Tải bản đầy đủ (.pdf) (51 trang)

Tài liệu Ỷ thiên đồ long ký - tập 10 ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (192.73 KB, 51 trang )


Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


356
CHƯƠNG 10
BÁCH TUẾ THỌ YẾN TỒI CAN TRƯỜNG

Mấy ngày sau đã đến ngày mồng tám tháng tư. Trương Tam Phong nghó đến ngày
mai là ngày mình được đúng một trăm tuổi, các học trò ắt hẳn sẽ làm rầm rộ, tuy Du
Đại Nham tàn phế, Trương Thúy Sơn mất tích, dường như mỹ trung bất túc
1
, nhưng
trong đời sống đến một trăm năm, quả thật rất hiếm, lại mới bế quan nghó ngợi về
môn Thái Cực Công đến mức tinh áo cao thâm, từ nay phái Võ Đương sẽ ngày càng
sáng chói trong võ lâm, không kém gì phái Thiếu Lâm do Đạt Ma tổ sư truyền từ
Thiên Trúc sang. Buổi sáng sớm hôm đó, ông sẽ mở cửa để ra ngoài.
Ông hú lên một tiếng, hai tay áo đẩy ra, nghe kẹt một tiếng, cánh cửa đạo quan lập
tức mở rộng. Người đầu tiên Trương Tam Phong nhìn thấy nào có ai khác, chính là
Trương Thúy Sơn, đứa học trò mười năm nay ông thương nhớ.
Ông đưa tay dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm. Trương Thúy Sơn đã nhảy vào lòng
ông, nghẹn ngào kêu lên:
- Sư phụ.
Tâm tình khích động chàng quên cả q xuống lạy thầy. Tống Viễn Kiều cả bọn
năm người cùng reo lên:
- Sư phụ đại hỉ, ngũ đệ đã về rồi.
Trương Tam Phong sống đã một trăm tuổi, tu luyện cũng hơn tám chục năm trời,
trong lòng đã đến mức trống không, quên hết vạn vật, nhưng đối với bảy đứa học trò
tình như cha con, đột nhiên gặp lại Trương Thúy Sơn, nhòn không nổi ôm chặt vào
lòng, vui sướng đến nước mắt lã chã.
Tất cả các học trò liền phục thò sư phụ chải đầu, tắm rửa, thay đôûi áo khăn. Trương


Thúy Sơn chưa tiện bẩm cáo những chuyện phiền não, chỉ đem những kỳ tình dò vật
trên Băng Hỏa đảo kể lại. Trương Tam Phong nghe nói chàng đã có vợ, lại càng vui
mừng nói:
- Vợ của con đâu? Mau gọi cô ấy ra gặp ta.
Trương Thúy Sơn q hai gối, thưa:
- Sư phụ, đệ tử lớn mật, khi lấy vợ chưa bẩm cho lão nhân gia trước.
Trương Tam Phong cười đáp:

1
Trong cái đẹp có điểm không toàn vẹn
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


357
- Con ở trên Băng Hỏa đảo mười năm không về được, chẳng lẽ lại đợi mười năm,
nói cho ta nghe rồi mới lấy vợ? Nực cười, nực cười. Mau đứng dậy, khỏi phải kể tội,
Trương Tam Phong đâu lại có đứa học trò hủ lậu chấp nê đến thế?
Trương Thúy Sơn vẫn q nói tiếp:
- Thế nhưng vợ của đệ tử lai lòch bất chính. Nàng … nàng là con gái của n giáo
chủ Thiên Ưng giáo.
Trương Tam Phong lại vuốt râu cười:
- Thế thì đã sao nào? Chỉ cần cô ta nhân phẩm không kém, là được rồi. Mà dẫu
nhân phẩm có không tốt, về đến núi này, không lẽ không thể thay đổi sửa sang cho cô
ấy hay sao? Thiên Ưng giáo thì đã sao? Thúy Sơn, làm người bụng dạ không nên hẹp
hòi, đừng có cho là mình danh môn chính phái, coi người khác đều chẳng ra gì. Hai
chữ chính tà, thực ra rất khó phân biệt. Đệ tử chính phái mà tâm thuật bất chính, cũng
là tà đồ. Người trong tà phái nhưng nhất tâm hướng thiện, cũng là chính nhân quân tử.
Trương Thúy Sơn mừng lắm, không ngờ cái tâm sự canh cánh mười năm qua, chỉ
hai câu của sư phụ đã xóa hẳn, lập tức mặt tươi như hoa, đứng ngay dậy. Trương Tam
Phong lại nói tiếp:

- Nhạc phụ con n giáo chủ ta cũng đã nghe tiếng từ lâu, rất bội phục ông ta võ
công cao cường, là một kỳ nam tử khẳng khái lỗi lạc, tuy tính tình có khác thường,
hành sự không giống chúng ta, nhưng không phải là kẻ đê tiện tiểu nhân, bọn chúng
ta có thể kết giao với ông ta được lắm.
Anh em Tống Viễn Kiều đều nghó thầm: “Sư phụ quả thực thương yêu ngũ đệ thật,
đúng là “yêu ai yêu cả đường đi
2
”, ngay cả một đại ma đầu như nhạc phụ của y, sư
phụ cũng bằng lòng hạ mình kết giao”. Vừa nói tới đây, một tên đạo đồng tiến vào
bẩm:
- n giáo chủ của Thiên Ưng giáo sai người đem đồ lễ đến biếu Trương ngũ sư
thúc.
Trương Tam Phong cười đáp:
- Nhạc phụ cho quà kìa. Thúy Sơn, con mau ra ngoài nghinh tiếp tân khách.
Trương Thúy Sơn đáp:
- Vâng.
Ân Lê Đình nói:
- Để con đi theo ngũ ca.
Trương Tùng Khê cười:

2
nguyên tác ái ốc cập ô (yêu cái nhà yêu luôn cảcon chim quạ trên nhà nữa, ái kỳ nhân giả, kiêm ái ốc thượng chi ô –
Thuyết Uyển)
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


358
- Đâu có phải Kim Tiên Kỷ lão anh hùng gửi lễ tới, sao chú ra làm gì?
Ân Lê Đình mặt đỏ bừng, chỉ lẽo đẽo đi theo Trương Thúy Sơn. Chỉ thấy trong đại
sảnh hai ông già đứng đó, đầu đội khăn, ăn mặc theo lối gia nhân, vừa thấy Trương

Thúy Sơn đi ra, lập tức cùng tiến lên mấy bước, q xuống làm lễ, nói:
- Cô gia mạnh khỏe. Tiểu nhân n Vô Phúc, n Vô Lộc khấu kiến.
Trương Thúy Sơn trả lại một vái, nói:
- Mời hai vò quản gia đứng dậy.
Nghó thầm: “Tên của hai gã gia nhân nầy nghe thật lạ kỳ, phàm bộc dòch trong nhà
ai ai cũng lấy những tên như “bình an cát khánh, phúc lộc thọ hỉ”, sao hai người này
lại lấy tên vô phúc vô lộc?”. Chàng thấy Ân Vô Phúc trên mặt có một vết sẹo thật
dài, kéo từ trán phía phải xuống, xéo qua đầu mũi, thẳng tới mép bên trái. Còn gã Ân
Vô Lộc thì mặt rỗ nhằng rỗ nhòt. Mặt mũi hai người trông thật khó coi, đều khoảng
năm mươi tuổi.
Trương Thúy Sơn nói:
- Nhạc phụ đại nhân và nhạc mẫu đại nhân có mạnh khỏe không? Ta đợi mọi
việc thu xếp xong xuôi, sẽ cùng với tiểu thư cùng về bái kiến hai vò, nào ngờ nhạc
phụ nhạc mẫu lại cho người sang hỏi thăm trước, thật đâu dám nhận. Hai vò đường xa
mệt nhọc, xin mời ngồi uống một chén trà.
Ân Vô Phúc và Ân Vô Lộc hai người không dám ngồi, cung kính trình lên danh
sách lễ vật, nói:
- Lão gia và thái thái chúng tôi có chút lễ bạc, xin cô gia vui lòng nhận cho.
Trương Thúy Sơn nói:
- Đa tạ.
Chàng mở giấy coi qua, không khỏi giật mình, thấy mười trang giấy hoa tiên, liệt
kê tổng cộng hai trăm món lễ phẩm, món thứ nhất là một đôi Bích Ngọc Sư Tử, món
thứ hai là một đôi Phỉ Thúy Phượng Hoàng. Sau đó là vô số châu báu, rồi đến một
trăm quản bút “Đặc Phẩm Tử Lang Hào”
3
, hai mươi thỏi “Cống Phẩm Đường Mặc”
4
,
một trăm xấp “Tuyên Hòa Tang Chỉ”
5

, tám bộ “Cực Phẩm Đoan Nghiên”
6
. Vò giáo
chủ Thiên Ưng giáo nghe nói chàng rể giỏi thư pháp (phép viết chữ Hán)
7
nên gửi
đến rất nhiều bút nghiên giấy mực q phẩm, ngoài ra còn thêm áo quần mũ đai và
các loại phục sức, đồ dùng rất là đầy đủ.

3
ngòi bút làm bằng lông chó sói
4
mực dùng để tiến cống đời Đường
5
giấy đất Tuyên Châu làm bằng cây dó
6
nghiên làm bằng đá Đoan Khê (xin đọc thêm nghiên cứu về Bút Nghiên Giấy Mực của dòch giả)
7
xin đọc thêm nghiên cứu về Thư Họa của dòch giả
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


359
Ân Vô Phúc quay mình đi ra dẫn mười người phu vào, mỗi người gánh một đôi
quang bày hàng dọc một bên sảnh. Trương Thúy Sơn phân vân nghó thầm: “Ta từ bé
sống trên núi thanh bần, giản phác đã quen, những loại trân q như thế này có để làm
gì? Nhưng nhạc phụ từ xa đem tới ban cho, nếu như từ chối, không khỏi bất kính”.
Chàng chỉ còn cách tạ ơn tiếp nhận, nói:
- Tiểu thư của các vò đường xa mỏi mệt, nên không được khỏe. Xin hai vò quản
gia ở lại trên núi vài ba ngày, sau đó hãy gặp.

