Tải bản đầy đủ (.docx) (44 trang)

Ngu van 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (893.6 KB, 44 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>Họ tên:..................................................... LỜI NGƯỜI BIÊN SOẠN.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> HỌC KÌ I.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> Viết bài tập làm văn số 1 – Văn kể chuyện (làm ở nhà) Đề: Kể lại một câu chuyện mà em đã biết (Truyền thuyết, cổ tích) bằng lời văn của em. Dàn bài 1 (Con Rồng cháu Tiên) a) Mb: - Giới thiệu bối cảnh và nhân vật: - Ngày xưa ở miền đất Lạc Việt (Miền Bắc nước ta ngày nay). - Giới thiệu hai nhân vật chính: Lạc Long Quân – Âu Cơ: Hình dạng, nguồn gốc, tài năng. b) Tb: - Âu Cơ và Lạc Long Quân lấy nhau sống trên cạn, ở cung điện Long Trang. - Âu Cơ sinh nở kì lạ. - Lạc Long Quân về thủy cung thăm mẹ, Âu Cơ ở lại nuôi con vất vả, nhớ mong chồng, buồn tủi nên gọi chồng lên than thở. - Âu Cơ và Lạc Long Quân chia tay, chia con và hẹn ước. Người con trưởng theo Âu Cơ được tôn lên làm vua (Lấy hiệu là Hùng Vương, tên nước là Văn Lang, đóng đô ở Phong Châu,…) c) Kb: - Người Việt Nam ta ngày nay luôn tự hào về nguồn gốc cao quý của mình: Con Rồng Cháu Tiên.. Bài tham khảo Ngày xưa, đã từ rất lâu rồi, ở miền đất Lạc Việt thuộc Bắc Bộ nước ta, có một vị thần tên là Lạc Long Quân. Thần thuộc nòi Rồng, sống ở vùng biển khơi. Thần có sức khỏe phi thường và có nhiều phép lạ. Lạc Long Quân được nhân dân rất mực yêu mến vì thần thường lên cạn giúp dân trồng trọt, chăn nuôi và diệt trừ yêu quái. Khi nào giúp dân xong thần lại trở về thủy cung với mẹ là thần Long Nữ..

<span class='text_page_counter'>(4)</span> Bấy giờ, ở vùng núi cao phương Bắc, có một nàng tiên vô cùng xinh đẹp. Nàng tên là Âu Cơ. Trong một chuyến ngao du sơn thủy đến vùng đất Lạc Việt, nàng đã gặp Lạc Long Quân. Họ đã có tình cảm với nhau ngay từ lần gặp gỡ ấy. Họ yêu nhau, rồi kết hôn với nhau, cùng sống những tháng ngày thật hạnh phúc ở cung điện Long Trang trên cạn. Không lâu sau đó, Âu Cơ mang thai rồi sinh ra một bọc trăm trứng. Lạ kì thay, một trăm trứng nở ra một trăm người con chẳng cần ăn uống bú mớm mà người con nào cũng khỏe mạnh, khôi ngô tuấn tú, đẹp đẽ lạ thường. Vốn không quen sống ở trên cạn, một hôm Lạc Long Quân từ biệt Âu Cơ và các con trở về Thủy cung thăm mẹ. Âu Cơ một mình ròng rã nuôi con. Đã lâu không thấy chồng về nhà. Âu Cơ mang các con ra tận biển gọi chồng. Lạc Long Quân khi ấy trở về. Âu Cơ ngậm ngùi trách móc: - Sao chàng bỏ thiếp và các con đi mãi chẳng về, không cùng thiếp nuôi đàn con nhỏ? Khi ấy Lạc Long Quân mới bộc bạch: - Nàng yêu quý! Ta vốn quen sống ở dưới nước, không quen với môi trường, tập quán, sinh hoạt ở chốn non cao. Nay ta chia đàn con ra, một nửa theo nàng, một nửa theo ta cùng nhau cai quản các phương. Tuy là kẻ miền núi, người miền biển, nhưng khi có việc thì hết lòng giúp đỡ nhau, nhớ đừng quên lời hẹn. Âu Cơ rất buồn bã. Nàng đã tưởng tượng tới cảnh những tháng ngày vò võ nhớ chồng, nhớ con. Mắt nàng đã ướt đẫm hai hàng lệ. Nhưng thấy lời nói của chồng hợp tình, hợp lý nên nàng gạt nước mắt, nói: - Xa chàng thiếp và các con sẽ nhớ chàng biết bao. Nhưng hoàn cảnh như thế thì thiếp và chàng đành phải xa nhau… Thấy thế, Lạc Long Quân nắm lấy đôi bàn tay người vợ yêu quý và khuyên: - Tình cảm vợ chồng trước sau như một. Tuy phải từ biệt, nhưng chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau, giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn. Lúc này, Âu Cơ đã nguôi ngoai. Bằng một giọng bùi ngùi, nàng nói với Lạc Long Quân: - Thiếp chỉ thương các con của chúng ta. Mới lớn lên đã phải xa bố xa mẹ, không được hưởng trọn vẹn tình cảm yêu thương của chúng ta. Hai người an ủi, động viên nhau một hồi lâu. Lúc này, trời đã xế chiều. Lạc Long Quân và Âu Cơ đành chia tay nhau..

<span class='text_page_counter'>(5)</span> Năm mươi người con theo Lạc Long Quân lặn vào biển Đông. Năm mươi người con còn lại ở cùng với mẹ tại đất Phong Châu. Người con trưởng được lên làm vua lấy hiệu là Hùng Vương, đặt tên nước là Văn Lang. Từ đó, mở ra một thời đại các vua Hùng. Sự tích về Lạc Long Quân và Âu Cơ đã giải thích nguồn gốc cao quý của dân tộc Việt Nam ta. Mỗi khi nhắc tới cội nguồn dân tộc, người Việt Nam ta thường tự hào là con Rồng cháu Tiên. Thật kì diệu! Chúng ta là đồng bào, cùng sinh ra từ bọc trứng của mẹ Âu Cơ.. Dàn bài 2.

<span class='text_page_counter'>(6)</span> (Thánh Gióng) a) Mb: Giới thiệu bối cảnh và nhân vật: - Đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng… - Sự ra đời kì lạ của chú bé. b) Tb: - Giặc Ân xâm lược, vua tìm người tài đánh giặc. - Nghe tiếng rao của sứ giả, đứa bé ba tuổi bỗng cất tiếng nói đòi đi đánh giặc, đòi rèn vũ khí chú cần. - Từ ngày gặp sứ giả, chú ăn nhiều, lớn nhanh. Dân làng góp gạo nuôi. - Sứ giả mang vũ khí đến, chú bé vươn vai thành tráng sĩ, mặc áo giáp, mang vũ khí, cưỡi ngựa phi ra trận. - Tráng sĩ dùng roi sắt đánh giặc, roi sắt gãy nhổ tre bên đường đánh giặc. Giặc tan vỡ. - Tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc. Tráng sĩ cưỡi ngựa bay về trời. c) Kb: - Vua nhớ ơn phong tước, lập đền thờ ở quê nhà. - Những di tích Gióng để lại: Tre đằng ngà ở huyện Gia Bình, ao hồ, làng Cháy.. Bài tham khảo.

<span class='text_page_counter'>(7)</span> Vào đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng, có một đôi vợ chồng già rất chăm chỉ việc đồng áng và có tấm lòng thương người đáng quý. Mọi người trong làng ai cũng quý họ cả. Người dân thường hay to nhỏ với nhau rằng: - Vợ chồng họ phúc đức thế mà sao chẳng có đứa con nào nối dõi. Thật tội nghiệp quá! Mà cũng không ai biết được đó là nỗi khổ tâm của vợ chồng ông lão. Một hôm, khi đi ra đồng, bà thấy trên con đường đất một dấu chân rất to. Vì tò mò, bà đã đặt bàn chân mình lên ướm thử xem thua kém bao nhiêu. Kì lạ thay, khi về đến nhà, bà đã thụ thai. Bà lão mang thai mười hai tháng thì mới chuyển dạ. Dân làng xôn xao bàn tán: - Sao vợ ông lão lại mang thai lâu đến vậy? Những đứa trẻ bình thường chín tháng mười ngày đã chào đời rồi. Thật kì lạ! Một đứa bé trai khôi ngô, tuấn tú chào đời. Tả làm sao hết sự vui mừng, hạnh phúc của đôi vợ chồng già hiếm muộn. Từ nay, họ có niềm vui an ủi tuổi già. Nhưng niềm vui ấy không được trọn vẹn vì cậu con trai của họ đã ba tuổi rồi mà vẫn chẳng biết đi, không biết nói, biết cười, đặt đâu thì nằm đấy. Tội nghiệp đôi vợ chồng già vô cùng lo lắng, buồn phiền. Lúc bấy giờ, giặc Ân xâm chiếm bờ cõi nước ta. Thế giặc rất mạnh và tàn bạo. Đi đến đâu chúng đốt phá, giết hại dân lành đến đấy. Vua Hùng vô cùng lo lắng, bèn sai sứ giả đi truyền tin để tìm ra vị cứu tinh cho đất nước. Sứ giả vâng lệnh vua, đi thông báo khắp nơi để tìm người tài giỏi. Khi tiếng loa của sứ giả truyền qua ngôi nhà nhỏ của đôi vợ chồng già, thì thật bất ngờ cậu bé đột nhiên ngồi dậy và nói với mẹ: - Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con! Bà lão vô cùng sửng sốt nhưng vì quá mừng rỡ mà chiều con, mời sứ giả vào cho cậu bé. Khi vào, sứ giả chỉ thấy một cậu bé chừng ba bốn tuổi đang ngồi trên chõng. Sứ giả tức giận quát: - Bà lão kia, bà mời ta vào đây để làm gì? Ai xin đi đánh giặc đâu? Bà to gan thật, dám đùa với ta à? Ông vừa dứt lời, cậu bé bỗng đứng phắt dậy, giọng dõng dạc nói: - Ta bảo mẹ ta gọi ông vào đấy! Ông hãy về tâu với vua đúc cho ta một con ngựa sắt, một áo giáp sắt, một cái roi sắt ta sẽ phá tan lũ giặc này. Tuy bất ngờ và ngạc nhiên nhưng sứ giả cũng về tâu lại với vua. Nghe xong, vua Hùng ngẫm nghĩ:.

