Tải bản đầy đủ (.pdf) (31 trang)

Tài liệu Ỷ thiên đồ long ký - tập 13 ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (130.34 KB, 31 trang )


Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


479
CHƯƠNG 13
BẤT HỐI TRỌNG TỬ DU NGÃ TƯỜNG

Trương Vô Kỵ thấy đó là một người đàn bà, lạ lùng không sao kể xiết, hỏi:
- Bà … bà là ai?
Người đàn bà đó lưng trúng trọng thủ của phái Nga Mi, đau đến mặt mày tái mét,
không nói được. Kỷ Hiểu Phù hỏi:
- Bà là ai? Vì cớ gì mà lại mấy lần đến hại tôi?
Người đàn bà lặng thinh không trả lời. Kỷ Hiểu Phù rút trường kiếm, chỉ vào ngực
bà ta. Trương Vô Kỵ nói:
-
Để cháu đi xem Hồ tiên sinh coi ông ta ra sao.
Y sợ rằng Hồ Thanh Ngưu đã bò độc thủ của người đàn bà này, nghó chắc y thò cũng
cùng phe với Kim Hoa ác bà. Y bèn rảo bước đi qua bên ngoạ thất của Hồ Thanh
Ngưu, đẩy cửa mở toang ra, nghe bình một tiếng, kêu lên:
- Tiên sinh, tiên sinh, ông có sao không?
Y gọi nhưng không nghe tiếng trả lời. Trương Vô Kỵ càng lo, mò trên bàn kiếm
được đồ đánh lửa, đốt một ngọn nến lên, trên giường trống trơn, không thấy Hồ Thanh
Ngưu đâu cả.
Trương Vô Kỵ e sợ sẽ thấy Hồ Thanh Ngưu đã bò mụ đàn bà kia hạ thủ nằm chết,
lúc này nhìn quanh không có ai, lại an tâm, nghó thầm: “Nếu đòch nhân bắt tiên sinh
đi, lúc này chắc chưa bò sát hại”. Đang đònh đuổi theo, bỗng nghe dưới gầm giường có
tiếng thở nặng nề, y cúi xuống soi đèn, thấy Hồ Thanh Ngưu chân tay bò trói chặt,
nhét dưới đó. Trương Vô Kỵ mừng quá, vội lôi ông ta ra, thấy miệng bò nhét một hạt
dẻ lớn, không nói năng gì được.
Trương Vô Kỵ móc hạt dẻ từ trong miệng Hồ Thanh Ngưu ra, tiện tay cởi dây trói


chân tay. Hồ Thanh Ngưu vội hỏi:
- Người đàn bà kia đâu?
Trương Vô Kỵ nói:
- Bà ta bò Kỷ cô cô chế ngự rồi, không chạy được đâu. Tiên sinh, ông không bò
thương chứ?
Hồ Thanh Ngưu nói:
-
Ngươi không cần phải cởi dây trói cho ta vội, mau mau đem bà ta đến gặp ta,
mau mau, chậm một chút e không kòp đâu.
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi lại:
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


480
- Sao thế?
Hồ Thanh Ngưu nói:
- Mau đem bà ta tới đây, ồ không, ngươi mau lấy ba viên Ngưu Hoàng Huyết
Kiệt Đan cho bà ta uống trước, để ở ô kéo thứ ba, mau lên.
Y luôn mồm thôi thúc, thần sắc thật là gấp gáp. Trương Vô Kỵ biết Ngưu Hoàng
Huyết Kiệt Đan là linh dược giải độc, Hồ Thanh Ngưu phối chế bằng không biết bao
nhiêu dược vật trân kỳ, chỉ cần một viên đã đủ hóa giải kòch độc, lúc này nói cho bà
kia uống đến ba viên, không lẽ bà ta bò trúng độc phân lượng nặng lắm sao?
Thế nhưng vẻ mặt Hồ Thanh Ngưu thực lạ lùng, hết sức cấp bách nên không dám
hỏi thêm, vội lấy Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan, chạy ra cái chòi của Kỷ Hiểu Phù nói
với người đàn bà kia:
- Mau uống ngay.
Người đàn bà mắng lại:
-
Cút đi, ai cần lòng tốt của thằng tiểu tặc.
Thì ra bà ta ngửi mùi Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan biết ngay là thuốc giải độc.

Trương Vô Kỵ nói:
- Đây là Hồ tiên sinh cho bà uống đó.
Bà kia nói:
- Cút mau, cút mau.
Bà ta bò Kỷ Hiểu Phù đánh ngã rồi, tiếng nói thật yếu ớt. Trương Vô Kỵ không biết
rõ ý đònh của Hồ Thanh Ngưu, đoán rằng khi con nữ tặc này trói chân tay ông ta đã bò
ông ta dùng một loại ám khí cực độc đả thương, nhưng lại muốn giữ cho y thò sống để
tra hỏi mọi việc, liền bóp mồm bà ta nhét ba viên thuốc vào, nói với Kỷ Hiểu Phù:
- Mình đem mụ này giao lại cho Hồ tiên sinh, để xem ông ta đònh đoạt ra sao.
Kỷ Hiểu Phù liềm điểm huyệt người đàn bà, cùng Trương Vô Kỵ hai bên mỗi người
đỡ một cánh tay, lôi bà ta vào ngọa thất của Hồ Thanh Ngưu. Hồ Thanh Ngưu vẫn
còn nằm lăn quay trên mặt đất, vừa thấy người đàn bà kia vào, vội hỏi ngay:
- Uống thuốc chưa?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Uống rồi.
Hồ Thanh Ngưu nói:
- Tốt lắm, tốt lắm.
Vẻ mặt ông ta tỏ vẻ vui mừng. Trương Vô Kỵ liền cắt dây trói cho Hồ Thanh Ngưu.
Hồ Thanh Ngưu chân tay vừa được tự do, lập tức đến vạch mắt người đàn bà ra
xem, xem huyết sắc bên trong mắt, lại thò tay ra xem mạch, kinh hoảng kêu lên:
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


481
- Bà … bà sao lại bò nội thương thế này? Ai đánh bà đó?
Giọng ông ta vừa kinh hoảng, vừa lo lắng. Người đàn bà bóu môi, hừ một tiếng, nói:
- Thì cứ hỏi tên đồ đệ của ông thì biết.
Hồ Thanh Ngưu quay đầu lại, hỏi Trương Vô Kỵ:
- Có phải ngươi đả thương bà ấy không?
Trương Vô Kỵ đáp:

- Bà ta đang …
Mới nói đến đây, Hồ Thanh Ngưu liền bốp bốp tát y hai cái liền. Hai chưởng đó
thật mạnh mẽ, ngoài liệu đònh của mọi người, Trương Vô Kỵ hoàn toàn không phòng
bò, cũng không né tránh bò ông ta đánh mắt nổ đom đóm, tưởng chừng muốn ngất đi.
Kỷ Hiểu Phù liền vung kiếm ra, quát lên:
- Ngươi làm gì thế?
Hồ Thanh Ngưu không thèm để ý tới món binh khí sáng quắc trước mặt, hỏi người
đàn bà:
- Bà thấy trong ngực thế nào? Bụng có đau không?
Thái độ ông ta thật ân cần, so với cái phong phạm Kiến Tử Bất Cứu bình thời thật
khác xa. Người đàn bà kia vẫn lạnh lùng không thèm để ý. Hồ Thanh Ngưu giải khai
huyệt đạo cho người đàn bà, xoa bóp chân tay, lại lấy ra mấy loại thuốc, cẩn thận đút
vào miệng, sau đó mới bế bà ta đặt lên giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn lên. Hành
động ôn nhu trìu mến đó, nào phải là đối phó với đòch nhân? Trương Vô Kỵ xoa xoa
chỗ sưng vều trên má, càng nhìn càng không hiểu nổi.
Hồ Thanh Ngưu vẻ mặt thương xót, nhìn người đàn bà một hồi, nhỏ nhẹ nói:
- Phen này bà đã trúng độc lại thêm bò thương, nếu như ta có thể trò lành được thì
mình từ nay không tỉ thí nữa nhé?
Người đàn bà cười:
- Bò thương nhẹ có đáng gì. Thế nhưng tôi uống thuốc độc gì, làm sao ông biết
được? Nếu như ông chữa lành cho tôi được, tôi cảm phục ông lắm. Chỉ sợ rằng bản
lãnh của Y Tiên, chưa chắc đã bằng được Độc Tiên đâu?
Nói xong nở một nụ cười, vẻ mặt thât là kiều mò. Trương Vô Kỵ tuy chuyện tình ái
trai gái không hiểu rõ lắm, thế nhưng cũng nhìn thấy hai người quả thực yêu nhau
thắm thiết. Hồ Thanh Ngưu nói:
- Mười năm trước, ta đã từng nói Y Tiên không thể nào sánh kòp Độc Tiên, bà
vẫn không chòu tin. i, thử đâu không thử, lại lấy ngay chính mình ra để tỉ thí. Lần
này tôi chỉ mong Y Tiên thắng được Độc Tiên một chuyến. Nói dại nếu có chuyện gì,
tôi chẳng muốn sống một mình đâu.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính



482
Người đàn bà nhếch mép cười, nói:
- Thế nhưng nếu tôi thử vào người khác, ông lại nhường tôi, làm như tài nghệ
không bằng tôi vậy. Hì hì, lần này tôi hạ độc chính mình, ông không thể không hết
sức ra tay.
Hồ Thanh Ngưu vuốt tóc bà ta, thở dài nói:
- Tôi thật lo hết sức, thôi bà đừng nói nữa, nhắm mắt lại dưỡng thần đi. Nếu bà
ngầm vận khí tự hại mình, như thế tỉ thí không công bình.
Người đàn bà mỉm cười:
- Thắng hay bại phải quang minh lỗi lạc, tôi đâu có phải loại người tệ hại đến
thế.
Nói xong bà ta nhắm mắt lại, trên khóe miệng còn nở một nụ cười. Hai người nói
chuyện với nhau, Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ chỉ trơ trơ không hiểu. Hồ Thanh
Ngưu quay lại, vái Trương Vô Kỵ một cái thật sâu, nói:
-
Tiểu huynh đệ, tôi nhất thời hốt hoảng, đắc tội với cậu, xin tha thứ cho.
Trương Vô Kỵ hậm hực nói:
- Cháu chẳng hiểu gì cả, không biết chuyện này là thế nào.
Hồ Thanh Ngưu giơ tay lên, tự vả vào mình hai cái thật mạnh, nói:
-
Tiểu huynh đệ, cậu có đại ân cứu mạng cho tôi, chỉ vì nhất thời lo lắng cho
chuyết kinh
1
, nên đã mạo phạm.
Trương Vô Kỵ lạ lùng:
- Bà ấy … bà ấy là phu nhân của tiên sinh đấy ư?
Hồ Thanh Ngưu gật đầu đáp:
- Chính thò chuyết kinh. Nếu cậu vẫn còn chưa hả giận, xin cậu cứ tát tôi hai cái

nữa, nếu không tôi xin rập đầu tạ tội với cậu. Cậu cứu mạng tôi thì không nói làm gì,
nhưng cậu cứu mạng cả vợ tôi nữa.
Bình thời ông ta đoan nghiêm trang trọng, Trương Vô Kỵ đối với ông có đôi phần
kính sợ, lúc này thấy ông ta tự đánh mình hai cái, lại thấy thành khẩn tạ tội, đến khi
biết ra người đàn bà đó là vợ ông ta, cơn giận của y tiêu tán hết, nói:
- Khấu đầu tạ tội thì đâu dám nhận, tiên sinh đánh tôi hai cái có sá gì đâu. Có
điều tôi vẫn chưa rõ mọi chuyện.
Hồ Thanh Ngưu mời Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ ngồi xuống, nói:
- Câu chuyện hôm nay đã đến nước này, ta cũng không còn có thể dấu được nữa.
Chuyết kinh họ Vương, khuê danh Nạn Cô, cùng với ta là sư huynh muội đồng môn.
Khi hai chúng ta cùng nhau học nghệ ở sư môn, ngoài võ công, ta chuyên về y đạo,

1
Người vợ vụng về của tôi (tiếng khiêm tốn)
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


483
còn nàng học độc thuật. Nàng nói người ta sở dó học võ, cũng chỉ để giết người, độc
thuật cũng dùng để giết người, võ thuật và độc thuật vì thế tương phụ tương thành.
Chỉ cần tinh thông độc thuật thì võ công cũng mạnh không bờ bến. Còn y đạo dùng để
trò bệnh cứu người, đối với võ thuật lại trái ngược nhau. Ta cũng phục lời nói của
chuyết kinh, kiến thức nàng cao gấp mười ta, có điều ta lại thích chữa bệnh, nên cứ u
mê theo con đường của mình. Cũng vì ta ngoan cố làm tàng, không chòu nghe lời
khuyên nhủ nên phụ cái mỹ ý của nàng.
Sở học tuy bất đồng, tình cảm vẫm tốt đẹp, sư phụ tác thành cho hai người, kết
thành vợ chồng, về sau dần dần cũng có chút danh trên giang hồ. Có người gọi ta là Y
Tiên, còn gọi chuyết kinh là Độc Tiên. Cách sử dụng chất độc của nàng thần diệu vô
cùng, không những trên đời không ai sánh kòp mà lại còn thanh xuất ư lam, hơn xa cả
sư phụ ta nữa. Hạ độc mà được chữ Tiên thì quả là siêu phàm, không ai bì được. Thế