Ân Vô Phúc đáp:
- Lão gia và thái thái rất nhớ mong tiểu thư, có dặn chúng tôi phải về báo cáo
ngay. Nếu không làm cho tiểu thư quá mệt, tiểu nhân xin được khấu đầu bái kiến tiểu
thư, rồi quay về ngay.
Trương Thúy Sơn nói:
- Nếu đã như thế, xin các vò chờ đây.
Chàng quay trở về phòng nói cho vợ hay. Ân Tố Tố mừng quá, vội vàng chải qua
lại đầu tóc, chỉnh tranh y phục, qua bên sảnh gặp hai người gia nhân, hỏi thăm cha mẹ
và anh, lại giữ hai người lại ăn cơm. n xong, Ân Vô Phúc và Ân Vô Lộc lập tức cáo
biệt cô gia cùng tiểu thư.
Trương Thúy Sơn nghó thầm: “Nhạc phụ, nhạc mẫu gửi cho lễ vật hậu hó như thế,
đúng ra mình phải trọng thưởng cho hai người mới phải. Có điều tiền bạc trên núi đều
gom lại một chỗ, mình đâu có thể tự tiện lấy ra thưởng cho người”. Chàng tính tình
phóng khoáng, không coi đó làm phiền, bèn cười nói:
-
Tiểu thư của các vò lấy phải một ông chồng nghèo, không có tiền thưởng cho
q vò, các quản gia đừng cười nhé.
Ân Vô Phúc đáp:
- Không dám, không dám. Được gặp Võ Đương ngũ hiệp một lần, còn hơn được
thưởng nghìn vàng.
Trương Thúy Sơn nghó thầm: “Vò quản gia này nói năng phong nhã, tựa như kẻ đã
từng theo đòi bút nghiên”. Chàng bèn đưa tiễn họ đến tận cửa lớn. Ân Vô Phúc nói:
- Xin cô gia dừng bước, mong cùng tiểu thư sớm giá lâm, để cho lão gia và thái
thái vơi niềm thương nhớ. Từ trên xuống dưới trong tệ giáo, ai ai cũng ngưỡng vọng
phong thái của cô gia.
Trương Thúy Sơn chỉ mỉm cười. Ân Vô Lộc nói:
- Còn một chuyện nhỏ, cũng muốn bẩm để cô gia biết. Khi anh em chúng tôi
đem lễ vật lên núi, tại khách điếm ở Tương Dương gặp ba tiêu khách. Trong khi nói
chuyện ba người đó có đề cập đến cô gia.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính



360
Trương Thúy Sơn nói:
- Ồ, thế bọn họ nói gì thế?
Ân Vô Lộc đáp:
- Một người nói: “Tuy Võ Đương thất hiệp đối với bọn ta có đại ân, nhưng bảy
mươi mạng người của Long Môn tiêu cục không thể chỉ vì thế mà không lý đến”. Ba
người đó nói rằng tuy họ không can thiệp vào vụ này nhưng sẽ đi mời Thần Thương
Chấn Bát Phương Đàm lão anh hùng ở phủ Khai Phong ra để cùng cô gia lý luận.
Trương Thúy Sơn lặng lẽ gật đầu. Ân Vô Lộc thò tay vào bọc, lấy ra ba lá cờ nhỏ,
hai tay trình lên Trương Thúy Sơn, nói:
- Anh em tiểu nhân nghe ba tên tiêu khách dám cả gan vuốt râu hùm nên đem
chuyện này đổ lên đầu Thiên Ưng giáo nhận lãnh.
Trương Thúy Sơn vừa thấy ba lá cờ nhỏ không khỏi kinh hãi, thấy lá cờ thứ nhất
thêu một con mãnh hổ ngửng đầu lên gầm, đang toan vồ mồi, hẳn là tiêu kỳ của Hổ
Cứ tiêu cục. Lá cờ thứ hai thêu một con hạc trắng đang bay trong mây, là tiêu kỳ của
Tấn Dương tiêu cục, vân trung bạch hạc là chỉ tổng tiêu đầu Vân Hạc. Lá cờ thứ ba
dùng kim tuyến thêu chín con én, bao gồm cả chữ Yến trong Yến Vân tiêu cục lẫn
chữ Cửu trong tên Cung Cửu Giai của tổng tiêu đầu.
Trương Thúy Sơn lạ lùng hỏi:
- Làm sao lấy được tiêu kỳ của bọn họ?
Ân Vô Phúc đáp:
- Cô gia là rể của Thiên Ưng giáo, Kỳ Thiên Bưu, Cung Cửu Giai bọn chúng là
cái thá gì, chúng đã mang đại ân của Võ Đương thất hiệp mà lại còn nghó chuyện đi
mời lão Thần Thương Chấn Bát Phương Đàm Thụy Lai ra lý luận với cô gia, có phải
là không biết phải trái gì ư? Chúng tôi nghe được những lời vô lễ của mấy tiêu khách

Trương Thúy Sơn nói:
- Thực ra cũng có vô lễ gì đâu.

Ân Vô Phúc đáp:
- Dạ phải, đấy là cô gia khoan hồng đại lượng, người khác không theo kòp, còn ba
người chúng tôi không nhòn nổi, nên giải quyết ba gã tiêu khách, lấy ba lá cờ tiêu cục.
Trương Thúy Sơn giật mình kinh hãi, nghó thầm bọn Kỳ Thiên Bưu ba người đều là
hào kiệt một phương trong các tiêu cục, thành danh trên chốn giang hồ đã lâu, tuy
không phải là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, nhưng người nào cũng mang tuyệt
nghệ. Lẽ nào ba kẻ gia nhân của nhạc phụ lại có thể dễ dàng liệu lý họ đến như thế?
Hay là Ân Vô Phúc khoa trương, nhưng rõ ràng y lấy được ba tiêu kỳ, chẳng nói gì
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


361
ban ngày ban mặt, mà có lén chui vào ăn trộm cũng không phải dễ dàng gì. Bọn họ
bỏ thuốc mê ở khách điếm để cho ba gã tổng tiêu đầu bất tỉnh chăng? Chàng bèn hỏi
lại:
- Làm sao lấy được ba ngọn tiêu kỳ này?
Ân Vô Phúc nói:
- Lúc đó nhò đệ Vô Lộc ra mặt gây chuyện, hẹn với bọn họ ra cửa nam thành
Tương Dương tỉ thí, ba người chúng tôi đấu với ba người bọn họ, hẹn trước là nếu họ
thua thì phải để lại một lá tiêu kỳ, tự chặt một cánh tay, suốt đời không bao giờ bước
chân vào tỉnh Hồ Bắc nữa.
Trương Thúy Sơn càng nghe càng lạ lùng, không còn dám coi thường ba người gia
nhân, hỏi thêm:
- Rồi sau ra sao?
Ân Vô Phúc đáp:
-
Về sau chẳng sao cả, họ phải để lại ba lá cờ, tự mình chặt một cánh tay trái, thề
suốt đời không đạp chân vào tỉnh Hồ Bắc một bước nào nữa.
Trương Thúy Sơn kinh hãi thầm: “Những người của Thiên Ưng giáo quả thực hành
sự độc đòa thật” không khỏi nhíu mày. Ân Vô Lộc nói:

-
Nếu như cô gia nghó rằng tiểu nhân hạ thủ quá nhẹ, chúng tôi sẽ đuổi theo, giết
luôn ba tên này cho rồi.
Trương Thúy Sơn vội nói:
- Không nhẹ đâu, không nhẹ đâu. Thế là nặng lắm rồi.
Ân Vô Phúc nói:
- Chúng tôi nghó là kỳ này đem lễ vật đến biếu cô gia, là một chuyện đại hỉ, nếu
làm tổn thương nhân mạng, xem không được may.
Trương Thúy Sơn nói:
- Đúng thế, các vò nghó thế là chu đáo lắm. Thế nhưng quản gia nói là có ba
người, còn một vò nữa đâu?
Ân Vô Phúc nói:
- Còn thêm một huynh đệ nữa là Ân Vô Thọ. Sau khi chúng tôi ngăn được ba tên
tiêu khách rồi, e rằng lão già Thần Thương họ Đàm kia nghe được tin, không biết
nông sâu, lại đến làm phiền cô gia nên sai Ân Vô Thọ đến phủ Khai Phong. Vô Thọ
nhờ tiểu nhân thay mặt khấu đầu hỏi thăm cô gia.
Nói xong sụp xuống lạy. Trương Thúy Sơn trả lại một vái, nói:
- Không dám.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


362
Chàng nghó thầm Thần Thương Chấn Bát Phương Đàm Thụy Lai tên tuổi vang
lừng, thành dang đã bốn mươi năm, Ân Vô Thọ vì mình mà đến phủ Khai Phong, dù
bên nào bò tổn thương, cũng đều không ổn nên nói:
- Vò Thần Thương Chấn Bát Phương Đàm lão anh hùng tôi nghe tiếng đã lâu, là
người chính nhân quân tử, hai vò mau đến phủ Khai Phong, bảo Vô Thọ đại ca đừng
tranh cãi gì với Đàm lão anh hùng nữa. Nếu chẳng may hai bên phải động thủ, e việc
chẳng lành.
Ân Vô Lộc cười nhạt, nói:

