Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Tải Top 4 bài suy nghĩ của em về nhân vật anh thanh niên trong văn bản Lặng lẽ Sa Pa - HoaTieu.vn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.01 KB, 5 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>1. Suy nghĩ của em về nhân vật anh thanh niên trong văn bản Lặng lẽ Sa Pa</b>


Nguyễn Thành Long (1925-1991) là một trong những cây bút văn xuôi nổi tiếng từ giai đoạn
văn học Việt Nam hiện đại. Chuyến đi Lào Cai mùa hè năm 1970 đã giúp nhà văn cho ra đời
một tác phẩm ấn tượng “Lặng lẽ Sa Pa” in trong tập “Giữa trong xanh”. Tác phẩm đã tơn lên
nét đẹp vốn có của thiên nhiên Sa Pa, và đặc biệt là làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn của những
con người đang lặng lẽ làm việc cống hiến cho đất nước, trong đó có nhân vật anh thanh niên.
Tâm hồn anh thanh niên trẻ trước tiên đẹp ở tấm lòng yêu đời, yêu nghề, ở tinh thần trách
nhiệm cao với công việc vất vả nhiều gian khổ của mình. Trong lời giới thiệu với ông hoạ sỹ
và cô gái từ miền xuôi lên, bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian”. Đã mấy năm
nay, anh “sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh
lẽo”, khơng có một bóng người. Cơng việc hàng ngày của anh là “đo gió, đo mưa, đo chấn
động mặt đất” rồi ghi chép lại, gọi báo về trung tâm qua máy bộ đàm. Anh rất u cơng việc
của mình dù nhiều đêm anh phải đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt “đối chọi với gió tuyết
và lặng im đáng sợ”.


Thế nhưng, trong anh thanh niên bao giờ cũng là một nét lạc quan đáng nể phục. Anh quan
niệm:“khi ta làm việc ta với công việc là đơi, sao gọi là một mình được?”, “Cơng việc của
cháu gian khổ thế đấy,chứ cất nó đi,cháu buồn đến chết mất”. Sống một mình, anh coi cơng
việc là lẽ sống, và cũng là một người bạn giống như sách vậy. “Lúc nào tơi cũng có người để
trị chuyện. Nghĩa là có sách ấy mà”, anh khơng hề đơn độc mà ngược lại, anh ln duy trì
được sự lạc quan trong đời sống thường ngày. Nhờ sự lạc quan ấy mà dù có vất vả, anh vẫn
hồn thành cơng việc của mình rất xuất sắc. Anh có cơng lớn khi phát hiện đám mây khô
giúp quân ta lập chiến công trên cầu Hàm Rồng. Anh cảm thấy hạnh phúc vì mình làm tốt
cơng việc chứ khơng hề mong đợi được vinh danh. Sự hy sinh thầm lặng cùng tinh thần trách
nhiệm của anh thanh niên thật xứng đáng được nể phục.


Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn, công việc vất vả nhưng người thanh niên ấy vẫn ham mê
công việc, biết sắp xếp lo toan cho cuộc sống riêng ngăn nắp, ổn định. Anh khéo léo, sạch sẽ
và có trách nhiệm với chính cuộc sống của bản thân. Anh ni gà, trồng hoa, đọc sách, thỉnh
thoảng anh trò chuyện cùng bác lái xe và các hành khách cho vơi bớt nỗi nhớ nhà. Khác với


nhiều người sẽ cảm thấy cô đơn, anh thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “ thèm người ”, lòng
hiếu khách đến nồng nhiệt và dành sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo. Ngay từ
những phút gặp gỡ ban đầu, sự nhiệt tình cùng lịng mến khách của anh đã gây được thiện
cảm đối với người hoạ sỹ già và cô kỹ sư trẻ. Anh vui vì được đón khách, được nói chuyện,
niềm vui ấy mãnh liệt đến mức nét mặt, cử chỉ của anh đều toát ra vẻ vui mừng niềm nở. Anh
rất tự nhiên kể về công việc, đồng nghiệp và cuộc sống của mình nơi Sa Pa lặng lẽ. Lần gặp
đầu tiên, anh hái một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái lần đầu quen biết. Bó hoa cho
cơ gái, nước chè cho ơng hoạ sỹ già, làn trứng ăn đường cho hai bác cháu…tuy nhỏ nhưng đó
là tấm lịng chân thành của anh. Tất cả khơng chỉ chứng tỏ đó là người con trai tâm lý tốt
bụng mà còn là kỷ niệm của một tấm lịng chân thành tận tình đáng q.


