Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (37.65 KB, 6 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
NGẬP NGỪNG
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Ðể lịng buồn tơi dạo khắp trong sân.
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
Tơi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Em tơi ơi, tình có nghĩa gì đâu,
Nếu là khơng lưu luyến buổi sơ đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa,
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Tôi sẽ trách -- cố nhiên -- nhưng rất nhẹ;
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thơ viết đừng xong, thuyền trơi chớ đỗ,
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa
Tơi đi tìm cái nửa của tơi
Nhưng tìm mãi đên bây giờ khơng thấy
Tình u của tơi ơi? Em là ai vậy?
Sao để tơi tìm, tìm mãi tên em
Chiều dần bng, thành phố vào đêm
Tơi đi tìm cái nửa của tơi
Và có thể trên đời này đâu có
Em cũng đi tìm, tìm tơi như thế
Chỉ có điều chưa nhận ra nhau
Xn Diệu
u là chết ở trong lịng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu .
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu ;
Người ta phụ , hoặc thờ ơ , chẳng biết ...
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt .
Tưởng trăng tàn , hoa tạ với hồn tiêu ,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu !
-- u , là chết ở trong lịng một ít .
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt ,
Những người ai theo dõi dấu chân yêu ;
Và cảnh đời là sa mạc cơ liêu .
Và tình ái là sợi dây vấn vít .
u , là chết ở trong lịng một ít
Xuân Diệu
Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan-ngỗn xích gần thêm chút nữa.
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội-vã
Đến kề anh, và mơn-trớn: "Em đây!"
Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ: thế vẫn cịn xa lắm.
Đơi mắt của người u, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin-tưỡng: chung một đời, một mộng.
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hồi, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực...
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đơi vai!
Hãy dâng cả tình u lên sóng mắt!
Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say-sưa, anh sẽ bảo em rằng :
"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"
Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu
Thêm một tiếng chim gù
Thành ban mai tinh khiết
Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một lắm điều hay
Nhưng mà tơi cũng biết
Thêm một phiền tối thay
Thêm một lời dại dột
Tức thì em bỏ đi
Nhưng thêm chút lầm lì
Thể nào em cũng khóc
Thêm một người thứ ba
Một mùa thu trước, mỗi hồng hơn
Nhặt cánh hoa rơi, chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tơi chờ người đến với u đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Giải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lịng.
Người ây' thường hay vuốt tóc tơi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng " Hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng thế thơi! "
Thưở ấy nào tơi có hiểu gì
Cánh hoa tan tát của sinh ly,
Cho nên cười đáp " Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy ".
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời gian khổ chết yêu đương.
Nếu biết rằng tơi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn khơng ?
Có thầm nghỉ đến lồi hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tưạ máu hồng ?
Tôi yêu em: đến nay chừng có thể,
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng khơng để em bận lịng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hồi.
Tơi u em âm thầm khơng hy vọng ,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lịng ghen,
Tơi yêu em, yêu chân thành đằm thắm,
Cầu em được người tình như tơi đã u em
<b>BÀI THƠ TÌNH CUỐI</b>
Em u anh bằng tình yêu thứ nhất
Đấy phải rồi chỉ một anh mà thôi
Trong đêm khuya trăn trở giấc mơ đời
Làm sao ngủ anh sợ mình đánh mất
Thư em viết....em yêu anh rất thật
Nhưng ngại ngần nên không dám gởi đi
Cứ băn khăn như lo lắng điều gì
Nên giữ mãi bài thơ màu mực tím
Anh hạnh phúc với những niềm vui sướng
Có ai hiểu một mùa thu đến muộn
Cơn gió làm hiu hắt cánh hoa rơi
Chiếc lá xanh hôm ấy đã úa rồi
Anh đọc lại lá thứ lần thứ nhất