<span class='text_page_counter'>(8)</span> - Một đứa bé ba tuổi sao lại có khí khái của một trang nam nhi, một bậc anh hùng như thế? Có lẽ đây là nhân tài mà trời đã đưa xuống để giúp nước Văn Lang ta. Vua bèn lệnh tập hợp tất cả thợ rèn giỏi trong cả nước, ngày đêm đúc những thứ chú bé làng Gióng yêu cầu. Từ ngày gặp sứ giả, cậu bé ăn rất nhiều, chẳng khi nào thấy no cả. Áo vừa mặc xong đã căng đứt chỉ. Hai vợ chồng ông lão làm ra bao nhiêu cũng không đủ nuôi con, đành chạy nhờ hàng xóm. Bà con trong làng cũng vui vẻ gom góp gạo nuôi chú bé vì ai cũng mong chú lớn nhanh, giết giặc cứu nước. Bấy giờ, giặc Ân đã đến chân núi Trâu. Đi đến đâu, chúng đốt nhà, cướp của đến đấy, làm nhiều điều bạo ngược, độc ác. Ai nấy cũng đều bỏ chạy trong sự hoảng hốt, sợ hãi. Vào đúng lúc ấy, sứ giả mang những thứ mà chú bé yêu cầu đến. Bỗng chốc, cậu bé con ấy lớn nhanh như thổi, vươn vai thành một tráng sĩ, mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt. Tráng sĩ mặc áo giáp sắt vào người, phóng lên ngựa, vỗ vào mông ngựa, ngựa phun lửa, phi tới chỗ quân giặc để đón đầu bọn chúng. Tráng sĩ cầm lấy roi sắt, đánh bọn giặc bỏ chạy tán loạn. Nhưng không may, lúc đang đánh thì roi sắt bị gãy, tráng sĩ liền nhanh tay nhổ bụi tre bên đường để làm vũ khí. Giặc chết như rạ. Đám tàn quân giẫm đạp lên nhau tìm đường tháo chạy. Tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc Sơn, đến đấy chỉ một người một ngựa lên đỉnh núi. Rồi cởi áo giáp sắt bỏ lại và người cùng ngựa bay thẳng lên trời. Để tưởng nhớ công ơn của người anh hùng cứu nước, vua Hùng đã phong là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ ngay tại quê nhà, nay thuộc huyện Gia Lâm, Hà Nội. Hiện nay, vẫn còn đền thờ ở làng Phù Đổng, tục gọi là làng Gióng. Những vết chân ngựa hồi ấy đã trở thành ao hồ liên tiếp. Các bụi tre ngà vì ngựa phun lửa nên có màu vàng óng như thế, nay vẫn còn ở huyện Gia Bình. Và khi ngựa phun lửa để thiêu cháy giặc thì lửa đã lan qua làng bên cạnh. Làng đó ngày nay người ta gọi là làng Cháy.. Dàn bài 3 (Sơn Tinh, Thủy Tinh).

<span class='text_page_counter'>(9)</span> a) Mb: - Giới hiệu bối cảnh và nhân vật: - Hùng Vương thứ mười tám muốn kén rể. - Giới thiệu tài năng, nguồn gốc của Sơn Tinh, Thủy Tinh. - Vua Hùng ra điều kiện kén rể. b) Tb: - Sơn Tinh đúng hẹn, mang đầy đủ sính lễ đến. Cưới được vợ. - Thủy Tinh không cưới được vợ, nổi giận, kéo quân đánh Sơn Tinh. - Cuộc giao tranh xảy ra ác liệt. Thành Phong Châu nổi lềnh bềnh trên biển nước. - Cuộc chiến kéo dài. Cuối cùng Sơn Tinh thắng. Thủy Tinh bại trận phải rút quân. c) Kb: - Năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước, kéo quân báo thù Sơn Tinh nhưng đều bại trận.. Dàn bài 4 (Sự tích Hồ Gươm).

<span class='text_page_counter'>(10)</span> a) Mb: - Đầu thế kỉ XV, giặc Minh đô hộ nước ta, chúng tàn ác, đày đọa dân ta. - Nghĩa quân Lam Sơn do Lê Lợi lãnh đạo nổi lên chống giặc nhưng thiếu lương thực, lực lượng… nên nhiều lần thua. - Lạc Long Quân cho Lê Lợi mượn gươm thần để đánh giặc. b) Tb: - Ở Thanh Hoá, có người tên Lê Thận làm nghề đánh cá. Một đêm nọ đi kéo lưới, sau ba lần kéo lưới đều chỉ nhặt được thanh sắt. Thận xem rõ thì ra là lưỡi gươm. - Về sau, Lê Thận gia nhập nghĩa quân Lam Sơn. - Một lần chủ tướng Lê Lợi đến nhà Lê Thận, thanh sắt ở xó nhà tự dưng sáng rực lên. Lê Lợi cầm lên xem thấy khắc sâu hai chữ “Thuận Thiên” nhưng không ai biết là vật báu. - Một hôm, nghĩa quân bị giặc đuổi, Lê Lợi chạy vào rừng trốn, nhặt được chuôi gươm nạm ngọc trên ngọn cây. - Tra chuôi gươm vào lưỡi gươm ở nhà Lê Thận vừa như in. Lê Thận kính cẩn dâng gươm lên Lê Lợi  đặt niềm tin vào vị chủ tướng anh minh. - Từ khi có gươm thần, sức mạnh nghĩa quân tăng, không lâu sau, nghĩa quân đuổi sạch giặc Minh ra khỏi bờ cõi. - Một năm sau khi sạch bóng giặc, Lê Lợi đã lên làm vua, dạo chơi hồ Tả Vọng, Lạc Long Quân sai rùa thần đòi gươm. c) Kb: - Hồ Tả Vọng mang tên hồ Gươm hay hồ Hoàn Kiếm – Nhớ ơn người anh hùng giữ nước.. Viết bài tập làm văn số 2 – Văn kể chuyện (làm tại lớp).

<span class='text_page_counter'>(11)</span> Đề 1: Kể lại một lần em mắc lỗi. Dàn bài a) Mb: Giới thiệu lần mắc lỗi: Lỗi gì? Với ai? Khi nào? b) Tb: 1. Sự việc mở đầu: Giới thiệu hoàn cảnh mắc lỗi: Hoàn cảnh sống bất hạnh đã làm em mất lòng tin vào tình người. 2. Sự việc diễn biến: - Trong tiết dự giờ của lớp. - Phát biểu những suy nghĩ làm ảnh hưởng đến buổi học. - Trong lòng ân hận. 3. Sự việc kết thúc: Nhờ lòng nhân ái của cô giáo mà em lấy lại niềm tin vào tình người c) Kb: Biết ơn sự độ lượng của cô.. Bài tham khảo Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy em năm học lớp năm là em lại thấy trong lòng mình ray rứt vì đã vô lễ với cô. Em vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – em luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ sinh ra em nhưng em không có bố. Từ bé em đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với em. Em sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, em không thấy ai tốt bụng và thương em ngoài mẹ. Đến tuổi đi học, em không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh. Em luôn lầm lũi một mình. Hôm ấy, lớp em có giáo viên dự giờ. Từ mấy ngày hôm trước, cô đã nhắc nhở cả lớp về nhà học bài và chuẩn bị bài tốt cho buổi dự giờ. Cô chọn chủ đề lòng nhân ái cho tiết học môn đạo đức ngày hôm ấy. Cả lớp sôi nổi, hào hứng trao đổi, phát biểu. Có bạn thì đọc những câu ca dao, tục ngữ về lòng nhân ái; có bạn thì kể câu chuyện cảm động về tình yêu thương giữa người và người. Tiết học thật sự sinh động và hứng thú. Các thầy cô giáo dự giờ mỉm cười gật gù tỏ vẻ hài lòng lắm. Bỗng cô gọi tên em, bảo em nêu cảm nghĩ về tình nhân ái của con người. Thoáng đầu em hơi bối rối vì em.

<span class='text_page_counter'>(12)</span> vốn không quen nói lên suy nghĩ của mình – mà cũng bao giờ có ai quan tâm, lắng nghe và yêu thương em ngoài mẹ của em chứ. Phút bối rối, ngỡ ngàng trôi qua, trong em như có một cái gì cố nén bấy lâu nay bỗng òa vỡ… “Thưa cô, em không nghĩ rằng trên thế giới này có lòng yêu thương giữa con người với nhau. Người ta chỉ soi mói vào nỗi đau của người khác để làm cho cho nỗi đau thêm đau đớn hơn. Từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ được ai yêu thương ngoài mẹ của em cả. Em nghĩ rằng trên thế giới không bao giờ có lòng nhân ái”. Em không nghĩ rằng một đứa trẻ quen im lặng lại dám nói những suy nghĩ của mình trước lớp như thế. Em không biết mình nói đúng hay sai chỉ thấy rằng lòng nhẹ nhàng hơn như vừa trút được gánh nặng. Em ngạc nhiên khi thấy mọi người đổ dồn những cặp mắt nhìn em, không khí lớp đang sôi nổi bỗng chùng hẳn lại, cô giáo thì bối rối, các giáo viên dự giờ nhìn em ngỡ ngàng,…Em đã làm điều gì sai ư? Với sự ứng phó khéo léo của cô, tiết học vẫn tiếp tục nhưng mất đi sự hào hứng ban đầu. Em lờ mờ hiểu rằng mình đã làm điều gì đó có lỗi. Trong lòng em vô cùng ngạc nhiên. Em nói sự thật mà. Cuối giờ, cô gọi em lên gặp riêng cô. Em vô cùng hồi hộp, xen lẫn là sự lo sợ mơ hồ. Em bước vào phòng giáo viên, cô ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô còn ngân ngấn nước. Em đoán cô vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Em càng ngạc nhiên hơn khi cô không trách mắng em mà nhẹ nhàng phân tích cho em thấy rằng em nghĩ như thế là lệch lạc. Các bạn đã luôn gần gũi và giúp đỡ em, cô đã luôn quan tâm và yêu thương em, … Em vô cùng ân hận. Em lí nhí xin lỗi cô. Cô dịu dàng xoa vào đầu em và bảo: “Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất niềm tin vào tình người như thế! Cô không giận em đâu”. Dù cô nói vậy nhưng em vẫn thấy mình thật có lỗi khi vô lễ với cô. Cô cũng xin lỗi em vì cô thấy mình thiếu sót khi đã không biết hoàn cảnh của em để gần gũi động viên em. Từ đấy cô trở thành người bạn lớn của em: yêu thương, quan tâm em. Em lấy lại niềm tin vào tình người và sống vui vẻ hơn là nhờ trái tim nhân hậu của cô. Em thật biết ơn cô vì đã dạy em bài học về tấm lòng độ lượng và giúp em lấy lại niềm tin về tình người.. Đề 2: Kể một tấm gương tốt trong học tập hay trong việc giúp đỡ bạn bè mà em biết. Dàn bài.