Trong cơng việc đã có những đóng góp quan trọng cho đất nước nhưng người thanh niên hiếu
khách và sôi nổi ấy lại luôn hết mực khiêm tốn. Anh cảm thấy đóng góp của mình chỉ là bình
thường, nhỏ bé so với bao người khác. Bởi thế anh ngượng ngùng khi ông hoạ sỹ già muốn
phác thảo chân dung mình vào cuốn sổ tay. Anh thấy mình chưa xứng đáng và hào hứng giới
thiệu cho ông hoạ sỹ những người khác đáng vẽ hơn mình: đó là “ơng kỹ sư ở vườn rau vượt
qua bao vất vả để tạo ra củ su hào ngon hơn, to hơn; đó là “người cán bộ nghiên cứu sét, 11
năm không xa cơ quan lấy một ngày”. Dù cịn trẻ tuổi, anh thanh niên vẫn rất nặng tình nặng
nghĩa với mảnh đất và con người Sa Pa nơi đây và đồng thời thấm thía sự hy sinh thầm lặng
của nhưng con người ngày đêm cống hiến cho đất nước như anh.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Qua truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa”, nhà văn dường như muốn nhắn nhủ các thế hệ, những con
người Việt Nam đừng bao giờ quên những con người đã và đang âm thầm phấn đấu, hy sinh
và cống hiến cho đất nước. Ông cũng đã làm nổi bật lên được nét đẹp phẩm chất đáng quý
của họ thông qua nhân vật anh thanh niên: lạc quan, trách nhiệm, khiêm tốn và cần mẫn nhiệt
tình. Thật đáng để chúng ta trân trọng, ngưỡng mộ và noi theo.


<b>2. Suy nghĩ của em về nhân vật anh thanh niên</b>


Nhắc đến Sa Pa, ta nghĩ ngay đến một khu du lịch nghỉ mát lớn của cả nước. Và vì thế, nhắc


đến Sa Pa là nhắc đến sự nghỉ ngơi, hưởng thụ. Nhưng với “Lặng lẽ Sa Pa”, Nguyễn Thành
Long đã cho ta biết đến một Sa Pa hoàn toàn ngược lại: Sa Pa với những con người đang miệt
mài lao động ngày đêm cống hiến cho đất nước. Nhân vật anh thanh niên trong tác phẩm là
một người tiêu biểu trong số đó. Anh đã để lại trong lịng người đọc một niềm yêu mến và
cảm phục sâu sắc.


Không yêu mến, cảm phục sao được một con người cởi mở, thân thiện, ngăn nắp... và đặc
biệt là say mê, u q và có trách nhiệm với cơng việc của mình như thế!


Mở đầu tác phẩm, anh hiện lên qua câu chuyện của bác lái xe với người họa sĩ già và cơ kĩ sư
trẻ. Đó là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, một mình làm cơng tác khí tượng kiêm vật lí địa
cầu trên đỉnh Yên Sơn cao hơn hai ngàn mét. Nhưng trước hết, điều gây ấn tượng mạnh cho
độc giả là chuyện "thèm người" của anh chàng "cô độc nhất thế gian" kia. Không phải anh ta
"sợ người" mà lên làm việc ở đây, trái lại, anh ta từng chặt cây ngáng đường ngăn xe dừng lại
để được gặp người "nhìn trơng và nói chuyện một lát".


Lên đỉnh Yên Sơn, người họa sĩ và cô kĩ sư được gặp một con người "tầm vóc nhỏ bé, nét
mặt rạng rỡ". Anh ta sống trong "một căn nhà ba gian, sạch sẽ, với bàn ghế, sổ sách, biểu đồ,
thống kê, máy bộ đàm. Cuộc đời riêng của anh thanh niên thu gọn lại một góc trái gian với
chiếc giường con, một chiếc bàn học, một giá sách". Sự cô độc không làm anh trở nên cộc
cằn, cẩu thả. Trái lại, nó càng làm nổi bật những đức tính hiếm có ở chàng trai trẻ này. Một
cuộc sống giản dị, ngăn nắp của một người yêu đời, say mê cơng việc và khơng có vẻ gì của
sự buồn chán. Anh nồng nhiệt chào đón những người khách bất ngờ của mình; cởi mở giới
thiệu về cơng việc, ngợi ca những người bạn cũng đang say mê miệt mài với cơng việc ở Sa
Pa. Lịng u người của anh đã được thể hiện phần nào ở những chi tiết trước đó: đào củ tam
thất biếu vợ bác lái xe, “thèm người” đến mức hạ cây ngang đường để xe dừng lại mà nói
chuyện với mọi người dăm ba phút... nhưng những người khách mới vẫn không khỏi xúc
động về những gì anh mang tới cho họ. Khi hai người khách trở về, ngồi những quả trứng
“của nhà có được” anh cịn tặng họ cả những bơng hoa rực rỡ. Hố ra anh cũng vô cùng
mộng mơ và lãng mạn!



