Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Net but tri an

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (80.48 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Kính thưa các đồng chí


Kính thưa các bậc phụ huynh, cùng các cháu đạt học sinh giỏi năm học
2011- 2012.


Hôm nay tôi thay mặt cho các bậc phụ huynh, các cháu HS giỏi cảm ơn
ban lãnh đạo PX đã tổ chức cho các cháu đi tham quan du lịch hè. Sự quan
tâm của ban lãnh đạo PX là động lực giúp các cháu cố gắng học tập tốt, tu
dưỡng đạo đức tốt để trở thành con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Để
sau này đóng góp công sức xây dựng đất mỏ giàu đẹp.


Trong năm học vừa qua trường tơi có tổ chức cuộc thi: Nét bút tri ân với đề
bài: “ Em hãy viết về những người mà em yêu thương nhất.” Một HS đã viết
về tình cảm của em dành cho cha mình đang làm CN khai thác ở Cơng ty
than Vàng Danh. Đây có lẽ cũng là tình cảm mà các cháu HS muốn gửi đến
cha mẹ mình với lịng biết ơn vơ hạn mà các em chưa có điều kiện để nói ra,
nên hơm nay tơi thay mặt các cháu nói lên lịng biết ơn của các cháu (những
người con) gửi đến các anh (những người cha thân yêu của chúng) tình cảm
chân thành nhất qua bức thư:


<i><b>Gửi bố thân yêu của con!</b></i>


Chưa bao giờ những cảm xúc về bố trong con lại dào dạt và mãnh liệt như
lúc này. Không phải chỉ bây giờ con mới yêu bố, mới thương bố, mà những
cảm xúc ấy đã tồn tại trong con từ khi con biết suy nghĩ rồi bố ạ. Nhưng có
lẽ con thiếu đi một chút lãng mạn để những cảm xúc ấy trào dâng, thiếu đi
một chút hồn nhiên để nói rằng: Con yêu bố!


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

nên bố hãy tin rằng: Con luôn yêu bố bằng cả trái tim lặng lẽ này của con.
Con muốn nói hết lời u thương thầm kín ấy, muốn nói hết những tình cảm
mà con đã dành cho bố bao lâu nay. Và con cũng muốn hét lên một lần thật


to rằng: Con yêu bố nhiều lắm.


Cả cuộc đời bố đã hy sinh vì chúng con, vì gia đình nhỏ bé này. Ngồi mẹ
ra thì có lẽ khơng ai hiểu được những cực khổ mà bố đã chịu đựng được
bằng con đâu bố ạ. Bà từng kể với con về tuổi thơ đầy vất vả của bố: năm
tuôỉ bố đã phải đi làm con nuôi cho nhà người ta để kiếm miếng cơm, manh
áo. Mười tuôỉ, bố đã biết đi thồ lúa, gặt thuê. Lên mười bốn thì mọi việc
nặng nhọc bố đều có thể làm từ: gánh phân, cấy lúa, gặt lúa đến gánh đất
thuê cho người ta rồi đập lúa, xay thóc bố đều thơng thạo cả. Nhà có đơng
người nên bố càng phải cố gắng, chăm chỉ hơn để kiếm đủ cái ăn, cái mặc.
Vậy mà trong nhà bố là người duy nhất chỉ học đến lớp 7. Tại nhà quá nghèo
hay bố muốn nhường cái chữ, cái vở lại cho các bác các cô vậy bố? Năm
mười bảy tuổi, bố đã phải rời que hương, làng xóm để một mình đi lập
nghiệp ở nơi đất khách, quê người đầy xa lạ. Ngày bố đi, bà có cho bố một
túi gạo, nhưng bố không lấy, bố muốn để lại cho các em. Những ngày sau đó
bố đã ăn gì để sống, để bước tiếp ra đi giúp nhà ta thốt khỏi cái đói, cái
nghèo chỉ với hai bàn tay trắng vậy bố? Lần đó, bố có đói lắm không?
Bố lên đường, chọn vùng đất mỏ Vàng Danh làm chốn dừng chân. Chưa
đầy mười tám tuổi bố đã bắt đầu vào hầm lò, biết được những độc hại của
nghề mỏ và cũng biết được những nguy hiểm mà bố luôn phải đối mặt với
từng phút, từng giờ. Bố kể: ngày ấy bố còn bé lắm, đến mức phải nhặt thêm
<i>những cục đá nặng cho vào trong người để đủ số cân tiêu chuẩn khi đi kiểm </i>
<i>tra sức khoẻ trước khi được nhận vào làm việc. </i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

bố biết cịn cả gia đình đang ngóng chờ vào đồng lương ít ỏi của mình. Bố
<i><b>cứ làm, cứ vác, cứ đào, cứ quần quật như thế. Đến bây giờ đã gần ba mươi </b></i>
năm rồi, gần một nửa đời người rồi đấy bố ạ, sao bố vẫn chưa nghỉ? Chưa
dừng lại?