<span class='text_page_counter'>(13)</span> a) Mb: - Giới thiệu một tấm gương nhà nghèo học giỏi mà em biết: Tấm gương nhà nghèo học giỏi ấy là ai? Ở đâu? (Cuộc sống cũng giống như dòng sông có lúc êm đềm có lúc cũng nhiều thác ghềnh hiểm trở. Trước dòng chảy của cuộc đời có người sẽ buông xuôi, có người sẽ vươn lên vượt qua nghịch cảnh. Tấm gương nhà nghèo học giỏi của chị Lan trong khu phố em làm em vô cùng nể phục). b) Tb: 1. Kể về gia cảnh nghèo khó của chị Lan: Hoàn cảnh gia đình nghèo khó như thế nào? - Gia đình chị từ quê vào thành phố lập nghiệp. - Cả nhà gồm bốn người phải ở trong một căn phòng trọ bé tẹo. - Mẹ bán hàng rong, ba bán vé số do sức khỏe yếu hay đau ốm, em của chị Lan còn bé chưa giúp được gì. 2. Chị Lan đã vượt khó nghèo để đến lớp vất vả như thế nào? - Ngoài giờ đi học chị phải phụ bố mẹ công việc nhà và đi làm kiếm tiền để đỡ đần chi phí cho cuộc sống, có tiền chữa bệnh cho bố. Trong khu phố em, thấy chị học giỏi và chịu khó nên mọi người rất thương, có việc gì làm là gọi chị ngay. Khi thì trông trẻ, lúc giúp việc nhà và cả dạy kèm,… chị không từ nan một công việc lương thiện nào dù có vất vả đến đâu. - Quỹ thời gian với chị vô cùng quý báu. Để có thời gian đến lớp và học bài chị phải thu xếp rất khéo. Nhiều khi đã rất khuya mà em thấy phòng trọ nhà chị vẫn sáng đèn. Đó là những hôm trời mưa. Còn thông thường chị thường mượn ánh sáng của ngọn đèn đường để học bài. Chị bảo để tiết kiệm tiền điện cho ba mẹ. - Đồng phục chị đi học, sách vở của chị thường là do bà con trong khu phố thương tình giúp đỡ hoặc do chị nhận được phần thưởng hay học bổng. - Chị không bao giờ có thời gian và tiền bạc để đến các lớp học thêm nhưng chị vẫn học rất giỏi. Bố mẹ của lũ trẻ trong khu phố em thường lấy chị Lan làm gương để răn đe con mình. 3. Chị Lan đã đạt những thành tích gì trong học tập? (Hãy kể những thành tích trong học tập của chị Lan). - Là lớp trưởng gương mẫu nhiều năm liền. - Đến chơi nhà chị em thấy giấy khen dán khắp bốn bức tường của căn phòng trọ nào là học sinh giỏi nhất lớp, nhất trường, giải nhất Anh văn cấp thành phố,…nhiều thành tích thật là đáng nể..

<span class='text_page_counter'>(14)</span> - Vừa rồi chị được tuyên dương “Gương học trò giỏi hiếu thảo”. 4. Chơi với chị Lan em học được điều gì? - Quý mến tinh thần vượt khó học giỏi của chị bố em đã mời chị về dạy cho em học dù chị chỉ là học sinh lớp mười một. Càng gần gũi chị, em càng thêm kính yêu. Chị bảo chị như cây xương rồng sống nơi đất đai khô hạn – điều kiện sống khắc nghiệt – nhưng vẫn cố gắng vươn lên. Em học tập được tinh thần kiên cường vượt khó của chị và thấy rằng mình thật may mắn khi được gần gũi với chị và học tập được nhiều đức tính tốt, đặc biệt là tinh thần vượt khó. c) Kb: - Nêu cảm nhận của em về tấm gương vượt khó học giỏi của chị. (Chị là tấm gương sáng cho em học tập).. Học sinh nghèo vượt khó Đề 3: Kể lại một việc tốt mà em đã làm. Dàn bài a) Mb:.

<span class='text_page_counter'>(15)</span> - Trong cuộc sống, khi ta mang lại niềm vui cho người khác cũng chính là đem lại niềm vui cho bản thân. Đến hôm nay lòng em vẫn còn vui sướng, hạnh phúc khi nhớ về việc tốt em đã làm chiều thứ hai tuần trước. b) Tb: 1. Sự việc mở đầu: - Nhà em ở mặt tiền đường lớn nên buổi chiều em có thói quen ra đường ngắm dòng xe cộ đông đúc trong giờ tan ca và cũng để đón bố đi làm về. - Hôm ấy là buổi chiều thứ hai, dòng xe cộ qua lại tấp nập. 2. Diễn biến: - Em đang mải miết ngắm phố phường. Bỗng ánh mắt em dừng lại trên vỉa hè, gần nơi em đang ngồi: một bà cụ tóc bạc phơ, lưng hơi còng, dáng lụm khụm và bước đi chậm chạp. Một tay bà chống gậy, tay kia xách chiếc túi cói rất to. Chiếc túi có vẻ nặng lắm. Bà đi lại một cách nặng nhọc và khó khăn. Bà cứ nhấp nhỏm nhìn dòng xe cộ đông đúc, muốn sang đường nhưng e ngại. - Em đến bên bà và lễ phép thưa với bà hãy để em giúp bà qua đường. - Hai bà cháu khá vất vả mới sang đến bên kia đường. Em hỏi bà đi về đâu. Bà bảo bà đi thăm cháu nội của bà nằm viện về. Giờ bà phải đi một chặng xe buýt nữa mới về đến nhà. - Em đưa bà đến trạm xe buýt, em giúp bà lên xe, bà yên vị trên xe, em mới quay về. 3. Sự việc kết thúc: - Em vừa sang đường đến trước cửa nhà thì cũng là lúc bố đi làm về. Bố hỏi em đi đâu về vào giờ xe cộ đông đúc, nguy hiểm. Sợ bố mắng, em liền kể cho bố nghe việc em giúp bà cụ. Bố xoa đầu khen em ngoan, biết giúp đỡ người khác. c) Kb: Bây giờ nhớ lại em vẫn còn nguyên cảm giác sung sướng khi làm được việc tốt như lời cô giáo dạy: “Phải giúp đỡ cụ già, em nhỏ”.. Đề 4: Kể về một kỉ niệm ấu thơ đáng nhớ. Dàn bài a) Mb:.

<span class='text_page_counter'>(16)</span> - Mb 1: Trong những năm tháng tuổi thơ, kỉ niệm mà em nhớ nhất là được ông già Noel tặng quà giáng sinh. - Mb 2: Gần đến ngày lễ Giáng sinh, trông thấy hình ông già Noel ở các cửa hiệu, em bỗng nhớ lại một kỉ niệm thời ấu thơ của mình. b) Tb: 1. Sự việc mở đầu: - Gần đến ngày lễ Giáng sinh, cả thành phố đều được trang hoàng lộng lẫy, vui mắt ( miêu tả ra) những con đường, góc phố, nhà thờ,.. Đặc biệt là khu trung tâm thành phố: những dãy đèn màu treo giăng giăng nhấp nháy như triệu triệu vì sao, những hang đá lấp lánh màu giấy bạc, tượng Chúa hài đồng trên máng cỏ,… - Nhà em cũng được trang trí một cây thông Noel giữa nhà (miêu tả ra) - Nơi nơi đều rộn ràng không khí mừng Chúa Giáng sinh. - Em nghe người ta bảo rằng: trong đêm Chúa Giáng sinh, ông già Noel sẽ tặng quà cho tất cả trẻ em ngoan trên thế giới. Em cũng ao ước được gặp ông già Noel và được ông tặng quà. Em viết một lá thư, bỏ vào hòm thư trước nhà, nhờ bác đưa thư gửi đến Bắc cực cho ông già Noel. 2. Sự việc diễn biến: - Đêm giáng sinh, em cùng bố mẹ đi lễ nhà thờ về. Cả nhà thức để đón mừng chúa Giáng sinh. - Khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ, chuông nhà thờ đổ vang. - Em rất hồi hộp. Quả tim em cũng rung lên như tiếng chuông nhà thờ đang vang xa. - Em đang đợi điều kì diệu xảy ra: Ông già Noel sẽ xuất hiện và tặng quà cho em. Vì em đã gửi thư cho ông và hẹn ông sẽ tặng quà cho em vào đúng giờ chúa Giáng sinh. - Chuông cửa nhà em reo vang. Em hồi hộp quá. Ai đến nhà em giờ này? Có phải là ông già Noel? - Bố em ra mở cửa. Ồ, tiếng chuông, tiếng chuông quen thuộc trong các bài hát mừng Giáng sinh. Em đứng ngẩn người ra. Ồ, ông già Noel. Em dụi mắt xem mình có nằm mơ không. Là sự thật. (Miêu tả ông già Noel: dáng bệ vệ, bụng to, mặc quần áo màu đỏ, bộ râu dài và trắng như cước, trên vai ông là túi quà thật to,..) 3. Sự việc kết thúc: - Ông đã nói với em rất nhiều. (Khen ngợi em chăm ngoan, dặn dò em cố gắng học giỏi,…).

<span class='text_page_counter'>(17)</span> - Ông tặng cho em gói quà.(Miêu tả ra: Màu sắc gói quà? Bên trong là món quà như thế nào? Cảm xúc của em lúc ấy?...) - Đến tận bây giờ nhớ lại, trong lòng em vẫn còn cảm giác sung sướng. c) Kb: (Cảm nghĩ của em về kỉ niệm ấy) - Bây giờ em đã lớn, biết ông già Noel chỉ là tưởng tượng. Ông già Noel em gặp lần ấy là do bố mẹ đặt dịch vụ ông già Noel để tặng quà cho em. Nhưng em vẫn rất vui và hạnh phúc vì kỉ niệm tuổi thơ đẹp đẽ và đáng nhớ của mình. Vì em có ông bà Noel có thật ngoài đời hết lòng thương yêu em. Đấy chính là bố mẹ kính yêu của em.. Đề 5: Kể một lần mắc lỗi khiến thầy cô buồn Dàn bài a) Mb:.

<span class='text_page_counter'>(18)</span> - Thứ hai tuần trước vì ở nhà ham chơi, không học bài để kiểm tra môn Lý nên tôi đã có hành động sai trái là mở sách và tập trong giờ kiểm tra. Chính điều này đã làm cho cô giáo buồn. b) Tb: 1/ Sự việc mở đầu: - Đi học về, ăn cơm xong, tôi định lên phòng học bài chuẩn bị cho giờ kiểm tra Lý ngày mai. - Thằng bạn bên cạnh nhà qua rủ tôi đi chơi điện tử - một trò chơi tôi rất thích - tôi đi ngay, định chơi một lát rồi về nhà học bài. 2/ Sự việc diễn biến: - Trò chơi hấp dẫn quá nên tôi về nhà khá trễ. - Tôi bị bố mắng: đi học về không lo học bài mà lại đi chơi (may là bố không biết tôi đi chơi điện tử, nếu không thì tôi ốm đòn). Bố bảo tôi về phòng học bài. - Tôi lí nhí xin lỗi bố và nhanh chân về phòng. Lúc đi ngang qua phòng anh trai, tôi thấy ti vi đang chiếu phim “Hiệp sĩ bóng đêm” – bộ phim tôi háo hức chờ đợi lâu nay. Sao quá nhiều thứ quyến rũ mình thế này? Làm sao đây? “Xem một tí thôi rồi về học bài” – tôi tự trấn an mình. - Phim kết thúc khá muộn, hai mắt tôi díu lại. Tôi ngủ một mạch đến sáng. - Tôi choàng tỉnh và quáng quàng chạy đến lớp. - Tiết đầu là giờ kiểm tra Lý. Cả lớp im phăng phắc vì ai cũng chăm chú làm bài. - Tôi vô cùng bối rối. Đầu óc trống rỗng không một chữ thì làm sao? Trong đầu tôi hiện rõ điểm không tròn vo như giễu cợt và cây roi mây trên tay bố. - Thôi, đành liều vậy. Tôi mở vở bài tập và sách giáo khoa ra. Mặt lấm lét vừa chép vào bài kiểm tra vừa canh chừng cô giáo. - Đúng là “Thiên bất dung gian”. Tôi đang cặm cụi chép thì cô giáo xuất hiện. Tôi nhanh chóng gấp sách vở cất vào ngăn bàn. Cô gọi tôi đứng lên. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt nhìn tôi. Tôi chối phắt ngay nhưng trước những lời lẽ chân tình của cô tôi đã cúi đầu nhận lỗi. Mặt tôi nóng ran, tôi vô cùng xấu hổ. 3. Sự việc kết thúc: - Nhận lỗi. Cô bảo tôi xuống phòng giám thị và viết bản kiểm điểm. - Tôi vô cùng ân hận, xin lỗi cô và hứa không bao giờ vi phạm. - Cô tha lỗi cho tôi và khuyên tôi nên chăm học và phải trung thực.

<span class='text_page_counter'>(19)</span> c) Kb: - Tôi vô cùng ân hận trước lỗi lầm của mình. - Tự hứa với bản thân sẽ bỏ hết trò chơi, chăm lo học hành để bố mẹ vui lòng và thầy cô không buồn nữa.. Cô chia sẻ cùng học trò. Viết bài tập làm văn số 3 – Văn kể chuyện (làm tại lớp).

<span class='text_page_counter'>(20)</span> Đề: Kể về người thân trong gia đình Dàn bài a) Mb: Cách 1:. - Trích một câu hát, thơ ca ngợi về mẹ. - Mẹ là người mà em gắn bó và yêu thương nhất. Cách 2: - Trong. gia đình em, người phải lo toan, vất vả, hi sinh nhiều nhất chính là. mẹ em. b) Tb: 1. Kể về ngoại hình: Chọn những chi tiết tiêu biểu để tả. 2. Kể về tính tình: - Yêu thương, chăm sóc chồng con - Đảm đang việc nhà, cẩn thận, gọn gàng, kĩ tính - Nấu ăn ngon - Đi làm và hết lòng với công việc ở cơ quan, luôn hoàn thành tốt công việc. - Biết quan tâm đến mọi người xung quanh: hàng xóm, đồng nghiệp. - Giàu lòng nhân hậu, hay giúp đỡ người khác – nhất là người khó khăn cơ nhỡ. 3. Kể về sở thích: - Mẹ thích trồng hoa, cắm hoa….. - Yêu thích thời trang…. c) Kb: - Cảm nghĩ của em về mẹ..  Đề kể về người có thể là kể về thầy, cô, bạn bè,..( Dựa vào dàn bài kể về mẹ để làm).. Bài tham khảo 1 (Kể về người mẹ yêu quý) a) Mb:.

<span class='text_page_counter'>(21)</span> Giới thiệu chung về người em sẽ kể. (Em thật may mắn khi được sống trong một gia đình hạnh phúc, mọi người yêu thương nhau. Em yêu cuộc sống này biết bao. Em vô vàn cảm ơn bố mẹ đã tạo em ra trên đời để được yêu thương, nhất là mẹ - người mẹ dịu hiền, người yêu thương em nhất trên đời). b) Tb: 1/ Kể sơ lược về ngoại hình của mẹ: (Chỉ nên chọn những nét tiêu biểu nổi bậc). - Mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng nhìn mẹ ai cũng nghĩ mẹ trẻ hơn tuổi. Có lẽ vì mẹ luôn vui tươi, biết cách chăm sóc bản thân. Và có lẽ cũng bởi làn da trắng hồng đã làm mẹ luôn duyên dáng trong những bộ trang phục đơn giản được cắt may khéo léo. Do đặc thù công việc của một người kinh doanh nên mẹ luôn phải tươi cười vui vẻ với khách hàng. Trông mẹ thật năng động. Nhưng điều làm mọi người có cảm giác dễ gần thân thiện khi tiếp xúc với mẹ không chỉ vì nụ cười mà còn bởi ánh mắt sáng với tia nhìn ấm áp. Đặc biệt ánh mắt ấy mới trìu mến làm sao khi nhìn em, khi mẹ lắng nghe em kể những chuyện vui buồn ở trường. 2/ Kể về sở thích của mẹ: (Chọn kể những sở thích tiêu biểu, cụ thể và kể rõ về những sở thích này) - Như bao nhiêu người phụ nữ khác, mẹ rất yêu thích công việc chăm sóc gia đình. Dù bận rộn đến đâu mẹ cũng dành thời gian để lo cho cha con em bữa cơm, ủi cho cha con em bộ đồ, dọn dẹp sắp xếp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Là người bận rộn, mẹ phải khéo léo sắp xếp lắm mới có thời gian chăm sóc gia đình. Điều này đã giúp em học hỏi được ở mẹ kĩ năng sống, nghị lực. Em hiểu rằng mọi việc chúng ta đều có thể làm được. Chỉ cần chúng ta có quyết tâm. Bữa cơm do mẹ nấu thật ngon vì mẹ nắm rất rõ sở thích của mỗi thành viên trong gia đình hay cũng bởi những bữa cơm ấy chứa chan tình yêu thương của mẹ. Quần áo của cha con em luôn thẳng thớm, sạch sẽ, thơm tho. Bà nội từng bảo với em : “Mẹ của con thật đảm đang. Con với cha phải đỡ đần mẹ để mẹ bớt vất vả”. Mẹ còn rất khéo léo thu xếp để gia đình có nhiều thời gian sinh hoạt chung, gần gũi, tâm sự với nhau vì bố mẹ là người bận rộn, còn em thì đi học suốt. Trong khi mẹ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa,... mẹ thường nhờ cha và em giúp mẹ nên công việc hoàn thành nhanh chóng, các thành viên trong gia đình lại có nhiều thời gian bên nhau để trò chuyện. Em thật may mắn khi được là con của mẹ. Mẹ còn là tấm gương cho em về thói quen ngăn nắp, gọn gàng. Mọi vật dụng trong.

<span class='text_page_counter'>(22)</span> nhà em mọi thứ vật dụng từ nhỏ đến lớn đều có vị trí của mình. Và mẹ yêu cầu mọi thành viên trong gia đình khi sử dụng xong phải cất đúng vị trí. Mẹ bảo: “Tập thói quen ngắn nắp sẽ tạo cho ta thói quen tốt trong cuộc sống. Nó giúp ta trở thành người sống có nề nếp kỉ luật. Với lại khi cần đỡ mất thời gian đi tìm”. Có lẽ vì thế mà các cô chú nhân viên của mẹ trong công ty rất quý trọng mẹ. - Mẹ còn là cô giáo uyên bác nhất của em. Mỗi tối mẹ đều thu xếp thời gian kèm em học bài, không một câu hỏi nào của em mà mẹ lại không có câu trả lời cả. Mẹ thật tài ba. - Bận rộn với công việc kinh doanh và chăm sóc gia đình như thế nhưng mẹ em vẫn không bỏ quên bồi dưỡng tâm hồn. Mẹ em khá lãng mạn, mẹ thích trồng cây, cắm hoa, nghe nhạc,...Khu vườn nhỏ trước sân nhà em luôn xanh tốt những chậu cây. Mẹ chăm chúng như người ta chăm em bé: nào là tưới nước, bón phân, bắt sâu,...Mẹ bảo: “Con đừng tưởng cỏ cây vô tri, chúng cũng có tâm hồn đấy. Nếu con chăm sóc chúng tốt chúng sẽ rất vui cũng như mẹ yêu con nhiều thì con sẽ hạnh phúc vậy. Vả lại khi chăm sóc chúng mẹ có cảm giác thật yên bình”. Phòng khách nhà em luôn có chậu hoa tươi được cắm khéo léo. Em đã hiểu vì sao mẹ luôn tươi trẻ như vậy. Bởi tâm hồn của mẹ thật giàu yêu thương. 3/ Kể về những tình cảm, cách cư xử của mẹ với những người xung quanh (những người thân yêu trong gia đình, họ hàng; hàng xóm; đồng nghiệp; những người có hoàn cảnh đáng thương,...) - Dù không sống chung với gia đình nội ngoại nhưng mẹ chưa bao giờ xao lãng bổn phận làm con. Mỗi dịp giỗ chạp, lễ, hay tết mẹ luôn nhớ sang nhà ông bà nội ngoại đi chợ sắm sửa, nấu nướng. Ông bà nội thương mẹ lắm. Có phần ngon luôn gọi gia đình nhỏ của em về chung vui. Các cô chú cũng vậy, có việc cần luôn gọi mẹ em trước khi gọi cha em. Mẹ luôn biết ông bà cần gì để chu toàn. Mẹ không chỉ tốt với họ hàng mà cả với hàng xóm, đồng nghiệp, nhân viên của mẹ, mẹ luôn cư xử như người trong nhà, luôn sẵn lòng giúp đỡ khi họ gặp khó khăn. Ngay cả với những người gặp hoàn cảnh kém may mắn không quen biết mẹ cũng sẵn lòng dang tay cưu mang. Em đã được mẹ nhiều lần dẫn theo trong các chuyến làm từ thiện của mẹ: Khi thì một người mẹ trẻ bệnh nan y không tiền chạy chữa, mẹ bảo cứu được người mẹ ấy có nghĩa là sẽ có những đứa trẻ không mồ côi; lúc là mái ấm tình thương của các em nhỏ mồ côi hay của các cụ già không nơi nương tựa,...Mẹ bảo: “Con phải đi để thấy.