- Cô gia không phải lo, gã họ Đàm đó không dám ra tay đấu với tam đệ đâu.
Tam đệ bảo y đừng dây vào chuyện tào lao là y lập tức vâng dạ ngay.
Trương Thúy Sơn hỏi:
- Thế ư?
Chàng nghó Thần Thương Chấn Bát Phương Đàm Thụy Lai là một nhân vật nổi
danh, dù cho ông ta có già rồi, thì đệ tử võ công cao cường của Đàm gia Thần Thương
ở Khai Phong cũng một hai chục người, không lẽ lại sợ một mình Ân Vô Thọ?
Ân Vô Phúc nhìn thấy Trương Thúy Sơn có vẻ không tin, nói:
- Lão già họ Đàm này hai chục năm trước đã từng là bại tướng dưới tay Ân Vô
Thọ, có một việc rất trọng đại lọt vào tay chúng tôi, cô gia khỏi phải lo.
Nói xong hai người hành lễ cáo biệt. Trương Thúy Sơn cầm ba lá cờ nhỏ, ngơ ngẩn
hồi lâu. Chàng đã toan sai hai người nghe ngóng tin tức của Vô Kỵ, nhưng nghó nếu
đề cập chuyện này cho người ngoài, mình thì không sao, nhưng không khỏi tổn đến uy
danh nhò ca, nên đành lặng lẽ trở về phòng.
Ân Tố Tố đang nằm tựa trên gối xem xét danh sách lễ vật, cảm kích tấm lòng cha
mẹ thương mình, lại nghó đến Vô Kỵ không biết lúc này ra sao, nàng lại lo lắng như
lửa đốt, thấy trượng phu tiến vào phòng, thần sắc bất đònh, vội hỏi:
- Chuyện gì thế?
Trương Thúy Sơn nói:
- Ba người Vô Phúc, Vô Lộc, Vô Thọ lai lòch ra sao?
Ân Tố Tố đã cùng chồng chung sống mười năm nhưng biết chàng không ưa Thiên
Ưng giáo nên việc nhà cũng như giáo sự chưa bao giờ đề cập, và Trương Thúy Sơn
cũng không hỏi đến. Lúc này nàng nghe trượng phu hỏi, mới nói:
- Ba người đó hơn hai mươi năm trước là đại đạo nổi danh hoành hành một giải
tây nam, sau bò rất đông cao thủ vây đánh, tưởng chết đến nơi. May gặp cha em đi
qua, thấy họ tử chiến không chòu khuất phục, rất có cốt cách, mới ra tay cứu họ. Ba
người ba họ khác nhau chẳng phải anh em. Họ cảm ân cứu mệnh của gia gia nên cùng
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính



363
thề thốt suốt đời làm đầy tớ, bỏ cả cái tên cũ, đổi thành n Vô Phúc, n Vô Lộc, n
Vô Thọ. Em từ bé vẫn rất kính trọng họ, không dám coi họ như nô bộc. Cha em nói là,
nếu tính về danh vọng và võ công, nhiều người tên tuổi vang lừng ngày hôm nay
trong võ lâm chưa bằng được ba người này.
Trương Thúy Sơn gật đầu:
- Thì ra là thế.
Chàng bèn đem chuyện ba người lấy tiêu kỳ, chặt cánh tay ra kể cho vợ nghe. Ân
Tố Tố nhíu mày nói:
- Ba người đó vốn có ý tốt, nhưng biết đâu đệ tử danh môn chính phái hành sự
khác hẳn bên tà giáo. Ngũ ca, chuyện này lại càng làm cho chàng thêm phiền não,
thiếp … thiếp không biết phải thế nào cho phải.
Nàng thở dài, nói:
- Đợi tìm được Vô Kỵ rồi, chúng mình quay trở lại Băng Hỏa đảo là hơn.
Bỗng nghe Ân Lê Đình từ ngoài nói vọng vào:
- Ngũ ca, mau mau ra trổ tài rồng bay phượng múa, viết vài đôi câu đối chúc thọ
đi nào.
Chàng cười nói tiếp:
-
Ngũ tẩu, chò đừng trách tiểu đệ kéo ngũ ca đi, thì ai bảo anh ấy có cái danh là
“Ngân Câu Thiết Hoạch”.
Quá trưa hôm đó, sáu sư huynh đệ chia nhau đốc suất nhà bếp, đạo đồng quét dọn,
trang trí Tử Tiêu Cung, trong sảnh đường treo mấy câu đối Trương Thúy Sơn mới
viết, trong nhà ngoài sân chỗ nào cũng đầy hỉ khí.

Sáng sớm hôm sau, anh em Tống Viễn Kiều cả bọn đầu thay đổi quần áo mới may,
đang đònh vào đỡ Du Đại Nham ra để cả bảy người cùng bái thọ sư phụ thì một đạo
đồng tiến vào, trình lên một tờ danh thiếp. Tống Viễn Kiều nhận lấy. Trương Tùng
Khê nhanh mắt, thấy trên danh thiếp đề: “Côn Lôn hậu học Hà Thái Xung suất môn
hạ đệ tử cung chúc Trương Chân Nhân Thọ Tỉ Nam Sơn”.

Chàng kinh ngạc nói:
- Chưởng môn phái Côn Lôn đích thân đến chúc thọ sư phụ. Không biết ông ta
đến Trung Nguyên từ bao giờ?
Mạc Thanh Cốc hỏi:
- Không biết Hà phu nhân có đến không?
Vợ của Hà Thái Xung là Ban Thục Nhàn là sư tỉ của ông ta, nghe nói võ công
không kém gì chưởng môn phái Côn Lôn. Trương Tùng Khê đáp:
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


364
- Trên danh thiếp không thấy đề có Hà phu nhân.
Tống Viễn Kiều nói:
- Vò khách này danh vọng vô cùng, phải mời sư phụ đích thân ra nghênh tiếp.
Nói xong chàng đi vào bẩm với Trương Tam Phong. Trương Tam Phong nói:
- Nghe nói Thiết Cầm tiên sinh ít khi đến Trung Thổ, làm sao ông ta lại biết
được sinh nhật của lão đạo nhỉ?
Ông liền dẫn sáu đệ tử đi ra đón. Thiết Cầm tiên sinh tuổi cũng chưa già, mặc áo
dài màu vàng, thần thái thật là phiêu dật, khí tượng xung hòa, quả thật đúng là một
tông chủ của danh môn chính phái. Sau lưng ông ta là tám nam nữ đệ tử, Tây Hoa Tử
và Vệ Tứ Nương cũng ở trong số đó.
Hà Thái Xung hướng về Trương Tam Phong chúc mừng, Trương Tam Phong luôn
mồm cảm ơn, chắp tay đáp lễ. Sáu người bọn Tống Viễn Kiều q xuống khấu đầu,
Hà Thái Xung cũng q xuống đáp lễ nói:
-
Võ Đương lục hiệp danh chấn hoàn vũ, đại lễ này chúng tôi đâu dám nhận.
Trương Tam Phong liền mời thầy trò Hà Thái Xung vào trong đại sảnh, hai bên chủ
khách ngồi xuống, sai người trà đem lên. Một tiểu đạo đồng lại đưa lên một danh
thiếp khác giao cho Tống Viễn Kiều. Đó là Không Động ngũ lão cùng đến. Trong
giới võ lâm hiện thời, Thiếu Lâm và Võ Đương danh tiếng hơn cả, kế tiếp là Côn Lôn

Nga Mi, Không Động lại còn sau nữa. Nếu tính vai vế đòa vò, cùng lắm chỉ ngồi ngang
hàng với Tống Viễn Kiều. Thế nhưng Trương Tam Phong rất là khiêm tốn, vội đứng
lên nói:
-
Không Động ngũ lão đến, xin Hà huynh ngồi chơi, lão đạo đi ra đón khách.
Hà Thái Xung nghó thầm: “Những hạng người như Không Động ngũ lão, chỉ cần sai
đệ tử ra đón cũng đủ rồi”. Một lát sau, Không Động ngũ lão cùng các đệ tử tiến vào.
Sau dó Thần Quyền môn, Hải Sa phái, Cự Kình bang, Vu Sơn bang bao nhiêu là nhân
vật thủ lãnh các môn phái bang hội lục tục lên núi bái thọ. Tống Viễn Kiều vốn chỉ
tính toán chuyện sư đồ bản môn cùng vui vẻ một ngày với nhau thôi, không ngờ lại
quá nhiều tân khách như thế, sáu anh em chia nhau tiếp đãi nhưng cũng nào có xuể.
Trương Tam Phong trong đời ghét nhất việc lễ tiết phiền toái màu mè này, mỗi lần
tiệc thọ bảy mươi, tám mươi, chín mươi, đều dặn dò đệ tử đừng cho người ngoài biết,
nào ngờ ngày tiệc thọ một trăm tuổi này, không ngờ lại là ngày võ lâm tụ hội nơi đây.
Về sau, ngay cả đến ghế cho khách ngồi trong Tử Tiêu Cung cũng không đủ, Tống
Viễn Kiều đành phải sai người ra bưng những tảng đá vào xếp thành hàng trong đại
sảnh. Chưởng môn, bang chủ thì có ghế, còn môn nhân đệ tử phải ngồi trên các ghế
đá này. Ngay cả đến chén cũng thiếu phải dùng bát ăn để uống trà.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


365
Trương Tùng Khê kéo Trương Thúy Sơn ra hành lang hỏi:
- Ngũ đệ, chú có thấy chuyện gì không?
Trương Thúy Sơn nói:
- Bọn họ đã ước hẹn trước nên phần lớn gặp nhau đều biết cả rồi. Tuy nhiên cũng
có vài người giả tảng ngạc nhiên cốt để che dấu sự thực.
Trương Tùng Khê nói:
- Ngũ đệ nhận xét không sai. Bọn họ không phải thành tâm lên núi chúc thọ sư
phụ đâu.

