Tải bản đầy đủ (.pdf) (25 trang)

Tài liệu Ỷ thiên đồ long ký - tập 4 docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (117.75 KB, 25 trang )


Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


123
CHƯƠNG 4
TỰ TÁC TANG LOẠN Ý BÀNG HOÀNG


Trương Thúy Sơn lòng đầy đau thương, căm giận, không cách gì phát tiết, nằm trằn
trọc hơn một tiếng đồng hồ, chàng len lén trở dậy, quyết ý tìm bọn Đô Đại Cẩm đánh
một trận cho bõ tức. Chàng e ngại đại sư huynh, tứ sư huynh ngăn cản, nên không
dám gây tiếng động, rón rén đi ra. Đến đại sảnh, chàng thấy một bóng người hai tay
chắp sau lưng, không ngừng đi qua đi lại.
Trong ánh sáng mông lung mờ ảo thấy người đó thân dài lưng rộng, bước chân
ngưng trọng, chính là sư phụ. Trương Thúy Sơn náu mình sau cột, không dám cử
động, tính thầm phải quay về phòng ngay. Thế nhưng ắt là sư phụ sẽ hay biết, nếu bò
tra hỏi, đành phải nói thực thì thể nào cũng bò trách mắng.
Chỉ thấy Trương Tam Phong đi lại một hồi, ngửng đầu ngẫm nghó, bỗng nhiên đưa
tay phải, tại không trung làm bút viết lên thành chữ. Trương Tam Phong cả văn lẫn võ
đều thông, ngâm thơ viếøt chữ, học trò đều biếùt nên cũng không lấy làm lạ. Chàng
theo dõi nét bút ở tay, hóa ra ông viết đi viết lại mấy lần hai chữ “tang loạn
1
”, rồi lại
viết hai chữ “đồ độc
2
”. Trương Thúy Sơn trong lòng rung động, nghó thầm: “Sư phụ
trong lòng đang nghó đến “Tang Loạn Thiếp”.
Chàng có ngoại hiệu là “Ngân Câu Thiết Hoạch”, vốn bởi tay trái sử dụng hổ đầu
câu bạc vụn, tay phải sử phán quan bút thép ròng mà ra. Từ khi mang cái tên đó rồi,
Thúy Sơn e ngại danh quá kỳ thực, sợ giới văn nhân chê cười, nên tiềm tâm học phép


viết chữ, chân thảo triện lệ, loại nào cũng tập. Khi đó chàng thấy sư phụ dùng ngón
tay làm bút, đạt đến tình trạng “không nét nào duỗi ra mà không thu vào, không nét
nào đi rồi mà không quay lại” chính là bút ý của Vương Hi Chi trong Tang Loạn
Thiếp.
Tang Loạn Thiếp hai năm trước chàng đã tập qua, biết là nét bút túng dật, mạnh
mẽ chắc nòch nhưng không bằng được nét chữ trang nghiêm cẩn thận, khí tượng vững
vàng trong “Lan Đình Thi Tự Thiếp”, hay “Thập Thất Thiếp”. Lúc này, chàng thấy
sư phụ đưa tay viết liên tiếp: “Hi Chi đốn thủ, tang loạn chi cực, tiên mộ tái ly đồ độc,
truy duy kháo thậm” mười tám chữ, mỗi nét, mỗi chữ đều tràn đầy uất hận, bi phẫn,
nên bỗng cảm thông được tâm tình Vương Hi Chi khi viết “Tang Loạn Thiếp”.

1
tai nạn lớn (catastrophe)
2
làm thương tổn, phục độc (to injure, to poison)
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


