên, năm xưa gia gia đăng sơn tìm nơi ẩn tích, vô
tình phát hiện cốc núi này, bên trong tránh được gió mà lại ấm áp, cho nên mới đặt tên
là Trường Xuân cốc. Sau đó đưa cả nhà lên đây ẩn cư, nhưng vì sợ người ngoài phát
hiện, cho nên đã dùng nhiều khối băng lớn từ nơi khác mang về đây lấp bít của cốc,
dần dần những khối băng theo thời gian liền dính với nhau thành một khối không hề để
lại dấu vết. Một lần ra vào chỉ cần dùng kiếm khoét một lỗ tròn, sau đó đặt khối băng
vừa khoét trở lại, chẳng mấy chốc thì miệng cốc sẽ lập tức liền với nhau, người ngoài
nếu không biết, sẽ không bao giờ tìm vào đây được.
– À, thì ra là như vậy!
Ở trong cốc, quả nhiên không còn nghe thấy tiếng hàn phong rít qua, nhiệt độ
cũng ấm hẳn lên. Đưa mắt nhìn đã thấy một con đường nhỏ tự nhiên chạy sâu vào
trong, ánh sáng mờ nhạt cũng đủ nhìn thấy để đi. Hai người đi theo cốc đạo chừng hai
dặm thì vượt ra khỏi cốc khẩu, khoảng không trước mặt mở rộng ra.
Nhạc Tiểu Tuấn bỗng nghe những tiếng ì ầm vang lên dội vào vách núi, không
khí cũng bỗng trở nên lạnh. Nhạc Tiểu Tuấn hít sâu một hồi nói:
– Ở đây lạnh thật!
Thân Phi Quỳnh không nói gì, nắm lấy tay chàng kéo đi thêm chừng mười bước,
rồi quay người chỉ lui phía sau nói:
– Ngươi nhìn lui xem!
Nhạc Tiểu Tuấn quay đầu nhìn lên, mới phát hiện ra từ trên cao tầm hơn trăm
trượng, một thác nước dài như con rồng đổ xuống phía ngoài, thì ra vừa rồi bọn họ đi
ngang qua dưới một thác nước, cho nên không khí mới trở nên lạnh như vậy.
Một cảnh hùng vó thơ mộng mà trong đời chàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, từ
đây ngước mắt nhìn thẳng lên đã có thể nhìn thấy bầu trời nhỏ bé bò hạn chế bởi những
vách núi dựng đứng, không khí bên trên rõ ràng không thể truyền xuống sâu được dưới
cốc núi này. Thân Phi Quỳnh lại dẫn chàng men theo chân vách núi mà đi, trên đầu
con thác vẫn đổ ầm ầm, nhưng không khí giờ đây đã ấm hẳn lên, thiên nhiên tạo nên
cảnh vật thật là kỳ lạ!
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003



646
tháng 6 năm 2003
646
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Đi chừng hai mươi trượng nữa thì ra đến một khoảng trống bằng phẳng, bầu trời
theo đó cũng mở ra, từ đây có thể nhìn thấy núi trùng điệp vây quanh tạo nên một bức
bình phong che chận những cái khắc nghiệt bên ngoài của thiên nhiên, để tạo thành
một căn nhà quanh năm ấm áp, cây cỏ xum xuê, thực không khác gì cảnh trời xuân ở
Giang Nam, duy nhất một điều là ánh áng có phần hơi thiếu!
Nhạc Tiểu Tuấn phóng tầm mắt chiêm ngưỡng cảnh vật ở đây mà không khỏi
kinh ngạc thốt lên:
– Đẹp tuyệt! Đây là Trường Xuân cốc?
Rồi chăng quay đầu nhìn Thân Phi Quỳnh, mắt sáng lên thú vò nói:
– Vào đến Trường Xuân cốc khiến tiểu đệ nhớ đến một nơi cách biệt với thế
giới bên ngoài, ký tải trong Đào Hoa Nguyên Ký của Đào Tiềm!
Thân Phi Quỳnh ửng hồng đôi má nói:
– Chẳng phải sao, ở đây cũng có đất trồng trọt, cũng có hồ đánh cá, nói chung
một vài gia đình có thể sinh sống ở đây suốt đời!
Nhạc Tiểu Tuấn chắc lưỡi tán thán:
– Trường Xuân cốc thiên đạo cảnh xuân trong mùa đông, lấy núi làm thành, lấy
thác làm hảo, kiên cố hùng vó mà nên thơ diễm lệ.
– Ái da, không ngờ gia gia của Quỳnh tỷ chẳng những là người có võ công cái
thế, mà còn là một kỳ nhân lảng mạn phiêu dật, biết tận hưởng hết cái thú của trời đất,
đúng là một Lão Thần Tiên!
Nhạc Tiểu Tuấn mải mê ngắm nhìn cảnh sắc trời đất, đối với chàng ở đây mọi
cảnh vật chừng như đều khác lạ tuyệt mỹ mà không nơi nào có thể có được, căn bản
quên hẳn hiện tại trước mặt. Thân Phi Quỳnh chỉ mỉm cười ngọt ngào nhìn chàng

