Tải bản đầy đủ (.docx) (24 trang)

hay cho nhau nu cuoi

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (653.37 KB, 24 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>HỌC CÁCH MỈM CƯỜI. Không biết và tự bao giờ khi sinh ra con người thường cất tiếng khóc đầu tiên trước khi biết cười, bởi có lẽ nụ cười là thứ đáng để học và ban tặng cho nhau hơn là tiếng khóc, do đó nó cũng cần thiết hơn với con người ta trong cuộc sống, nhất là trong cuộc sống còn bề bộn những lo toan. Nụ cười là món quà vô giá mà tạo hóa ban tặng cho chúng ta, để ta biểu lộ niềm vui trong giao tiếp, trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi ngày trong cái thế giới ồn ào bên ngoài ta bước vào ngôi nhà thân yêu với nụ cười trên môi của những người thân yêu, ta bỗng niềm vui nhân lên gấp bội lần trong tình yêu thương đầm ấm của hai chữ gia đình. Hãy mỉm cười với một đứa trẻ thơ ngây nó sẽ đáp lại ta bằng những nụ cười hồn nhiên đến mức làm ta nhớ mãi, đọng mãi trong lòng là hình ảnh trẻ thơ ấy với nụ cười hồn nhiên. Hãy mỉm cười với bạn bè hay bất kỳ ai để thấy trong ta là những tin yêu bên đời tỏa sáng, điều đó sẽ giúp bạn lớn lên với tình yêu thương ngày một sâu đậm với mọi người. Trên đường phố ồn ào người qua lại, vô tình ta bắt gặp một nụ cười mỉm vô tình với một ánh mắt, ta như thấy lòng mình vui hơn, ấm áp hơn trước những người dưng xa lạ. Cái khoảng cách của nụ cười như cho ta xích lại gần nhau hơn, đồng cảm ơn dù chỉ là một nụ cười. Cho nhau một nụ cười trong cuộc sống đúng lúc và đúng nơi sẽ làm tăng thêm ý nghĩa của cuộc sống này biết bao nhiêu, một nụ cười làm sáng bừng khuôn mặt, làm cho con người bỗng nhiên dịu đi trước khó khăn của cuộc sống. Nụ cười làm xua tan đi những đau buồn, xoa dịu những vết thương lòng, làm dịu đi những nỗi cô đơn và hơn cả là làm cho ta xích lại gần nhau hơn..hãy mở rộng lòng mình với cuộc đời khởi đầu tất cả chỉ là một nụ cười trao nhau để cho ta thấy cuộc đời này tuyệt biết bao nhiêu. (*) Bạn hãy cười, thế gian cười với bạn,nếu bạn khóc, bạn khóc trong cô đơn Một nụ cười không làm mất mát gì cả, nhưng lại ban tặng rất nhiều. Nó làm giàu có những ai đón nhận nó mà không làm nghèo đi người sinh ra nó. Nụ cười chỉ nở trên môi trong khoảnh khắc phù du, nhưng ký ức về nó đôi khi tồn tại cả một đời. Người dù giàu sang đến đâu đi nữa cũng cần đến nụ cười, và người dù nghèo hèn cùng tột cũng sẽ được nụ cười làm cho trở nên giàu có..