124
Vương Hi Chi là người đời Đông Tấn, lúc đó trung nguyên đang rối ren, rôi vào tay
dò tộc. Họ Vương, họ Tạ là những gia đình có thế lực, nay phải di cư xuống miền Nam
tránh giặc, trong cái tai biến đó, phần mộ của ông cha cũng bò dày xéo, khiến những
đau khổ trong lòng không sao phát tiết ra cho hết, nên tất cả những uất ức đều thể
hiện trong bài Tang Loạn Thiếp. Trương Thúy Sơn đang tuổi thanh niên, không lo
không sầu, trước đây làm sao lãnh hội được những thâm ý trong bài thiếp? Lúc này
gặp phải cái cảnh đại họa, không biết sống chết ra sao của sư huynh mới hiểu được
hai chữ “tang loạn”, hai chữ “đồ độc”, hay bốn chữ “truy duy kháo thậm
3
”.
Trương Tam Phong viết đi viết lại mấy lần, bỗng thở dài một tiếng, bước tới giữa

sân, đứng trầm ngâm một hồi rồi đưa ngón tay, lại bắt đầu viết chữ. Lần này cách viết
chữ hoàn toàn khác hẳn. Trương Thúy Sơn theo nét bút thì thấy chữ đầu tiên là chữ
“võ”, rồi đến chữ “lâm”, tiếp tục hai mươi bốn chữ chính là câu người thường truyền
tụng”Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long. Hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng. Ỷ
Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong?” Dường như Trương Tam Phong đang tìm cách
suy nghó cho ra thâm ý của hai mươi bốn chữ này để biết vì cớ gì Du Đại Nham bò
thương? Việc này có liên hệ gì đến hai món thần binh lợi khí là đao Đồ Long và kiếm
Ỷ Thiên?
Chỉ thấy ông viết một lần hai mươi bốn chữ rồi viết lại lần nữa, nét bút mỗi lúc một
dài, nhưng đưa tay mỗi lúc một chậm, đến về sau ngang dọc, đóng mở, chẳng khác gì
thi triển quyền cước. Trương Thúy Sơn ngưng thần theo dõi, trong lòng vừa mừng vừa
sợ, hai mươi bốn chữ mà sư phụ vừa viết kia hóa ra là một pho võ công thật cao minh,
mỗi chữ bao gồm nhiều chiêu, mỗi chiêu lại bao gồm nhiều cách biến hóa. Chữ long
và chữ phong nhiều nét, chữ đao, chữ hạ ít nét. Thế nhưng nhiều nét mà không rườm
rà, ít nét cũng không thô lậu, lúc thu vào thì như con sâu co mình, lúc bung ra thì như
con thỏ vuột chạy, lâm ly sảng khoái, cương kiện hùng hồn. Nét phóng dật thì vi vu
nhẹ nhàng như tuyết rơi lả tả, nét nặng nề thì hậu trọng như voi đi, uy nghi như hổ
bước.
Trương Thúy Sơn sau phút giây thảng thốt, vội đònh thần chú tâm ghi nhớ. Hai
mươi bốn chữ đó bao gồm hai chữ bất, hai chữ thiên, thế nhưng những chữ đó viết ra
hình giống nhau mà ý không đồng, khí tưởng giống mà thần không giống, biến hóa ảo
diệu, quả thật là một công trình.
Những năm gần đây rất ít khi Trương Tam Phong hiển thò võ công, Ân Lê Đình và
Mạc Thanh Cốc hai tiểu đệ tử phần lớn do Tống Viễn Kiều và Du Liên Châu thay
thầy truyền thụ, do đó Trương Thúy Sơn tuy tiếng là đệ tử thứ năm của Trương Tam