Trương Thúy Sơn nói:
- Họ chỉ lấy danh nghóa bái thọ thôi, còn thực sự là vấn tội đó.
Trương Tùng Khê nói:
- Không phải hưng sư vấn tội đâu. Cái án mạng Long Môn tiêu cục làm sao mời
được Thiết Cầm tiên sinh Hà Thái Xung ra mặt.
Trương Thúy Sơn nói:
- Ồ, thì ra cả bọn này đều vì chuyện Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn.
Trương Tùng Khê cười nhạt:
- Bọn này thật coi nhẹ phái Võ Đương quá. Nếu quả bọn họ muốn cậy đông thì
cũng đâu phải vì thế mà phái Võ Đương bán rẻ bạn bè? Ngũ đệ, Tạ Tốn kia quả là
một gian đồ làm trăm điều ác, nhưng đã là nghóa huynh của chú, thì nhất quyếtù không
thể thổ lộ hành tung của y được.
Trương Thúy Sơn nói:
-
Tứ ca nói phải lắm. Bây giờ mình phải tính sao?
Trương Tùng Khê trầm ngâm, nói:
- Tất cả anh em mình cẩn thận là hơn. Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim
8
. Võ
Đương thất hiệp trước nay sóng gió đã trải qua nhiều, không lẽ lại sợ bọn họ.
Du Đại Nham tuy đã tàn phế nhưng khi họ nói đến mình vẫn tự xưng là Võ Đương
thất hiệp. Ngoài ra đằng sau bảy anh em còn mộït vò mà võ công xưa nay chưa ai bì
kòp, quán tuyệt đương thời là Trương Tam Phong. Có điều hai người nghó đến sư phụ
đã một trăm tuổi rồi, tuy trước mắt là chuyện khó khăn trọng đại nhưng tất cả anh em
đều muốn tự mình lo liệu, không để sư phụ phải ra tay, cũng không để lão nhân gia
phải lo lắng. Trương Tùng Khê tuy miệng an ủi sư đệ nhưng cũng biết việc hôm nay
đành phải bó tay, làm sao bảo tồn danh dự sư môn, thật không phải dễ dàng.

8
Anh em đồng lòng thì có thể cắt được kim loại

Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


366
Bên ngoài đại sảnh, Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu và Ân Lê Đình chia nhau tiếp
chuyện tân khách. Ba ngưòi đều biết khách đến hôm nay không phải thực lòng, nên
cùng áy náy. Đang lúc nói chuyện, tiểu đạo đồng tiến vào thưa:
- Môn hạ đệ tử của phái Nga Mi Tónh Huyền sư thái và năm vò sư đệ, sư muội
đến bái thọ sư tổ.
Tống Viễn Kiều và Du Liên Châu cùng mỉm cười, liếc nhìn Ân Lê Đình. Lúc đó
Mạc Thanh Cốc đang dẫn vào bảy tám tân khách tiến vào, Trương Tùng Khê và
Trương Thúy Sơn từ nội đường đi ra nghe thấy đệ tử phái Nga Mi đến, cũng nhìn Ân
Lê Đình mỉm cười. Ân Lê Đình mặt đỏ bừng e thẹn. Trương Thúy Sơn cầm tay chàng,
cười nói:
- Mau ra nào, anh em mình cùng ra đón q khách.
Hai người đi ra ngoài cửa thấy Tónh Huyền sư thái khoảng chừng bốn mươi, thân
thể cao lớn, thần thái uy mãnh, tuy là đàn bà nhưng so với đàn ông thường cũng cao
hơn nửa cái đầu. Sau lưng bà ta là năm sư đệ muội trong đó có một nam tử gầy gò
chừng độ ba mươi, hai người ni cô, có cả Tónh Hư sư thái Trương Thúy Sơn đã từng
gặp trên thuyền ngoài biển. Hai người còn lại là hai thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi, một
cô lấy tay che miệng cười, còn cô kia da trắng bóc, thân hình mảnh khảnh, mặt mày
xinh đẹp cúi đầu vân vê lai áo, chính là vò hôn thê của Ân Lê Đình, Kim Tiên Kỷ gia
Kỷ Hiểu Phù cô nương.
Trương Thúy Sơn tiến lên chào xong, mời cả sáu người vào trong. Ân Lê Đình hết
sức thẹn thùng, không dám liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Phù lấy một lần, mãi đến khi vào
sảnh thấy mọi người nhìn về phía trước, nhòn không nổi mới lén nhìn Kỷ Hiểu Phù
một cái. Lúc ấy Kỷ Hiểu Phù đang cúi đầu cũng liếc nhìn chàng, hai người ánh mắt
chạm nhau. Người sư muội của Kỷ Hiểu Phù là Bối Cẩm Nghi ho lên một tiếng, hai
người mặt đỏ bừng, vội quay đầu sang chỗ khác. Bối Cẩm Nghi không nhòn được cười
lên khúc khích, nói nhỏ:

- Sư tỉ, vò n sư ca kia so với chò xem ra còn e thẹn hơn nhiều.
Bất ngờ, mặt Kỷ Hiểu Phù đột nhiên trắng bệch, thân hình run rẩy, trên khóe mắt
long lanh hai giòng lệ. Trương Tùng Khê từ nãy đến giờ vẫn tính toán tình thế bên
đòch bên ta, từ khi sáu người của phái Nga Mi đến, chàng hơi bớt lo, nghó thầm: “Kỷ
cô nương là vợ chưa cưới của Lục sư đệ, nếu như có chuyện động thủ, phái Nga Mi có
thể giúp mình được một tay”. Tân khách lục tục kéo đến, chẳng mấy chốc đã đến
giữa trưa. Trong Tử Tiêu Cung không dự bò, làm sao có thể mở tiệc nổi. Hỏa công đạo
nhân chỉ dọn được cho mỗi người một bát cơm trắng lớn, trên để rau xanh đậu phụ.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


367
Sáu đệ tử phái Võ Đương luôn mồm xin lỗi. Thế nhưng thấy mọi người một mặt ăn
cơm, một mặt liên tiếp nhìn ra cổng trông ngóng, dường như còn đợi ai.
Bọn Tống Viễn Kiều quan sát kỹ càng tân khách, thấy các chưởng môn, bang chủ
đều tự trọng không mang võ khí trên người, nhưng môn nhân thuộc hạ không ít người
lưng cộm hẳn lên, hiển nhiên có dấu binh khí, chỉ có các phái Nga Mi, Côn Lôn,
Không Động là tất cả đi tay không. Cả bọn Tống Viễn Kiều ai nấy đều tức giận nghó
thầm: “Các ngươi đến chúc thọ sư phụ ta, tại sao lại có dấu binh khí trong người?”.
Nhìn lại thọ lễ họ đem lên, đa số là những loại thọ đào, thọ miến mới mua tại dưới
thò trấn nơi chân núi, so với thân phận võ học đại tông sư như Trương Tam Phong
không xứng chút nào, mà ngay cả đem biếu các thủ não, tông chủ các phái cũng
không đáng.
Chỉ có phái Nga Mi đem đến chân chính trọng lễ, ngoài mười sáu món ngọc khí
trân q, lại còn một đạo bào may bằng gấm đỏ, dùng kim tuyến thêu một trăm chữ
thọ đủ kiểu, công phu bỏ vào đó quả không ít. Tónh Huyền sư thái nói với Trương
Tam Phong:
- o này mười nữ đệ tử phái Nga Mi hợp lực thêu mới xong.
Trương Tam Phong trong lòng rất vui vẻ, cười nói:
-

Các nữ hiệp phái Nga Mi quyền kiếm nổi danh thiên hạ, hôm nay lại thêu cho
lão đạo bào này, thật q hóa quá.
Trương Tùng Khê thấy vẻ mọi người như thế, tự hỏi: “Không biết họ còn chờ đợi
cường viện nào nữa? Cũng vì sư phụ không thích cảnh náo nhiệt, cho nên phái Võ
Đương không mời một bằng hữu thân thiết nào, nếu không đâu phải đến nỗi ít nhiều
chênh lệch, không ai cứu giúp như thế này”. Chàng nghó sư phụ giao du khắp thiên
hạ, bảy anh em hành hiệp trượng nghóa, quen biết thật đông, nếu như có dự bò trước, ít
ra cũng mời được vài chục cao thủ đến dự tiệc ngày hôm nay.
Du Liên Châu nói nhỏ với Trương Tùng Khê:
- Bọn mình vẫn tưởng sau buổi tiệc thọ của sư phụ rồi sẽ gửi anh hùng thiếp, tại
Hoàng Hạc Lâu Võ Xương mở đại yến, không ngờ sẩy một bước, thành ra bò người ta
chế ngự.
Chàng đã tính trước, tại anh hùng đại yến Trương Thúy Sơn sẽ nói rõ cái khổ tâm
không thể bán rẻ bạn bè. Phàm kẻ hành tẩu trên chốn giang hồ, ai ai cũng coi chữ
“nghóa” làm trọng, Trương Thúy Sơn chỉ cần thành khẩn nói ra, không ai nỡ ép chàng
làm điều bất nghóa. Nếu như có kẻ không chòu bỏ qua, trong anh hùng đại yến ắt
không ít cao thủ giao hảo với phái Võ Đương, dù phải động võ, bên mình cũng chẳng
ở vào thế lép.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