<span class='text_page_counter'>(2)</span> Nụ cười nuôi dưỡng hạnh phúc trong gia đình, gầy dựng thiện ý trong làm ăn, và làm lớn mạnh mối tương giao trong tình bạn, mang đến sự thư giãn những khi ta mỏi mệt, niềm hi vọng những khi tuyệt vọng và ánh sáng những khi ta tăm tối trong muộn phiền. Nụ cười, cũng như tình yêu, là cái không thể mua bán vay mượn, hay thậm chí đánh cắp từ người khác. Bởi vì, khi đó, nó chỉ là cái gì đó khiên cưỡng và vô nghĩa. Có những người không bao giờ nở một nụ cười với bạn. Không hề gì, bạn cứ trải lòng mình ra và tặng họ nụ cười của bạn. Họ là những người không còn nụ cười để cho, vì lẽ đó, họ chính là những người cần nụ cười của bạn hơn ai hết. Hãy tươi cười với mọi người. Chúng ta chẳng những không mất gì cả, mà trái lại, sẽ nhận được rất nhiều. Có những điều thật giản đơn....nhưng đủ làm ấm trái tim một người... Có những điều thật nhỏ bé...nhưng cũng đủ làm tan nát cõi lòng một ai đó... Có những thứ tưởng chừng đã lãng quên...nhưng nó vẫn tồn tại nơi góc khuất con tim... Có những giấc mơ tưởng chừng chỉ là giấc mơ...nhưng rồi nó sẽ thành hiện thực. Chấp nhận và vượt qua. Cứ chìm ngập trong kỉ niệm rồi thì sao dứt ra được. Quá khứ không phải để khóc, để gục ngã, không dành cho những con người yếu đuối luôn mang ra để hối hận hay day dứt. Quá khứ là để nhớ, để trong tim, chôn chặt đáy lòng, để khi cần thì lôi ra gặm nhấm rồi sau đó lại quay về đối diện với hiện tại. Nhớ rồi cất giữ. Giữ chứ không xóa. Kỉ niệm là những mảnh ghép - yêu thương là những mảnh ghép. Giữ để trái tim nguyên vẹn yêu thương Giữ để lòng mình không còn bất cứ khoảng trống ... Ngày ồn ào và đêm lặng lẽ.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> Mưa lạnh giá và nắng chói chang Đông hoang tàn và hè rực rỡ Niềm thương nhớ và nỗi quặng đau Tiếng cười trong vắt và giọt nước mắt nghẹn ngào Là khác nhau nhưng chẳng hề nghịch lý Kí ức qua đi trở về với hiện tại Vòng thời gian vẫn quay đều Hôm nay nhìn lại hôm qua đã thành quá khứ Ngày mai nhìn lại hôm nay thành dĩ vãng xưa Nhưng chỉ thời khắc là đổi thay còn kí ức thì vẫn còn mãi Nụ cười - tiếng khóc - Tất cả vẫn là thế, vẫn đẹp đẽ và trở thành những mảnh ghép không thể thiếu được trong bức tranh yêu thương Yêu thương rời xa rồi yêu thương lại trở lại. Yêu thương tiếp yêu thương và ta sẽ sống mãi trong khoảng yêu thương đó. Yêu thương – và - giữ chặt yêu thương Để khi ngoảnh lại – ta biết trong đâu đó – quanh đây vẫn còn mãi nhịp đập của những trái tim yêu thương - hướng về nhau Cuộc sống...ai mà chẳng có lúc vui lúc buồn..Khi vui ta cười , khi buồn ta khóc.... Sao ta không học cách mỉm cười để cuộc sống tốt đẹp hơn...học cách nhìn cuộc sống dưới mgóc độ khác lung linh , nhiều màu sắc hơn ... "Một ngày mới nắng lên , ta dang tay chào đón..." ... hãy thức dậy chào ngày sang bằng một nụ cười , ta sẽ thấy nhẹ nhàng hơn...

<span class='text_page_counter'>(4)</span> . Sống , phải biết chấp nhận ...Sống đối diện với thực tế...Dù có thế nào đi chăng nữa...cuộc sống chẳng bao giờ êm ả .. ta luôn phải trải qua những bão tố , phong ba ... phải đi trên những con đường chông gai, thử thách... chứ không phãi là những con đường trải đầy hoa hồng... Nhiều lúc ta đau lòng, ta buồn, ta khóc... Nhưng hãy học cách mỉm cười với cuộc sống này… học cách lớn dần, bật khóc, lau nước mắt, chấp nhận và quên nó đi...Cứ nghĩ rằng khóc là không tốt ...Trong lúc đau đớn nhất , nhưng không thể rơi nổi 1 giọt nước mắt, mà cứ cố kìm nén trong lòng thì mới là không tốt... và trong cơn đau ấy, có thể ngả đầu vào đâu đó, thả cho nước mắt rơi mới là tuyệt.... Hãy để lòng nhẹ tênh... Không còn vương chút phiền muộn... Phải tự vực dậy sau cơn đau, đứng lên sau mỗi lần vấp ngã... Nếu con người ta xem trọng tình thương , lòng nhân ái , sống với nhau bằng sự chân thành thì chính NỤ CƯỜI mới thật sự là vật báu mà Thượng Đế ban tặng cho chúng ta. Cười là một biểu hiện của cảm xúc , là sự nhân đôi của niềm vui và sự chia đôi của nỗi buồn. Thật đẹp khi thấy nụ cười hiền từ mà người mẹ dành cho đứa con vừa chào đời trong hạnh phúc , nụ cười mãn nguyện của người cha khi thấy con mình khôn lớn thành tài , hay nụ cười vui tươi khi gặp lại người bạn thuở thiếu thời sau bao năm xa cách … Tuy nhiên, có lẽ ngày nay, con người ta dường như quên đi cái rạng rỡ thường có của NỤ CƯỜI. Mỗi nụ cười đều có một ý nghĩa khác nhau. Vui lắm khi người bạn thân cười chúc mừng cho những thành công của mình, thương lắm khi mẹ cười mà âu yếm ta vào lòng những ngày thơ bé. Nhưng cũng có nụ cười cay đắng, nghiệt ngã, cái chễnh môi , cười nhạt khinh bỉ hay cái nụ cười nửa miệng xem thường. Đừng nghĩ nụ cười không mất tiền mua mà xem nhẹ giá trị của nó. Các bạn có biết những chiếc đồng hồ được bày bán trong cửa hàng, đa số được chỉnh để hiển thị giờ nào không? Đó là 10h10 hay 14h50, hình một nụ cười! Theo khảo sát, nụ cười ấy sẽ khiến khách hàng có cảm tình và muốn mua hơn! Sức mạnh của nụ cười! Những nụ cười chê bai có thể giết chết cả lòng tin của một con người, vùi dập ước của cả một đời người… Bạn luôn mong muốn người khác mở lòng ra, muốn người khác cười với mình, trước hết hãy cười với họ. Bạn chờ, người khác cũng chờ, khi ấy, không ai chịu cười với nhau, không ai muốn chia sẻ, cảm thông cùng nhau!.