3
đau khổ cùng cực
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính



125
Phong, nhưng lại đích thực là quan môn đệ tử
4
do ông thân truyền. Trước đây Trương
Thúy Sơn học chưa đến nơi đến chốn nên nhiều khi thấy sư phụ thi triển quyền kiếm
cũng không hiểu được những chỗ bác đại tinh thâm. Sau này võ học của chàng đại
tiến, đặc biệt tối hôm nay hai thầy trò lại tâm ý tương thông, tình chí hợp nhất, cùng
gặp cảnh tang loạn mà bi phẫn, gặp cảnh đồ độc mà uất ức. Trương Tam Phong tình
đến mà đem hai mươi bốn chữ diễn thành một pho võ công. Lúc đầu viết chữ ông
không có ý đó, mà Trương Thúy Sơn nấp ở đằng sau cái cột cũng là cơ duyên xảo
hợp. Cả thầy lẫn trò hai người tâm thần đều mê say, chìm đắm vào cảnh giới thư pháp
kết hợp với võ công, quên hẳn cả người lẫn ta.
Phép viết đó, Trương Tam Phong diễn đi diễn lại, thoáng cái đã hơn hai tiếng đồng
hồ, đến lúc trăng lên đến đỉnh đầu, ông hú lên một tiếng dài, tay phải quét từ trên
thẳng xuống, như ánh kiếm vung ra, như mũi tên phóng tới, sấm chưa kòp rền, điện
chưa kòp xẹt. Chiêu đó chính là nét sổ sau cùng trong chữ “phong”.
Trương Tam Phong ngửng đầu lên nhìn trời, hỏi:
- Thúy Sơn, đường thư pháp đó con thấy sao?
Trương Thúy Sơn giật mình kinh hãi, không ngờ rằng mình ẩn ở sau cây cột, sư phụ
tuy không quay đầu lại, nhưng đã biết rồi, vội vàng chạy ra, nói:
-
Đệ tử có phúc được coi lén tuyệt kỹ của sư phụ, thật là thỏa lòng. Để con đi gọi
các vò sư ca ra để cùng ngưỡng mộ, được không?
Trương Tam Phong lắc đầu:
- Hứng của ta đã hết rồi, có diễn lại cũng không sao viết được đẹp như thế. Bọn
Viễn Kiều, Tùng Khê không biết thư pháp, dẫu có được coi, cũng hiểu biết không bao
nhiêu.
Nói xong ông phất tay, quay vào nội đường.
Trương Thúy Sơn không dám đi ngủ, sợ sau một giấc sẽ quên những chiêu thức tinh

diệu mới vừa được xem, lập tức ngồi xếp bằng, mỗi nét mỗi gạch, mỗi chiêu mỗi thức
cố gắng nhớ thật kỹ. Mỗi khi nổi hứng chàng lại đứng dậy biểu diễn vài đường.
Không biết qua bao lâu thời gian, chàng mới ghi nhớ hết những biến hóa của hai mươi
bốn chữ, bao gồm hai trăm mười lăm nét đó.
Chàng đứng dậy, tập lại một lần, thấy tất cả những nét vươn ra, nắm bắt chẳng
khác gì chim nhạn tung bay, chim điêu xoải cánh, khi vươn cổ, lúc thu mình, thế như
mây bay, toàn thân nhẹ nhàng lãng đãng, chẳng khác gì đằng vân giá vụ. Chưởng sau
cùng đánh thẳng xuống, nghe phụp một tiếng đánh rách ngay chính áo chàng một
mảng lớn. Trương Thúy Sơn vừa sợ vừa mừng, quay đầu lại thấy mặt trời đã chiếu ở

4
Đệ tử sau cùng
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


126
bên tường phía đông. Chàng giơ tay dụi mắt, chỉ sợ mình nhầm, đònh thần cho kỹ, quả
nhiên đã quá trưa. Hóa ra chàng tiềm tâm luyện công, vô tình vô ý, không ngờ đã mất
hơn nửa ngày trời.
Trương Thúy Sơn giơ tay áo chùi mồ hôi trên trán, chạy đến phòng của tam sư ca,
thấy Trương Tam Phong song chưởng đang đè vào ngực và bụng Du Đại Nham, vận
công chữa bệnh cho y. Chàng hỏi ra mới biết Tống Viễn Kiều, Trương Tùng Khê và
Ân Lê Đình ba người đã ra đi từ sáng sớm. Ai nấy thấy chàng tónh tọa, nhập đònh,
không đến quấy rầy chàng luyện công. Bọn tiêu sư Long Môn tiêu cục cũng đã xuống
núi. Lúc đó toàn thân Trương Thúy Sơn ướt đầm mồ hôi, nhưng vì gấp chuyện trả thù
cho sư huynh, chàng không kòp tắm rửa thay quần áo, chỉ mang theo binh khí và quần
áo tùy thân, lấy vài chục lượng bạc, đến phòng Du Đại Nham, nói:
- Sư phụ, đệ tử đi đây.
Trương Tam Phong gật đầu, mỉm cười, ý như khuyến khích.
Trương Thúy Sơn đi đến bên cạnh giường, thấy Du Đại Nham mặt mày xám xòt,

