Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (32.45 KB, 1 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Trong ngăn kí ức ngày hơm qua
của mình, tơi có thể qn nhiều
thứ, nhưng tơi sẽ khơng bao giờ
qn được lần tơi trót xem trộm
nhật kí của Thương. Thương là
cơ bạn thân nhất của tơi từ hồi
cịn bé xíu nên tơi hiểu thương
rất rõ. Thương vừa xinh xắn vừa
dễ mến, lại rất được lòng các bạn
trong lớp.
Trong một buổi sáng chủ nhật
đẹp trời, tôi đến nhà Thương
chơi. Vì biết hơm nay bố mẹ
Thương khơng co nhà nên vừa
tới tôi vừa bấm chuông inh ỏi, lúc
đó Thương từ trong nhà vọng ra:
- Đứa nào to gan mà mới sáng
đã đến phá nhà bà thế hả?
- Ơ, hay nhỉ! Thấy trẩm tới mà
không ra mở cửa à?-Tôi đáp lại
Thương mở cửa cho tôi, vì đã
thân thiết với nhau từ nhỏ nên tơi
chẳng lạ gì nhà Thương cả. Tơi
chạy ào lên phịng Thương, nằm
dài trên cái giường đầy thú bơng
của bạn ấy. Thương bảo tơi lên
phịng lấy gì chơi trước đi, đẻ
bạn ấy lấy nước và trái cây rồi
mang lên sau. Chắc hẳn các bạn
sẽ ngạc nhiên lắm khi đứng
trước kệ sách của Thương, đối
với một đứa chẳng thích đọc
sách chút nào như tơi thì nhìn đã
thấy phát ngán rồi. Đang loay
hoay tìm sách thì tơi bỗng thấy
một khe hở nhỏ cạch kệ sách, tơi
tị mị khơng biết có gì trong đó
bèn thị tay vào xem thử, thì tơi
rút ra được một cuốn sổ. Mặt trên
của cuốn sổ được trang trí rất
đẹp và cho ghi dịng chữ “
Những tâm sự của tơi”. Ơi khơng,
đây là nhật kí của Thương. Tơi
định để vào chỗ cũ, nhưng sao
lại ngập ngừng, tôi muốn biết
thêm về Thương, tôi muốn biết
xem Thương ghi nhật kí thế nào?
Tơi khơng kìm được tay mình và
đã nó ra, tơi biết đọc như thế này
có nghĩa là xâm phạm đời tư cá
nhân của Thương nhưng sao tại
sao tơi lại khơng kìm được mắt
mình và đọc nó.“Trời ơi ! lẽ nào
cuộc sống của Thương là như
vậy ?”Bỗng tôi giật bắn mình,
Thương đang đứng ngay trước
mặt tơi, Thương hét lên:
-Bạn thật là quá đáng !
Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi
bộp xuống đất, tơi đứng trân trân,
bất động, khơng nói được lời
nào. Chắc tơi sẽ không bao giờ
quên ánh mắt rưng rưng,đôi môi
run rẩy đầy tức giận của Thương
lúc ấy.Tôi vụt chạy đi,lịng nặng
Đó là lần đầu tiên tơi thấy
Thương giận dữ như vậy.Tôi
chạy,chạy như trốn ánh mắt
ấy,tơi muốn khóc q.Tơi rất
sợ,sợ sự giận dữ Mai ném cho
tơi,sợ cả chính việc mình vừa
làm.Về đến nhà tơi đóng sập cửa
phịng lại,thở hổn hển,bần thần
ngồi xuống ghế,tơi tự trách mình
tại sao lại làm như vậy ?Tại sao
tôi không chiến thắng được sự tị
mị của chính mình?Tại sao?Tơi
buồn bực quăng cả chồng sách
xuống đất.Sự xấu hổ và hối hận
làm tơi day dứt khơng n .
Đêm đó tơi trằn trọc mãi.Tơi ước
gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra
và ngày mai chúng tôi lại cùng
nhau đến lớp.Tôi suy nghĩ miên
man,nhớ lại những trang nhật ký
đầy nước mắt của bạn.Làm sao
tơi có thể tưởng tượng được
rằng gia đình Thương khơng hề
hạnh phúc,suốt ngày Thương
phải nghe những trận cãi vã của
bố mẹ.Tôi khơng tin vào những gì
mình đã đọc.Càng nghĩ,tơi càng
thương Thương.Tơi tưởng tượng
ra hình bóng Thương cơ đơn và
buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy
mà tôi đã tưởng mình hiểu về
Thương rõ lắm.Tơi muốn chia sẻ
cùng Thương,muốn an ủi và làm
hồ với bạn.Nhưng tơi lo Thương
vẫn trách móc, vẫn giận tơi và
bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tơi
một lời nào nữa bởi tơi đã cố tình
xen vào bí mật đau buồn mà
Thương hằng cất giữ trong sâu
thẳm trái tim mình.Cứ thế,suốt
một đêm, tơi khơng sao thốt
khỏi sự ăn năn,day dứt…
Sáng hôm sau,tôi đến lớp một
mình.Tơi tự nhủ lịng sẽ đến xin
lỗi Thương nhưng tôi vẫn vô
cùng lo lắng.Mặc dù vậy, tôi đã
khơng thực hiện được ý định của
mình vì hơm sau và những ngày
sau đó Thương khơng đến lớp.Vì
hồn cảnh riêng của gia đình,
Thương đã chuyển về q để
học .
Mong rằng,sẽ có lúc tơi gặp lại
Thương để xin lỗi bạn,và tôi cũng
cầu mong những nỗi buồn của
Thương sẽ vợi đi theo năm
tháng.Tôi tin tưởng một tương lai
rộng mở,sáng tươi sẽ đến với
người bạn của tôi.Và tôi nữa,tôi
tự hứa với mình sẽ chẳng bao
giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu