Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

DÒNG cảm xúc TRONG TRẺO của NHÂN vật tôi TRONG BUỔI tựu TRƯỜNG đầu TIÊN

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (32.86 KB, 1 trang )

DỊNG CẢM XÚC TRONG TRẺO CỦA NHÂN VẬT TƠI TRONG BUỔI
TỰU TRƯỜNG ĐẦU TIÊN
Đoạn văn diễn dịch
Dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” trong buổi tựu trường đầu tiên thật trong
trẻo, đáng yêu được nhà văn Thanh Tịnh khắc họa qua tác phẩm “Tôi đi học”. Từ
thực tại của đất trời mùa thu với hình ảnh những em nhỏ đang núp dưới nón mẹ,
tác giả đã nhớ vè dĩ vãng, vế “những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường”. Lúc
bấy giờ, vì lo sợ, bồi hồi của ngày đầu tiên cắp sách, ánh mắt của cậu bé đặt lên
cảnh vật quen thuộc đều lạ thường bởi lẽ tâm trạng, tâm lí của cậu bé thay đổi.
Đặc biệt trong ngày trọng đại này, người mẹ đã dành cho con trai một chiếc áp
vải dù đen trang trọng đứng đắn. Trên đường đến trường, đứa trẻ đã cẩn thận
nâng niu mấy cuốn vở mới với suy nghĩ non nớt phải người thạo mới cầm nổi bút
thước, thế rồi ý nghĩ ấy cũng vụt bay vì điều quan trọng nhất với cậu đó là đến
trường. Cậu bé bước vào sân trường dày đặc người, ai ai cũng súng sính trong bộ
quần áo đẹp đẽ với gương mặt vui tươi, phấn khởi; ngôi trường hiện ra trong con
mắt bé bỏng thật cao ráo, vừa xinh xăn vừa oai nghiêm như cái đình làng Hòa
Ấp. Cậu bé lo sợ vẩn vơ đúng nép bên người thân thật giống với câu văn so sánh
“ Những đứa trẻ như những con chim non.....” bởi chúng cũng nhỏ bé cần được
che chở và luôn tồn tại trong tâm hồn chúng là sự tìm tịi,khám phá những điều
mới mẻ. Đỉnh điểm của sự run sợ này là khi xếp hàng vào lớp, cậu bé cảm thấy
trơ vơ, toàn thân run run theo nhịp bước, khi ông đốc gọi tên, đứa trẻ cảm thấy
quả tim như ngừng đập, và giật mình lúng túng khi gọi đến tên.




×