<span class='text_page_counter'>(23)</span> mình may mắn, đi để biết yêu thương và sống tốt hơn). Ôi, sao mẹ của em giống cô tiên trong các truyện cổ tích quá. Cảm ơn mẹ đã nuôi dưỡng em bằng suối nguồn yêu thương. Quả đúng như lời mẹ nói: “Người giàu lòng yêu thương là người giàu có nhất thế gian”. c) Kb: Nêu cảm nghĩ và tình cảm của em dành cho mẹ.. Bài tham khảo 2 ( Kể về người cha thân yêu) Trong cuộc sống hằng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi đến tận sau này. Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống sung sướng vui vẻ. Bốn mươi tuổi, khi chưa đi được nửa đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ. Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy đã dần đổi thay, thay vì cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên gương mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong nhà đều nhờ vào tiền bố mẹ kiếm được hằng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người thân trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề chạy xe ôm. Hằng ngày bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc của bố đã dần bạc đi vì sương gió. Công việc ấy rất dễ dàng đối với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bởi có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường xóc thì những cơn đau dạ dày của bố lại tái phát. Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to, nhiệt độ tới 38- 40 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng bảy, tháng tám, rồi những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố.

<span class='text_page_counter'>(24)</span> gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người vì có một người bố giàu đức hi sinh, chịu thương chịu khó như vậy. Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi tối về những cơn đau lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau ấy vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy! Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn thì con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không? Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn nói với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó thì bố sẽ buồn và thất vọng về tôi nhiều lắm. Bố luôn nói rằng bố sẽ mãi chiến đấu. Chiến đấu tới chút sức lực cuối cùng để nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng vì nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho chị em chúng tôi học. Trong những bữa cơm, bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy ngàn câu thơ của truyện Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng… Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong thời tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy lời bố dạy để làm phương châm sống, lấy bố làm gương sáng để noi theo.Và tôi khâm phục không phải chỉ vì bố là một người giỏi giang, là một người cao cả đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù thời gian rảnh rỗi còn lại của bố rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Những giò phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết mộc lan có bao giờ mang trên mình một chiếc lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc. Không những yêu hoa mà bố còn.

<span class='text_page_counter'>(25)</span> rất thích nuôi động vật. Trong nhà, ngoài chú chó con và một chú mèo, thỉnh thoảng bố còn mang về những chiếc lồng chim xinh đẹp. Và hơn thế nữa, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để làm mọi việc khi chưa quá muộn. Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ tôi, bỏ cả gia đình này để đi về thế giới bên kia. Bố đi một nơi rất xa mà không bao giờ tôi còn gặp lại được. Giờ đây, khi tôi vấp ngã tôi sẽ tự đứng dậy trên đôi chân của mình bởi không còn bố bên cạnh động viên, an ủi hay chỉ bày. Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi không? Tại sao lại bỏ con mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa. Đó chính là trong cuộc sống hằng ngày chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người chung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm chăm sóc bố của mình, tha thứ cho bố khi bố nóng giận nỡ mắng mình nặng lời bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta. Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật và đau đớn. Bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng và biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã soi đường cho con đi. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng nó như chính linh hồn của mình.. Viết bài tập làm văn số 4 – Thi học kì 1 (làm ở lớp). HỌC KÌ II Viết bài tập làm văn số 5 – Văn tả cảnh (làm ở nhà) Đề: Hãy viết bài văn miêu tả hình ảnh cây phượng Bài viết của học sinh.

<span class='text_page_counter'>(26)</span> Giữa sân trường em đứng sừng sững một cây phượng đang nở rộ những đóa hoa đỏ thắm. Em không biết nó được trồng từ bao giờ, chỉ biết rằng, khi em mới đặt chân vào trường đã thấy nó đứng đấy như một chàng hiệp sĩ hiên ngang, che chắn nắng mưa cho học trò chúng em. Cây phượng đã già lắm rồi, thân cây đã chuyển sang gam màu xám có những đốm trắng bạc. Nó giương những cánh tay che chở cho chúng em khỏi những tia nắng gay gắt của mùa hè đổ lửa. Dưới gốc cây, nổi lên những cái rễ lớn, ngoằn ngoèo, uốn lượn như những con rắn đang trườn vào bóng râm. Phía trên là tán lá như một cái lọng khổng lồ. Em cũng không biết ai đã đan lại những cành cây lại với nhau mà thành cái lọng khéo đến như vậy. Những chú ve thường ẩn mình trong vòm lá phượng và cất tiếng kêu ra rả suốt ngày. Giữa khoảng trời rộng mênh mông, những đóa hoa phượng đỏ rực nổi bật lên. Vào giờ ra chơi, những cánh phượng được các bạn gái tách ra thành những chú bướm xinh xinh. Còn các bạn trai thì lấy những nhụy hoa thi nhau móc ngoéo. Sau những trận mưa rào, hoa phượng rơi rải rác khắp sân trường tựa như cả mặt sân được trải lên tấm thãm màu đỏ tươi, ánh lên dưới tia nắng mặt trời. Cây phượng thay lá quanh năm. Mùa đông cây rụng hết lá, phô ra những cành trơ trụi khẳng khiu. Nhưng sang xuân, chồi non lại nhú ra, phủ một màu xanh tươi mát cho cây. Mỗi lần như thế dường như tuổi thanh xuân lại trở về với cây phượng già, xóa đi sự già nua đã in hằn lên thân hình của nó. Sau đó không lâu, ở khắp sân trường hình ảnh của mùa hè lại được vẽ lên bằng những chùm hoa đỏ thắm. Nó đem lại niềm vui sướng háo hức cho tuổi học trò. Mùa hè lại về và những cánh phượng tựa những cánh bướm nằm ngoan trong trang lưu bút học trò như một dấu ấn kỉ niệm đẹp mà trước lúc chia tay nghỉ hè gửi lại cho nhau. Phượng có buồn khi vắng chúng em không?. Viết bài tập làm văn số 6 – Văn tả người (làm tại lớp) Đề: Hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với em Bài viết của học sinh Lời bài hát của cố nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu đã viết: “ Ba sẽ là cánh chim đưa con đi thật xa…”..

<span class='text_page_counter'>(27)</span> Thật vậy, ngoài tình thương của mẹ, em được nên người là nhờ công sinh dưỡng và dạy dỗ của ba, bằng lòng yêu thương vô bờ bến. Hình ảnh người ba kính yêu luôn ngự trị trong trái tim em. Ngôi nhà của em là mái ấm thân thương của ba thế hệ: ông bà nội, ba mẹ và chị em của em. Bà em từng kể, ba em ngày xưa đã là một chàng trai hiếu học, chăm làm và nhân hậu. Cuộc sống của một gia đình nghèo theo nề nếp nho giáo đã xây dựng cho ba nghị lực và tác phong làm người. Dù năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông ba trẻ hơn tuổi rất nhiều, sức khỏe lại dẻo dai và ít đau ốm vặt. Có lẽ đó là nhờ thói quen sinh hoạt điều độ và chăm tập thể dục. Thân hình cao to, vạm vỡ trông ba khỏe khoắn như những chàng trai trẻ. Nắng mưa đã để lại dấu ấn trên làn da nâu rám nắng trông thật rắn chắc của ba. Ba ăn mặc rất giản dị nhưng cũng không kém phần lịch lãm. Ở nhà, ba thật gọn gàng và khỏe khoắn với chiếc quần đùi và áo thun. Khi đến cơ quan hoặc có việc ra ngoài thì ba lại thật lịch sự trong trang phục áo sơ mi và quân tây. Ba thường cắt tóc ngắn, gọn gàng. Những sợi tóc hơi cứng, dờn dợn đã bắt đầu lốm đốm bạc. Khuôn mặt xương xương nhưng vuông vứt với quai hàm bạnh - một khuôn mặt biểu lộ tính cương nghị, dứt khoát và phúc hậu. Dưới vầng trán cao rộng, đôi mắt của ba sáng ngời, tinh anh. Một đôi mắt biểu lộ thị lực tốt và ẩn chứa tình cảm thân thương. Khi em phạm lỗi, đôi mắt ấy trở nên nghiêm khắc kèm với lời dạy bảo chân tình. Ba nghiêm khắc nhưng không bao giờ dùng roi vọt để dạy con, chị em của em ngoan ngoãn là nhờ vào cách dạy dỗ bằng tình thương yêu và sự tâm lý của ba. Ba rất ích khi cười nhưng mỗi lần gia đình có chuyện vui thì nụ cười rạng rỡ của ba càng làm cho cả nhà càng vui. Giọng nói của ba rất ấm áp và truyền cảm. Trong những buổi sum họp gia đình ba hay kể chuyện hài hước khiến cả nhà cười như nắc nẻ. Việc nội trợ đã có mẹ lo nhưng em vẫn thấy ba thường đỡ đần cho mẹ. Ba đóng cái kệ bếp để tiện cho mẹ trong việc nấu nướng, ba xách nước cho mẹ tưới cây, ba mắc dây điện, sữa đèn đóm trong nhà. Nhờ có bàn tay ba vun vén nên nhà em lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ. Ba thích làm việc nên ít khi nào em thấy ba thảnh thơi. Ba thường bảo với các con của mình: “Chăm lao động sẽ giúp con người tươi trẻ, khỏe khoắn, yêu đời và biết quí trọng cuộc sống hơn”. Cả nhà đều có thói quen tốt giống ba. Ba thích đọc báo nhờ thế mà kiến thức của ba rất rộng và ba bảo rằng đó là cách rèn luyện tính cầu tiến..

<span class='text_page_counter'>(28)</span> Vì thương xuyên tiếp cận với thông tin xã hội sẽ thấy rằng xã hội tiến bộ không ngừng nên để không lạc hậu ta phải không ngừng học tập. Ba rất quan tâm đến mọi thành viên trong gia đình. Mỗi khi đi công tác xa về ba luôn mua quà cho cả nhà và không thiếu quyển sách hay cho em. Em thích nhất ba ở điểm này. Ba càng thương yêu con cái bao nhiêu thì lại càng hiếu thảo với ông bà bấy nhiêu. Ba luôn quan tâm đến bệnh thấp khớp của ông cũng như sức khỏe của bà. Em nhớ một lần bà bị sốt, ba lăng săng chăm sóc bà, tuy vẻ bề ngoài ba có vẻ bình tĩnh nhưng nhìn vào đôi mắt ba em thấy lộ rõ sự lo lắng. Khi bà qua cơn nguy hiểm xuất viện ba mới yên tâm đi làm. Hàng xóm láng giềng đều quý mến ba bởi tính thương người, tốt bụng và nghiêm túc.Đó là lý do ba em được bầu làm tổ trưởng khu phố suốt mấy năm nay. Em rất hãnh diện khi được làm con của ba. Gia đình em luôn đầy ắp tiếng cười. Đó là nhờ công sức to lớn của ba. Thương ba vất vả làm việc tạo dựng mái ấm cho cả nhà, em luôn tự nhắc mình phải học thật tốt, ngoan ngoãn để ba vui lòng. Con kính yêu ba lắm, ba ơi!   Thơ về cha “Cánh cò cõng nắng qua sông Chở luôn nước mắt cay nồng của cha Cha là một dãi ngân hà Con là giọt nước sinh ra từ nguồn”. Viết bài tập làm văn số 7 – Văn miêu tả sáng tạo (làm tại lớp) Đề: Hãy viết bài văn miêu tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng của em Bài viết của học sinh.