<span class='text_page_counter'>(5)</span> Hãy nhìn đời bằng những nụ cười hạnh phúc và yêu thương. Rồi đời cũng nhìn bạn bằng con mắt của yêu thương và hạnh phúc … Có gì đẹp trên đời hơn thế Người yêu người sống để yêu nhau. NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ NỤ CƯỜI 1. Câu chuyện nụ cười và nước mắt Ngày xưa Nụ Cười và Nước Mắt sống cách xa nhau, họ cùng ở trong một ngôi làng nhỏ, nhưng họ không hề biết sự hiện diện của nhau. Nước Mắt thì suốt ngày u buồn. Cô ta khóc suốt mùa xuân cũng như mùa đông, mùa hạ cũng như mùa thu. Dẫu một chuyện nhỏ nhất cũng làm Nước Mắt khóc ...suốt một mùa. Còn Nụ Cười thì ngược lại, cô bé vui vẻ và vô tư suốt năm. Lúc nào cô bé cũng cười, không có chuyện gì làm cô bé buồn lâu được. Khi có ai đó làm cho cô bé rất đau lòng cô bé chỉ một cái nhíu mày, và sau đó sẽ tha thứ và vui cười ngay lập tức.. Một hôm Nụ Cười bắt gặp Nước Mắt đang ngồi khóc cạnh dòng sông. Nụ Cười hỏi: "Sao bạn lại khóc?". Nước mắt trả lời: “Có một người làm cho mình rất đau lòng, người ấy không yêu thương mình” "Ồ vậy à", Nụ Cười nói: "Đơn giản thôi bạn ah, vì người ấy không hiểu bạn, cuộc đời còn nhiều thứ phải lo hơn là tình yêu". Nước Mắt lại khóc: "Mình nghĩ vì mình xấu xí, không đáng yêu, không có nụ cười dễ thương như bạn". “Oh chẳng sao đâu bạn hãy nhìn xuống dòng sông và nghĩ về người ấy lúc ban đầu xem nào". Nước Mắt nhìn xuống cô bé không tin vào mắt mình, một người rất dễ thương với nụ cười chân thật nhìn cô, Nước Mắt hỏi: "Ai vậy?"..