368
Không ngờ đối phương đã tính đến nước cờ đó, lấy cớ chúc thọ, ước hẹn trước với
nhau cùng lên núi, khiến cho phái Võ Đương trở tay không kòp.
Trương Tùng Khê hạ giọng:
- Việc đã đến nước này, chỉ còn cách hết sức tử chiến.
Trong Võ Đương thất hiệp, Trương Tùng Khê là người túc trí đa mưu hơn hết, mỗi
khi gặp chuyện khó khăn, chàng đều nghó ra kế lạ, chuyển nguy thành an. Du Liên
Châu trong lòng thất vọng: “Ngay cả tứ sư đệ cũng bó tay, xem ra hôm nay máu của
sáu đệ tử phái Võ Đương đành phải vãi trên đầu núi rồi”. Nếu như một đòch một,

trong số khách đến hôm nay, xem ra không ai có thể hơn được Võ Đương lục hiệp,
nhưng xem tình hình trước mắt, chẳng phải hai ba đòch một mà đến ba bốn chục đánh
một.
Trương Tùng Khê giựt vạt áo Du Liên Châu, hai người đi ra đằng sau đại sảnh.
Trương Tùng Khê nói:
-
Để đến khi chuyện nổ ra rồi, nếu như mình có thể dùng lời lẽ gài đối phương
yêu cầu đơn đả độc đấu, lấy sáu trận đònh hơn thua, anh em mình quyết không thể
nào bại được. Thế nhưng bọn họ đã chuẩn bò trước, chắc cũng đã nghó tới chuyện này
không chòu đấu sáu trận rồi thôi, cục diện sẽ biến thành quần ẩu.
Du Liên Châu gật đầu:
- Chuyện thứ nhất của chúng ta là phải cứu tam đệ, đừng để tam đệ phải chòu
nhục lọt vào tay người một lần nữa, việc đó hiền đệ lo liệu. Ngũ đệ muội thân thể
chưa mạnh khỏe hẳn, chú nói ngũ đệ toàn lực lo liệu cho cô ấy. Việc ứng phó với
đòch, do anh em bốn người còn lại chúng ta hết sức.
Trương Tùng Khê gật đầu, nói:
- Được, cứ như thế.
Chàng trầm ngâm một hồi, nói:
- Còn một kế sách, có điều hơi đánh liều cầu may.
Du Liên Châu mừng hỏi:
- Mạo hiểm một chút cũng không sao. Tứ đệ có kế gì?
Trương Tùng Khê nói:
- Mỗi người chúng ta nhắm một đối thủ, đòch vừa toan ra tay, mình liền tấn công
đối phương liền, trong một chiêu thôi phải bắt giữ được. Như thế họ có điều cố kỵ,
không dám làm mạnh.
Du Liên Châu ngần ngừ đáp:
- Nhưng nếu một chiêu không bắt được, người khác ắt xông vào tương trợ. Chỉ
một chiêu là xong, e rằng …
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính



369
Trương Tùng Khê nói:
- Đại nạn trước mắt, ra tay độc một chút cũng không sao. Mình sử dụng Hổ Trảo
Tuyệt Hộ Thủ.
Du Liên Châu giật mình, nói:
- Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ? Hôm nay là ngày đại hỉ của sư phụ, dùng môn sát thủ
đó, có độc ác quá không?
Nguyên lai phái Võ Đương có một môn cầm nã thủ cực kỳ lợi hại tên là Hổ Trảo
Thủ. Du Liên Châu học môn này xong, hiềm là một khi nắm được đòch rồi, nếu như
đối phương võ công cao cường, vẫn có thể vận nội kình thoát ra được, cục diện không
khỏi thành ra đấu nội lực. Chàng bèn thêm thắt biến hóa, sáng chế thành mười hai
chiêu mới thoát thai từ Hổ Trảo Thủ.
Khi Trương Tam Phong thu đồ đệ, đối với mỗi người phẩm đức, hành vi, tư chất,
ngộ tính, đều tra hỏi tìm hiểu cặn kẽ nên bảy đệ tử nhập môn rồi đều thành người,
không những học những điều được dạy mà còn có thể tự mình sáng chế tân chiêu. Du
Liên Châu biến hóa Hổ Trảo Thủ không phải là chuyện lạ, nhưng khi Trương Tam
Phong thấy chàng thi diễn rồi, chỉ gật đầu mà không nói gì.
Du Liên Châu thấy sư phụ không phê bình thêm, biết trong chiêu số vẫn còn
khuyết điểm, tiềm tâm suy nghó cải tiến cho hoàn bò. Mấy tháng sau, chàng lại diễn
cho sư phụ xem một lần nữa, Trương Tam Phong xem rồi thở hắt ra, nói:
- Liên Châu, mười hai chiêu Hổ Trảo Thủ này so với những chiêu ta dạy cho con
lợi hại hơn nhiều. Thế nhưng chiêu nào cũng chộp vào ngang lưng, ai bò trúng chiêu
này, đều bò tổn âm tuyệt tự. Chẳng lẽ những gì chính đại quang minh ta dạy cho con
chưa đủ hay sao, lại còn phải ra chiêu cho người ta tuyệt tử tuyệt tôn?
Du Liên Châu nghe mấy lời giáo huấn của sư phụ, tuy đang trời rét, nhưng lưng
cũng toát mồ hôi, trong lòng hãi sợ, lập tức nhận sai tạ tội. Mấy hôm sau, Trương Tam
Phong gọi bảy đệ tử lại, thuật lại cho nghe mọi chuyện, sau cùng mới nói:
- Liên Châu sáng tạo mười hai chiêu này, khổ tâm suy nghó, phải nói là một môn
tuyệt học. Nếu chỉ vì một lời của ta mà bỏ đi, thật cũng đáng tiếc. Mọi người hãy theo

học Liên Châu, nhưng chỉ khi nào sinh tử quan đầu mới được dùng chứ không được sử
dụng bừa bãi. Ta thêm vào sau Hổ Trảo hai chữ Tuyệt Hộ để mọi người nhớ lấy là
pho võ công này khiến cho người ta đoạn tử tuyệt tôn, là sát thủ khiến người ta hủy
diệt môn hộ.
Các đệ tử bái lónh những lời giáo huấn. Du Liên Châu liền đem pho võ công này
truyền cho sáu đồng môn. Bảy người học rồi, quả nhiên tuân theo lời dạy, chưa hề sử
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


370
dụng đến bao giờ. Hôm nay sự việc khẩn cấp nhưng khi Trương Tùng Khê đề cập
đến, Du Liên Châu vẫn còn hơi ngần ngại. Trương Tùng Khê nói:
- Môn Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ này khi chộp vào lưng người ta rồi sẽ khiến vónh
viễn không còn khả năng sinh dục. Tiểu đệ có ý kiến là mình chỉ sử dụng đối với hòa
thượng, đạo só, hay những người già cả đã bảy, tám chục tuổi thôi.
Du Liên Châu mỉm cười đáp:
- Tứ đệ quả nhiên tâm cơ linh xảo, hòa thượng đạo só thì đâu có sinh con đẻ cái
gì, cái đó cũng không sao.
Hai người bàn tính kế hoạch xong, chia nhau đi nói lại cho Tống Viễn Kiều và ba
người sư đệ nghe, mỗi người chọn một đối thủ, đợi khi nào Trương Tùng Khê kêu lên
“Chao ôi”, sáu người lập tức sử dụng Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ nắm ngay lấy kẻ đòch.
Du Liên Châu chọn người già nhất trong Không Động ngũ lão là Quan Năng, còn
Trương Thúy Sơn nhắm vào đạo nhân của phái Côn Lôn là Tây Hoa Tử.
Tân khách trong đại sảnh dùng bữa rồi, đạo nhân nhà bếp liền thu dọn chén đũa.
Trương Tùng Khê đứng ra lớn tiếng nói:
- Chư vò tiền bối, các vò bằng hữu!
Hôm nay là ngày tiệc thọ trăm tuổi của gia sư, được q vò quang giáng, tệ phái từ
trên xuống dưới ai cũng lấy làm vinh dự. Có điều việc tiếp đãi quá ư đơn sơ, xin q vò
lượng thứ cho. Gia sư đã đònh mời các vò cùng đến uống rượu ở Hoàng Hạc Lâu Võ
Xương để bàn bạc chung, những gì sai sót hôm nay khi đó sẽ bổ khuyết.

Tệ sư đệ Trương Thúy Sơn đi xa mười năm, hôm nay đã trở về. Những gì tệ sư đệ
gặp gỡ, kinh lòch trong mười năm đó, cũng chưa kòp bẩm minh sư trưởng. Hơn nữa
hôm nay là ngày đại hỉ của gia sư, nếu lại đem ra bàn luận chuyện ân oán, giết chóc
trong võ lâm, xem ra bất tường, hảo ý của q vò từ xa đến chúc thọ, chẳng hóa ra
biến thành đến để gây chuyện rắc rối hay sao?
Các vò ít khi có dòp đến đây, vậy tại hạ xin bồi tiếp cùng đi thăm mặt trước mặt sau
núi Võ Đương, thưởng ngoạn phong cảnh có được chăng?
Chàng nói như thế là để chặn trước mọi người, nói rõ rằng hôm nay là ngày thọ
diên cát kỳ, nếu có ai đưa chuyện Tạ Tốn hay Long Môn tiêu cục ra là có ý gây sự
với phái Võ Đương.
Những người lên núi hôm nay, trừ phái Nga Mi ra, ai ai cũng đònh tâm sẽ đánh
nhau mộ trận để ép phải thổ lộ tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Thế nhưng
phái Võ Đương uy danh vang dậy, không ai dám một mình đứng ra để kết oán thù.
Nếu như cả mấy trăm người cùng nhất tề xông lên thì không ai ngại, thế nhưng bảo tự
mình đứng ra gây chuyện đầu tiên, thì chẳng ai muốn làm chuyện vuốt râu hùm.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


371
Mọi người ai nấy bối rối, lặng thinh. Tây Hoa Tử của phái Côn Lôn đứng dậy, lớn
tiếng nói:
- Trương tứ hiệp không phải chặn trước như thế. Chúng tôi người quang minh
không làm chuyện ám muội, chi bằng nói toạc ra cho xong. Hôm nay đến đây, trước
là chúc thọ Trương chân nhân, sau là muốn dò hỏi nơi chốn của ác tặc Tạ Tốn.
Mạc Thanh Cốc hậm hực suốt buổi nay, lúc này không còn nhòn nổi nữa, cười nhạt
nói:
- Hay nhỉ, hóa ra là thế. Thảo nào, thảo nào.
Tây Hoa Tử trợn tròn đôi mắt, hỏi lại:
- Thảo nào cái gì?
Mạc Thanh Cốc nói:

- Lúc đầu tại hạ nghe nói các vò lên núi Võ Đương là để chúc thọ gia sư, nhưng
sau thấy trong người lại có dấu binh khí, cảm thấy lạ kỳ, không lẽ mọi người mang
bảo đao, bảo kiếm lên để làm lễ vật hay sao? Đến bây giờ mới minh bạch, cái lễ vật
mang lên là thế đó.
Tây Hoa Tử vỗ vỗ vào người, kế đó cởi đạo bào ra, lớn tiếng:
- Mạc thất hiệp nhìn cho rõ, người ít tuổi, chớ có ngậm máu phun người. Chúng
tôi trong người có dấu binh khí bao giờ đâu.
Mạc Thanh Cốc cười khẩy:
- Hay lắm, quả nhiên không có.
Chàng giơ hai ngón tay, rạch nhẹ vào thắt lưng hai người đứng kế bên. Chàng ra
tay thật nhanh, lập tức cắt đứt dây lưng của hai người. Chỉ nghe loảng xoảng, loảng
xoảng, hai thanh đoản đao rớt ra, lấp lánh sáng lòe cả mắt.
Mọi người ai cũng biến sắc. Tây Hoa Tử lớn tiếng nói:
- Đúng vậy, nếu như Trương ngũ hiệp không chòu nói chỗ ở của Tạ Tốn ra, nếu
có động đao động kiếm thì cũng có sao đâu.
Trương Tùng Khê đang đònh kêu lên “Chao ôi” ra hiệu để ra tay trước, bỗng nghe
từ ngoài truyền vào một tiếng “A Di Đà Phật”. Phật hiệu đó truyền vào tai mọi người
ai nấy đều nghe, vừa lớn vừa rõ, tuy là từ xa truyền đến nhưng người nghe tưởng như
ngay ở bên cạnh.
Trương Tam Phong cười nói:
- Thì ra là Không Văn thiền sư của phái Thiếu Lâm đã đến, mau ra nghênh tiếp.
Thanh âm từ ngoài cổng lại tiếp lời:
- Trụ trì chùa Thiếu Lâm Không Văn, cùng với sư đệ Không Trí, Không Tính và
các môn hạ đệ tử, cung chúc Trương chân nhân thiên thu trường lạc.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


372
Không Văn, Không Trí, Không Tính ba người là nhân vật trong tứ đại thần tăng của
phái Thiếu Lâm, trừ Không Kiến đại sư đã qua đời, cả ba thần tăng cùng đến. Trương

Tùng Khê kinh hãi, hai tiếng “Chao ôi” không thể nào nói ra được, biết rằng các cao
thủ phái Thiếu Lâm đã đến núi Võ Đương, dù mình có dùng Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ
chế ngự được các phái Côn Lôn, Không Động các người thì cũng vô ích.
Chưởng môn phái Côn Lôn Hà Thái Xung nói:
- Đã ngưỡng mộ thanh danh Thiếu Lâm thần tăng từ lâu, hôm nay may mắn được
gặp, chuyến hành trình này cũng không uổng.
Từ bên ngoài một giọng trầm trầm vọng vào:
- Vò đó có phải là chưởng môn phái Côn Lôn Hà tiên sinh đấy chăng? May thay
được gặp, may thay. Trương chân nhân, bọn lão nạp đến bái thọ trễ, thật là bất kính.
Trương Tam Phong nói:
- Hôm nay khách khứa đến đông đảo trên núi Võ Đương, lão đạo chỉ bất quá
sống được đến một trăm, lại còn làm phiền cả đến gót ngọc ba vò thần tăng.
Bốn người cách nhau mấy lần cửa, đều vận nội lực đối đáp với nhau, chẳng khác gì
đối diện đàm thoại. Tónh Huyền, Tónh Hư sư thái của phái Nga Mi, Quan Năng, Tôn
Duy Hiệp, Đường Văn Lượng, Thường Kính Chi công lực không bằng, không dám mở
miệng xen vào. Các môn phái bang hội còn lại ai ai cũng kinh hãi, tự biết còn kém
xa.
Trương Tam Phong dẫn các đệ tử ra nghênh đón, thấy ba thần tăng dẫn theo chín
nhà sư, đi chậm rãi đến trước Tử Tiêu Cung. Không Văn đại sư lông mày trắng xóa,
rủ xuống, che cả mí mắt, trông chẳng khác gì La Hán mày dài, Không Tính đại sư
thân thể cao to, tướng mạo uy võ, còn Không Trí đại sư nét mặt khổ tướng, góc miệng
trễ xuống. Tống Viễn Kiều lấy làm lạ, chàng khá tinh thông thuật xem người, nghó
thầm: “Thường nhân dung mạo như Không Trí đại sư, nếu không đoản mệnh, ắt cũng
gặp nạn sớm, sao ông ta hưởng thọ cao, lại còn là một tông sư võ học mọi người đều
kính ngưỡng? Xem ra cái tướng học của ta vẫn còn có chỗ chưa biết đến”.
Trương Tam Phong và ba người Không Văn tuy đều là võ học đại tông sư nhưng
chưa từng gặp mặt. Nói về tuổi tác, Trương Tam Phong hơn ba nhà sư ba bốn chục
tuổi. Ông xuất thân từ chùa Thiếu Lâm, nếu tính theo vai vế thầy của ông là Giác
Viễn đại sư, thì ông cao hơn họ hai đời. Tuy nhiên vì ông chưa từng thụ giới đi tu ở
chùa Thiếu Lâm, lại cũng không chính thức theo học võ nghệ của một nhà sư chùa

Thiếu Lâm nào, nên dùng lễ ngang hàng để chào hỏi. Bọn Tống Viễn Kiều thành ra
lại dưới họ một bậc.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


373
Trương Tam Phong nghênh đón các nhà sư vào đại sảnh, Hà Thái Xung, Tónh
Huyền sư thái, Quan Năng tiến lên chào, ai nấy đều nói vài câu khách sáo ngưỡng mộ
lẫn nhau. Thế nhưng Không Văn đại sư thật là khiêm tốn, dù hàng hậu bối của các
môn phái cũng chắp tay niệm Phật hành lễ, thăm đôi lời nên mất một hồi lâu mới
cùng tất cả mọi người chào hỏi xong.
Ba vò cao tăng ngồi uống một tuần trà xong, Không Văn nói:
- Trương chân nhân, bần tăng nếu cứ theo niên kỷ, vai vế thì là hậu bối của chân
nhân. Hôm nay ngoài việc chúc thọ, đáng lẽ không nên nói thêm chuyện gì. Ngặt vì
bần tăng cũng còn là chưởng môn của phái Thiếu Lâm, nên có vài lời trần tình với bề
trên, mong Trương chân nhân đừng phiền trách.
Trương Tam Phong là người hào sảng, chuyện gì cũng minh bạch không úp mở,
liền nói:
- Ba vò cao tăng, có phải vì chuyện đệ tử thứ năm của tôi là Trương Thúy Sơn mà
q vò đến chăng?
Trương Thúy Sơn nghe sư phụ nói đến tên mình, vội vàng đứng đậy. Không Văn
nói:
- Đúng thế. Chúng tôi có hai việc muốn thỉnh giáo Trương ngũ hiệp. Việc thứ
nhất, Trương ngũ hiệp giết toàn gia đệ tử phái Thiếu Lâm Long Môn tiêu cục bảy
mươi mốt người, lại thêm sáu tăng nhân chùa Thiếu Lâm, tổng cộng bảy mươi bảy
tính mạng, bây giờ kết thúc ra sao? Việc thứ hai, tệ sư huynh Không Kiến đại sư, cả
đời từ bi đức độ, không tranh cạnh với ai, nhưng bò Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn sát
hại, nghe nói Trương ngũ hiệp biết được nơi ở của gã họ Tạ, xin Trương ngũ hiệp ban
cho một lời.
Trương Thúy Sơn lớn tiếng nói:

- Không Văn đại sư, Long Môn tiêu cục và Thiếu Lâm tăng nhân bảy mươi bảy
người, hoàn toàn không phải do vãn bối giết hại. Trương Thúy Sơn này một đời được
ân sư đạy dỗ, tuy có ngu dốt tầm thường, nhưng không nói dối. Việc giết bảy mươi
bảy người đó là ai, vãn bối quả có biết được, nhưng không muốn nói ra. Đó là việc thứ
nhất.
Về việc thứ hai, Không Kiến đại sư viên tòch tây qui, thiên hạ ai mà không thống
hận. Chỉ có điều Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn với vãn bối, cùng nhau tám lạy kết
nghóa anh em. Tạ Tốn nay đang ở đâu, quả không dám dấu, vãn bối cũng biết nữa.
Thế nhưng người học võ chúng ta, trọng nhất là chữ “Nghóa”. Trương Thúy Sơn đầu
có thể đứt, máu có thể rơi, nhưng nơi ở của nghóa huynh, vãn bối quyết không thể thổ
lộ. Việc này không liên quan gì đến ân sư, cũng không liên hệ gì đến các đồng môn
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