<span class='text_page_counter'>(29)</span> Em rất thích đọc truyện cổ tích, truyện dạy em những điều hay, lẽ phải, lòng nhân ái…Và đặc biệt là trong truyện còn có hình ảnh nhân vật em rất yêu mến: Ông tiên. Những nhân vật hiền lành tốt bụng, hoàn cảnh đáng thương, chịu nhiều bất hạnh mỗi khi tuyệt vọng thường được ông tiên hiện ra giúp đỡ. Ông có mái tóc bạc và chòm râu dài đạo mạo. Đôi mắt ông vô cùng nhân hậu, nhìn vào đôi mắt ấy em nghĩ mình sẽ vững niềm tin. Nụ cười của ông thật đẹp, giọng ông trầm ấm như vỗ về yêu thương, ông tiên có nước da hồng hào của một người khỏe mạnh, thường xuyên luyện tập thể dục thể thao. Dáng ông không cao to như người khổng lồ mà rất cân đối. Ông đi đứng khoan thai nhẹ nhàng giống ông của em ở nhà. Chiếc áo ông mặc thật rộng thường là màu trắng và trên tay luôn cầm cây phất trần, mỗi khi ông xuất hiện đều có một làn khói trắng như sương mù mờ ảo. Ông có rất nhiều phép thuật, có thể biến hóa thành những người nghèo khổ để thử lòng người hay hóa thân thành những con vật đang gặp nguy hiểm nhằm thử thách tình yêu thương của một ai đó. Khi ông xuất hiện thì mọi khó khăn khổ đau đều được hóa giải thành công. Em không biết trái tim ông tiên to như thế nào mà em chỉ biết ông rất giàu lòng yêu thương thường hay giúp đỡ những số phận bất hạnh trong cuộc sống. Em mong một lần được gặp ông tiên, để nói với ông rằng em yêu ông lắm. Em hứa sẽ sống thật tốt, học thật giỏi để mai này lớn lên có thể giúp đỡ mọi người và làm được nhiều điều có ích cho xã hội.. Viết bài tập làm văn số 8 – Thi học kì 2 (làm ở lớp) GIỚI THIỆU CHƯƠNG TRÌNH NGỮ VĂN 7. Sang chương trình tập làm văn lớp 7, các em tiếp tục rèn luyện nâng cao thể loại văn tự sự, miêu tả và đồng thời làm quen với một số thể loại văn thú vị khác… HỌC KÌ I.

<span class='text_page_counter'>(30)</span> Viết bài tập làm văn số 1 – Văn tự sự và miêu tả (làm ở nhà). Đề: Miêu tả một cảnh đẹp mà em đã gặp trong mấy tháng hè (Có thể là phong cảnh nơi em nghỉ mát, hoặc cánh đồng hay rừng núi quê em). Bài tham khảo a) Mb: Năm học vừa qua em đạt được thành tích cao trong học tập nên hè này bố mẹ đã thưởng cho em một chuyến du lịch Nha Trang. Cảnh biển Nha Trang thật đẹp và tuyệt vời. Chuyến đi đã để lại trong lòng em nhiều kỉ niệm và cảm xúc khó quên. b) Tb: Từ thành phố, gia đình em mất khoảng chín tiếng đồng hồ để đến với Nha Trang xinh đẹp. Ngồi trên xe, lòng em vô cùng háo hức mong đợi được ngắm nhìn thành phố biển nổi tiếng của đất nước Việt Nam. Em được nhìn thấy biển Nha Trang vào một buổi trưa đầy nắng và gió, với những hàng dừa nghiêng mình trên bầu trời trong xanh thẳm. Cảm xúc đầu tiên khi được ngắm nhìn cảnh biển nơi đây thật khó tả. Bãi biển chạy dài, mặt nước trong xanh với những con sóng lăn tăn nối đuôi nhau chạy dài xô bờ cát trắng. Xa xa, là các con tàu đang bập bềnh trên biển. Em còn thấy nhiều du khách đang lướt sóng với những chiếc ca-nô đủ màu sắc. Những con sóng cứ đập ầm ầm vào mạn ca-nô làm tung lên những bọt nước trắng xóa. Em và bố mẹ cùng nhau thỏa thuê đắm mình trong làn nước trong xanh. Ngửa mặt lên bầu trời em thấy những làn mây trắng với những hình thù kì lạ. Tắm xong cả nhà em vào nhà hàng ăn cơm trưa. Vào buổi chiều, bố dẫn cả nhà đi thăm Hòn Mun, một trong những hòn đảo đẹp nhất Nha Trang. Bố và em cùng lặn xuống biển khám phá lòng đại dương, ngắm những rặng san hô và cá biển nhiều màu sắc. Hòn Mun thật sự là nơi tập hợp một quần thể sinh vật biển phong phú và đa dạng: nước biển trong đến vô ngần, em có thể nhìn thấy tận đáy biển lấp lánh những cây san hô chung quanh đàn cá lúc ẩn lúc hiện nhiều màu sắc. Em và bố thỏa thích lặn trong lòng biển khơi cho tới buổi chiều. Biển Nha Trang vào buổi chiều có một vẻ đẹp rất hấp dẫn. Ông mặt trời lúc này như một quả trứng khổng lồ đang lặn từ từ xuống lòng biển khơi..

<span class='text_page_counter'>(31)</span> Rồi mặt trời cũng lặn dần, lặn dần mang theo những tia nắng nhuộm màu vàng úa khiến cho mặt biển ngày càng sẫm lại như một đôi mắt đẹp, huyền ảo. Những hàng dừa cũng nghiêng mình như chào tạm biệt ông mặt trời đi ngủ. Sóng xô ào ạt hơn, những cánh buồm cũng đã cập bờ. c) Kb: Trên đường trở về nhà trong lòng em vẫn còn lưu luyến với cảnh biển Nha Trang. Những con sóng, những hàng dừa xanh cao vút, những đàn cá đủ sắc mu bơi lội… Có lẽ ai đã đến nơi này đều rất muốn được lần trở lại. Em sẽ mãi lưu giữ những giây phút khó quên ấy như một trong những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ.. Cảnh đẹp Nha Trang. Viết bài tập làm văn số 2 – Văn biểu cảm (làm tại lớp) Đề: Loài cây em yêu Bài tham khảo (Vị đắng trâm bầu).

<span class='text_page_counter'>(32)</span> Quê tôi là vùng biển, mùa nắng nước biển tràn vào ruộng đồng nên cây lúa cũng không sống được. Chỉ có cây trâm bầu dẻo dai sức sống, mọc tràn lan trên bờ ruộng, ven đường, bờ sông , sau hè…đâu đâu cũng có. Hàng cây trâm bầu gần nhà là nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm tuổi thơ của chị em tôi và lũ bạn cùng xóm. Những buổi chiều chưa tắt nắng, bọn con gái bày bán đồ hàng dưới gốc cây, hái lá trâm bầu làm tiền, cũng kì kèo mua bán như người lớn. Con trai thích leo lên cành cây chơi trò đánh trận, đạn vón từ bùn hay trái sầu đâu. Nhiều lúc bọn con gái chúng tôi bị bắn nhầm, đồ chơi đổ vỡ, văng tung tóe, đứa nào cũng giận đỏ mặt tía tai. Con nít mau giận nhưng chóng quên, mới chửi bới nhau, đòi nghỉ chơi hôm trước, hôm sau đã thấy rồng rắn kéo nhau đi bắt chim dòng dọc, hái ổi, tắm sông. Mùa trâm bầu ra trái, má bắt chúng tôi hái về tách lấy hạt làm thuốc. Trái trâm bầu có bốn năm khía, khô rang như vỏ cây, hạt bé xíu nằm ở giữa. Má lấy hạt ngào với đường cho bớt vị đắng rồi bắt chúng tôi ăn cho hết. Tôi phải công nhận là món đó không ngon tí nào, nhưng chữa bệnh giun sán thì thật hữu hiệu và ít tốn kém. Trẻ con ngày xưa ở quê đâu biết gì về ‘an toàn thực phẩm”, tay vừa nghịch cát, có bánh trái gì là chỉ quẹt quẹt vào vạt áo là cầm ăn thoải mái. Vậy nên giun sán tha hồ kí sinh trong bụng. Thế mà chỉ cần vài lần ăn hạt trâm bầu đắng nghen nghét ấy, mấy cái bụng bổng xẹp ngay xuống thấy rõ. Chúng tôi còn lấy hạt trâm bầu tô màu. Hạt trâm bầu cọ lên giấy trắng có màu xanh non tuyệt đẹp. Những bức tranh của chúng tôi tuy vụng về nhưng màu sắc rất bắt mắt, đắt nhất vẫn là màu xanh của lá non được tô từ hạt trâm bầu, màu hoa tím mồng tơi, mùa đỏ của hạt cà ri…Hết mùa trâm bầu, chúng tôi lấy trái tra thay thế. Màu xanh của trái tra cũng sáng, đẹp nhưng không bằng trâm bầu. Với trẻ con vùng quê nghèo như chúng tôi lúc ấy, được đến trường, được vẽ tranh từ những sắc màu thiên nhiên là cả niềm vui bất tận. Hơn mười lăm năm, quê tôi thay da đổi thịt khi người ta ồ ạt nuôi tôm công nghiệp. Không ai nghĩ vùng đất nhiễm mặn quanh năm lại phát triển như thế. Các vuông tôm hình thành, nhìn đâu cũng thấy loang loáng nước. Đời sống khá hơn nên trẻ con cũng được chăm chút kỹ. Chúng không phải ăn hạt trâm bầu để diệt giun, muốn tô màu đã có bút chì sáp, bút nước đủ loại. Tôi mừng cho sự giàu có của quê mình nhưng thỉnh thoảng đi đường, nhìn cây trâm bầu mọc lưa thưa, cô đơn trong cái nắng.

<span class='text_page_counter'>(33)</span> chói chang của miền quê biển, lại thấy ngùi ngùi nhớ vị đắng của ngày xưa.. Trái trâm bầu. Viết bài tập làm văn số 3 – Văn biểu cảm (làm tại lớp) Đề: Biểu cảm bài thơ “Bạn đến chơi nhà” của Nguyễn Khuyến Bài tham khảo Nguyễn Khuyến được tôn vinh là “Nhà thơ của quê hương làng cảnh Việt Nam”quả không sai. Góp mặt với cuộc đời bảy mươi lăm mùa xuân thì đã có hơn năm mươi năm ông sống gắn bó với làng quê bé nhỏ của mình. Vì.

