Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Soi day chuyen

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (61.13 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b> </b>

<b>Sợi dây chuyền </b>



<b> Truyện ngắn Hoàng Minh Đức</b>


Ai cũng nói Nhung với Nh giống nhau nh hai giọt nớc. Nói giống là
giống ngoại hình, cịn cuộc sống của hai đứa thật khác xa nhau.


Nhung khơng có bố, Nhung mang họ mẹ. Đã ba năm nay mẹ Nhung bị
hở van tim phải nằm trong bệnh viện. Cuộc sống khổ cực trăm bề. Bà ngoại
nói: “<i><b>ơng trời ăn ở khơng cân. Kẻ ăn khơng hết kẻ lần không ra"</b></i>. Cuộc
đời may nhờ rủi chịu. Cũng là con ngời, sao ngời này quá cực, ngời kia lại
s-ớng thế. Cái Nh cùng lớp sáng sáng đợc mẹ đèo xe máy đến trờng, vào quán
bng tô bún bị nóng hổi cịn phụng phịu. Nhiều khi Nhung nhìn thấy Nh sao
mà đáng ghét. Nhung mang niềm u uẩn trong lòng, đi qua quán Nhung cố
chạy thật nhanh để thoát khỏi mùi thơm xào nấu.


Chủ nhật Nhung đạp xe đến bệnh viện thăm mẹ. Đờng xa đến hai chục
cây số nhng nó chẳng có tiền để đi xe ơm. Mẹ yếu q. Mẹ nằm xỗ xợi trên
giờng. Một dì ngồi với mẹ có mái tóc dài đen mợt, có lẽ bạn của mẹ thời sinh
viên. Dì ở trong thành phố. Mẹ nói với dì hơm nay “ngời ấy” đến. Trơng thấy
Nhung, mẹ lảng sang chuyện khác. Thời sinh viên mẹ cũng lắm bạn bè. Mẹ
kén chọn mãi. Bà ngoại nói con gái mà có má hồng nhan là bạc phận. Thơi
chuyện ngời lớn nói chi.


Hồi học tiểu học Nhung chẳng dám chơi với Nh. Ngời ta lại nói “thấy
ngời sang bắt quàng làm họ”. Nhà nó có ơ tơ con. Cứ đến ngày chủ nhật là cả
nhà nó chở nhau đi nhà hàng, mua sắm. Lên cấp hai, Nhung khơng cịn xa
lánh nhng cũng chẳng mấy khi trò chuyện cùng Nh. Mấy bữa nay Nh thờng
hay hỏi thăm tình hình sức khoẻ mẹ. Nh hỏi Nhung có thiếu thốn lắm khơng.
Hình nh lớn lên tình bạn rộng mở, con ngời cũng biết quan tâm nhau hơn. Dù
chỉ là một câu hỏi thăm của bạn bè Nhung cũng cảm thấy ấm lòng, vợi đi


những nỗi đau. Thầy cô vẫn thờng dạy bọn Nhung nh thế. Nhung khơng cịn
mặc cảm về cuộc sống nghèo hèn. Cái nghèo đâu có tội.


Mấy hôm không hiểu sao cái Nh đến lớp với vẻ mặt buồn buồn. Mấy đứa
nói bố mẹ bạn cãi nhau. Cuộc sống của hai ngời không hạnh phúc. Mẹ của
Nh rủa bố Nh đào mỏ. Họ bới ra đủ thứ chuyện ngày xa. Bố Nh lấy mẹ Nh
chỉ vì ơng ngoại. Bố Nh lên thay ông làm giám đốc khi ông ngoại về hu. Bố
Nh đem tiền bạc cho cô bồ cũ.


Hôm thứ bảy trong “ba mơi phút lớp đẹp trờng xinh”, Nh cứ quanh quẩn
bên Nhung. Các bạn vào lớp, hai đứa vẫn cố hót cho xong đống rác. Nh đa rổ
cho Nhung rồi chạy ù vào trớc. Quái lạ! Trên búi cỏ có sợi dây chuyền vàng.
Học sinh cả trờng này có ai đeo dây chuyền đến lớp đâu. Lạ thật! Sợi dây
chuyền có trái tim lồng hai chữ H-P. Ơi! Có dây chuyền này sẽ có thêm tiền
mổ tim cho mẹ. Mẹ đang cần tiền. Trống ngực đập thình thình, Nhung liếc
nhanh về phía hố nhảy. Thời gian này môn thể dục cha lớp nào học nhảy.
Tồn trờng đang tập đội hình đội ngũ. Nhung lao vút đến vùi trong cát.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

chuyền mà mẹ đã trả lại cho ngời ta cách đây mời bốn năm về trớc, khi nghe
tin ngời ấy...” - Giọng mẹ nghèn nghẹn: “ Mẹ có đủ tiền rồi. Một học sinh cũ
ở nớc ngoài đã gửi về giúp mẹ. Có sợi dây chuyền này có khi tim mẹ cịn đau
hơn”. Bây giờ Nhung đã biết “ngời ấy” của mẹ là ai rồi. Quan trọng hơn,
Nhung còn biết thêm về một tấm lịng, mặc cho có những việc làm sai trái
của ngời lớn trong quá khứ.




</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×