Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Mau cua nang

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (68.4 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Màu của nắng</b>



- “Mẹ ơi! Mặt Trời có từ đâu?”
- “Có khi mẹ sinh ra con, con à!”


Con nít thường hỏi những câu hỏi ngơ nghê, thường nói lên những điều ngơ nghê,
nhưng đơi khi, người lớn với vài chỗ vấp váp trên đường đời, lại nghĩ những điều đó
theo một hướng khác hẳn, gồ ghề, quanh co hơn.


Như nắng chẳng hạn, đối với lũ trẻ, nắng đơn giản là nóng, là chói chang, là nhễ
nhại mồ hơi. Cịn với những người đã và đang trưởng thành, đã và đang trải nghiệm
nhiều điều trong cuộc sống quanh co, vòng vèo, nắng là cái gì đó khác lắm, nhiều khi
nhẹ nhàng, bình n, nhiều khi nắng hóa thành bụi cay cay trong mắt người.


Nắng bình yên trong buổi trưa hè oi ả, với xanh rì cây lá trong vườn, nắng khẽ lọt
qua tán lá, vương vãi trên nền đất, nhảy múa theo chiều gió nhẹ, nhảy múa theo
tiếng hị vọng lại ngồi xa. Nắng còn vương trên vai áo mẹ chai sần vì đơi quang
gánh, năm ba trái cóc, năm ba bánh tét bánh chưng để đong đủ gạo, gánh con qua
mười mấy năm đèn sách, để con đi xa hơn mẹ, để con che cho mẹ khỏi cơn nắng
khi đã về chiều nhân kiếp.


Nắng nhẹ như tiếng cười của bọn học trò chơi đùa trên sân. Nhảy dây, dí bắt, những
trị tay trắng tay đen một thời làm ra khóc cười thưở thiếu thời. Nắng xuyên qua
hàng phượng vĩ, xuyên qua ô cửa sổ, rọi lên cái bàn học, rồi nằm dài lên trang giấy
thơm phức. Nắng đọng lại trên hành lang những buổi chiều về, khi có có một người
vẫn lặng lẽ chờ, để được dắt xe về chung, để được
thấy ai đó nói, ai đó cười, nụ cười lung linh màu
nắng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

cảm nhận những giọt nắng đang chảy tràn trên lòng bàn tay, nhưng khi mở ra, mọi
thứ trống trơn. Khơng thể níu giữ nắng cũng như khơng thể níu kéo những tình cảm


khơng thuộc về mình. Nhưng ta lại có thể cảm nhận được nắng, bằng hơi ấm; có thể
thấy nắng, khi nắng soi lên vạn vật; có thể biến hóa tia nắng mỏng manh thành vạn tỉ
màu sắc giản đơn. Lúc đó, ta mới nhận ra rằng, trong giản đơn có vơ ngần những
điều khác, và tất cả những điều khác ấy hòa trộn vào lại cho ta một thứ giản đơn.
Có những thứ giản đơn cứ ở đó, cứ trơi qua trong chiều mà ta thường vơ tâm, khơng
nghĩ tới, khơng nhận thấy chúng đóng góp chút ít gì đó trong cuộc sống của mình: là
tiếng cười nói của những người thân, là ồn ã, tấp nập phiên chợ xế chiều, là bình
n ngắm con sơng trơi mang theo những nhánh lục bình lững lờ trơi về chân trời xa
miết, là những chiều buông nắng, thấy bóng nắng khuất dần, nhường lại cho phố thị
những ánh điện muôn màu.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×