Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.65 MB, 8 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1></div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>
<b>La Quán Trung (1330-1400?) tên là Bản, tên chữ là Quán Trung, lại có </b>
<b>biệt hiệu là "Hồ Hải tản nhân" là người Thái Nguyên.Ông sinh vào cuối </b>
<b>đời Nguyên, mất vào đầu đời Minh, ước chừng vào khoảng năm 1300 </b>
<b>đến năm 1400 giữa thời thống trị của nhà Nguyên Thuận Đế (Thỏa Hoàn </b>
<b>Thiếp Mộc Nhĩ) và Minh Thái Tổ (Chu Nguyên Chương). </b>
<b>La Quán Trung xuất thân từ một gia đình q tộc. Tuổi thanh niên ơng </b>
<b>ni chí phị vua giúp nước; song lúc đó, triều đình nhà Ngun đang </b>
<b>suy tàn, ơng bỏ đi phiêu lãng nên có biệt hiệu là </b><i><b>Hồ Hải tản nhân</b></i><b>. Ông </b>
<b>là một trong những người "có chí mưu đồ sự nghiệp bá vương". La </b>
<b>Quán Trung tương truyền từng tham gia cuộc khởi nghĩa chống nhà </b>
<b>Nguyên của Trương Sĩ Thành. Sau khi Trương Sĩ Thành thất bại, Minh </b>
<b>Thái Tổ Chu Nguyên Chương lên ngôi, thống nhất Trung Hoa, ông lui về </b>
<b>quy ẩn, sưu tầm và biên soạn tiểu thuyết dã sử.</b>
<b>Ơng rất có tài văn chương, rất giỏi về từ khúc, câu đối, lại viết cả các loại </b>
<b>kịch, nhưng nổi tiếng nhất là về tiểu thuyết. Ông là tác giả của cuốn tiểu </b>
<b>thuyết </b><i><b>Tam Quốc Diễn Nghĩa</b></i><b> và cịn có thuyết cho rằng: La Quán Trung </b>
<b>cũng là một người tham gia soạn và chỉnh biên tác phẩm </b><i><b>Thủy hử</b></i><b>, đó là </b>
<b>hai cuốn tiểu thuyết trong Tứ đại danh tác – bốn tác phẩm nổi tiếng nhất </b>
<b>trong văn học cổ điển Trung Hoa. Ơng là người đóng góp xuất sắc cho </b>
<b>trường phái tiểu thuyết lịch sử đời Minh-Thanh</b>
<b>Về tiểu thuyết thì ngồi Tam Quốc Diễn Nghĩa ra, tương truyền có </b>
<b>tất cả hơn mười bộ, như nay ta biết cịn có: </b><i><b>Tùy Đường chí, Tản </b></i>
<i><b>Đường ngũ đại sử diễn ca, Tam toại bình u truyện</b></i><b>... (hiện nay </b>
<b>những bản cịn lưu truyền đã bị người đời sau sửa đổi, viết lại, </b>
<b>khơng cịn ngun bản của ơng nữa).</b>
<b>Tác phẩm nói về cuộc phân tranh giữa ba tập đoàn phong kiến quân </b>
<b>phiệt: Ngụy- do Tào Tháo cầm đầu, chiếm giữ phía Bắc từ Trường </b>
<b>Giang trở lên nên gọi là Bắc Ngụy, Thục- do Lưu Bị cầm đầu , chiếm </b>
<b>giữ phía tây nam nên gọi là Tây Thục; Ngô- do Tôn quyền cầm đầu </b>
<b>chiếm giữ phía đơng nam nên gọi là Đơng Ngơ</b>
<b>Tam quốc diễn nghĩa phơi bày cục diện chính trị Trung Hoa mà đường </b>
<b>nét nổi bật là “cát cứ phân tranh”, cá lớn nuốt cá bé, chiến tranh liên </b>
<b>miên, nhân dân đói khổ điêu linh. Trong một thời kì như vậy, nhân dân </b>
<b>mong muốn hịa bình ổn định, thống nhất. Nguyện vọng đó được gửi </b>
<b>gắm vào triều đình có ơng vua biết thương dân, có văn võ bá quan biết </b>
<b>thực hiện đường lối “nhân chính”. Ơng vua đó là Lưu Bị, triều đình đó </b>
<b>là nhà Thục. Nhà Thục có vua Lưu Bị dòng dõi nhà Hán, biết thương </b>
<b>dân và vì dân, tượng trưng cho chữ nhân, có các mưu sĩ giỏi như </b>
<b>trên dưới một lịng vì sự nghiệp chung mà biểu tượng là ba anh em kết </b>
<b>nghĩa Lưu-Quan-Trương, vua tôi mà là anh em thề sống chết bên nhau </b>
<b>vì sự nghiệp khơi phục nhà Hán. Đối lập với họ là phía Tào Tháo, triều </b>
<i><b>Tam quốc diễn nghĩa</b></i> <b>là tiểu thuyết sử thi nên giọng điệu chủ yếu là ca </b>
<b>ngợi hay châm biếm hài hước để phê phán. Khoa trương phóng đại để </b>
<b>ca ngợi những kỳ tích của các anh hùng hảo hán như phóng đại </b>
<b>những khó khăn hiểm trở để thử thách tài năng võ nghệ của các anh </b>
<b>hùng. Các nhân vật ln có vóc dáng khác người, những hành động </b>
<b>phi thường và tâm hồn họ cũng khác với người thường. Có lẽ vì thế, </b>
<b>có thể có nhiều trận đánh ác liệt tử vong rất nhiều nhưng khơng gây </b>
<b>khơng khí bi thảm.</b>
<b>Ngôn ngữ của </b><i><b>Tam quốc diễn nghĩa</b></i><b>là sự kết hợp giữa văn ngôn và </b>
<b>bạch thoại, sử dụng được ngôn từ thông dụng trong nhân dân. Ngôn </b>
<b>ngữ kể lấn át ngôn ngữ miêu tả, và trong ngôn ngữ miêu tả rất ít sử </b>
<b>như vậy là lối bạch miêu, nhưng nhờ lối kể chuyện khéo léo, đối thoại </b>
<b>sinh động và sử dụng rộng rãi khẩu ngữ, các truyện cổ tích, truyền </b>
<b>thuyết, thần thoại, chuyện lịch sử v.v... nên đã tạo cho tác phẩm một </b>
<b>vẻ đẹp hấp dẫn vừa bác học và dân dã.</b>
<b>Nội dung:Linh hồn đoạn văn thâu tóm trong hồi trống. Đó </b>
<b>là hồi trống thách thức, minh oan và đồn tụ, kết nghĩa anh </b>
<b>em bạn bè,…phải nhằm mục đích trong sáng cao cả thì </b>
<b>mới vững bền </b>
<b>Chém sái dương anh em hịa giải</b>
• <b>Bố cục</b>
<b>Đoạn 1: Từ đầu đến…”nếu ta đến bắt em tất phải đem </b>
<b>theo quân mã chứ”: thuật lại việc quan công gặp </b>
<b>Trương Phi. Phi nghi ngờ anh đã phản bội lời thề kết </b>
<b>nghĩa đòi giết quan cơng.</b>
<b>Đoạn 2: cịn lại :Quan Cơng chém đầu tướng Tào, giải </b>
<b>được hiềm nghi, nghĩa vườn đào lại được trọn vẹn</b>