Tải bản đầy đủ (.pdf) (14 trang)

Tiên cô bảo kiếm - tập 29

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (95.58 KB, 14 trang )

Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


379
tháng 6 năm 2003
379
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Hồi Thứ Hai Mươi Chín
D
D
I
I
E
E
Ä
Ä
U
U


K
K
E
E
Á
Á


Q


Q
U
U
A
A
Â
Â
N
N


S
S
Ư
Ư



úc này đã cuối canh ba, trăng hạ tuần lên muộn chếch đầu Tây chiếu ánh
sáng vàng yếu ớt vốn soi tỏa vào trong động, nhưng lúc này cả đám người cùng vào
động làm che khuất cả những tia sáng hiếm hoi kia, trong động phút chốc càng tối đen
hơn.
Thần Điêu Đầu Hói vào động, giữ khoảng cách khá xa với động đạo bên phải,
cười nhạt nói giọng châm chọc:
– Vu bà bà, lão hủ đã chờ lâu ngoài động, sao vậy? Các người cứ rúc mãi trong
hang này không dám ra chỉ giáo vài chiêu sao?
Nói rồi sải một bước dài tiến tới hướng động khẩu.
Vu bà bà lạnh giọng quát:
– Đứng yên, ngươi bước thêm một bước nữa, lão bà bà ta không khách khí đâu!
Thần Điêu Đầu Hói cười lớn nói:

– Lão hủ tiến thêm bước nữa, xem ngươi làm gì được nào?
Bỗng nghe Hoắc Vạn Thanh lớn tiến nói:
– Mạnh đại hiệp, tặc bà này năm xưa hoành hành một vùng Thiểm Bắc, tội ác
như núi, chẳng ngờ còn dám tiềm nhập vào Thiên Hoa sơn trang bắt cóc minh chủ,
Hoắc mỗ hôm nay quyết băm mụ ta ra trăm mảnh mới được!
Nói rồi lại gầm lên như sấm:
– Vu tặc bà, ngươi còn chưa chòu ra đây ư?
Dứt lời người nào tới tranh tiên trước mặt Thần Điêu Đầu Hói, tay phải vung lên
phát ra một chưởng.
Theo kế hoạch, lão tranh tiên chỉ là hư trương thanh thế, nhưng một chưởng này
phát ra từ nỗi hận, nên công lực tụ đủ, chưởng phong rít lên nghe rợn người.
Thần Điêu Đầu Hói tùy cơ ứng biến, thấy vậy liền phất tay ra hiệu cho Trúc Thu
Lan, đồng thời dụng truyền âm nhập mật nói:
– Trúc cô nương, đến lúc rồi!
Trúc Thu Lan gật đầu, ngầm kéo nhẹ vạt áo Nhạc Tiểu Tuấn, rồi người như con
chạch lách nhanh tới động đạo bên phải.
Nhạc Tiểu Tuấn không dám chậm chân, bám theo người nàng, cả hai lưng áp
vào vách núi nhanh chóng tiếp cận động khẩu.
Gần như cùng lúc bọn họ di động thân hình, “Bình” một tiếng cực lớn, đá chạy
L
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


380
tháng 6 năm 2003
380
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
cát bay, một chưởng của Hoắc Vạn Thanh đánh vào vách đá.

Một chưởng với thập thành công lực của Hoắc Vạn Thanh không phải là tầm
thường, cả hang động gần như đều bò chấn động, đất đá rơi mãi không thôi.
Chỉ nghe từ bên trong giọng Vu bà bà tức giận thét lớn:
– Hoắc tổng quản, ngươi có đánh trăm chưởng chấn động vách đá thì ích gì hử?
Chính khi Vu bà bà lên tiếng, thì Trúc Thu Lan đã áp sát động đạo, nàng liền
lấy nhanh từ trong một túi gấm ra hai viên dược hoàn, một viên cho vào mồm, một
viên còn lại dúi vào tay Nhạc Tiểu Tuấn, thì thào nói:
– Nhanh nuốt vào!
Nhạc Tiểu Tuấn chỉ biết làm theo lời nàng, Trúc Thu Lan tiếp đó lại lấy từ trong
chiếc túi ra một chiếc ống đồng nhỏ bằng đầu đũa, quay nửa người quay mặt vào phía
trong động đạo.
Thân hình nhích nhẹ vào sâu trong động đạo, đồng thời tay phải nắm một đầu
ống đồng đưa lên miệng, đầu kia hướng vào động đạo thổi mạnh, một làn khói mỏng
lập tức theo đó bay vào trong.
Làn khói nàng vừa thổi vào chính là mê dược Bách Lý Hương mà năm xưa mẹ
nàng Mai Hoa Bà Bà đã thành danh trong giang hồ nhờ nó.
Người, vật chỉ cần ngửi phải chút hương này thì lập tức đầu óc hôn trầm rồi mê
man bất tỉnh.
Nên biết, trong giang hồ người dụng độc dược được coi thuộc hàng bá đạo tà
môn, năm xưa Mai Hoa Bà Bà từng nổi tiếng dụng độc, nên bò giang hồ đồng đạo tẩy
chay.
Nhưng mười mấy năm lại đây, bà ta đã cải tà quy chính, không dụng loại mê
dược này nữa. Mãi đến khi Trúc Thu Lan lớn lên, nàng thoát ly hành cước giang hồ, bà
sợ con gái lúc gặp kẻ ác, hoặc giả gặp thú dữ trong rừng, cho nên mới cho nàng ống
đồng thổi Bách Lý Hương này để phòng thận.
Mai Hoa Bà Bà đã căn dặn rất kỹ nàng là nếu không phải gặp tình cảnh vạn bất
đắc dó, thì không được dùng đến hại người.
Chính vì vậy, vừa rồi khi Thần Điêu Đầu Hói gợi ý chuyện này, nàng đã tỏ ra
lúng túng. Thế nhưng tình hình lúc này thực muốn tấn công vào sâu trong hang động
khúc khuỷu thế này thì vô kế khả thi, cuối cùng nàng mới chấp nhận.