Ai cũng biết nghề mỏ nguy hiểm, vất vả, vậy mà bố chưa một lần than


vãn, kêu ca mà còn rất tham việc, tiếc việc. Bố làm cả ngày nghỉ, có khi suốt
24 tiếng đồng hồ, từ ca này sang ca khác. Người ta vẫn cho bố là gàn dở.
Những lúc ấy bố chỉ cười xuề rồi bỏ qua. Nụ cười ấy hiền lành như chính
con người bố vậy. Bố từng dạy con: Hãy cố gắng làm việc có ích khi còn đủ
<i>sức. Nhưng bố ơi! Bố phải nghỉ đi chứ. Nhìn bố vất vả thế, con, mẹ và em </i>
đau xót lắm bố biết khơng? Con khơng cần ăn ngon mà chỉ cần ăn no, con
<i><b>cũng không cần mặc đẹp chỉ đủ ấm, miễn sao bố không phải vất vả thế, </b></i>
<i><b>không phải cực khổ thế, miễn sao bố luôn mạnh khỏe bên chúng con.</b></i>
Con biết bố rất yêu con, rất yêu gia đình này. Bố luôn chiều chuộng chúng
con. Những lúc con hư, bố chỉ nhìn con rồi lặng lẽ bỏ đi. Con biết những lúc
ấy bố buồn lắm, bố thất vọng về con lắm. Sự im lặng ấy chính là cái tát đau
nhất dành cho con để con luôn ghi nhớ và cố gắng khơng bao giờ làm bố
buồn lịng nữa. Bỗng có một ngày con nhận ra, bàn tay bố đã khơng cịn cảm
giác nữa bởi những vết chai sạn. Bố cũng khơng phân biệt được mùi nữa vì
bệnh viêm xoang. Mọi thứ gần như sụp đổ với con. Con ân hận lắm vì con
đã khơng quan tâm, gần gũi với bố. Mọi người đều khuyên bố đi khám
nhưng bố không chịu. Bố là thế! Luôn chăm chỉ, hiền lành và hi sinh vì
người khác.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

lòng lắm. Nhưng con biết mong ước lớn nhất của bố là thấy chúng con lớn
khôn trưởng thành. Con sẽ khơng cịn được ơm ấp nữa, bởi con còn phải
thực hiện mong ước ấy của bố, bố nhỉ!


Chiều nay con thấy bố ngồi lặng đi sau nhà, cảm giác bình yên với con
bỗng tràn về. Con muốn chạy tới, ôm cổ bố nhưng chỉ dám nhìn bố từ xa. Và
con cũng nhận ra: Bố đã khơng cịn trẻ nữa. Bố cần nghỉ ngơi sau một nửa
<i>cuộc đời vất vả.</i>


Bố ơi! Bố hãy yên tâm nhé. Con của bố mai đây sẽ lớn khôn sẽ thay bố
chăm lo cho ngôi nhà này. Hạnh phúc lớn nhât của con là thấy bố khoẻ


mạnh, vui vẻ. Con sẽ làm tất cả vì bố như bố đã làm cho chúng con được ấm
no, hạnh phúc.


Đêm lạnh dần…


Gió lùa từng cơn thật khẽ như muốn mang đi đến mọi nơi những cảm xúc
trong lòng con: Cảm ơn bố đã cho con cuộc đời! Con sẽ học thật giỏi để
không phụ lòng mong mỏi của bố! Con yêu bố nhiều lắm.


Khi đọc xong bức thư này tôi như càng hiểu thêm những nổi vất vả mà
các anh đã làm cho gia đình mà nhiều lúc tơi cũng vơ tình khơng nhận ra.
Chúng tơi sẽ nuôi dạy con ngoan, học giỏi hơn nữa để các anh yên tâm công
tác và luôn là chỗ dựa cho người thân trong gia đình.


Một lần nữa xin cảm ơn các đồng chí trong ban lãnh đạo PX.


Cảm ơn các bậc phụ huynh và các cháu đã nghe những lời chia sẻ của tơi.
Chúc các đồng chí, các bậc phụ huynh và các cháu ngon miệng.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×