Tải bản đầy đủ (.pdf) (14 trang)

Tài liệu Ca Dao Tình Yêu Sóc Trăng doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (138.33 KB, 14 trang )

Ca Dao Tình Yêu Sóc Trăng
Ai đi bờ đắp một mình,
Phất phơ chéo áo giống hình con bạn xưa.
Ai về em gởi bức thơ,
Hỏi người bạn cũ bây giờ nơi nao.

Anh có vợ chưa, phân lại cho tường,
Để em vô phá đạo cang thường sao nên.


Anh đi ngang cầu sắt,
Anh nắm tay em thật chắc,
Miệng hỏi gắt chung tình,
Bướm xa bông tai nhụy, anh xa mình tại ai?
Cây cằn vì bởi trái sai,
Anh xa em vì bởi bà mai ít lời.

Anh đi ngang nhà nhỏ,
Lóng tai nghe rõ,
Phụ mẫu đánh nàng,
Nhà nàng đóng cửa then ngang,
Anh biết làm sao vô đặng cứu nàng một phen.

Anh muốn vãng lai, sợ nàng mang tai tiếng,
Giả khách qua đường, sớm viếng tối thăm.

Anh ở sao cho mẹ thành vàng,
Cho cha thành bạc, thiếp với chàng thành đôi.

Anh thương em chí quyết thương hoài,
Bảng treo mặc bảng, thơ bài mặc thơ.



Anh về gan thắt ruột đau,
Nhân sâm sắc uống mấy tàu cho nguôi.

Anh thương em như lá đài bi,
Ngày thì dãi nắng, đêm thì dầm sương.

Anh đi, em mắt ngó chừng,
Ngó sông, sông rộng, ngó rừng, rừng cao.

Anh có thương em bưng kiểng đỡ đài,
Không thương để xuống, người ngoài vô bưng.

Anh thương em từ thuở trăng tròn,
Bây giờ trăng khuyết vẫn còn thương em.

Anh với em gá nghĩa cang thường,
Nhờ ông tơ bà nguyệt chỉ đường xuống lên.

Anh vô duyên, xấu phước, chết trước chung tình,
Anh hóa ra con nhạn bạch, đậu nhánh dương đình chờ em.

Anh ở ngoài vàm, anh có lòng mong đợi,
Em ở trong ngọn, em có dạ đợi trông,
Dương gian, âm phủ cũng cộng đồng,
Sống sao thác vậy, anh vẫn giữ một lòng với em.

Anh thương em bất luận xa gần,
Cầu không tay vịnh anh cũng lần đi qua.


Ăn cơm ba chén lưng lưng,
Uống nước cầm chừng để dạ thương em.

Ba năm xương cốt rụi tàn,
Dầu ai ve bậu, chẳng màng tới ai.

Bạc với vàng còn đen còn đỏ,
Đôi lứa ta còn nhỏ, còn thương,
Trách ai đem khóa khóa rương,
Khóa rồi lại vứt, cang thường với ai.

Bay chi cho lắm bướm ơi,
Đậu đâu bướm đậu một nơi cho rồi.

Bậu nói với qua, bậu không lang chạ,
Bắt đặng bậu rồi, đành dạ bậu chưa.

Bậu có chồng như cá vô lờ,
Tương tư nhớ bậu, dật dờ năm canh.

Bậu về kẻo mẹ bậu trông,
Kẻo con bậu khóc, kẻo chồng bậu ghen.

Bấy lâu phong kín nhụy đào,
Chẳng cho gió lọt chớ nào quên anh.

Bên này sông, em bắt cây cầu mười hai tấm ván,
Bên kia sông, em lập cái quán hai tầng,
Ba nơi đi không nói không ưng,
Bán buôn nuôi mẹ, cầm chừng đợi anh.


Bên này sông có trồng bụi sả,
Bên kia sông ông xã trồng bụi tre,
Trách ai làm bụi tre nó ngã, bụi sả nó sầu,
Phải chi ngoài biển có cầu,
Để anh ra đó trả đoạn sầu cho em.

Bên tay hữu có con thiên lí mã,
Bên tay tả có con thiên lí lân,
Nhìn xem hai con cũng ngang phân,
Anh đây muốn cỡi một lần hai con.

Bến đò Kinh Xáng anh sang.
Gặp em đứng đó, xốn xang trong lòng.

Bí đao non không ngon cũng nấu,
Thiếp xa chàng tại xấu mai dong.

Bởi mưa nên lấm,
Bởi dậm nên dơ,
Có thương mới đợi mới chờ,
Không thương ai ở dật dờ chỉ dây.

Bụi cỏ le the, bụi tre lút chút,

×