Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (566.94 KB, 34 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> 1. Tác giả.</b>
<b> - 1910 - 1942, tên khai sinh: Nguyễn Tường Vinh</b>
<b>(sau là Nguyễn Tường Lân) </b>
<b> - Sinh tại Hà Nội trong gia đình cơng chức gốc quan lại.</b>
<b> -Thuở nhỏ, sống tại quê ngoại: Cẩm Giàng, Hải Dương.</b>
<b> - Sau khi đỗ tú tài, ra làm báo, viết văn ( là thành viên </b>
<b>nhóm Tự Lực Văn Đồn).</b>
<b> - Con người: đơn hậu và tinh tế.</b>
<b>- Đặc điểm sáng tác: truyện không có cốt chuyện, </b>
<b>khám phá đời sống nội tâm với những cảm xúc </b>
<b>mong manh, mơ hồ. Văn phong trong sáng, giản </b>
<b>dị, thâm trầm mà sâu sắc.</b>
<b>- Tác phẩm chính: </b>
<b> + </b><i><b>Gió đầu mùa</b></i><b> ( tập truyện ngắn – 1937)</b>
<b> + </b><i><b>Nắng trong vườn</b></i><b> ( Tập truyện ngắn – 1938)</b>
<b> + </b><i><b>Sợi tóc</b></i><b> ( tiểu thuyết – 1942) </b>
<b> 1. Đọc- hiểu khái quát</b>
<b> - Đọc, tìm hiểu chú thích</b>
<b> - Bố cục</b>: <b>3 phần: </b>
<b> + Đoạn 1: Từ đầu -> nhỏ dần về phía làng </b>
<b>(Phố huyện lúc chiều tàn).</b>
<b> + Đoạn 2: Tiếp -> sự sống nghèo khổ hằng </b>
<b>ngày của họ. ( Phố huyện lúc đêm khuya).</b>
<b> * Bức tranh thiên nhiên phố huyện lúc chiều </b>
<b>tàn</b>
<i><b> - Âm thanh:</b></i>
+ <i><b>tiếng trống thu không…</b></i>
<i><b> + tiếng ếch nhái kêu ran…</b></i>
<i><b> + tiếng muỗi vo ve…</b></i>
→
<i><b> Buổi chiều quê yên ả, thanh </b></i>
<i><b>bình</b><b>.</b></i>
<i><b>Phương tây đỏ rực như lửa </b></i>
<i><b>cháy, đám mây ánh hồng như</b></i>
<i><b> hòn than sắp tàn</b></i>
<i><b>- Nhịp điệu</b></i>:
Chậm rãi, êm ả, tha thiết, tăng chất thơ và chất trữ
tình cho đoạn văn.
<i><b>Tiếng trống thu khơng trên cái chịi của huyện nhỏ, </b></i>
<i><b>từng tiếng một vang ra để gọi buổi chiều. Phương tây </b></i>
<i><b>đỏ rực như lửa cháy và những đám mây ánh hồng như </b></i>
<i><b>hòn than sắp tàn…</b></i>
<i><b>Bức tranh thiên nhiên phố huyện lúc chiều tàn </b></i>
<i><b>Đôi mắt chị bóng tối ngập đầy dần…lịng buồn </b></i>
<i><b>man mác…</b></i>
<b> + Hình ảnh</b>:
<i><b>rác rưởi,vỏ bưởi,vỏ thị…, mấy đứa trẻ con nhà </b></i>
<i><b>nghèo cúi lom khom…</b></i>
<b> + Âm thanh</b>: <i><b>tiếng ồn ào cũng mất.</b></i>
<b> + Mùi vị</b>: <i><b>mùi âm ẩm bốc lên, hơi nóng pha lẫn </b></i>
<i><b>mùi cát bụi…</b></i>
→ <b>cảnh chợ</b> <b>vắng vẻ, tiêu điều, ảm đạm và tàn </b>
<b>tạ.</b>
+<b>Mẹ con chị Tí</b>: <i><b>chiều nào cũng</b></i> <i><b>dọn hàng, từ </b></i>
<i><b>chập tối đến đêm...</b></i>
+<b>Cụ Thi hơi</b> <b>điên</b>: <i><b>tiếng cười khanh khách nhỏ </b></i>