quyền cốt nhô lên, hai má lõm xuống, mắt nhắm nghiền, ngoại trừ mũi còn thở nhè
nhẹ, nếu không chẳng khác gì người đã chết. Chàng thấy trong lòng đau đớn, nghẹn
ngào nói:
-
Tam ca, dù em có phải tan xương nát thòt, cũng sẽ vì anh mà báo thù.
Nói xong chàng q xuống lạy sư phụ, ôm mặt chạy ra ngoài.
Trương Thúy Sơn cưỡi con ngựa thanh thông chân dài, phi nhanh xuống núi. Lúc đó
đã xế chiều nên chỉ chạy được năm mươi dặm thì trời đã tối. Chàng vừa vào quán trọ
thì mây đen vần vũ, rồi mưa ào ào đổ xuống như trút nước. Mưa càng lúc càng to, mãi
đến khuya vẫn không ngừng. Sáng hôm sau, chàng trở dậy, thấy bốn bề mờ mòt, tai
chỉ nghe tiếng mưa lách tách. Chàng gọi chủ quán mua một bộ áo tơi, đội mưa ra đi.
Cũng may là con ngựa thanh thông thật là thần tuấn, tuy trời mưa, đường trơn như mỡ,
nhưng vẫn phóng như bay.
Đi đến Lão Hà Khẩu, qua sông Hán Thủy thấy nước sông đục ngầu, ào ào chảy
xuôi, thế nước thật là nguy hiểm. Khi qua Tương Phàn, chàng nghe trên đường người
ta kháo nhau, bên dưới hạ lưu đê bò vỡ, người bò thương vô số kể. Hôm đó đi đến Nghi
Thành, thấy dân chúng chạy lụt bồng bế nhau, tay xách nách mang trên đường, trong
khi trời mưa chưa dứt, ai nấy ướt như chuột lột, tình cảnh thật đáng thương.
Trương Thúy Sơn đang đi, thấy trước mặt một đoàn người ngựa, tiêu kỳ dương cao,
chính là các tiêu sư của Long Môn tiêu cục. Chàng giục ngựa chạy lên, vượt qua tiêu
đội, quay đầu lại, chặn ngay giữa đường.
Đô Đại Cẩm thấy Trương Thúy Sơn đuổi đến, trong lòng kinh hoảng, ấp úng nói:
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


127
- Trương … Trương ngũ hiệp có điều chi chỉ dạy?
Trương Thúy Sơn nói:
- Những dân chúng bò thủy tai, Đô tổng tiêu đầu có thấy không?
Đô Đại Cẩm không ngờ chàng lại hỏi y câu đó, ngẩn người, nói:

- Cái gì?
Trương Thúy Sơn cười khẩy:
- Yêu cầu nhân ông mở lòng, đem hoàng kim ra cứu tế dân chúng.
Đô Đại Cẩm mặt biến sắc, nói:
- Chúng tôi là người bảo tiêu, đem mạng sống mình để trên đường đao mũi kiếm
kiếm cơm ăn, có đâu tiền bạc cứu tế chẩn tai?
Trương Thúy Sơn hạ giọng:
- Ngươi mau bỏ hai nghìn lạng vàng trong bọc ra, đưa cả cho ta.
Đô Đại Cẩm tay cầm cán đao, nói:
-
Trương ngũ hiệp, phải hôm nay ông đònh làm khó dễ họ Đô này chăng?
Trương Thúy Sơn nói:
- Đúng thế, ta cho ngươi biết tay.
Chúc Sử hai tiêu đầu cũng rút binh khí ra, cùng Đô Đại Cẩm đứng ngang hàng.
Trương Thúy Sơn chỉ hai tay không, cười nhạt mấy tiếng, nói:
- Đô tổng tiêu đầu, ngươi nhận tiền của người ta, phải làm tròn việc người ta giao
chứ? Hai nghìn lạng hoàng kim kia, ông mặt mũi nào mà nhận.
Đô Đại Cẩm mặt mày tím ngắt, nói:
-
Du tam hiệp chả lên tới núi Võ Đương là gì? Khi giao y cho chúng tôi, y đã bò
trọng thương, đến bây giờ cũng chưa chết.
Trương Thúy Sơn giận quá, quát lên:
- Ngươi còn già hàm, Du tam ca của ta hồi ở Lâm An chân tay có bò gãy không?
Đô Đại Cẩm lặng yên không đáp.
Sử tiêu đầu xen vào:
- Trương ngũ hiệp, ông quả thực muốn gì, xin nói thẳng ra.
Trương Thúy Sơn nói:
- Ta muốn đem xương chân xương tay các ngươi bẻ ra từng tấc một.
Câu nói đó vừa xong, chàng liền nhảy xuống, phi thân đến trước. Sử tiêu đầu giơ
côn đònh đánh, Trương Thúy Sơn tay trái vung ra chộp lấy, sử võ công vừa mới học,