nhưng ta không suy nghó sâu xa, có mấy lần nàng dùng thuốc loại chậm phát tác hạ
độc người ta, kẻ trúng độc đến ta cầu xin chữa bệnh, ta lại hồ đồ chữa khỏi. Lúc đó ta
lấy làm đắc chí lắm, có biết đâu rằng như thế là một hành vi bất trung bất nghóa đối
với ái thê, thực là bội bạc, có thể gọi là thuộc loại “lòng lang dạ thú” cũng không có
gì quá đáng.
Kẻ bò thương dưới tay của Độc Tiên, Y Tiên lại đem chữa khỏi, không khỏi làm
phạm cái bản ý của người vợ yêu q, cũng chẳng phải Y Tiên tài nghệ cao hơn Độc
Tiên hay sao?
Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ hai người nghe rồi thầm lắc đầu, trong lòng không
khỏi bất mãn. Lại nghe Hồ Thanh Ngưu nói tiếp:
- Nàng đối với ta trước nay ôn nhu hòa thuận, nghóa nặng tình sâu, trong tất cả
đàn bà ở thế gian này, không thể nào kiếm ra một người thứ hai như thế. Thế nhưng
cái thái độ sính cường hiếu thắng đối với ái thê, lại hết lần này qua lần khác. Nội
nhân
2
chỉ có là người bằng đất, mới có thể trơ trơ ra được. Về sau ta biết mình quá sai
lầm mới lập trọng thệ, phàm người nào nàng ra tay hạ độc, ta quyết không bao giờ ra
tay chữa bệnh. Ngày này tháng khác, cái tên Kiến Tử Bất Cứu mới truyền ra ngoài.
Chuyết kinh thấy ta biết lỗi, xem ra có cơ sửa đổi tính tình, nên mới làm hòa với ta.
Thế nhưng chỉ được vài năm, ta lại gặp một bệnh án trúng độc cực kỳ cổ quái. Ta vừa
thấy biết ngay trừ chuyết kinh ra, không ai có thể hạ độc như thế cho nên quyết tâm
không chữa. Thế nhưng người đó bệnh tình thật là lạ lùng, ta nhòn được vài ngày, sau
cùng mất hết sức tự chế, ra tay trò cho y lành.

2
người giữ việc trong nhà, thời xưa để chỉ người vợ
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


484

Chuyết kinh không hề cãi ta nửa lời, chỉ nói: “Được rồi, Điệp Cốc Y Tiên Hồ
Thanh Ngưu quả nhiên y đạo thông thần, thế nhưng Độc Tiên Vương Nạn Cô này
nhất đònh không phục, hai người tỉ thí lần nữa, để xem Y Tiên chữa bệnh giỏi, hay
Độc Tiên độc thuật ghê gớm hơn?”
Ta hết lời xin lỗi, nhưng nàng nhất đònh không chòu đấu dòu. Thì ra kỳ này nàng hạ
độc, không phải vì có thù oán với ai, chỉ vì mới nghiên cứu tìm ra một loại kỳ diệu,
không thuốc nào chữa nổi. Nàng mới đem thuốc đó thí nghiệm vào một người, đâu
ngờ ta nhất thời làm phách, không biết đầu đuôi gì cả, chữa khỏi cho người kia. Ta đối
với ái thê không một chút nương tình, còn gọi là người sao được?
Trong mấy năm sau đó, nàng càng cố công nghiên cứu độc thuật, kiếm người hạ
độc cho ta chữa. Hai người không ngừng tỉ thí tài năng. Một phần cũng vì nàng độc
thuật thần diệu, còn y thuật của ta cũng có lúc cùng, một phần ta không muốn để nàng
bực tức, cho nên có mấy người chữa không khỏi, đành chòu bó tay. Thế nhưng chuyết
kinh lại càng phẫn nộ, bảo rằng ta coi nàng chẳng ra gì, cố ý nhường nhòn, không
cùng nàng toàn lực tỉ thí, đùng đùng đi khỏi Hồ Điệp Cốc ta khuyên nhủ cách nào
cũng không quay trở lại.
Sau đó ta tuy không dám khinh thò vọng động, nhưng trò bệnh là cái ý thích trời
sinh, đam mê đó không cách nào bỏ được, mỗi khi gặp kỳ bệnh quái độc, là phải ra
tay chữa. Có biết đâu là những người ta chữa khỏi kia, có người do chính chuyết kinh
phục độc, nhưng vì nàng ra tay hết sức xảo diệu không để lộ hình tích nên ta tra xét
không ra, lại hồ đồ chữa cho bằng hết. Làm như thế, không khỏi tổn thương tình vợ
chồng. i, ta Hồ Thanh Ngưu nên đổi tên thành Hồ Xuẩn Ngưu mới phải. Người như
Nạn Cô mà phải chòu hạ mình lấy ta, không biết ta đã tu bao nhiêu kiếp mà có phúc
dường ấy, ta lại không lo hầu hạ nàng, thương yêu nàng, cứ để cho nàng phải giận
lẫy, đến nỗi nàng phải bỏ nhà ra đi, lang thang nơi chân trời góc biển, chòu biết bao
khổ sở phong sương. Huống chi trên chốn giang hồ, nhân tâm hiểm trá, bọn độc ác
thật là đông, nàng yếu đuối một mình, làm sao ta yên tâm cho được?
Y nói tới đây, lòng sám hối thành khẩn hiện ra trên nét mặt. Kỷ Hiểu Phù liếc mắt
nhìn Vương Nạn Cô nằm trên giường, nghó thầm: “Vò Hồ phu nhân này tên là Độc
Tiên, trên đời này còn ai dám hạ độc bà ta nữa? Bà ta không hại người, cũng đã là

