Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.69 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Đã hơn hai mươi năm nhưng trong tâm trí non nớt của:”Đứa học trò lớp 4 năm nào” vẫn
mãi mãi khơng bao giờ qn được hình dáng thân thương của cô. “Cô: Nguyễn Thị Thu Hà”.
Cơ ơi! Sao mà nhớ q. Dáng cơ gầy gị có phải vì nặng gánh lo cho đàn em? Đơi mắt sâu
lúc nào cũng long lanh hiền diệu. Giọng nói nhẹ nhàng truyền cảm. Lúc bấy giờ tôi là một cơ
học trị điểm lẻ mới chuyển ra điểm chính ở Thị Trấn học.Tơi chống ngộp vì trước mắt tơi là
một ngôi trường to và đẹp, mọi vật đối với tôi đều lạ lẩm.Các thầy thì ăn mặc bảnh bao, các
cơ thì mặc những chiếc áo dài thước tha đủ màu sắc làm tơi khơng nở quay nhìn nơi khác vì
từ bé tôi đã ước sau này lớn lên sẽ làm cô giáo để diện những bộ áo dài đẹp.
Khi tôi đang ngẩn ngơ thì có một bàn tay đặt nhẹ lên vai tơi, giọng nhẹ nhàng: Em tên gì?
Tơi ấp úng em tên … Ánh Đào. Có phải em trong điểm lẻ mới chuyển ra, học lớp 4A? Tôi rất
mừng vì đã có cơ nhận biết tên tơi. Thế rồi cô dẫn tôi đến lớp và giới thiệu các bạn trong lớp
cho tôi biết tên. Tôi chỉ giới thiệu được tên mình rồi ngồi rụt rè ở cuối lớp. Không hiểu tại
sao từ một cô bé hiếu động, hoạt bát tôi lại trở thành cô bé nhút nhát rụt rè đến thế?
Nhưng chỉ qua vài tuần tôi đã lấy lại sự tự tin, tính cách hoạt bát và mạnh dạng phát biểu xây
dựng bài, tham gia tích cực các phong trào của lớp đó là nhờ cơ. Cơ lúc nào cũng nhiệt tình
và chu đáo, cơ ln tìm hiểu tâm lí, hồn cảnh của từng đứa học trị để hiểu rõ từng em để có
biện pháp giáo dục tốt hơn. Qua mỗi tiết học cô điều giảng dạy nhiệt tình, đến từng em hỏi có
hiểu bài khơng, những lời giảng của cô luôn đi sâu vào tâm trí chúng em. Có một hơm sau
khi tan học tơi mạnh dạn rủ thêm vài đứa bạn xuống nhà thăm cơ. Khi xuống nơi tơi rất bất
ngờ vì cơ sống có một mình ở căn phịng nhỏ trong khu tập thể của trường. Căn phòng chỉ đủ
để một cái giường để ngủ, góc nhỏ để nấu ăn, khơng có vật dụng gì đáng giá. Trên bếp cơ
đang luộc mớ rau xanh mà cô vừa hái xung quanh nhà, bữa cơm của cô thật đạm bạt. Vậy mà
từ trước đến nay tôi luôn cho rằng làm thầy cô là giàu lắm? Để phá vỡ bầu khơng khí im lìm
tơi hỏi vui: Cơ ơi! Thầy đâu mà cơ ăn cơm có một mình vậy? Cơ đáp vui: Thầy gửi nhà mẹ
thầy rồi.Cơ trị bật cười, làm cho bầu khơng khí vui hẳn lên. Rồi cơ kể rất nhiều chuyện về
gia đình cơ, hồn cảnh cơ cho chúng tơi nghe.Khi cịn đi học và lúc mới ra trường cũng có
nhiều người để ý và thương cơ ,thậm chí có người may mối cho cơ nhưng cơ chưa muốn vì
Cô ơi! Đến nay em mới hiểu vào thời điểm đó dù hằng ngày cơ phải ăn cơm với rau, đồng
lương khơng đủ sống vậy mà vì tình thương của đám học trị mà cơ vẫn bám trường, bám lớp
trong khi đó có nhiều thầy cơ đã chuyển sang nghề khác. Dù nghèo nhưng cơ khơng bao giờ
nhận một món quà giá trị mà các bạn tặng cho cô nhân ngày lễ, tết. Cô chỉ cần chúng em tặng
cho cô những điểm 10 đỏ thắm.
Hôm nay nhân ngày Hiến Chương nhà giáo Việt Nam em xin gửi đến cô ngàn lời chúc
tốt đẹp nhất và tất cả thầy cô giáo trên đời hưởng một cái tết vui vẻ, hạnh phúc.
Học trò cũ của cô