Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

bai tri an 2011

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (66.67 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>“ Thời gian đừng như gió Mải mê bay miết tới cuối trời Để chúng ta nói với nhau lời yêu thương…” Ngày tháng dần trôi đi, để lại cho chúng ta bao kỷ niệm khó quên hôm nào. Tích tắc… tích tắc…Đồng hồ cứ gõ vào nhịp lòng mỗi cô cậu học trò cuối cấp chúng tôi. Tiếng đồng hồ sao mà da diết, sao mà thắm thiết như đang cố gắng quay lại từng phút, từng giây bên mái trường Nguyễn Trãi thân yêu. Tôi còn nhớ như in cái ngày đầu hè tháng Sáu, tôi bỡ ngỡ đặt bàn chân nhỏ bé của mình lên mảnh đất mà tôi sẽ gắn bó suốt 4 năm THCS. Đó là một buổi sớm mai đẹp đẽ, những gợn mây như những làn sóng lăn tăn theo chiều gió. Làn gió nhẹ thoáng vuốt mái tóc của những cô học trò nhỏ, tia nắng ban mai tinh nghịch bước theo đôi chân của mấy cậu học sinh. Pha lẫn khung cảnh đầy đáng yêu đó là tiếng cười vô tư, hồn nhiên của những nhóm bạn nhỏ thân thiết. Tôi còn nhớ buổi khai trường đầu tiên trong những năm học ở mái trường Nguyễn Trãi- một chân trời hoàn toàn mới lạ. Cái ngày ấy, cái ngày se se lạnh, gió khẽ lay động hàng dương để lộ những giọt sương đêm còn đọng trên lá. Trong lòng tôi xen lẫn bao cảm xúc khó tả: có cả niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè, lo lắng. Điều đó đã để lại trong tôi một dấu ấn ko thể phai mờ. Thầy cô, mái trường, bạn bè và những kỉ niệm trong 4 năm qua, nó tồn tại và được cất giữ mãi trong tim mỗi thành viên lớp 9A chúng tôi. Mọi kỉ niệm đều là dĩ vãng, nhưng dĩ vãng đó sẽ luôn đọng lại trong lòng chúng tôi từng giờ, từng phút, từng giây. Kỉ niệm là những phím đàn lúc ngân nga réo rắt, lúc trầm bổng lạ thường và nó luôn trối dậy trong lòng những học sinh lớp 9. Giờ mới thấy tiếc nuối từng giây, từng phút dưới mái trường THCS, tiếc những lúc lặng thầm thả ước mơ lên trời, tiếc những ngày tháng ta hồn nhiên vô tư với bao mơ mộng, tiếc những khoảnh khắc bên thầy cô hiền từ và ân cần như người cha, người mẹ kính yêu. Thời gian ơi, xin… cho ta một điều ước…Hãy một lần ngừng trôi… Một thời tôi nhớ về thầy cô, một thời tôi nhớ về mái trường, một thời tôi nhớ về kỉ niệm. Tôi nhớ thầy hiệu trưởng vui tính Trần Xuyên cùng hai hiệu phó tài giỏi- Cô Hồ Ly và thầy Thái Hoạt. Tôi nhớ người mẹ hiền thứ hai mà thiên sứ đã ban tặng cho chúng tôi- cô giáo Nguyễn Thị Thuận. Chúng tôi nhớ từng câu cô dạy bảo, nhớ những yêu thương đong đầy từ con tim, nhớ những lúc cùng cô tâm sự. Cô là hạt giống tâm hồn của những đứa trò nhỏ chúng tôi. Tôi nhớ những công thức toán học quý giá mà Thầy Liêm, Thầy Tấn đã bày. Tôi nhớ những thí nghiệm hoá học bổ ích mà cô Minh mang lại. Tôi nhớ những hiện tượng vật lý và ứng dụng cuộc sống mà cô Trâm đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ về những tiết Sinh học nghiêm túc của cô Thương. Tôi nhớ những lời giảng như giấc mơ huyền ảo của cô Nhuần. Tôi nhớ kiến thức về cả thế giới nằm gọn trong tầm tay mà cô Huyền cung cấp. Tôi nhớ vốn từ ngoại ngữ mà Thầy Quý đã dạy. Tôi nhớ những nốt nhạc mà cô Liên hát, nhớ đường cong nét vẽ của thầy Huyền, nhớ bài thể dục đầy sức sống của Thầy Cường, nhớ kiến thức về tin học mà cô Lý đã truyền đạt và nhớ cả bài học tinh thần quý giá từ cô Oanh. Tôi nhớ tất cả, mọi thứ đã hằn sâu trong trái tim tôi và các bạn. 4 năm trời tôi học dưới mái trường này, một thời gian dài để gắn bó, một thời gian dài để tôi cảm nhận yêu thương từ ngôi trường này. 4 năm, thời gian yêu thương được cất giấu và nung nấu, thời gian ngồi bên nhau viết thêm trang lưu bút xanh màu, thời gian chúng ta nói lời yêu thương. Thầy cô, những người lái đò trên con sông kia vẫn miệt mài, cặm cụi chở từng đợt khách cuối cùng sang sông. Tóc thầy bạc vì bụi phấn, trán cô có nếp nhăn vì nhiều đêm mất ngủ. Thầy cô như những cây thân mộc vươn mình trong gió toả bóng mát cho người. Ôi! Biết nói sao cho hết nỗi niềm! Chỉ biết rằng từ nhứng trái tim nhỏ bé, chúng em muôn lần muốn nói 4 từ của yêu thương: “CẢM ƠN THẦY CÔ”.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> BỤI PHẤN Khi thầy viết bảng Bụi phấn rơi rơi Có hạt bụi nào Rơi trên bục giảng Có hạt bụi nào Rơi trên tóc thầy Em yêu phút giây này Thầy em tóc như bạc thêm Bạc thêm vì bụi phấn Cho em bài học hay Mai sau lớn lên người Làm sao có thể nào quên Ngày xưa thầy dạy dỗ Khi em tuổi còn thơ.. CHALK DUST When you're writing Chalk dust's falling There are some grains Falling on the dais There are some grains Falling on your hair I love this moment Your hair seems gray and gray Grayer for the dust To give good lesons When we are grown up How can we forget Long ago you taught us When we were still small. ___________________________________________________________.

<span class='text_page_counter'>(3)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×