374
khác, chỉ một mình Trương Thúy Sơn đảm đương mà thôi. Các vò nếu như lấy cái chết
để ép nhau, muốn giết cứ giết, xin mời hạ thủ. Họ Trương này bình sinh chưa làm
điều gì đáng xấu hổ, cũng chưa từng giết oan một người lương thiện nào, hôm nay các
vò muốn ép mỗ làm điều bất nghóa, chỉ còn một cái chết mà thôi.
Chàng nói mấy câu đó đường đường chính chính, đầy vẻ khí khái. Không Văn niệm
một câu: “A Di Đà Phật” nghó thầm: “Nghe y nói xem chừng không phải giả dối, biết
xử sự làm sao đây?”.
Ngay khi đó, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng trẻ con:
- Cha ơi!
Trương Thúy Sơn giật mình, tiếng đó chính là của Vô Kỵ, chàng nửa mừng nửa lo,
vội kêu lên:
- Vô Kỵ, con về rồi đấy ư?
Chàng liền vọt ra. Vu Sơn bang và Thần Quyền môn mỗi bên có một người đang
đứng canh cửa, lại tưởng Trương Thúy Sơn toan đào tẩu, cùng giơ tay ngăn lại, kêu
lên:

- Chạy đi đâu?
Trương Thúy Sơn đang gấp, vai huých một cái, hai người văng ra xa ngoài một
trượng. Chàng chạy ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy trống không, nào có một ai, lớn
tiếng gọi:
- Vô Kỵ, Vô Kỵ.
Nhưng không nghe tiếng trả lời.
Trong sảnh hơn một chục người đuổi theo, thấy chàng chưa chạy trốn, không ai
dám tiến lên bắt chỉ đứng một chỗ giám thò. Trương Thúy Sơn kêu lên:
- Vô Kỵ, Vô Kỵ.
Vẫn không có tiếng trả lời. Ân Tố Tố lúc này đã đỡ nhiều, ở hậu đường nghe thấy
trượng phu kêu “Vô Kỵ”, vội vàng chạy ra, run run hỏi:
- Vô Kỵ về rồi ư?
Trương Thúy Sơn nói:
- Ta vừa nghe thấy tiếng của nó, chạy ra kiếm thì không thấy đâu cả.
Ân Tố Tố thật là thất vọng, nói nhỏ:
- Chắc tại chàng nghó đến con nhiều quá, nghe lầm đấy thôi.
Trương Thúy Sơn thừ người, lắc đầu:
- Rõ ràng ta nghe tiếng nó mà.
Chàng sợ vợ mình đi ra, gặp các tân khách sẽ gây thêm rắc rối, vội nói:
- Em đi vào đi.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


375
Chàng vào trong đại sảnh, quay sang Không Văn hành lễ nói:
- Vãn bối nhớ nhung khuyển tử, nên đã thất lễ, xin đại sư lượng thứ cho.
Không Trí nói:
- Thiện tai, thiện tai. Trương ngũ hiệp tưởng nhớ ái tử, chẳng khác gì điên dại,
không lẽ bao nhiêu người bò Tạ Tốn giết, không có cha mẹ vợ con hay sao?
Ông ta thân hình gầy gò bé nhỏ, nhưng tiếng nói vang như hồng chung, chấn động

đại sảnh khiến mọi người ù cả tai. Trương Thúy Sơn trong lòng bấn loạn, không biết
trả lời ra sao.
Không Văn phương trượng quay sang Trương Tam Phong nói:
- Trương chân nhân, việc hôm nay phải giải quyết như thế nào, xin Trương chân
nhân dạy bảo.
Trương Tam Phong nói:
- Đứa tiểu đồ của tôi tuy không có tài cán gì, song không dám coi thường sư phụ,
cũng chẳng dám nói láo với ba vò cao tăng của Thiếu Lâm. Long Môn tiêu cục và đệ
tử q phái không phải do y đả thương. Còn chỗ ở của Tạ Tốn thì y không chòu nói.
Không Trí cười khẩy:
- Thế nhưng có người chính mắt thấy Trương ngũ hiệp hại môn hạ đệ tử của
chúng tôi, không lẽ đệ tử Võ Đương không nói láo, môn nhân Thiếu Lâm lại nói láo
hay sao?
Ông ta giơ tay trái vẫy một cái, từ đằng sau bước ra ba tăng nhân trung niên. Ba
người đó đều chột một mắt phải, chính là Viên Tâm, Viên m, Viên Nghiệp, ba tăng
nhân bò Ân Tố Tố dùng ngân châm ném mù mắt ở bên hồ Tây phủ Lâm An.
Ba người đó đi theo Không Văn đại sư lên núi Võ Đương, Trương Thúy Sơn đã thấy
từ trước, biết là họ sẽ đối chất vụ án bên cạnh Tây Hồ, quả nhiên Không Trí đại sư
nói chưa dứt câu, đã gọi họ ra. Trương Thúy Sơn trong lòng thật là khó xử, kẻ hành
hung giết người ở cạnh hồ tuy không phải là chàng, nhưng thủ phạm chân thực lại là
người cùng chàng đầu gối tay ấp. Hai vợ chồng tình sâu nghóa nặng, làm sao không
che chở cho nhau? Thế nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, bênh vực thế nào?
Trong số ba tăng nhân chữ Viên kia, Viên Nghiệp tính tình nóng nảy nhất. Cứ như
tính khí y, một khi gặp Trương Thúy Sơn là lập tức ra tay động thủ thí mạng ngay,
nhưng có sư bá, sư thúc ở trước mặt nên y phải dằn cơn giận, lúc này sư phụ gọi y ra,
liền lớn tiếng nói:
- Trương Thúy Sơn, ngươi ở bên Tây Hồ tại Lâm An, dùng độc châm bắn vào
mồm Tuệ Phong giết y, chính mắt ta trông thấy, không lẽ còn nói oan cho mi sao?
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính



376
Con mắt bên phải của ba chúng ta bò ngươi dùng độc châm bắn mù, không lẽ ngươi
còn chối quanh hay sao?
Trương Thúy Sơn lúc này chỉ cốt cãi được câu nào hay câu nấy, liền nói:
- Môn hạ Võ Đương chúng tôi, tuy học nhiều loại ám khí, nhưng đều là cương
tiêu, tụ tiễn những loại ám khí lớn. Tong bảy anh em đồng môn, trên giang hồ đi lại
đã lâu, đã có ai thấy đệ tử Võ Đương sử dụng ngân châm, kim châm chưa? Còn trên
kim có bôi thuốc độc, thì không cần phải nói tới làm gì.
Võ Đương thất hiệp trước nay ra tay quang minh chính đại, trong võ lâm ai ai cũng
biết, nếu nói Trương Thúy Sơn dùng độc châm đả thương người, những người trong võ
lâm lên núi hôm nay khó mà tin được. Viên Nghiệp giận dữ nói:
- Việc đã như thế, ngươi còn già hàm lẻo mép ư? Hôm đó ngươi dùng châm giết
Tuệ Phong, ta và Viên Âm sư huynh rõ ràng nhìn thấy. Nếu không phải là ngươi, thì
còn là ai nữa?
Trương Thúy Sơn đáp:
- Q phái có người bò hại, lại đến hỏi phái Võ Đương cho biết ai đã đả thương,
thiên hạ làm gì có cái chuyện lạ thế?
Chàng mồm miệng lanh lợi, giỏi ăn nói. Viên Nghiệp trong cơn cuồng nộ, càng nói
càng lộn xộn không đâu vào đâu, khiến cho phái Thiếu Lâm từ một chuyện hoàn toàn
có lý, biến thành cãi chầy cãi cối. Trương Tùng Khê tiếp lời:
- Viên Nghiệp sư huynh, việc mấy tăng nhân Thiếu Lâm bò thương vì tay ai, nhất
thời không thể nào biện bạch rõ ràng được. Có điều tệ sư huynh Du Đại Nham thì rõ
ràng bò phái Thiếu Lâm dùng Kim Cương Chỉ Lực đả thương. Q vò đến thật đúng
lúc, chúng tôi đang muốn hỏi, ai là người dùng Kim Cương Chỉ Lực đánh Du tam ca?
Viên Nghiệp ấp úng:
- Không phải bần tăng.
Trương Tùng Khê cười nhạt:
- Tại hạ cũng biết không phải là đại sư, vì đại sư chưa chắc đã luyện đến mức
công phu đó.