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

những háo hức và mơ mộng ngẫu nhiên". Và người đọc, chắc hẳn cũng có những cảm nhận
như thế về nhân vật đặc biệt này.


Cùng với những người kĩ sư trồng rau, nhà khoa học nghiên cứu sét,... anh thanh niên đã trở
thành biểu tượng cho những con người đang hăng say lao động cống hiến sức mình cho Tổ
quốc. Ra đời năm 1970, giữa lúc miền Bắc đang hăng say sản xuất để chi viện cho miền Nam
đánh Mĩ, nhân vật anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sa Pa” đã thực sự trở thành biểu tượng cho
những anh hùng lao động đồng thời động viên, cổ vũ tinh thần lao động, sản xuất của nhân
dân miền Bắc.


Nhân vật anh thanh niên trong truyện ngắn của Nguyễn Thành Long đã để lại trong lịng
người đọc những tình cảm thật tốt đẹp. Hình ảnh của anh đã và đang động viên thế hệ trẻ
hôm nay tiếp tục noi gương để đi theo bước chân dũng cảm, cao đẹp của cha anh ngày trước.
<b>3. Suy nghĩ của em về nhân vật anh thanh niên </b>


Gấp lại truyện ngắn “Lặng lẽ Sa pa ” của Nguyễn Thành Long lòng ta cứ xao xuyến vấn
vương trước vẻ đẹp của những con người, trước những tình cảm chân thành, nồng hậu trong
một cuộc sống đầy tin yêu. Dù được miêu tả ít hay nhiều nhân vật nào của “Lặng lẽ Sa pa”
cũng hiện lên với nét cao q đáng khâm phục. Trong đó anh thanh niên làm cơng tác khí
tượng kiêm vật lý địa cầu đã để lại cho chúng ta nhiều ấn tượng khó phai mờ.


Trước tiên anh thanh niên này đẹp ở tấm lòng yêu đời, yêu nghề, ở tinh thần trách nhiệm cao
với cơng việc lắm gian khổ của mình. Trong lời giới thiệu với ông hoạ sỹ già và cô gái, bác
lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian”. Đã mấy năm nay anh “sống một mình trên
đỉnh Yên Sơn cao 2600m bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”. Công việc hàng ngày
của anh là “đo gió, đo mưa, đo chấn động mặt đất”rồi ghi chép, gọi vào máy bộ đàm báo về
trung tâm. Nhiều đêm anh phải “đối chọi với gió tuyết và lặng im đáng sợ”. Vậy mà anh rất
yêu công việc của mình. Anh quan niệm: “khi ta làm việc ta với cơng việc là đơi, sao gọi là
một mình được? ”Anh hiểu rõ: “Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu


buồn đến chết mất”. Sống một mình nhưng anh khơng đơn độc bởi “lúc nào tơi cũng có
người để trị chuyện. Nghĩa là có sách ấy mà ”. Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn nhưng
người thanh niên ấy vẫn ham mê công việc, biết sắp xếp lo toan cuộc sống riêng ngăn nắp, ổn
định. Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách, thỉnh thoảng anh xuống đường tìm gặp bác lại xe
cùng hành khách để trò chuyện cho vơi bớt nỗi nhớ nhà.


Sống trong hồn cảnh như thế sẽ có người dần thu mình lại trong nỗi cô đơn. Nhưng anh
thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “thèm người ”, lòng hiếu khách đến nồng nhiệt và sự quan
tâm đến người khác một cách chu đáo. Ngay từ những phút gặp gỡ ban đầu, lịng mến khách,
nhiệt tình của anh đã gây được thiện cảm tự nhiên đối với người hoạ sỹ già và cơ kỹ sư trẻ.
Niềm vui được đón khách dào dạt trong anh, toát lên qua nét mặt, cử chỉ:anh biếu bác lái xe
củ tam thất, mừng quýnh đón quyển sách bác mua hộ, hồ hởi đón mọi người lên thăm “nhà”,
hồn nhiên kể về công việc, đồng nghiệp và cuộc sống của mình nơi Sa pa lặng lẽ. Khó người
đọc nào có thể quên, việc làm đầu tiên của anh khi có khách lên thăm nơi ở của mình là: hái
một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái lần đầu quen biết.Bó hoa cho cơ gái, nước chè
cho ông hoạ sỹ già, làn trứng ăn đường cho hai bác cháu… Tất cả không chỉ chứng tỏ đó là
người con trai tâm lý mà cịn là kỷ niệm của một tấm lịng sốt sắng, tận tình đáng quí.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Bằng một cốt truyện khá nhẹ nhàng, những chi tiết chân thực tinh tế ,ngôn ngữ đối thoại sinh
động Nguyễn Thành Long đã kể lại một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thú vị nơi Sa pa lặng lẽ.Chưa
đầy 30 phút tiếp xúc với anh thanh niên, khiến người hoạ sỹ già thêm suy ngẫm về vẻ đẹp
cuộc đời mà mình khơng bao giờ thể hiện hết được và cịn làm cơ kỹ sư trẻ lịng bao cảm mến
bâng khuâng …