chính là yếu quyết nét phẩy trong chữ thiên. Cây côn trong tay Sử tiêu đầu tuột ra, y
cũng rơi xuống ngựa. Chúc tiêu đầu muốn lùi lại, nhưng còn làm sao cho kòp? Trương
Thúy Sơn thuật tay sử yếu quyết nét nhấn của chữ thiên, tay quét ngang trúng ngang
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


128
xương sườn y, nghe bình một tiếng, hất y cả người lẫn yên ra xa hơn một trượng. Hóa
ra Chúc tiêu đầu hai chân quặp chặt lấy yên, mà kình đạo của nét quét đó hết sức
mãnh liệt, cái đai buộc yên ngựa cũng bò đứt lìa, Chúc tiêu đầu chân vẫn còn ở trong
ngàm, nên ngã lăn ra không dậy nổi.
Đô Đại Cẩm thấy chàng ra tay nhanh như thế, sợ hãi, giựt cương giục ngựa chạy
lên. Trương Thúy Sơn quay đầu trở lại, tay trái đấm ra, chính là nét chấm trong chữ
hạ, nghe biïch một tiếng, trúng ngay hậu tâm y. Đô Đại Cẩm thân hình rung động, võ
công của y so với Chúc Sử tiêu đầu cao hơn nhiều, nên không té xuống ngựa. Y nhảy
xuống toan giao đấu, bỗng cổ họng mằn mặn, ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu
tươi. Chân y thất thểu bước tới, vội hít một hơi, chỉ thấy trong ngực máu nóng dồn lên,
tuy cố giữ nhưng không chòu nổi, đầu gối nhũn ra ngồi bệt xuống đất.
Trong tiêu hãng còn ba thanh niên tiêu sư và một số chạy hiệu, trông thấy thế chỉ
biết há hốc mồm, trợn mắt đứng nhìn, không ai dám chạy tới đỡ.
Trương Thúy Sơn lúc đầu lửa giận bừng bừng, những tưởng muốn đem chân tay bọn
Đô Đại Cẩm từng người đánh gãy hết cho hả cơn tức. Thế nhưng chàng thấy mình
thuận tay một quyền một chưởng, đã đánh cho ba tên tiêu sư bò lê bò càng, Đô Đại
Cẩm lại bò trọng thương, nên không khỏi thầm kinh dò, đâu ngờ hai mươi bốn chữ “Ỷ
Thiên Đồ Long Công” lại có uy lực ghê gớm đến thế.
Trong lòng thấy vui, chàng không còn muốn ra tay tàn nhẫn, nên nói:
- Họ Đô kia, hôm nay ta xuống tay lưu tình, đánh cho các ngươi như thế cũng đã
đủ. Ngươi bỏ hết số tiền hai nghìn lượng vàng trong túi ra, đem đi cứu tế người bò nạn.
Ta ngấm ngầm xem xét, nếu ngươi giữ lại dù một lượng, tám tiền, ta sẽ đến Long
Môn tiêu cục giết hết tất cả, con gà con chó cũng không còn.

