Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

SO DOHanh phuc mot tang gia

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (45.8 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>HẠNH PHÚC MỘT TANG GIA</b>
<i>Trich “Số đỏ”- Vũ Trọng Phung</i>
<b>NGHỆ THUẬT TRAØO PHÚNG TRONG</b>
<b>“HẠNH PHÚC CỦA MỘT TANG GIA”</b>


<b>DAØN Ý:</b>
<b>I/ MỞ BAØI</b>


Số đỏ là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Vũ Trọng Phụng, ra đời
năm 1936. Tác phẩm đựơc coi là kiệt tác bất hủ trong văn chương đương thời. Với
nghệ thuật trào phúng đặc sắc, Vũ Trọng Phụng đã đả kích cực kì cay độc cái xã
hội trưởng giả tư sản thành thị đang chạy theo lối sống âu hóa văn minh rởm, hết
sức đồi bại và lố lăng. Chương 15 với nhan đề “<i>Hạnh phúc của một tang gia” đã</i>
đem đến cho người đọc bao thú vị như được khám phá một màn kịch trong bộ “Tấn
<i>trò đơi” của xã hội thực dân phong kiến.</i>


<b>II/ THÂN BÀI</b>


<i><b>1/ Nhan đề trào phúng</b></i>


Theo truyền thống của dân tộc và đặc điểm tâm li của con người tổitng gia
đình có một người chết đi là một tổn thất, một mất mát khơng có gì có thể bù đắp
được. Đó chính là sự kiện buồn nhất của gia đình, con cháu, thân tộc. Chiều sâu
của sự xót thước chính là chiều sâu của phẩm chất ngưịi. Nhưng ở đây “tang gia”
không đau buồn, trái lại là “hạnh phúc” đối với mọi người. Vũ Trọng Phụng đã tạo
nên mâu thuẫn ngay ở trong nhan đề tác phẩm. Cụ cố tổ chết đã trở thành sự kiện
lớn, niềm hạnh phúc tràn ngập đối con cháu


<i><b>2/ Chân dung trào phúng</b></i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<i><b>+ Vợ chồng Văn Minh, cháu nội của cụ có tổ. Oâng nội chết, đứa cháu nàt nhăm</b></i>


nhăm nghĩ đến chuyện chia gia tài, thích thú ra mặt vì cái chúc thư kia đã đi vào
thời kì thực hành chứ khơng cịn là lý thuyết viển vơng nữa. Hơn nữa đây cũng
chính là cơ hội để cho Văn Minh lăng xê, qauảng cáo cho mốt áo tang ấp ủ lâu
ngày còn Tây hơn cả Tây nữa.


<i><b>+ Cậu Tú Tân thì mở cờ trong bụng, được dịp trổ tài bấm máy lách tách “mấy cái</b></i>
<i>máy ảnh mà đã lâu rồi cậu không được dùng tới”. Lúc đưa tang, cậu lăng xăng</i>
chạy lên chạy xuống, cậu dàn cảnh, cậu đạo diễn lúc hạ huyệt bắt bẻ từng người
cách “chống gậy”, “gục đầu”, “cong lưng”. Y luộm thuộm trong một cái áo thụng
trắng như một tên hề.


<i><b>+ Cô Tuyết đám tang chính là cơ hội để trình diễn bộ y phục “Ngây thơ” để cho</b></i>
thiên hạ biết được mình chưa đánh mắt hết cả chữ Trinh. Trên mặt Tuyết vẻ buồn
lãng mạn, rất hợp với mốt một nhà có đám tang.


=> Những con người trong gia đình cụ Cố Hồng được miêu tả qua những chi tiết
sắc nét, tương phản giữa bên ngoài và nội tâm bên trong=>Châm biếm sâu sắc.
<i><b>3/ Hình ảnh đám tang</b></i>


+ Đám tang được nhà văn miêu tả bằng bút pháp châm biếm sâu cay. Một đám ma
to tát “một đám ma gương mẫu” chẳng qua là một đám rước kiệu, có kiệu bát
cống, lợn quay đi lọng, có lốc bốc xoảng và kèn bu dích. Có vịng hoa và 300 câu
đối, vài ba trăm người đi đưa. Đúng là một đám ma tạp theo cả lối Tây, Tàu, Ta.
Bởi thế nên bầy con cháu thì hạnh phúc, còn người chết nằm trong quan tài cũng
phải mỉm cười sung sướng nếu không gật gù cái đầu.


<i><b>+ Những người đi đưa đám: Có bao nhiêu đám khách quý phái và sang trọng đến</b></i>
đưa ma cụ cố Tổ, có trai thanh gái lịch là bạn của Tuyết và bà Phó Đoan….Họ đến
đưa ma để “cười tình với nhau, bình phẩm nhau, chê bai nhau, hẹn hị nhau…”. Vũ
Trọng Phụng đã tinh tế chộp được những câu mà những ngời đi đưa đám nói với


nhau: “Con bé nhà ai mà kháu thế. Ừ, ừ cái thắng ấy bạc tình bỏ mẹ!...Gớm cái
<i>ngực, đầm quá đi mất!...”. Những quan khách, bạn của cố Hồng thì ngực đeo đầy</i>
những huân chương, huy chương: Bắc đẩu bội tinh, cao miên bội tinh,…nhưng ai
nấy đều “xúc động” khi nhìn thấy làn da trắng của tuyết thập thò sau làn áo mỏng.
Giữa lúc đam ma đang đi thì Xn Tóc Đỏ xuất hiện đã đưa đến 6 chiếc xe, với sư
chùa Bà Banh, với sư cụ Tăng Phú, hai vòng hoa lớn…đã làm cho cụ bà sung
sướng: “y giá khơng có món ấy thì là thiếu chưa được to, may mà ông Xuân đã
<i>nghĩ hộ tơi”. Xn Tóc Đỏ xuất hiện, ơng Phán mọc sừng vốn đã “nhờ đơi sừng</i>
hươu vơ hình” mà được bố vợ chia cho thêm vài nghìn đồng bạc. Trong lúc khóc
thật to: Hưt, Hứt, Hứt để báo hiếu vẫn không quên dúi vào tay Xuân một tờ bạc
năm đồng gấp tư.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

là một xã họi bịp bợm, chó đểu. Một sự đồi bại được khốc áo đạo đức, được tô
son trát phấn.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×