Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

phan tich bai ben we

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (36.97 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>“Quê hương mỗi người chỉ một</b>
<b>Như là chỉ một mẹ thôi</b>
<b>Quê hương nếu ai không nhớ</b>
<b>Sẽ không lớn nổi thành người”</b>


(trích Quê hương- Đỗ Trung Quân).
Quê hương vốn rất gần gũi, bình dị nhưng cũng rất đổi thiêng liêng trong tình cảm mỗi người
Việt Nam. Mn ngàn tình cảm của con người sẽ hội tụ trong tình yêu quê hương đất nước. Bởi
thế, quê hương đã trở thành đề tài muôn thuở trong thơ ca Việt Nam. Truyện ngắn “Bến quê”
của Nguyễn Minh Châu là tác phẩm tiêu biểu đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lịng đọc
giả. Truyện là tình quê của Nhĩ – nhân vật chính của truyện, một tình yêu quê hương, đất nước
vẻ mới lạ trong văn học Việt Nam.


“Bến quê” là tình cảm mà Nguyễn Minh Châu đã gởi gắm qua nhân vật Nhĩ, tình yêu. Nhĩ - một
người từng đi đến khắp nơi tận cùng của Trái đất nhưng đến cuối đời, căn bệnh hiểm nghèo
buột chân anh vào chiếc giường bệnh, khơng thể nhúc nhích được. Trong hồn cảnh đặc biệt
này, anh mới nhận ra những nét gần gũi, bình dị của quê hương mình.


Vào buổi sáng đầu thu, nằm trên giường bệnh cảnh vật thiên nhiên hiện ra trước mắt anh đẹp
biết bao. Nhĩ đưa mắt nhìn từ gần ra xa, từ thấp lên cao qua ô cửa sổ nhà mình. Mấy bơng hoa
bằng lăng như đậm hơn. Thấp thống phía xa là con sơng Hồng với những tia nắng chiếu xuống,
nước sơng có màu vàng thau đẹp lạ thường. Mọi thứ tưởng chừng rất đỗi quen thuộc lại trở nên
hết sức lạ lẫm trong mắt Nhĩ- Cảnh vật đẹp quá làm Nhĩ cứ ngắm hoài một cách say mê. Bỗng
Nhĩ thấy “vòm trời như cao hơn”, “dịng sơng như rộng ra’. Cảnh vật vẫn hiện hữu bao lâu nay
như thế đấy chứ? Đó chỉ là cái nhìn của một con người có dự cảm sắp phải đi xa, đến một nơi rất
xa, xa lắm…. Phải chăng Nhĩ đã nhận ra bằng trực giác của mình một điều: mình khơng cịn sống
được bao lâu nữa? Dự đoán của Nhĩ như thực hơn, rõ hơn sau những câu hỏi anh đã hỏi Liên- vợ
mình: “Hơm nay đã là ngày thứ mấy rồi nhỉ?”. Hình như Liên đã hiểu những gì Nhĩ đang nghĩ nên
chị khơng trả lời. Không phải ngẫu nhiên mà những bông hoa bằng lăng trong mắt Nhĩ trở nên
đậm sắc hơn, tiếng đất lở ở bãi bồi bên kia sông lại vang đến tại Nhĩ hay Nhĩ hỏi Liên nhưng câu
như thế nó dự báo về qng đời cịn lại của Nhĩ một cách thật kín đáo, thầm lặng. Những hình


ảnh mang tính biểu tượng được Nguyễn Minh Châu sử dụng khá thành công.


Một con người luôn đi đến những nơi xa lạ như Nhĩ mà lại bị bó chân trên giường bệnh thì khơng
đau khổ nào bằng. Nhưng chính những ngày này Nhĩ mới được sống bởi lẽ anh đã nhìn rõ được
hình ảnh của quê hương. Đó là những bơng hoa bằng lăng, là con sơng, là bãi bồi, là vòm trời
quê hương… Lần đầu tiên Nhĩ thấy Liên mặc áo vá. Người vợ mà mà bấy lâu nay anh chưa quan
tâm hết mực nay hiện ra trước mắt anh hình ảnh, một dáng dấp tần tảo, chịu đựng, giàu đức hy
sinh. Mọi sinh hoạt của Nhĩ đều nhờ vào sự chăm sóc của Liên. Đến lúc này anh mới thấy thương
và yêu vợ mình hơn bao giờ hết. Dù bao năm tháng đã qua đi nhưng nét đẹp của Liên không hề
thay đổi cũng như quê hương vậy, vẫn chan chứa nghĩa tình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

cách sống tốt hơn, sống đẹp hơn.


Mong ước cuối cùng của Nhĩ không thể thực hiện được. Anh nhìn ra ngồi cửa sổ một cách xa
xăm, đầy mê say. Anh mãi mê hướng mắt theo cánh buồm. Hành động cuối cùng của Nhĩ: “đu
mình ra ngoài cửa sổ, đưa bàn tay ra ngoài vẫy vẫy như đang ra hiệu cho một ai đó” có vẻ kỳ
quặc. Nhưng có thể Nhĩ đang nơn nóng thúc giục con trai mình hãy nhanh chóng để lỡ chuyến
đị; hay đó là một sự đánh thức con người hãy sống khẩn trương, sống có ích, đừng sống vơ bổ
và tránh xa những cái “vịng vèo”, “chùng chình” trong cuộc đời. Nhưng rồi con đị cũng cập bến
và Nhĩ cũng ra đi trong nổi niềm tiếc nuối, ân hận.


“Bến quê”- nơi neo đậu cuối cùng của mỗi con người. Nhĩ đã mãi mãi vào cõi vĩnh hằng nhưng
trong anh cịn chứa bao tiếc nuối. Hồn cảnh đặc biệt đã đánh thức Nhĩ để anh nhận ra được
những giá trị gần gũi, bình dị của quê hương, để anh thêm yêu quê hương mình. Con người ta ai
cũng thế, bao lần vấp ngã trên đường đời nhưng chủ yếu là họ có vực dậy mà đi tiếp không.
Nhân vật Nhĩ trong truyện đã theo duổi những ước mơ xa vời nơi chân trời tươi đẹp nhưng anh
lại đánh mất hình ảnh của quê hương, của người thân. Đến lúc Nhĩ nhận ra mọi sự việc thì đã
quá muộn màng. Cuộc sống đối với Nhã chỉ tồn là vơ vị chỉ khi cuối đời thì phần người chang
chứa thi vị trong anh mới thực sự rõ nét. Dù mãi mãi lìa xa quê hương nhưng anh được nằm
dưới khoảng đất yêu thương của quê mình, được đất mẹ che chở đến ngàn thu, đây cũng là một


niềm hạnh phúc.


Truyện ngắn “Bến quê” khép lại để cho người đọc cảm thấy ngậm ngùi cho cuộc đời một con
người. Nhưng bài học triết lý sâu xa của truyện còn âm ỉ mãi. Trong cuộc sống có bao lần ta mắc
phải cái “vịng vèo”, “chùng chình” của đường đời, hãy sống sao cho thật có ích, phải biết trân
trọng những giá trị gần gũi, bình dị của quê hương bởi lẽ dù cho ta có đi đến nơi nào thì q
hương vẫn là điểm dừng chân cuối cùng của cuộc đời mỗi con người. Tình yêu quê hương sẽ là
nguồn sinh lực thúc đẩy mỗi chúng ta hướng tới những ước mơ, khát vọng đích thực trong
hương thơm lộng gió của cuộc đời.


</div>

<!--links-->
phan tich bai bep lua
  • 4
  • 1
  • 11
  • Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

    Tải bản đầy đủ ngay
    ×