Câu cuối cùng là chàng nghe Đô Đại Cẩm thuật lại, bây giờ nghó lại, thuận miệng
nói ra. Đô Đại Cẩm từ từ đứng lên, nhưng thấy lưng đau quá, mỗi lần cử động, lại thổ
ra một ngụm máu tươi. Sử tiêu đầu chỉ bò thương ngoài da thòt, biết mình không phải
là đối thủ của Trương Thúy Sơn, nên không còn mạnh miệng nói cứng nữa. Y nói:
- Trương ngũ hiệp, chúng tôi tuy nhận tiêu kim của người ta, nhưng vì chuyến này
làm không nên việc, đành phải đem tiền trả lại. Hơn nữa, tiền bạc để hết tại tiêu cục
ở Lâm An, chúng tôi thân tại nơi xa xôi, làm gì có mang tiền theo để mà cứu tế tai
dân.
Trương Thúy Sơn cười nhạt nói:
- Bộ ngươi khinh ta là đứa trẻ con sao? Long Môn tiêu cục các ngươi bao nhiêu
người đi hết, ở phủ Lâm An đâu còn tay hảo thủ nào giữ nhà, số hoàng kim đó các
ngươi phải đem theo chứ.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


129
Chàng nhìn qua tiêu đội, đi tới một cỗ xe lớn, giơ chưởng lên đánh một cái, nghe
lách cách mấy tiếng, thùng xe vỡ toang, rơi ra mấy chục lượng vàng. Bọn tiêu sư ai
nấy biến sắc, kinh hãi không hiểu tại sao chàng lại biết được chỗ họ giấu vàng. Đâu
biết rằng Trương Thúy Sơn tuổi tuy còn trẻ, nhưng đi theo các sư huynh hành hiệp,
chuyện trên chốn giang hồ chứng kiến đã nhiều. Chàng thấy vết cỗ xe này lún sâu
vào bùn nhiều hơn cả, ba tên tiêu sư trẻ thấy Đô Đại Cẩm bò thương ngã xuống,
không chạy lại cứu trợ, lại đến cỗ xe này canh chừng, biết rằng trong xe phải chứa vật
gì q giá. Thấy hoàng kim rơi ra đầy đất, chàng cười khẩy mất tiếng, quay mình nhảy
lên ngựa chạy đi.
Trương Thúy Sơn thấy chuyện đó xảy ra thật là thống khoái, liệu rằng Đô Đại Cẩm
e sợ tính mạng già trẻ trong nhà, không dám không đem hai nghìn lượng vàng ra cứu
tế người bò nạn. Chàng một mặt chạy trên đường, một mặt nghó đến những biến hóa
của chiêu số trong hai mươi bốn chữ. Tối hôm đó học được pho võ công này, chỉ
tưởng sư phụ ra chiêu biến hóa kỳ diệu thôi, nào ngờ một khi thi triển mới thấy thật là

thần uy, trong bụng còn vui gấp mười lần nhặt được của báu. Thế nhưng chợt nghó đến
Du Đại Nham sống chết chưa biết ra sao, chàng không khỏi thở dài một tiếng.
Trời mưa lớn liên tiếp mấy ngày trời, con ngựa thanh thông tuy tráng kiện, nhưng
cũng không chòu nổi, đến đòa giới tỉnh Giang Tây thì miệng sùi bọt trắng, thân nóng
bừng bừng. Trương Thúy Sơn thương cho con vật, nên chạy chậm lại. Chàng đi một
mạch đến phủ Lâm An thì đã ba mươi tháng tư.
Trương Thúy Sơn vào một khách điếm, nghó thầm:
-
Ta đi đường chạy thật chậm, không biết bọn Đô Đại Cẩm đã về đền tiêu cục
chưa? Nhò ca và thất đệ không biết bây giờ ở chỗ nào? Ta đã làm cho bọn tiêu sư bò
mất mặt, không tiện đến gặp họ, tối nay mình đến tiêu cục thám thính xem sao.
n cơm tối xong, hỏi người chủ quán đường đi, biết Long Môn tiêu cục nằm ở bờ
Tây Hồ. Chàng lên phố mua một bộ áo khăn, thêm một cái quạt xếp vốn nổi danh của
đất Hàng Châu. Về phòng tắm rửa sạch sẽ, chải đầu gọn ghẽ, thay bộ quần áo mới,
soi gương chàng thấy mình đã thành một công tử đẹp trai, đâu còn vẻ gì một hiệp só
uy chấn võ lâm? Trương Thúy Sơn mượn bút mực, đònh đề lên trên quạt một bài thơ,
nào ngờ cầm bút lên, tự nhiên không chủ ý mà viết xuống hai mươi bốn chữ “Ỷ Thiên
Đồ Long”, nét nào nét ấy đều như muốn xuyên qua giấy mà đi. Viết xong chàng đưa
lên ngắm không khỏi đắc ý, nghó thầm:
- Học được sư phụ pho quyền pháp ấy, ngay cả thư pháp
5
mình cũng đại tiến.
Chàng phe phẩy quạt, thảnh thơi đi dạo nhắm hướng Tây Hồ mà tới.