Chàng ngừng lại một chút, nói tiếp:
- Nếu như tam sư ca chúng tôi đang khỏe mạnh, cùng cao thủ bên q phái động
thủ, bò Kim Cương Chỉ Lực đả thương, thì cũng chỉ trách anh ấy học nghệ chưa tinh, vì
đã động thủ ra chiêu, ắt có chết sống, có gì đáng nói đâu? Không lẽ trước khi giao đấu
lại còn phải làm giấy bảo đảm, bảo chứng không đụng tới một cái lông hay sao? Thế
nhưng khi đó tam ca chúng tôi đang cơn bệnh nặng, thân thể không cử động được, vò
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


377
đệ tử Thiếu Lâm đó dùng Kim Cương Chỉ Lực, bẻ tay chân, cốt tra hỏi thanh đao Đồ
Long ở đâu.
Nói tới đây chàng cao giọng:
- Thiết nghó phái Thiếu Lâm võ công đã đứng đầu thiên hạ, ai ai cũng biết là võ
lâm chí tôn rồi, sao lại còn không thể không đoạt cho bằng được thanh đao Đồ Long?
Huống chi thanh đao đó Du tam ca chúng tôi chỉ thấy có một lần, vậy mà đệ tử q
phái hạ thủ để tra hỏi, thủ đoạn đó xem ra quá ư tàn khốc. Du Đại Nham trên giang
hồ cũng đã có chút danh nhỏ, trong đời hành hiệp trượng nghóa, làm không ít điều hay
cho võ lâm, nay bò phái Thiếu Lâm hại thành suốt đời tàn phế, mười năm nay chỉ nằm
trên giường không dậy được. Chúng tôi đang muốn hỏi xem ba vò thần tăng giải quyết
thế nào.
Về vụ Du Đại Nham bò thương và vụ Long Môn tiêu cục bò thảm sát, hai phái Võ
Đương Thiếu Lâm mười năm qua đã phí không biết bao nhiều lời qua tiếng lại, chỉ vì
Trương Thúy Sơn thất tung, cho nên trước sau vẫn chưa giải quyết được. Trương Tùng
Khê thấy Không Trí, Viên Nghiệp khí thế bừng bừng liền đưa vụ công án đó ra.
Không Văn đại sư nói:
- Việc này lão nạp đã từng nói rồi, lão nạp đã tra hỏi đệ tử bản phái kỹ càng,
không có ai gia hại Du tam hiệp cả.
Trương Tùng Khê thò tay vào trong bọc, lấy ra một đónh vàng, trên đó dấu tay còn
rõ ràng hằn vết, lớn tiếng nói:

- Xin tất cả anh hùng thiên hạ cùng xem, người hại Du tam ca của chúng tôi, là
đệ tử Thiếu Lâm đã in dấu trên đónh vàng này. Trừ Kim Cương Chỉ Lực của phái
Thiếu Lâm ra, có còn nhà nào phái nào để dấu tay được trên khối vàng như thế này?
Viên Âm, Viên Nghiệp kết tội Trương Thúy Sơn bất quá chỉ dùng lời nói, Trương
Tùng Khê lại có vật làm chứng tích đem ra, so với nói không, hiển nhiên thêm xác
quyết. Không Văn nói:
- Thiện tai, thiện tai. Người luyện thành Kim Cương Chỉ Lực trong bản phái, trừ
ba sư huynh đệ chúng tôi, chỉ có ba vò tiền bối trưởng lão. Ba vò tiền bối đó đã ba bốn
chục năm không ra khỏi cổng chùa Thiếu Lâm, làm sao đả thương Du tam hiệp cho
được?
Mạc Thanh Cốc đột nhiên xen vào:
- Đại sư không tin lời của ngũ sư ca chúng tôi, nói là nhất diện chi từ, vậy lời đại
sư vừa nói, há chẳng phải cũng chỉ một bên nói ra hay sao?
Không Văn đại sư công phu hàm dưỡng rất cao, tuy nghe chàng nói móc họng,
nhưng không nổi nóng, chỉ nói:
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


378
- Mạc thất hiệp nếu như không tin lời lão nạp, thì không còn cách nào hơn.
Mạc Thanh Cốc nói:
- Vãn bối nào đám không tin lời của đại sư đâu? Có điều việc đời biến huyễn, thò
phi chân ngụy, nhiều khi không ai ngờ nổi. Các vò chỉ nói là mấy vò cao tăng của chùa
Thiếu Lâm bò tệ ngũ sư ca đả thương, chúng tôi lại nói rằng tệ tam sư huynh bò hại vì
chỉ lực của cao thủ q phái, xem ra trong đó có điều bí mật. Theo ý của vãn bối, việc
này nên từ từ tính sau, để khỏi tổn thương hòa khí hai phái. Nếu như giải quyết một
cách lỗ mãng, mai này chân tướng lộ ra, không khỏi hối hận không kòp.
Không Văn gật đầu:
- Mạc thất hiệp nói phải lắm.
Không Trí cao giọng nói:

- Chẳng lẽ mối huyết hải oan cừu của Không Kiến sư huynh chúng tôi không nói
đến nữa hay sao? Trương ngũ hiệp, chuyện Long Môn tiêu cục chúng tôi tạm không
hỏi đến, nhưng chỗ ở của ác tặc Tạ Tốn, hôm nay nếu không nói thì bọn ta sẽ ép cho
ngũ hiệp phải nói.
Du Liên Châu từ trước vẫn ngồi yên, lúc này xem ra cục diện có bề không ổn, lớn
tiếng hỏi:
-
Nếu như thanh đao Đồ Long không còn trong tay Tạ Tốn, liệu đại sư có còn
nóng lòng tìm chỗ ở của y nữa không?
Chàng tuy không nói nhiều nhưng hai câu đó thật lợi hại, nói thẳng Không Trí dòm
ngó bảo vật, lòng vẫn còn tham. Không Trí giận quá, vỗ lên bàn một cái, chưởng đó
quả thực uy lực kinh người, chỉ nghe lách cách, bốn chiếc chân gãy lìa, mặt bàn vỡ
tung, nát vụn. Ông ta lớn tiếng nói:
- Vẫn nghe rằng võ công của Trương chân nhân xuất phát từ chùa Thiếu Lâm,
người ta thường nói công phu của Trương chân nhân màu xanh từ màu lam mà ra
9
,
chúng tôi ngưỡng mộ đã lâu, nhưng không biết chuyện đó nói có quá sự thực không.
Hôm nay trước mặt anh hùng thiên hạ, mạo muội xin Trương chân nhân tứ giáo một
phen.
Ông ta nói câu đó xong, quần hào trong đại sảnh ai nấy đều xôn xao. Trương Tam
Phong thành danh đã bảy mươi năm, những người từng động thủ với ông đều chết cả
rồi, trên đời không còn một ai. Võ công của ông đến mức độ nào, tron võ lâm chỉ lưu
truyền những truyện thần kỳ thôi, ngoài bảy người đệ tử đích truyền ra, không ai thấy
tận mắt. Thế nhưng anh em Tống Viễn Kiều danh chấn thiên hạ, học trò đã như thế,

9
thanh xuất ư lam ý nói đời sau giỏi hơn đời trước, trò giỏi hơn thầy (Thanhm thu chi ư lam, nhi thanh ư lam – màu xanh
từ màu lam ra, nhưng còn xanh hơn cả màu lam – Tuân Tử Khuyến Học Thiên)
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính



379
bản lãnh của thầy không nói cũng biết thế nào. Người ngoài hai phái Thiếu Lâm, Võ
Đương thấy Không Trí công khai khiêu chiến với Trương Tam Phong, ai nấy đều
phấn chấn, nghó thầm hôm nay được coi những vò cao thủ đệ nhất trên đời hiển thò võ
công, quả không uổng một chuyến đi.
Tất cả mọi người đều chú mục vào Trương Tam Phong, đợi xem ông có nhận lời
hay không, chỉ thấy ông mỉm cười không trả lời. Không Trí nói tiếp:
- Trương chân nhân võ công cái thế, thiên hạ vô đòch, Thiếu Lâm tam tăng biết
rằng không phải đối thủ của chân nhân đâu. Thế nhưng việc đến nước này, mọi việc
dây dưa giữa hai phái, nếu không bằng võ công phân cường nhược, chẳng còn cách
nào giải quyết. Sư huynh đệ ba người chúng tôi không tự lượng sức mình, muốn liên
thủ xin Trương chân nhân tứ giáo. Trương chân nhân cao hơn chúng tôi hai bậc, nếu
như lấy một đấu một, e rằng quá bất kính với bậc tiền bối như Trương chân nhân.
Mọi người nghó thầm: “Ông nói nghe hay lắm, nhưng chẳng qua chỉ là lấy ba đánh
một. Trương Tam Phong võ công tuy cao, nhưng một cụ già trăm tuổi, tinh lực đã suy,
chưa chắc đã đánh lại được Thiếu Lâm tam đại thần tăng liên thủ, hợp lực”.
Du Liên Châu nói:
- Hôm nay là ngày tiệc thọ bách tuế của gia sư, không lẽ lại cùng khách động thủ
quá chiêu …
Mọi người nghe đến đây, nghó thầm: “Quả nhiên phái Võ Đương không dám ứng
chiến”. Nào ngờ Du Liên Châu nói tiếp:
- Huống chi chính Không Trí đại sư đã có nói, gia sư và ba vò thần tăng vai vế
không hợp, nếu như động thủ, không khỏi mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ. Thế nhưng cao
thủ Thiếu Lâm đã đòi ra đấu, Võ Đương thất đệ tử xin được lãnh giáo võ học tinh diệu
của mười hai cao tăng chùa Thiếu Lâm.
Mọi người nghe nói như thế, đều ầm ỹ vang lên, nghò luận xôn xao. Không Văn,
Không Trí, Không Tính mỗi người mang theo ba đệ tử lên núi, tổng cộng mười hai
nhà sư Thiếu Lâm. Mọi người đều biết Du Đại Nham toàn thân tàn phế, Võ Đương

thất hiệp chỉ còn lục hiệp, lấy sáu người chống với mười hai người, thành ra thế một
chọi hai. Du Liên Châu sắp trận như thế, có thể nói là coi phái Võ Đương cao hơn
phái Thiếu Lâm.
Lời đề nghò của Du Liên Châu xem ra có phần mạo hiểm, tưởng như bò ép nên bất
đắc dó phải tính như thế. Chàng biết rằng tam đại thần tăng của chùa Thiếu Lâm công
lực rất cao, tuổi tác cũng lớn hơn anh em bên mình, tu tập lâu hơn, nếu như một đánh
một, đại sư ca Tống Viễn Kiều có thể ngang tay với một trong ba người, chính mình
thì bò thương mới khỏi, chưa chắc đã đấu lại được một vò thần tăng. Còn một vò nữa,

×