Với truyện ngắn này, phải chăng nhà văn muốn khẳng định: Cuộc sống của chúng ta được
làm nên từ bao phấn đấu, hy sinh lớn lao và thầm lặng? Những con người cần mẫn, nhiệt
thành như anh thanh niên ấy, khiến cuộc sống này thật đáng trân trọng, thật đáng tin yêu.
<b>4. Suy nghĩ về nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa</b>


Lặng lẽ Sa Pa là một truyện ngắn trong trẻo, nhẹ nhàng, giàu chất thơ và ý nghĩa của nhà văn


Nguyễn Thành Long sáng tác năm 1970. Truyện ngắn đã truyền tải được một ý nghĩa rất hay
về hình ảnh đẹp của những con người lao động thông qua việc xây dựng được những nhân
vật đẹp như: Ơng họa sĩ, cơ kĩ sư, anh lái xe…Đặc biệt nhất đó là nhân vật anh thanh niên.
Anh thanh niên trẻ là cán bộ khí tượng trên đỉnh Yên Sơn. Anh là “người cô độc nhất thế
gian”, một mình làm việc trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m, quanh năm suốt tháng bốn bề mây
phủ cây phong, lạnh rét. Anh cô độc đến thèm người và luôn nhớ người, bởi anh sinh ra có
gia đình, cha mẹ, quê hương, làm sao không thèm, không nhớ? Nỗi nhớ khiến anh phải chặt
cây chắn đường để được gặp người. Anh đã làm quen được với bác lái xe từ đó. Lần này qua
bác lái xe, anh lại được làm quen với ông họa sĩ già, cô kĩ sư trẻ, niềm vui ấy càng tiếp thêm
cho anh tình yêu cuộc sống hơn bao giờ hết.


Công việc mỗi ngày của anh là: “Đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất”
nhằm dự vào việc báo trước thời tiết hàng ngày phục vụ sản xuất và chiến đấu. Cơng việc tuy
khơng khó nhưng địi hỏi phải tỉ mỉ, chính xác và có tinh thần trách nhiệm cao. Qua những
lời tâm sự của anh về công việc ta đã phần nào hình dung được sự khó khăn, nguy hiểm của
công việc. Chẳng những phải dậy đúng giờ “ốp” – vốn vẫn rất thất thường – mà phải đối mặt
với những khắc nghiệt của thời tiết của thiên nhiên: gió, bão, tuyết, hoang thú,… Và đáng sợ
hơn nữa là sự cô độc. Cùng với áp lực công việc, những điều đó có thể giết chết một con
người bằng bệnh trầm cảm, tự kỉ nhưng anh thanh niên đã chiến thắng tất cả để giữ được một
trái tim ấm áp, một tinh thần lạc quan, u đời.


Cơng việc thì vơ cùng gian khổ là vậy, phải làm việc ở nơi thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh
thần nhưng anh luôn coi cơng việc là niềm vui của mình, tự giác trong cơng việc. Anh triết lí
về cơng việc của mình: “khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?”
và “ nếu khơng có nó thì cháu buồn đến chết mất”. Được làm việc có ích đối với anh thế là
niềm vui. Anh chưa bao giờ lơ là công việc, anh luôn đề ra cho mình những nhiệm vụ cơng
tác và ln cố gắng vượt mọi thử thách khó khăn để đạt được kết quả tốt nhất. Hơn nữa công
việc của anh gắn liền với cơng việc của bao anh em đồng chí khác ở những điểm cao hơn
hoặc thấp hơn, chính vì vậy anh ý thức được tinh thần trách nhiệm của mình đối với công
việc. Người hoạ sĩ đã thấy bối rối khi bất ngờ được chiêm ngưỡng một chân dung đẹp đẽ đến


thế: “bắt gặp một con người như anh là một cơ hội hãn hữu cho sáng tác, nhưng hoàn thành
sáng tác cịn là một chăng đường dài”. Cịn cơ kĩ sư, với cô cuộc sống của người thanh niên là
“cuộc sống một mình dũng cảm tuyệt đẹp”, anh mang lại cho cơ “bó hoa của những háo hức
và mơ mộng ngẫu nhiên”. Và người đọc, chắc hẳn cũng có những cảm nhận như thế về nhân
vật đặc biệt này.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

trăm bốn mươi hai mét mới một mình hơn cháu…Hay là bác vẽ đồng chí nghiên cứu khoa
học ở cơ quan cháu…”


</div>

<!--links-->

×