5
phép viết chữ Hán
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


130

Hồi đó nhà Tống đã bò diệt, phủ Lâm An thuộc về người Nguyên. Lâm An vốn là
kinh đô cũ của nhà Nam Tống, người Mông Cổ sợ dân chúng còn nhớ tiền triều, lưu
luyến chúa cũ, nên đặt trọng binh trấn áp. Để ra oai, nơi đây họ còn bạo ngược hơn
những nơi khác, nên mười nhà thì chín bỏ trống, đa số dân chúng dời đi nơi khác. Một
trăm năm trước, phủ Lâm An nhà nào cũng dương liễu rủ, đâu đâu cũng có tiếng đàn
tiếng sáo, nay đâu còn nữa.
Trương Thúy Sơn thẳng đường đi tới, thấy đâu đâu cũng ngói vỡ tường xiêu, cảnh
vật tiêu điều, cái thành quách một thời phong thònh của đất Giang Nam nay chỉ là hư
phế. Lúc đó trời chưa tối hẳn, nhưng nhà nào cũng cửa đóng then cài, trên đường
không ai qua lại, chỉ thấy kỵ binh Mông Cổ hoành hành, tra hỏi, đi tuần qua lại.
Trương Thúy Sơn không muốn gây thêm phiền nhiễu, mỗi khi nghe tiếng thiết kỵ
quân Nguyên, liền náu mình dưới góc tường hay hẻm nhỏ.
Trước đây cứ vừa chập tối là mặt hồ đã đầy đèm đóm, bây giờ khi Trương Thúy
Sơn chạy đến mặt đê, chỉ thấy mặt hồ đen ngòm, không ai qua lại. Chàng theo lời chỉ
dẩn của người chủ quán, tìm đến trụ sở Long Môn tiêu cục. Tiêu cục đó là một dãy
năm căn nhà lớn, mặt quay về phía Tây Hồ, trước cửa có một đôi sư tử bằng đá trắng,
khí tượng uy võ. Trương Thúy Sơn đứng từ xa nhìn tới, di chuyển dần lại, thấy ngay
trên mặt hồ ngay trước tiêu cục, có một chiếc du thuyền, đầu thuyền treo hai cái đèn
lồng bằng sa xanh, dưới ánh đèn có một người đang ngồi uống rượu.
Trương Thúy Sơn nghó thầm: “Người này kể cũng có nhã hứng thật!”. Lại thấy cái
lồng đèn lớn treo bên ngoài tiêu cục cũng không đèn nến gì, cánh cửa có vòng đồng
sơn màu đỏ kia cũng đóng chặt, chắc là người trong tiêu cục đã đi ngủ cả rồi.
Trương Thúy Sơn chạy đến trước cửa, nghó thầm: “Một tháng trước, có người đưa
tam ca qua cánh cửa này, không biết người đó là ai?”. Trong lòng bùi ngùi, bỗng nghe
sau lưng có tiếng người thở dài.
Tiếng thở dài đó trong đêm đen tónh lặng nghe như tiếng ma kêu, Trương Thúy Sơn
quay đầu lại, thấy sau lưng không có ai cả, đảo mắt nhìn quanh một vòng, trừ người
khách ngồi một mình trên chiếc thuyền trên hồ kia, chung quanh nào thấy bóng
người. Trương Thúy Sơn hơi lấy làm lạ, nhìn người khách kia, thấy y áo dài xanh, mũ
vuông, trông giống hệt mình, cũng ăn mặc ra dáng văn nhân, trong ánh sáng mờ mờ