<i><b>dần…</b></i>
+<b>Hai chị em Liên</b>: <i><b>dọn dẹp, nhẩm tính tiền hàng, </b></i>
<i><b>suy nghĩ vẩn vơ…</b></i>
K<i><b>iếp người nhỏ bé, tội nghiệp, lặp đi lặp lại </b></i>
<i><b> + Tưởng là mùi riêng của đất, của quê hương…</b></i>
<i><b> + Động lịng thương…,chẳng kiếm được là </b></i>
<i><b>bao…, đứng sững lại nhìn theo… </b></i>
<b>gắn bó sâu nặng với mảnh đất quê hương;</b> <b>xót </b>
<b>thương cho những kiếp người tội nghiệp và hi </b>
<b>vọng mơ hồ vào tương lai phía trước.</b>
<i><b>Cô bé Liên rất nhạy cảm, tinh tế; giàu lịng </b></i>
<i><b>- Phố huyện lúc chiều tà hắt hiu, ảm đạm, nghèo nàn; </b></i>
<i><b>con người sống lặng lẽ, âm thầm và mòn mỏi.</b></i>
<i><b>→ hiện thực xã hội Việt Nam trước CM tháng Tám.</b></i>
<b>+ Đường phố và các ngõ con chứa đầy bóng tối</b>
<b>+ Tối tất cả: con đường thăm thẳm ra sông</b>
<b> con đường ra chợ</b>
<b> các ngõ càng sẫm đen hơn</b>
<b> + Một vài cửa hàng còn thức để hé ra một khe sáng</b>
<b> + Quầng sáng thân mật xung quanh ngọn đèn chị </b>
<b>Tí</b>
<b> + Một chấm lửa nhỏ - bếp lửa bác siêu</b>
<b> + Ngọn đèn của Liên thưa thớt từng hột sáng</b>
<b>+ Bóng tối bao trùm dày đặc.</b>
<b>+ Ánh sáng nhỏ nhoi mỏng manh, yêu ớt.</b>
<b> - Chị Tí dọn hàng từ chập tối đến đêm</b>
<b> - Tối nào bác siêu cũng nhóm lửa</b>
<b> - Gia đình bác Xẩm chờ khách</b>
<b> - Chị em Liên tối nào cũng tính tiền hàng</b>
<b>+ Khách hàng: Người nhà cụ Thừa, cụ Lục đi gọi </b>
<b>người đánh Tổ tôm.</b>
- <b>Ước mơ và hi vọng: “Một cái gì tươi sáng cho </b>
<b>cuộc sống nghèo khổ hằng ngày của họ ”</b>
<b>+ Nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp ở Hà Nội</b>
<b>+ Buồn bã, yên lặng dõi theo những cảnh đời </b>
<b> nhọc nhằn </b>
- Gi
<b>Tóm lại</b>:
Màn đêm là biểu tượng của xã hội Việt Nam
<b>+ Đèn ghi</b>
<b>+ Ngọn lửa xanh biếc</b>
<b>+ Làn khói bừng sáng trắng</b>
<b>+ Tiếng hành khách ồn ào khe khẽ</b>
<b>+ Tiếng cịi rít, các toa đèn sáng trưng</b>
<b>+ Là hình ảnh của Hà Nội, của tuổi thơ, của hạnh </b>
<b>phúc.</b>
<b>+ Là biểu tượng của một thế giới đáng sống có </b>
<b>sức sống mạnh mẽ, giàu sang và rực rỡ ánh </b>
<b>- Tác giả trân trọng, nâng niu khát vọng chính </b>
<b>đáng của con người (nâng đỡ tâm hồn trẻ thơ).</b>
<b>- Thông điệp: con người phải vươn lên số phận, </b>
<b>+ Cốt truyện đơn giản, nổi bật là những dòng </b>
<b>chảy tâm trạng, những cảm xúc, cảm giác </b>
<b>mong manh, mơ hồ trong tâm trạng nhân vật.</b>
<b>+ Bút pháp tương phản, đối lập.</b>
<b>+ Ngôn ngữ, hình ảnh giàu ý nghĩa tượng trưng.</b>
<b>+ Giọng điệu thủ thỉ thấm đượm chất thơ, chất </b>