Tải bản đầy đủ (.pdf) (16 trang)

Tài liệu Tiền Giang: Ca Dao Tình Yêu - 2 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (182.91 KB, 16 trang )

Tiền Giang: Ca Dao Tình Yêu - 2


Em có chồng sao em chẳng cho hay
Để anh lầm tưởng đêm ngày đợi mong.
Em day (quay) cái đầu tóc,
Anh giắt cái móc đồng
Mai sau em có lưu lạc, ra ngã Ba Giồng gặp anh.

Em đây hò vẩn, hò vơ,
Nếu anh nào đáp không đặng thì em úp ơ lên đầu.

Em đi ra hò với chị em bạn
Hai bảy mười bốn, về nhà tính cốn lại còn mười ba
Em đập đầu vô cột mà tính cũng không ra,
Trông cho trời mau sáng đặng qua anh tính dùm.

Em muốn sao cho nên nghĩa tào khang
Đền ơn cúc dục dạ càng them vui
Như mình mà muốn gần tui
Có hai bên phụ mẫu làm suôi mới thành
Nghĩ thân qua mẫu quần áo chẳng có lành
Lễ nghi đâu có, cam đành cách xa.

Em nghiên tai dưới gió
Đặng qua nói nhỏ cho em rành
Đôi ta còn vướng tơ mành,
Đó chẳng đánh, đây cũng cố gắng
Song ba đào, mưa nắng không nao.

Gá dươn đem dạ nhớ trông,


Mần thơ gởi xuống em Mười Mỹ Đông
Em về có nhớ anh không?
Anh về thơ thẩn mé song khóc hoài
Sầu mình nên nỗi nằm dài
Cơm ăn không đặng nước mắt chảy hoài không khô
Sầu mình nên nỗi ra vô,
Cơm ăn không đặng héo khô trong lòng.

Gái xứ này, biết cày, biết cấy,
Chèo ghe, gánh lúa giữa đồng
Anh nào chữ nghĩa không thông,
Cuốc cày không giỏi đừng hòng sánh duyên.

Gái một con trông mòn con mắt
Cầu trúc lúc lắc tay vịn chắc cũng dễ đi
Anh thương em dù tiếng thị lời phi
Chỉ sợ ông tơ không xe bà nguyệt không nối, chớ sợ chi ai cười.

Gan teo từ đoạn,
Ruột thắt từ từng
Mình bảy bui lỗ miệng cầm chừng để xa tui
Mình về ở bển xa xuôi
Phải chi ghé lại nhà tui cho gần.

Gánh nặng mà đi đường vòng,
Tuy rằng không gánh nhưng lòng cũng thương.

Gánh nặng mà đi đường dài,
Để anh gánh đỡ một vai nên chồng.


Gặp mặt anh đây sao em quên hỏi, quên chào
Hay là em có nơi nào bỏ anh?
- Thỏ giỡn trăng như sơn băng thủy kiệt
Em bỏ chàng nhựt nguyệt xét soi.

Gặp em dưới thủy trên thoàn (thuyền)
Hỏi thăm phụ mẫu song toàn hay không?

Giã bàng đan đệm cho siêng,
Anh đi chuyển lúa sắm kiềng em đeo.

Gải đò mua khế bán chanh
Giả đi đòi nợ thăm anh kẻo buồn.

Gió đâu thổi mát sau lưng,
Dạ sao lại nhớ người dưng vô cùng.
Gió đưa gió đẩy bông trang
Bông búp về nàng, bông nở về anh.

Gió đưa gió đẩy bông trang
Ai đưa ai đẩy duyên nàng tới đây
Tới đây thì phải ở đây
Bao giờ bén rễ xanh cây hãy về.

Gió đưa trăng thời trăng đưa gió
Trăng lặn rồi, gió biết đưa ai.
Gió đưa trăng, thời trăng đưa gió
Đưa chi nửa chừng, cho kẻ nhớ người mong.

Gió đưa nước, nước sao vời vợi

Gió đưa mây, mây hỡi mịt mờ
Anh với em duyên nợ sậm sờ
Em còn thủ tiết mà chờ đợi ai?

Gió đưa cây cửu lý hương
Người dưng khác họ mà thương vô cùng.

Gió đưa bụi chuối sang bụi mì,
Em bò cách mấy chẳng gì hơn anh.

Gió đưa bông lách, bông lau
Bông lê, bông lựu đố nàng mấy bông?

Gió đẩy gió đưa lược thưa uốn éo,
Anh rước em về dạy khéo dạy khôn.

Gió nam non thổi lòn xuống biển,
Anh với nàng một kiểng (cảnh) hai quê.

Gió nam non thổi lòn hang cóc,
Thấy em có chồng anh khóc mấy đêm.

Gió nam non thổi lạnh phồng hương,
Bữa nay mới biết tình thương của nàng
Dạo chơi cho biết đủ đàng
Họa may có gặp bạn vàng gá duyên.

Gió nam non thổi lòn hang cóc kẹt,
Con cá rô mề nó nhảy rột rẹt trong đám rau răm
Anh thấy em có duyên ngầm,

Đêm nằm mơ tưởng, âm thầm nhớ thương.

Gió lao rao muỗi mòng xao xuyến,
Anh xa em rồi nhiều tiếng thị phi.
Gió giục dươn, lan hường nở nhụy,
Anh thương nàng nên chịu lụy mẹ cha.

Gió giục cội sung,
Nhánh tùng khua rang rảng
Em xa anh rồi, quên lảng tại ai?

Gió thúc cội sung,
Nhánh tùng khua lắc cắc
Nhánh trắc ngã đê mê,
Gần sông mấy cội ngã kề
Tiếng oan anh chịu, biết về tay ai?