<span class='text_page_counter'>(34)</span> thế hồn thơ của ông chan hòa với cảnh vật thiên nhiên. Từ giàn mướp, vườn cà, vườn cải, giàn giậu thưa đến tre trúc ao bèo đều trở nên có hồn trong thơ ông. Đặc biệt, ông đã dành cho bạn bè thân thiết một tình cảm rất thiêng liêng trong trái tim mình. Suốt bao năm tháng đi qua nhưng mỗi lần đọc lại thi phẩm “Bạn đến chơi nhà” lòng ta lại rưng rưng xúc động. “ Chép lại bài thơ” Đây là một bài thơ Đường luật thất ngôn bát cú, hình ảnh thơ cùng ngôn ngữ nôm na mộc mạc dân dã, bài thơ là lời ca ngợi tôn vinh một tình bạn chân thành, trong sáng, đẹp đẽ. Qua đó ta nhận ra trái tim đôn hậu đằm thắm tình đời, tình người của cụ Tam nguyên Yên Đỗ. Ta hãy để cho lòng mình rộn rã đi theo từng câu chữ để đồng điệu cùng niềm vui không gì tả xiết của thi nhân khi thấy bạn cũ đến thăm mình. “Đã bấy lâu nay, bác tới nhà,” Thật lạ kì, câu phá đề nhẹ nhàng êm dịu, ngọt ngào tự nhiên như lời ăn tiếng nói thường ngày của người dân cày Việt Nam vang lên sau lũy tre xanh. Chính lối xưng hô gọi bạn một cách nể trọng “bác” đã khiến cho thể thơ Đường luật gò bó trở nên mềm mại vô cùng. Ta như hình dung ra đằng sau lời chào hai người bạn già đang rưng rưng cảm động. Họ tay bắt mặt mừng vì “đã bấy lâu”, rất lâu rồi hai người mới gặp lại nhau. Ta hiểu được sự vui mừng của Nguyễn Khuyến vì tâm lí tuổi già thường cảm thấy cô đơn nên lúc nào cũng khao khát được gặp gỡ trò chuyện, giải bày tâm sự với những người bạn tri âm tri kỉ. Làm sao không vui mừng, hạnh phúc được. Bởi từ lúc cáo quan về ở ẩn, nhà thơ chỉ vui thú vườn ruộng, gió mát trăng thanh, lấy thiên nhiên làm bầu bạn. Giờ đây người bạn thân thiết không quản tuổi cao sức yếu, không ngại đường xá xa xôi để đến thăm mình thì đáng quý, đáng trân trọng vô cùng. Nhất là vào thời Nguyễn Khuyến sống, xã hội đã có những dấu hiệu suy đồi về đạo đức “Giàu thời tìm đến, khó thời lui”. Nguyễn Khuyến đang sống trong cảnh nghèo vậy mà bạn vẫn đến thăm. Hẳn rằng người bạn ấy phải thân thiết lắm và giữa họ không còn lễ nghi khách sáo cách biệt nữa. Sợi dây tình cảm đã gắn kết họ làm một. Người bạn ấy thật sự làm cho Nguyễn Khuyến xúc động, ông đã lấy tình cảm ấy để khỏa lấp, đùa vui với bạn về cảnh nghèo của mình: “Trẻ thời đi vắng chợ thời xa. Ao sâu nước cả, khôn chài cá,.

<span class='text_page_counter'>(35)</span> Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà. Cải chửa ra cây, cà mới nụ, Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa. Đầu trò tiếp khách, trầu không có,” Đọc thơ Nguyễn Khuyến ta bỗng giật cả mình. Bởi lẽ xưa nay người Việt Nam ta rất hiếu khách, luôn quan niệm khách tới nhà “không gà thì vịt” rồi “không con gà” thì cũng “bát nếp”. Vì thế, nay bạn thân từ nơi xa xôi đến thăm lại rất lâu rồi hai người mới gặp nhau, theo phép xã giao phải mời cơm, mời rượu, phải đãi bạn thật chu đáo dẫu có nghèo cũng không để lộ. Còn Nguyễn Khuyến, ông không hề che giấu cái nghèo của mình. Trái lại ông còn giãi bày phân trần với bạn về cảnh nhà không thể tiếp đãi bạn chu đáo. Ta cứ hình dung ra thi nhân vừa chào bạn vừa hóm hỉnh, mủm mỉm cười để mong bạn hiểu và cảm thông cho mình. Nhà neo người, trẻ em người lớn đều đi vắng cả, chợ búa lại xa xôi còn nhà thơ lại già yếu, không biết xoay sở thế nào để có thức ăn đãi bạn. Thật xót xa! Từ lúc rời quan trường trở về làm một “thường dân” Nguyễn Khuyến phải sống trong cảnh “Chiêm mất đằng chiêm, mùa mất mùa”. Giờ bạn đến chơi lòng áy náy không yên. Nhìn bốn phía quanh nhà, vườn rau ao cá thứ gì cũng có. Dưới ao có cá, trong vườn có gà. Thế nhưng ao thì sâu, nước lại nhiều, vườn rộng thênh thênh, rào giậu lại thưa thớt. Chân già như cụ làm sao có thể bắt được cá dưới ao, đuổi được gà trong vườn. Thật là áy náy! Rồi nhà thơ lại nghĩ đến một bữa cơm rau đạm bạc để đãi bạn. Nhưng thật trớ trêu. Trong vườn không thiếu cải, bầu, mướp nhưng tất cả còn đang ở giai đoạn tượng hình, chưa tới lúc ăn được. Vậy từ món thịnh soạn tươm tất như gà, cá đến rau canh, dưa cà đạm bạc đều không có. Nhà thơ lúng túng không biết thết đãi như thế nào để không là lão chủ nhà thiếu lễ nghi phép tắc. Thôi thì đành mời bạn bát nước, miếng trầu vậy. Mở cơi trầu thì trầu đã hết tự bao giờ “trầu không có”. Người Việt ta vốn trọng lễ nghĩa, nhất là với khách lâu ngày đến thăm nhà và quan niệm “Miếng trầu là đầu câu chuyện”. Nhưng với bảy câu thơ trên, ta thấy như là lời phân trần, là cách nói tự trào để bày tỏ lối sống đạm bạc, thanh bần của một vị Tam nguyên Yên Đỗ từng làm quan to. Qua tình huống tác giả dựng lên một cách hóm hĩnh, ta khâm phục Nguyễn Khuyến, một nhà nho đã khước từ bổng lộc của triều đình, của thực dân Pháp để quay về vườn xưa, chốn cũ sống cuộc đời thanh bần, đạm bạc gắn bó với quê hương dân dã. Ta nhận ra đằng sau tình huống khó xử trên là.

<span class='text_page_counter'>(36)</span> một tình bạn cao quý, thắm thiết. Bởi người bạn ấy đến thăm Nguyễn Khuyến khi bấy giờ ông là một thường dân bình thường. Điều này được thể hiện rõ ở câu cuối và cũng là linh hồn của bài thơ: “Bác đến chơi đây, ta với ta”. Tác giả chỉ có một tấm lòng chân thành, một tình bạn thắm thiết để đãi bạn. Tình bạn vượt lên trên vật chất tầm thường. Bài thơ có kết cấu đầu cuối tương ứng khá độc đáo: suốt từ đầu bài thơ không có một thứ vật chất nào để đãi bạn và đến cuối bài thì có một thứ vô giá đó là tấm lòng, là tình bạn thân thành – một thứ còn quý hơn bạc vàng châu báu. Nhà thơ đã lấy tấm lòng tri âm để thết đãi người tri kỷ thâm giao. Mối quan hệ giữa chủ và khách không còn cách biệt. Câu thơ cuối đã đẩy lùi mọi câu nệ, hình thức lễ nghi xã giao, mọi thông lệ ràng buộc. Tất cả chỉ còn lại một niềm vui trọn vẹn, một sư yêu thương đằm thắm. Bạn đến thăm ta không vì mâm cao cỗ đầy mà đến để gặp nhau hàn huyên tâm sự cho thỏa lòng khao khát kẻ tri âm. Vì thế cụm từ “ta với ta” tuy hai mà một, gắn bó không tách rời. Bài thơ không chỉ sâu sắc về nội dung mà còn đặc sắc về nghệ thuật. Niêm luật chặt chẽ, không hề dùng một từ Hán Việt nào khiến ngôn ngữ nhẹ nhàng dễ đi vào hồn người. Phép bình đối cùng hình ảnh thơ mộc mạc đã làm nên một chốn quê tràn đầy nhựa sống gửi gắm một quan niệm tình bạn trong sáng của cụ Tam nguyên: tình cảm con người quý hơn vật chất. Ý thơ và hồn thơ tinh tế đã khiến những tác phẩm của Nguyễn Khuyến càng đậm đà hương vị Việt.. Viết bài tập làm văn số 4 – Thi học kì 1 (làm ở lớp) HỌC KÌ II Viết bài tập làm văn số 5 – Văn lập luận chứng minh (làm tại lớp) Đề: Ít lâu nay, một số bạn trong lớp lơ là học tập. Em hãy viết một bài văn để thuyết phục bạn:Nếu khi còn trẻ ta không chịu khó học tập thì lớn lên sẽ chẳng làm được gì có ích!.

<span class='text_page_counter'>(37)</span> Bài tham khảo Ai trong chúng ta cũng có ước mơ về tương lai tốt đẹp. Có bạn mơ sau này làm bác sĩ, có bạn mơ sau này mình là phi công…Nhưng dù mơ ước sau này làm gì đi nữa nếu từ khi còn trẻ ta không chịu khó học tập thì lớn lên sẽ chẳng làm việc gì có ích, ngay cả việc thực hiện ước mơ của chính mình. Học quả là một công việc khó khăn và đầy gian khổ, nó như một con đường đầy chông gai, cần đến sự kiên trì, bền bỉ của mỗi người. Trên con đường ấy ta sẽ biết thế nào là niềm vui, niềm hạnh phúc vô biên, biết thế nào là buồn đau của thất bại. Không ai có thể đi đến tận cùng của con đường học vấn nhưng lại có thể đi đến thành công nhờ nó. Như nhà bác học nổi tiếng Đác-uyn đã nói “Bác học không có nghĩa là ngừng học”. Khi bạn đi đến thành công nhất định chớ vội mừng thỏa mãn bởi bạn sẽ còn phải học, sẽ còn phải giỏi hơn, giỏi hơn nữa có như vậy bạn mới trở thành người có ích trong xã hội. Vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc, Hồ Chí Minh cũng đã nói: “Không có việc gì khó Chị sợ lòng không bền Đào núi và lấp biển Quyết chí ắt làm nên” Ta công nhận việc học quả là rất khó, đó là một con đường đầy gian khổ chông gai nhưng nếu ta có lòng kiên trì, bền bỉ thì ta sẽ san bằng được tất cả, làm được tất cả kể cả những công việc lớn lao. Học cũng là con đường duy nhất dẫn đến tương lai, nó còn là con đường duy nhất giúp ta thoát khỏi sự lạc hậu, ngu dốt; là con đường duy nhất giúp ta thực hiện ước mơ. Nếu ngay khi còn bé chúng ta không miệt mài chăm chỉ, siêng năng, chuyên cần vào việc học thì lớn lên ta sẽ là một người vô dụng bởi sự ngu si, dốt nát do thiếu kiến thức. Và lúc bấy giờ chúng ta sẽ sống cuộc đời vô vị, tẻ nhạt, sống như không sống. Để không xảy ra tương lai u tối như vậy thì ngay từ bây giờ, khi chúng ta còn trẻ, còn nhiều sức khoẻ và nhiệt huyết chúng ta hãy định hướng cho tương lai, trang bị hành trang cho tương lai. Đó là chuyên cần học tập. Lịch sử đã chứng minh chân lí này. Chúng ta ai cũng biết và ngưỡng mộ tinh thần ham học hỏi của Mạc Đĩnh Chi. Vì nhà nghèo khó ông phải bắt cá đổi lấy chữ, bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng làm đèn học trong đêm khuya. Hay Trương Hán Siêu vì chữ xấu không đỗ trạng nguyên nên đã ngày đêm luyện chữ. Hay ngày nay, gần đây nhất là tấm gương của anh học trò nghèo.