không nhìn rõ mặt, chỉ thấy nhìn ngang mặt y thật xanh xao, ánh đèn từ chiếc đèn
lồng phất bằng bích sa chiếu vào, phản ảnh màu nước lục, nước lạnh thuyền đơn, lạnh
lẽo thê lương, trông như không phải người trần thế. Lại thấy y ngồi trên thuyền một
hồi lâu, trừ việc gió thổi vào quần áo phơ phất, y tuyệt nhiên yên lặng không động
đậy.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


131
Trương Thúy Sơn đã tính nhân lúc tối trời sẽ vượt tường vào tiêu cục, nhưng thấy có
người trên thuyền, e rằng đêm hôm làm thế không được quang minh chính đại, nên đi
đến trước đại môn của tiêu cục, cầm cái vòng đồng, gõ vào cửa coong coong coong ba
tiếng. Trong đêm vắng, ba tiếng gõ đó kêu vang rất to, truyền đi thật xa. Đợi một hồi,
trong nhà không thấy ai ra mở cửa. Trương Thúy Sơn lại gõ thêm ba tiếng nữa, thanh
âm vẫn kêu rất to, chàng lắng tai nghe, bên trong nhà cũng vẫn không thấy tiếng chân
người. Chàng lấy làm lạ, đưa tay vào cánh cửa đẩy một cái, cửa lập tức mở ra không
một tiếng động, hóa ra cửa không cài then. Chàng tiến vào gọi lớn:
- Đô tổng tiêu đầu có trong nhà không?
Nói rồi tiến vào đại sảnh.
Đại sảnh tối đen như mực, không đèn đuốc gì cả. Ngay lúc đó, bỗng nghe bình một
tiếng, cánh cửa chính bỗng đóng lại. Trương Thúy Sơn lập tức hiểu ngay, vội nhảy ra
ngoài phòng, thấy cửa đã đóng chặt, lại có cài then, rõ ràng trong nhà có người.
Chàng cười khẩy mấy tiếng, nghó thầm: “Các ngươi làm trò q gì đây?” Nghó thế
chàng lại mạnh dạn tiến vào trong nhà.
Vừa đến cửa sảnh, bỗng thấy hơi gió từ trước sau, trái phải thổi tới, bốn bề đều có
người cùng xông vào tấn công. Trương Thúy Sơn nghiêng người nhảy qua, trong bóng
tối thấy ánh sáng hơi động, cả bốn người đó trong tay đều có binh khí. Chàng xoay
qua bên trái, xông qua phía tây, hữu chưởng từ trái chém ngang qua phải, nghe chát
một tiếng, đánh trúng huyệt Thái Dương của một người, lập tức người đó lăn ra bất
tỉnh. Tiếp theo tay trái từ góc phải trên đánh chéo xuống góc trái dưới, đánh trúng

ngay mạng sườn của một người khác. Hai chiêu đó là một nét ngang, một nét phẩy
trong tự quyết chữ “bất”. Hai cú đánh vừa xong, tay trái gạt xuống, tay phải liền tống
ra, đủ bốn nét của chữ bất đã đánh ngã tất cả bốn đối thủ.
Chàng không biết bọn mai phục trong đại sảnh để tập kích kia thuộc hạng người
nào, nên ra tay không lấy gì làm nặng, mỗi chiêu chỉ sử độ ba thành kình lực. Người
sau cùng bò cú thôi sơn phải lui về sau mấy bước, nghe lách cách, đã làm gãy một
chiếc ghế bằng gỗ gụ, quát lên:
- Ngươi tàn ác như thế, ra tay quả là độc đòa, nếu như nam nhi hán, đại trượng
phu thì để lại tên đi.
Trương Thúy Sơn cười đáp:
- Nếu ta thực sự ra tay độc đòa, liệu ngươi còn sống được không? Tại hạ là Võ
Đương Trương Thúy Sơn đây.
Người đó “Ồ” một tiếng tựa hồ quá ư kinh ngạc, nói:

×