may lắm rồi, ai cũng phải tạ trời tạ đất, chứ ai dám đến hại bà ta? Hồ tiên sinh sợ vợ
như sợ cọp, khiến cho ai cũng phải nực cười”.
Hồ Thanh Ngưu nói:
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


485
- Vì thế ta lập trọng thệ, nếu không phải người trong Minh giáo thì ta không trò
để khỏi vô ý làm hỏng kiệt tác của Nạn Cô. Nên biết vợ chồng ta là người của Minh
giáo, huynh đệ tỉ muội trong bản giáo, Nạn Cô không đời nào hạ độc cả.
Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ hai người nhìn nhau, nghó thầm: “Thì ra nếu không
phải người trong Minh giáo ông ta không chữa chính là vì thế”. Hồ Thanh Ngưu lại
nói tiếp:
- Bảy năm trước, có một đôi vợ chồng già trúng kòch độc, đến Hồ Điệp Cốc nhờ
chữa, họ là Kim Hoa bà bà và Ngân Diệp tiên sinh, chủ nhân Linh Xà đảo ngoài
Đông Hải. Hai vợ chồng đó đến Hồ Điệp Cốc lễ số thật là chu đáo, nhưng Kim Hoa
bà bà không biết vô tình hay cố ý để lộ một chút võ công, ta nhìn thấy, không khỏi sợ
run. Ta tuy không dám thẳng thắn cự tuyệt không chữa, nhưng hai người cũng biết, ta
đã quay đầu không còn đi theo con đường mê đắm cũ, hối cải tội lỗi rồi, đâu có dám
tái phạm. Thành ra sau khi bắt mạch cho hai người đó xong, chỉ nói: “Cứ theo mạch
lý của hai vò, lão đảo chủ và lão phu nhân tuy tuổi đã cao, mạch vẫn không khác gì
người còn trẻ cả, chắc là vì nội lực trác tuyệt mà ra. Người già mà mạch như còn trẻ,
vãn sinh đây là lần đầu mới thấy qua”. Kim Hoa bà bà nói: “Tiên sinh cao minh
lắm”. Ta nói: “Hai vò trúng độc không giống nhau. Lão đảo chủ không thuốc gì chữa
được, nhưng cũng còn sống thêm vài năm; còn lão phu nhân trúng độc không nhiều,
có thể dùng nội lực bản thân tự hóa giải”.
Ta hỏi đến người đã hạ độc thì biết là một người Mông Cổ thủ hạ của một đầu đà
câm điếc người Tây Vực, không can hệ gì đến chuyết kinh, nhưng ta đã nói trước trừ
đệ tử trong Minh giáo ra, ta không trò cho người ngoài, nên không thể vì hai vợ chồng
đó mà phá lệ. Kim Hoa bà bà hứa sẽ báo đáp thật trọng hậu, chỉ xin cứu mạng cho lão

đảo chủ thôi. Thế nhưng ta nghó tình vợ chồng, nên đành tụ thủ không chữa. Hai ông
bà đó cũng không dùng võ lực bức bách, chỉ lặng lẽ bỏ đi. Kim Hoa bà bà lúc ra khỏi
có nói một câu: “Ha ha, Minh giáo, Minh giáo, thì ra cũng chỉ lại Minh giáo”. Ta biết
rằng vì không chòu chữa bệnh, giải độc cho người đã kết biết bao nhiêu là ân oán, tạo
ra bao nhiêu kẻ thù. Thế nhưng tình vợ chồng sâu nặng, không thể vì người ngoài mà
làm thương tổn cái tình kháng lệ
3
, hai người nghó có phải không?
Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ lặng yên không nói, trong bụng hai người thấy chủ
trương Kiến Tử Bất Cứu không có gì là phải lắm. Hồ Thanh Ngưu lại nói tiếp:
- Gần đây chuyết kinh ở bên ngoài nghe tin, Ngân Diệp tiên sinh bò chất độc phát
tác đã chết, Kim Hoa bà bà đi tìm ta để rửa hận. Chuyện đó không phải chuyện
thường, vợ chồng tình nặng nên nàng vội quay về cùng ta tính toán chuyện chống trả.