Gió thổi hiu hiu, chín chiều ruột thắt
Nhìn sao bên Bắc, nước mắt chảy bên Đông
Ai xui chi cho vợ vợ chồng chồng
Không biết đây với đó dây tơ hồng có xe?

Giữ gìn cửa đóng then cài
Dầu cho gió tạt mưa ngoài mái hiên.
Ghe anh mòng ván, bóng láng nhẹ chèo
Xin anh bớt ngọn, xả lèo chờ em.

Hai đứa mình giống thể cây cau
Anh bẹ, em bẹ nương nhau sống đời.


Hai đứa mình xứng gái, xứng trai,
Ngày nay gặp mặt, ai ai cũng mừng.

Hoa thơm ong bướm đang mê,
Thương chưa phỉ dạ mình về bỏ đây.

Học trò ba chữ lem nhem,
Thấy mà thèm bỏ chữ trôi sông.

Hòn đá cheo leo
Con trâu trèo trâu trợt
Con ngựa trèo ngựa đổ
Tiếc công anh lao khổ tự cổ chí kim
Ghừng nào đá nổi, lông chim
Muối chua, chanh mặn mới tìm được em.

Hột thủy tinh đây nhìn sáng rỡ,
Để dành chờ thuở làm nhẫn đeo tay
Dầu ai năn nỉ hỏi nài
Anh đợi người biết đạo, của nầy anh sẽ trao.

Hồi nào anh nói rằng thương
Mua đất lập vườn trồng hành, trồng cải, vãi hột sa kê
Bây giờ anh nói rằng hành khô, cải héo, sa kê lụi tàn.

Hồi nào nhắn xuống nhắn lên
Bây giờ anh đứng một bên không nhìn
Ngó lên tấm kiếng hai mình
Khen ai khéo họa hai đứa mình đứng chung.


Huệ tàn, con bướm chẳng vãng lại,
Tình xưa anh đã phụ, trúc mai anh kể gì!
Kinh xáng mới đào,
Tàu Tây mới chạy
Thương thì thương đại, đừng ngại bớ điệu chung tình
Nhạn bay cao khó bắn, cá ở ao quỳnh khó câu.

Kiểng (cành) hoang vu, chẳng thấy ai nhìn,
Anh thò tay sửa kiểng, năm bảy người giành, trời ơi!

Kiểng xa bồn kiểng lại còn xanh,
Anh xa người nghĩa cơm canh bỏ liều.

Kiểng xa bồn kiểng lại héo queo
Anh xa người nghĩa như lồng đèn treo hết dầu.

Khăn vuông bốn chéo cột dùm
Miệng mỗi người nghĩa hò dùm ít câu.

Khăn lông bốn mí vắt chí chơn mày
Em lại đây anh hỏi mấy ngày rày em đi đâu?

Khế rụng bờ ao, thanh thao anh lượm
Ngọt như cam sành, héo cuống anh cũng chê.

Khó than, khó thở, khó nổi phân trần,
Tóc không xe lại rối, ruột không dần lại đau.

Khổ qua mắc nắng, khổ qua đắng, khồ qua đèo
Anh thấy em nhỏ tuổi lại nghèo anh thương.


Khúc sông quanh thuyền qua Vàm Tháp
Chèo mỏi mê miệng ngáp biến hò
Thấy cô cấy rẫy buồn xo
Cùng anh kết nghĩa chuyện trò được chăng?
Khuất đám đứng ngó chừng đám sậy,
Bớ cô bận áo và quàng! Đứng dậy tôi xem.

Khuất bóng đèn loan, anh nhìn nàng không rõ
Thấy dạng em ngồi, còn nhỏ anh thương.

Lác giâm thì lúa cũng giâm
Anh nói với em nhiều tiếng thâm trầm
Nằm đêm nghĩ lại nát bầm lá gan.

Làm thơ quốc ngữ, đề chữ tân trào
Thứ tư tàu lại, gởi vào thăm em.

Làm sao hiệp mặt đôi ta,
Đặng tôi báo hiếu mẹ cha bên mình
Không xuống lên mình nói bạc tình,
Xuống lên, phụ mẫu đánh mình thấy không?

Lan huệ sầu ai lan huệ héo,
Lan huệ sầu tình trong héo ngoài tươi.

Lạy trời đừng gió,đừng mưa,
Êm êm dịu dịu cho vừa lòng em.

Lăng xăng bướm đậu chéo khăn

Bời anh vụng tính, lăng quằng bướm bay.

Lầu son, cửa cũng sơn son
Anh với em gá dươn chồng vợ,
Cũng như đá “bích ton” đúc nền.

Lầu nào cao bằng lầu ông Chánh
Bánh nào trắng bằng bánh bò bông
Anh thương em từ thuở má hồng
Bây giờ khôn lớn, em đi lấy chồng bỏ anh.

Lầu nào cao bằng lầu ông Chánh
Bánh nào trắng bằng bánh bò bông
Đạo nào sâu bằng đạo vợ chồng
Đêm nằm nghĩ lại nước mắt hồng tuôn rơi.

Lên xe xe gãy, ngựa bương,
Trách lòng con bận cầm cương không đều.
Lên xe quân tử đứng, thục nữ ngồi,
Anh than em khóc, khóc rồi lại xa.

Lên xe xe hét, xe gầm,
Lòng thương quân tử dãi dầm nắng mưa.

Lên non bẻ lá hỏa hình,
Họa cho thấy mặt kẻo tình nhớ thương.

Lịch sự chi đó mà năm bảy người giành
Giả như con cá ở chợ dạ ai đành nấy mua.


Linh đinh xứ lạ một mình,
Tìm Nam, tìm Bắc, không thấy mình ở đâu

×