<span class='text_page_counter'>(38)</span> Nguyễn Vũ Hoàng. Nhà nghèo không có điều kiện học tập nhưng anh đã cố gắng vượt qua nghịch cảnh. Cuối cùng, không uổng công khổ luyện anh đã đoạt vòng nguyệt quế trong cuộc thi kiến thức “Đường lên đỉnh Olympia”. Tương lai rạng rỡ mở ra trước mắt anh khi anh nhận được xuất học bổng du học ba mươi lăm ngàn đô. Bấy nhiêu tấm gương sáng về tinh thần ham học ấy đã chứng minh cho ta thấy: Muốn trở thành người hữu ích sau này, muốn tương lai tươi đẹp thì ngay từ bây giờ chúng ta phải chăm chỉ học tập. Hoa hồng nở trên cành gai nhọn. Cây ra trái ngọt khi được chăm bón tốt.Vì một tương lai tươi sáng và là người hữu dụng chúng ta hãy chịu khó học tập ngay từ bây giờ.. Viết bài tập làm văn số 6 – Văn lập luận giải thích (làm ở nhà) Đề: Lập luận giải thích về đức tính hi sinh Bài tham khảo Chúng ta có được hình hài khỏe mạnh, có được cuộc sống ấm êm, no đủ, hạnh phúc là sự hi sinh của ông bà, cha mẹ, thầy cô, các người anh hùng giữ nước….

<span class='text_page_counter'>(39)</span> Hi sinh là một trong những đức tính rất đáng quý của con người. Thế nào là đức hi sinh? Hi sinh là luôn nhận phần thua thiệt về mình, nhường phần tốt đẹp, thuận lợi cho người khác, luôn muốn đem những điều tốt đẹp cho người khác dẫu phần mình có vất vả, cực khổ nhưng trong lòng lại cảm thấy rất mãn nguyện, vui vẻ, hạnh phúc. Hi sinh là khi làm một việc gì không mưu cầu phần lợi về mình, không so đo tính toán thiệt hơn. Tại sao ta phải hi sinh? - Hi sinh là một phẩm chất đáng quý của con người. - Biết sống hi sinh sẽ làm cho xã hội tốt đẹp hơn. Vì người có đức hi sinh sẽ luôn nghĩ về người khác từ những thành quả họ tạo ra sẽ giúp xã hội phát triển bền vững hơn. Người biết hi sinh là người luôn sống tốt, sống có trách nhiệm. (DC: Trong gia đình thì ông bà, cha mẹ hết lòng hi sinh bản thân để nuôi dạy con cháu nên người; ở nhà trường thì thầy cô tận tâm, hết lòng vì học trò, hi sinh thời gian, công sức, cái lợi của vật chất. Ở gia đình thì ông bà, cha mẹ là gương sáng, trong nhà trường thì thầy cô tận tâm. Trước tấm lòng hi sinh vì thế hệ tương lai cho đất nước thì hiển nhiên là chúng em khó mà trở thành người xấu. Đức hi sinh có sức mạnh cảm hóa con người. Những người chủ tương lai ấy mai này sẽ là những công dân tốt, những cán bộ lãnh đạo hết lòng hi sinh vì nhân dân, vì xã hội thì chắc chắn xã hội sẽ rất an ninh,đất nước sẽ rất phát triển). - Đức hi sinh sẽ triệt tiêu cái xấu, thói vô trách nhiệm, tâm lí tư lợi cho bản thân. Vì thực tế đã cho ta thấy, những người có đức hi sinh không bao giờ chỉ vì tư lợi bản thân mà làm phương hại đến lợi ích của người khác. (DC: Ngày nay chúng ta có được cuộc sống ấm no, thanh bình, hưởng thụ bao tiện ích xã hội đó là thành quả từ sự hi sinh của bao cha ông đi trước đã anh dũng chiến đấu chống quân xâm lược. Họ đã hi sinh tuổi thanh xuân , xương máu tính mạng của mình để ngày nay cháu con được sống trong hòa bình, no ấm. Đó là các vua Hùng thời mở cõi, là bà Trưng, bà Triệu, Lê Lợi, Quang Trung… là Bác Hồ vĩ đại. Chỉ có những kẻ sống ích kỉ mới có tư tưởng và hành động đề cao lợi ích cá nhân đáng xấu hổ). - Hi sinh cũng tạo ra đoàn kết. Mà ta đã biết đoàn kết sẽ tạo nên sức mạnh vô song. (DC:Vì là con người thì ai cũng có phần ích kỉ cố hữu, ai cũng muốn có lợi cho bản thân, ai cũng có cái tôi của mình.Nếu cố giữ tâm lí tư lợi, ích kỉ, cái tôi cố hữu thì sẽ không ai hợp tác với ai. Vì khi hợp tác, làm việc theo nhóm thì mỗi thành viên phải hi sinh cái tôi của mình mà.

<span class='text_page_counter'>(40)</span> lắng nghe ý kiến tập thể, sẽ phải đặt lợi ích tập thể lên hàng đầu. Không có hi sinh sẽ không có những tập thể liên kết với nhau bền chặt để phấn đấu vì mục tiêu chung, vì lợi ích cộng đồng. Như ngày xưa cha ông ta đánh giặc, mỗi người phải tuân theo qui định nghiêm ngặt, khắc khe của tổ chức cách mạng, phải hi sinh quyền lợi cơ bản của cá nhân như không được về thăm gia đình, không tiết lộ nhiệm vụ, nơi đóng quân cho người thân để bảo toàn bí mật cho cách mạng. Thậm chí khi bị giặt bắt, tra khảo dã man cũng nhất quyết không khai dù thịt nát, xương tan. Ngày nay, trong học tập, trong việc làm ăn cũng thế). Ta phải làm gì để có đức hi sinh? - Tập từ những việc nhỏ nhất: chọn việc khó hơn để làm, dành phần thuận lợi cho người khác; hi sinh những thú vui để có thời gian chăm lo học hành, phụ giúp bố mẹ việc nhà, làm gì cũng phải nghĩ đến quyền lợi của người khác, đừng vì niềm vui, lợi ích cá nhân mà phớt lờ những lợi ích của người khác sẽ bị tổn hại do mình. Đừng nhận phần lợi, việc nhẹ nhàng về mình mà đẩy khó khăn cho người khác. - Tập sống có trách nhiệm với mọi người xung quanh, có trách nhiệm với những việc mình làm. - Biết quan tâm đến mọi người xung quanh, sẵn lòng giúp đỡ, tương trợ những người cô thế, bất hạnh… Phê phán những biểu hiện không biết hi sinh. Hiện nay, bên cạnh những người luôn hướng tới lợi ích của cộng đồng, lợi ích của bản thân gắn liền với lợi ích của cộng đồng còn có những con người ích kỉ chỉ biết đặt lợi ích cá nhân lên hàng dầu, bất chấp những tổn thất , khó khăn của người khác như những công ty, xí nghiệp vì lợi ích kinh tế của mình mà không xử lí chất thải đúng qui định mà xả thẳng ra môi trường hủy diệt môi trường, gây hại cho sức khỏe của cộng đồng hay những bác sĩ vô lương tâm khám bệnh qua loa, kê đơn thuốc thật nhiều tiền để hưởng lợi cho mình…Còn rất nhiều những kẻ ích kỉ, không biết hi sinh khác mà chúng ta cần lên án để cái xấu không còn tồn tại. Hi sinh là một đức tính cần thiết để hoàn thiện nhân cách của mỗi con người. Đặc biệt là với độ tuổi học sinh, độ tuổi đang trong quá trình hoàn thiện nhân cách. Hãy giúp các em hoàn thiện phẩm chất đạo đức tốt đẹp này..

<span class='text_page_counter'>(41)</span> Viết bài tập làm văn số 7 – Thi học kì 2 (làm ở lớp).

<span class='text_page_counter'>(42)</span> Cây phượng trường em.

<span class='text_page_counter'>(43)</span> Hạ về, gió thoảng, mưa vương… Chú ve khóc cánh phượng buồn nhẹ rơi.. Mục lục.

<span class='text_page_counter'>(44)</span> CHƯƠNG TRÌNH TẬP LÀM VĂN 6 Trang HỌC KÌ I Viết bài tập làm văn số 1 – Văn kể chuyện…………………………………3 Viết bài tập làm văn số 2 – Văn kể chuyện………………………………..11 Viết bài tập làm văn số 3 – Văn kể chuyện………………………………..20 Viết bài tập làm văn số 4 – Thi học kì 1 HỌC KÌ II Viết bài tập làm văn số 5 – Văn tả cảnh…………………………………...26 Viết bài tập làm văn số 6 – Văn tả người………………………………….27 Viết bài tập làm văn số 7 – Văn miêu tả sáng tạo…………………………29 Viết bài tập làm văn số 8 – Thi học kì 2 GIỚI THIỆU CHƯƠNG TRÌNH TẬP LÀM VĂN 7 HỌC KÌ I Viết bài tập làm văn số 1 – Văn tự sự và miêu tả………………………….30 Viết bài tập làm văn số 2 – Văn biểu cảm…………………………………32 Viết bài tập làm văn số 3 – Văn biểu cảm…………………………………34 Viết bài tập làm văn số 4 – Thi học kì 1 HỌC KÌ II Viết bài tập làm văn số 5 – Văn lập luận chứng minh …………………….37 Viết bài tập làm văn số 6 – Văn lập luận giải thích………………………..39 Viết bài tập làm văn số 7 – Thi học kì 2. Chương trình tập làm văn lớp 7 có thể học từ lớp 6, để nhằm hướng đến sự liên tục và tiếp nối, từ đó đạt được hiệu quả cao hơn trong quá trình dạy và học với phương châm:. “Học văn không chỉ là học văn”.

<span class='text_page_counter'>(45)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×