Phía sau, Thần Điêu Đầu Hói nhìn thấy nàng đã ra tay, cười lớn nói:
– Vu bà bà, ngươi tưởng lão phu không dám xông vào ư?
“Xoẹt” một tiếng, rút phắt thanh Bát Quái Kiếm, tay trái phát một thế phích
không chưởng, tay phải kiếm múa tít lên phòng hộ toàn thân, rồi ý chừng như muốn
xông vào bên trong thật.
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


381
tháng 6 năm 2003
381
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Đương nhiên lão chỉ hư trương thanh thế mà thôi, chân vừa tiến lên được một
bước, thì Hoắc Vạn Thanh đã la lớn tranh đường:
– Mạnh đại hiệp, cứ để lão hủ đối phó với mụ ta...
Sử Truyền Đỉnh cũng liền xông tới tranh tiên nói lớn:
– Lão tặc bà, hôm nay ngươi tới số rồi!
Tống Văn Tuấn cũng lập tức hùng hổ khua kiếm thét lớn:
– Vu tặc bà, mụ dám bắt cóc cha ta, lại dùng Âm chưởng đánh ta thụ thương,
hôm nay ta phải lấy mạng ngươi mới hả giận!
Trong động bò náo loạn, vừa rồi bụi đất bay mù còn chưa lắng hết, đương nhiên
là cản trở tầm nhìn.
Trong khi mọi người la hét hùng hùng hổ hổ, làn mê hương của Trúc Thu Lan
thổi ra cũng đã từ từ xông sâu vào trong động đạo.
Nhạc Tiểu Tuấn sợ nàng xẩy ra sơ suất, nên bám rất sát, cả hai đã tiếng từng
bước một vào sâu trong động đạo, xem ra sắp tới được chỗ rẽ.
Khoảng cách chỉ tầm vài bước chân, một bức tường đá chắn ngang để con đường
động đạo rẽ sang trái chạy sâu vào trong, từ đây nhìn thấy thêm một lỗ hổng đen ngòm

khác, tợ hồ như con đường bắt đầu chia hai lối, hoặc giả là có hai cửa vào.
Trúc Thu Lan thấy chỉ còn cách hai bước chân là đến tường đá, liền nhanh chân
lướt tới, chẳng ngờ vấp một vật gì mềm mềm, suýt nữa thì cả người ngã nhào.
Nàng giật thót mình, nhưng không dám hét lên, tay vòn vách đá, chân sờ soạng
thì lại giật mình khi phát hiện ra đó là một người nằm bất động.
Từ kinh động biến thành vui mừng, không nói cũng đoán ra được chính là Vu bà
bà đã hít phải Bách Lý Hương mà hôn mê bất tỉnh, nàng vội quay người thấp giọng
gọi:
– Nhạc đại ca!
Nhạc Tiểu Tuấn nghe gọi thì phóc người nhảy tới, hỏi gấp:
– Chuyện gì?
Trúc Thu Lan nói:
– Có người nằm ở đây, có lẽ chính là Vu bà bà đã bò mê dược hôn mê bất tỉnh,
nhanh vỗ tay ra hiệu cho mọi người vào đây, chúng ta còn phải tiếp tục tiến vào trong
xem tình hình thế nào!
Nhạc Tiểu Tuấn vui mừng nói:
– Lan muội thật có bản lónh, chỉ bằng chút mê dược này đủ hạ ngã Vu bà bà.
Trúc Thu Lan vẩu môi nói:
– Mê hương này vốn bò coi là hạ môn trong võ lâm, gia mẫu vừa thường dặn chỉ
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


382
tháng 6 năm 2003
382
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
cất nó trong người phòng khi quá hết sức bất trắc, tuyệt đối không được lạm dụng. Vừa
rồi Mạnh lão tiền bối khuyên giải mãi, chỉ dùng đến nó mới mong cứu được Tống lão

trang chủ, chuyện an nguy đến toàn võ lâm, bất đắt dó muội mới...
Nhạc Tiểu Tuấn hiểu hết lòng nàng, vội nói:
– Lan muội, muội dùng rất đúng, võ công độc môn, cho đến độc dược mê hương,
phải cần xem đúng mục đích dùng nó mới phân biệt được chính tà, dùng chính là
chính, dùng tà là tà. Chúng ta tuy dùng mê dược, thế nhưng dùng để cứu nguy cho toàn
võ lâm, thì là quang minh lỗi lạc, có gì đáng thẹn?
Trong bóng tối, mặt Trúc Thu Lan phớt hồng, thấp giọng nói:
– Nhạc đại ca nói thế, muội mới thấy nhẹ lòng!
Nhạc Tiểu Tuấn mỉm cười, rồi vỗ tay hai cái liền ra hiệu.
Thần Điêu Đầu Hói vui mừng nói:
– Trúc cô nương đã đắc thủ!
Tống Văn Tuấn căn bản không biết hết nội tình, ngạc nhiên la lên:
– Trúc cô nương đắc thủ ư? Cô ta có đủ bản lónh vậy sao?
Hoắc Vạn Thanh cười chen lời nói:
– Đó mới là diệu kế của quân sư chứ!
Thần Điêu Đầu Hói thúc giục:
– Chúng ta nhanh vào xem!
Nói rồi phóng người chạy vào trước.
Trúc Thu Lan thấy có bóng chạy vào đường động đạo, liền thấp giọng hỏi:
– Mạnh tiền bối phải không?
– Chính lão hủ đây, Vu bà bà đâu?
– Nằm tại đây này!
Thần Điêu Đầu Hói cười ha hả, nói:
– Cô nương quả nhiên đắc thủ, đại công đấy nhé!
Trúc Thu Lan cười khiêm tốn nói:
– Mạnh tiền bối quá khen, chư vò vào đây, tôi và Nhạc đại ca tiếp tục vào sâu
bên trong xem tình hình thế nào?
– Chậm chân!
Thần Điêu Đầu Hói đưa tay cản lại rồi nói tiếp:
– Chúng ta chưa rõ thực hư, chớ nên vọng động, đã không biết động nông sâu

thế nào, lại không biết đối phương bên trong còn người nào? Do đó theo lão hủ vào
động vẫn do cô nương dẫn đầu, nhưng cần phải thêm thân thủ theo hỗ trợ cô nương mới
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


383
tháng 6 năm 2003
383
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
được.
Vừa nói lão vừa quay đầu gọi:
– Tống thiếu trang chủ, nhanh cùng Nhạc thiếu hiệp hộ tống Trúc cô nương vào
động, nếu Trúc cô nương gặp nguy hiểm, thì nhò vò xuất thủ chi viện.
Tống Văn Tuấn đáp:
– Tại hạ tuân mệnh!
Lúc này, Hoắc Vạn Thanh đã nhanh nhẹn xuất chỉ lực khống chế huyệt đạo trên
người Vu bà bà, hỏi:
– Mạnh đạo huynh, chúng ta xử trí tặc bà này thế nào đây?
Thần Điêu Đầu Hói cười đáp:
– Huynh đệ chỉ lãnh đạo tấn công thạch động này, còn xử lý ra sao thì Hoắc
tổng quản cứ tự làm chủ vậy!
Hoắc Vạn Thanh nói:
– Tại hạ không dám!
Trúc Thu Lan nói:
– Quân sư không còn căn dặn gì người thì chúng ta vào thôi!
Thần Điêu Đầu Hói liền đưa chiếc Thiên lý hỏa đồng nói:
– Ngoài này đã tối om om, bên trong tất không cần phải nói, cô nương giữ lại
chiếc hỏa đồng này mà dùng.

Trúc Thu Lan đón lại chiếc hỏa đồng rồi giục:
– Thiếu trang chủ, Nhạc đại ca, chúng ta đi thôi!
Nói rồi dẫn đầu theo động đạo rẽ hướng vào trong.
Nhạc Tiểu Tuấn và Tống Văn Tuấn liền bám theo chân nàng.
Từ chỗ họ đứng đến lối rẽ chỉ chừng ba bước, có kinh nghiệm lần vừa rồi, nên
bám sát người theo vách đá lần từng bước chứ không dám khinh suất.
Đến cửa động, trong thì Trúc Thu Lan dừng chân lại, đưa tay về sau chạm vào
người Nhạc Tiểu Tuấn thò ý chi chàng cũng dừng bước lại.
Trong động tối đen như mực, xòe bàn tay trước mặt còn không thấy rõ năm
ngón, cho dù có người đứng đối diện chỉ e cũng không phát hiện được.
Điều này vừa lợi cho mình mà cũng lợi cho đòch, Trúc Thu Lan chỉ bằng đôi tay
sờ sẫm để đònh phương hướng vò trí mà thôi.
Lắng tai nghe ngóng một lúc, không thấy chút động tónh nào, tay nắm ống đồng
đưa tới trước, thân hình di động, tiếp tục thổi Bách Lý Hương.
Vẫn thấy bên trong yên ắng, khi ấy trong lòng nàng có phần yên tâm, nhưng đi

×