3
tình vợ chồng (nói một cách văn vẻ)
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


486
Nàng thấy trong nhà có thêm một người lạ nên đêm đó trước hết bỏ thuốc mê cho Vô
Kỵ.
Trương Vô Kỵ bấy giờ mới vỡ lẽ: “Hôm đó ta ngủ tới quá trưa hôm sau mới dậy,
thì ra trúng phải mê dược của Hồ phu nhân, vậy mà mình tưởng là sinh bệnh. Vò Độc
Tiên này hạ thủ không ai hay biết, quả thực lợi hại vô cùng”.
Hồ Thanh Ngưu nói tiếp:
- Ta thấy chuyết kinh đột nhiên trở về, trong lòng vui mừng lắm. Nàng bảo ta giả
vờ bò bệnh đậu mùa không gặp người ngoài, hai người chỉ ở trong phòng, cùng suy
nghó phương cách đối phó với Kim Hoa bà bà. Vò tiền bối này bản lãnh quá cao, có
muốn chạy cũng không thể nào chạy được. Mấy ngày sau, Tiết Công Viễn, Giản Tiệp

và Kỷ cô nương tất cả mười lăm người lục tục kéo đến.
Ta vừa nghe tình hình bò thương của mỗi người biết là Kim Hoa bà bà có ý muốn
thử ta cho biết, xem ta có thực sự giữ lời, ngoại trừ đệ tử Minh giáo, sẽ không chữa
cho bất cứ ai ngoại giáo chăng. Mười lăm người là mười lăm kỳ thương quái bệnh, họ
Hồ này lại say mê nghề thuốc như tính mạng, chỉ cần thấy một trong những quái
thương này, đã không thể nào nhòn nổi mà không ra tay chữa thử xem sao, huống chi
là cả mười lăm người? Thế nhưng ta đã rõ tâm ý của Kim Hoa bà bà, chỉ cần ta chữa
khỏi cho một người, bà ta sẽ báo cừu trên người ta những hình phạt tàn ác gấp trăm
lần như thế, thành thử dù ngứa chân ngứa tay muốn chữa nhưng đành phải làm lơ. Cho
đến khi Vô Kỵ đến hỏi cách chữa trò, ta mới nói ra. Nhưng ta cũng nói rõ rằng Vô Kỵ
là đệ tử của phái Võ Đương, cùng Hồ Thanh Ngưu này không can hệ gì cả.
Nạn Cô thấy Vô Kỵ theo đúng cách ta chỉ điểm, chữa bệnh thấy linh nghiệm, trong
lòng lại phát cáu, tối tối lại lén bỏ thuốc độc vào thuốc men, thực phẩm, tiếp tục việc
đua tài cùng với ta. Hơn nữa, nàng cũng có lòng muốn bảo vệ cho ta, vì nếu Vô Kỵ
chữa khỏi mười lăm người này, Kim Hoa bà bà sẽ thể nào cũng đổ tội lên đầu Hồ
Thanh Ngưu này. Mười lăm người ai ai cũng là võ lâm hảo thủ, nếu nàng đến bên hạ
độc lẽ nào họ chẳng phát giác? Thì ra nàng đánh thuốc mê cả bọn trước, sau đó mới
tùy từng trường hợp mà thí dụng các loại độc dược khác nhau. Thủ đoạn cao minh đó
trước đây chưa ai bằng mà cả sau này e cũng chẳng ai theo kòp.
Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ hai người nhìn nhau, bấy giờ mới hiểu tại sao
Trương Vô Kỵ đi đến cái chòi của Kỷ Hiểu Phù phải lay nàng mấy lần mới tỉnh dậy.
Hồ Thanh Ngưu nói tiếp:
- Trong mấy ngày liền, bệnh của Kỷ cô nương thuyên giảm thật nhanh, xem ra
thuốc độc Nạn Cô sử dụng không hiệu nghiệm. Nàng để ý tra xét, mới hay là Vô Kỵ
phát giác ra được bí mật nên đònh hạ độc luôn cả Vô Kỵ nữa. i, người đời nói núi
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


487
sông dễ đổi, bản tính khó thay. Ta Hồ Thanh Ngưu đối với ái thê quả thực hết lòng

hết dạ vốn dó nhất quyết thõng tay không nhúng vào nhưng đêm hôm qua Vô Kỵ lại
khuyên ta xuất du để tránh đại họa, lòng ta bỗng cảm động nên mới ra một cái toa
thuốc, nói gồm các vò Đương Qui, Sinh Đòa, Viễn Chí, Phòng Phong, Độc Hoạt, vì lúc
đó Nạn Cô đang ở bên cạnh, không tiện nói rõ ra.
Thế nhưng Nạn Cô thông minh tuyệt đính, lại biết dược tính, nghe cái toa thuốc đó
không bình thường, chỉ suy nghó là biết ngay mưu tính của ta. Nàng bèn trói ta lại, tự
mình lấy ra mấy loại thuốc kòch độc uống, nói:
- Sư ca, hai đứa mình người vợ chồng hơn hai chục năm qua, biển cạn núi mòn
tình không thay đổi. Thế nhưng sư ca vẫn coi độc thuật của tiểu muội không ra gì, dù
em dùng loại gì, anh cũng cứu được cả. Lần này chính em uống mấy loại kòch độc,
nếu anh cứu sống được em, thì em mới thực là phục anh.
Ta sợ hãi hết cả hồn vía, luôn mồm chòu thua, hết lời năn nỉ, nàng bèn nhét vào
mồm ta một quả hồ đào khiến ta không nói được nữa. Chuyện về sau thế nào, các
người đã biết rồi.
Nói xong ông ta liên tiếp lắc đầu. Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ cùng ngỡ ngàng,
không khỏi vừa tức cười vừa bực mình, hai vợ chồng này thật là cổ quái, trên đời ít ai
như thế. Hồ Thanh Ngưu đối với vợ yêu quá hóa sợ, cũng chẳng hề gì, Vương Nạn Cô
nhất đònh phải hơn chồng cho bằng được, đến mức không sợ cả hạ độc chính mình. Hồ
Thanh Ngưu lại nói:
- Các người nghó mà xem, ta còn cách nào bây giờ đây? Kỳ này nếu như ta trò
cho nàng khỏi được, như thế có khác gì chứng minh bản lãnh của ta hơn nàng, đời
nàng rồi sẽ uất ức không vui. Còn nếu không trò được, ắt nàng sẽ nhất mệnh tây qui
rồi. i, chỉ mong Kim Hoa bà bà sớm đến đây, đánh ta một gậy chết đi cho rồi, để
Nạn Cô khỏi phải phiền não. Huống chi mấy năm nay bản lãnh hạ độc của nàng đại
tiến, ta đến bây giờ cũng không biết nàng đã dùng những loại độc dược gì, làm sao
giải cứu, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trương Vô Kỵ nói:
- Tiên sinh y thuật thông thần, không lẽ sư mẫu
4
dùng những loại độc dược gì

cũng chẩn đoán không ra ư?
Hồ Thanh Ngưu nói:
- Sư mẫu ngươi mấy năm nay sử độc xuất thần nhập hóa, lần này ta không cách
gì có thể chữa khỏi cho nàng được cả. Ta đoán rằng có lẽ nàng uống những loại như

4
tiếng Trung Hoa, tiên sinh vừa để gọi một người học thức đáng kính, vừa để gọi ông thầy dạy chữ mình. Vô Kỵ hiện
nay coi như là học trò của Hồ Thanh Ngưu nên gọi Vương Nạn Cô là sư mẫu.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


488
tam trùng tam thảo, nhưng sáu loại chất độc đó phối hợp thế nào, ta vẫn không hiểu
được.
Một mặt nói, một mặt ông ta giơ ngón tay trỏ bàn tay phải ra viết một cái toa thuốc
trên bàn, rồi xua tay nói:
- Thôi hai người ra đi, nếu như Nạn Cô chết đi, ta cũng không sống một mình cho
đành.
Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ cùng đáp:
- Vậy xin tiên sinh bảo trọng và cố gắng khuyên sư mẫu.
Hồ Thanh Ngưu hỏi:
- Khuyên bà ấy cái gì bây giờ? Mọi chuyện đều do ta cả, thật đáng chết.
Nói đến đây thanh âm trở nên nghẹn ngào. Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ liền ra
ngoài. Hồ Thanh Ngưu xoay tay lại điểm các huyệt đạo ở lưng và ở ngang hông bà
vợ, nói:
-
Sư muội, chồng em không đủ tài, không thể nào trò được chất độc tam trùng tam
thảo, chỉ còn cách theo nhau đi xuống đòa phủ, thành vợ chồng nơi suối vàng.
Nói xong ông móc trong bọc của Vương Nạn Cô, lấy ra mấy bọc thuốc bột, quả
nhiên không ngoài dự tính, là ba loại độc trùng và ba loại độc thảo phơi khô tán ra

chế thành. Vương Nạn Cô không thể cử động, nhưng miệng vẫn còn nói được, kêu
lên:
- Sư ca, chàng không thể uống thuốc độc được đâu.
Hồ Thanh Ngưu không thèm để ý tới, đổ luôn gói thuốc ngũ sắc lóng lánh đó vào
mồm, dùng nước bọt uống luôn xuống ruột. Vương Nạn Cô hãi hùng thất sắc, lắp bắp:
- Sao anh uống nhiều thế? Bấy nhiêu thuốc độc, đến ba người cũng chết.
Hồ Thanh Ngưu cười buồn, ngồi xuống cái ghế trên đầu giường Vương Nạn Cô, chỉ
trong giây lát đã thấy trong bụng như có trăm ngàn con dao đâm chém. Y biết là
Đoạn Trường Thảo phát tác đầu tiên, qua một lát nữa, năm loại độc tính của năm độc
vật kế tiếp có hiệu lực theo. Vương Nạn Cô cuống qt:
- Sư ca, sáu loại độc vật của em có cách giải đó.
Hồ Thanh Ngưu đau đến toàn thân run rẩy, hai hàm răng đánh vào nhau lách cách,
lắc đầu:
- Ta … ta không tin … ta … ta chỉ muốn chết thôi.
Vương Nạn Cô kêu lên:
- Mau mau uống Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan và Ngọc Long Tô Hợp Tán, sau
đó châm cứu để lấy chất độc ra.
Hồ Thanh Ngưu nói:
Ỷ Thiên Đồ Long Ký -Tác giả : Kim Dung Dòch giả : Nguyễn Duy Chính


489
- Làm thế có ích gì đâu?
Vương Nạn Cô vội nói:
- Em uống thuốc độc phân lượng rất ít, anh uống nhiều quá, mau mau cứu chữa
kẻo không kòp mất.
Hồ Thanh Ngưu nói:
- Anh toàn tâm toàn ý yêu thương em, nhưng em lại cứ muốn cùng anh tranh
cường đấu thắng, anh thấy sống trên đời này cũng chẳng có ý vò gì, thà chết sướng
hơn, kẻo lại … ối chao ôi … chao ôi …

Mấy tiếng rên rỉ đó không phải giả nữa mà lúc này nọc độc của rắn hổ và nhện đã
tấn công vào tim phổi, Hồ Thanh Ngưu thần trí từ từ hôn mê, sau cùng bất tỉnh nhân
sự. Vương Nạn Cô lớn tiếng khóc lóc:
- Sư ca, sư ca, cũng đều tại em cả, anh đừng chết … em sẽ không bao giờ còn tỉ
thí với anh nữa.
Hai vợ chồng mấy chục năm nay lúc nào cũng tranh giành hơn thua, nhưng thực ra
tình sâu nghóa nặng. Vương Nạn Cô chính mình không sợ chết, lúc trượng phu uống
thuốc độc tự tử, thì lại kinh hoảng đau thương, nhưng huyệt đạo bò điểm, không có
cách nào ra tay cứu được.
Trương Vô Kỵ nghe tiếng Vương Nạn Cô kêu khóc, chạy vào trong phòng, hỏi dồn:
- Sư mẫu, làm cách nào cứu sư phụ bây giờ đây?
Vương Nạn Cô thấy y chạy vào, thật đúng là gặp được cứu tinh, vội nói:
- Mau mau cho ông ấy uống Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan và Ngọc Long Tô Hợp
Tán, dùng kim châm các huyệt Dũng Tuyền, Cưu Vó …
Ngay lúc đó, từ ngoài cổng đột nhiên truyền vào mấy tiếng ho, trong đêm tối nghe
rõ mồn một. Kỷ Hiểu Phù chạy vụt vào phòng, mặt trắng bệnh, nói lắp bắp:
- Kim Hoa bà bà … Kim Hoa …
Hai chữ bà bà chưa nói dứt, cánh cửa không có gió mà tự động mở ra, mộït bà già
lưng còng dắt một cô gái tuổi chừng mười hai mười ba, đã ở trong nhà từ lúc nào,
chính là Kim Hoa bà bà.
Kim Hoa bà bà thấy Hồ Thanh Ngưu hai tay ôm bụng, mặt đem sạm, hơi thở yếu
ớt, sắp chết đến nơi, không khỏi kinh ngạc, hỏi:
- Y làm sao thế?
Người ngoài chưa kòp trả lời, Hồ Thanh Ngưu bỗng duỗi chân một cái, chết rồi.
Vương Nạn Cô khóc òa lên:
- Sao anh phải tự làm khổ mình đến thế, uống thuốc độc chết mất rồi.

×