không nói gì. Bọn họ cả hai không để ý lúc này đã xuất hiện một bóng người cao lớn
đứng cách họ không xa, mắt cứ chầm chầm nhìn Nhạc Tiểu Tuấn. Thân Phi Quỳnh
bỗng phát hiện ra người này, liền chạy đến reo lên:
– A, Tư Đồ bá bá!
Nhạc Tiểu Tuấn bò tiếng nàng đánh động sực tỉnh lại, lúc này quay đầu nhìn mới
thấy một lão già to lớn nhưng lưng hơi còng xuống mắt đang chăm nhìn mình. Lão gia
ừm một tiếng, rồi cất giọng oang oang như sấm hỏi:
– Tiểu tử kia là ai?
Thân Phi Quỳnh đáp:
– Đây là Nhạc Tiểu Tuấn, môn hạ Thiên Sơn phái, kết nghóa tỷ đệ với điệt nữ.
Rồi nàng quay lại vẫy tay Nhạc Tiểu Tuấn lại, giới thiệu:
– Tuấn đệ, nhanh đến ra mắt Tư Đồ bá bá. Nhạc Tiểu Tuấn chắp tay vái dài lão
già, nói:
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


647
tháng 6 năm 2003
647
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
– Vãn bối Nhạc Tiểu Tuấn bái kiến Tư Đồ lão tiền bối!
Tư Đồ lão nhân nguyên là nhân vật thành danh mấy mươi năm về trước, ngoại
hiệu Độc Bích Khai Thiên Tư Đồ Dực. Lão thấy chàng thiếu niên anh tuấn khôi ngô thì
cười ha hả nói:
– Tiểu huynh đệ, thì ra ngươi là môn hạ Thiên Sơn phái, nhất đònh công lực
kiếm pháp tinh thâm lắm nhé!
Rồi lão nghiêng đầu hỏi Thân Phi Quỳnh:
– Nhò cô nương không phải cùng Đại cô nương xuống núi, sao lại đột nhiên về

đây? Thân Phi Quỳnh:
– Tôi về thăm gia gia, gia gia khỏe chứ?
– A, cô nương về không khéo rồi, chỉ sợ khó gặp được Lão Thần Tiên. Thân Phi
Quỳnh vừa vào đến cốc nhìn thấy Tư Đồ Dực vẫn bình thường thì lòng đã hơi mừng,
thầm nghó hẳn không có chuyện gì xảy ra, chẳng ngờ lúc này nghe nói vậy thì giật
mình hỏi vội:
– Gia gia đi đâu chăng?
Tư Đồ Dực nheo mắt già cười đáp:
– Lão Thần Tiên có đến năm mươi năm nay không hề rời khỏi cốc nửa bước, có
thể đi đâu được chứ? Sau khi các vò cô nương đi rồi, Lão Thần Tiên hơi buồn vì vắng
vẻ, nên đã bế quan nhập đònh!
– Bế quan nhập đònh?
Thân Phi Quỳnh cảm thấy kỳ quái, một nhân vật như gia gia nàng võ công đạt
đến cảnh giới thông huyền nhập thánh, giờ lại tự nhiên bế quan nhập đònh để luyện gì
thêm chứ?
Nên biết, một người khi đã luyện công đạt đến cảnh giới thông huyền nhập
thánh, biết cùng trời đất thì tùy tâm sở dục, như nhập đònh tiếp tục luyện công phu, chỉ
e đã không thu thập được gì thêm nữa, thậm chí có thể ngược trở lại bò tẩu hỏa nhập
ma. Đó là cái lý Cùng Tắc Phản. Trong lòng nghó nhanh rồi hỏi:
– Tư Đồ bá bá, gia gia trước lúc bế quan nhập đònh, có từng nói là luyện công
phu gì không?
Tư Đồ Dực lắc đầu đáp:
– Không, từ sau khi các vò cô nương đi rồi, không lâu thì Cô Sơn Chủ đến thăm
hàn huyên với Lão Thần Tiên đến ba ngày ba đêm. Lão Thần Tiên lần này bế quan
nhập đònh có thể có liên quan đến câu chuyện với Cô Sơn Chủ, không chừng. Lão
Thần Tiên đang tu luyện một môn công phu truy tầm phép trường sinh bất lão
Thân Phi Quỳnh nghe nói Cô Sơn Chủ đến viếng, thì lòng hơi sinh nghi nói:
– Nói vậy gia gia nhập đònh sau lúc Cô Sơn Chủ về rồi, gia gia cũng không nói

×