<span class='text_page_counter'>(6)</span> Nụ Cười trả lời: "Bạn đấy Nước Mắt ạ, vì bạn suốt ngày u buồn nên bạn không biết được mình có một nụ cười tuyệt đến mức nào" Nước Mắt mừng quá: "Bạn có thể kết bạn với mình không?". Nụ Cười đáp: "Tất nhiên rồi, mình sẽ dạy cho bạn cười, còn bạn hãy dạy cho mình khóc, khi có ai đó làm mình đau lòng mình muốn khóc một lát để lòng nhẹ nhàng hơn". *** Và từ đó Nụ Cười và Nước Mắt kết bạn thân đi đâu cũng có nhau. Họ chia sẽ cho nhau, nâng đỡ nhau đễ đi hết cuộc đời vốn dĩ nhiều đau khổ hơn niềm vui, nhiều giả dối hơn chân thật, nhưng tin rằng nếu họ cùng nhau vượt qua những đau khổ thì cuộc sống trở nên rất giản đơn và nhẹ nhàng. *** Hãy để mọi thứ yên lặng lãng quên, chẳng lẽ bạn có thể nhớ hết những gì xảy ra một năm qua? Nhớ hết những người làm bạn đau lòng? Không, nếu vậy cuộc sống sẽ rất nặng nề và hụt hẫng. Hãy khóc nếu chúng ta cảm thấy buồn...rất buồn vì người ta làm mình đau lòng, nhưng hãy tha thứ và vui cười để mọi người được vui vẻ theo chúng ta…. 2. Nụ cười đến từ thiên đường Đó là một câu chuyện dài, xảy ra cách đây khoảng một năm, nhưng với Phan, dường như nó mới xảy ra hôm qua. Khi Phan còn là một sinh viên Y6 về thực tập ở bệnh viện Nhi khoa của một thành phố miền Trung đầy gió lào và nắng cháy. Ở đó, Phan đã gặp cô bé ấy, cô bé có đôi mắt thông minh, to và rất tròn. Cái đầu trọc lốc lơ thơ vài sợi tóc, gương mặt với làn da tái xạm, thay vì hồng hào như những cô bé đồng trang lứa khác. Cái làn da đáng lẽ ra không thể nào là của môt cô bé mới sáu tuổi, nhưng đáng tiếc làm sao, đấy là làn da của một cô bé bị bệnh bạch cầu cấp và đang được điều trị bằng hoá trị liệu. Nhưng có lẽ điều ám ảnh Phan nhất mỗi khi anh nhớ đến Minh Vy là nụ cười của cô bé. Một nụ cười mỏng manh, yếu ớt và ảm đạm, ảm đạm đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nụ cười ấy cứ như nắng mùa đông, ảm đạm và yếu ớt tới độ, chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng có thể khiến mây đen che mất bầu trời và nắng sẽ tắt. Có lẽ bởi vì vậy nên Phan chỉ mới được nhìn thấy cô bé cười một lần. Đấy là lần hiếm hoi mà Vy được các bác sỹ cho phép rời khỏi giường bệnh và Phan đẩy xe đưa cô bé đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện. Đó là khi Phan đi thực tập ở bệnh viện... - Cháu thấy bác sỹ lạ lắm – cô bé bắt chuyện Phan – Bác sỹ mới về viện này à? + Không, chú chỉ về đây thực tập thôi – Phan trả lời, không chắc là cô bé có hiểu được nghĩa của từ “thực tập” hay không? Nhưng cô bé không có vẻ gì là để ý tới điều đó..

<span class='text_page_counter'>(7)</span> - Vậy chú đến từ đâu? Mẹ cháu bảo những người tốt thì thường đến từ thiên đường. + Không, chú đến từ Hà Nội, Minh Vy biết Hà Nội không? - Có ạ, cháu xem Tivi rồi, Hà Nội là cái hồ thật là rộng đúng không chú? Cháu thấy có một cô hay đứng trước hồ và nói chuyện, mẹ cháu bảo là cô ấy ở Hà Nội. + Không, đấy chỉ là một phần của Hà Nội thôi cháu ạ, Hà Nội đẹp lắm, Hà Nội không chỉ có hồ Hoàn Kiếm, Hồ Tây mà còn có lăng Bác, còn có Chùa Một Cột nữa, rồi sau này Minh Vy sẽ biết. - Có thật không chú? – Gương mặt cô bé thoáng ánh lên niềm hi vọng, nhưng rồi nhanh chóng xịu xuống - Nhưng cháu không đến được Hà Nội đâu, cháu sẽ chẳng đi đâu được khỏi viện này cả, tối hôm qua chú mới nói với bạn chú còn gì? + Rồi cháu sẽ đến được Hà Nội mà - Phan áy náy, thì ra những lời trao đổi của anh với bạn tối qua cô bé đều nghe thấy hết - Rồi cháu sẽ khoẻ mà, yên tâm đi. - Chú hứa nhé? + Ừ! Chú hứa. Phan không hiểu sao mình lại hứa với cô bé, đáng lẽ ra anh không được nói dối Vy. Anh biết, với tình trạng của cô bé hiện giờ, thì việc kéo dài mạng sống của cô qua được mùa thu này đã là phép lạ kỳ diệu. Nhưng anh không nỡ làm cô bé thất vọng, nhất là khi anh vừa thấy một nụ cười hiếm hoi nở trên gương mặt non nớt kia. Chắc là lâu lắm cô bé mới cười, thế nên trông nụ cười ấy còn ngượng ngập và bỡ ngỡ lắm. Nhưng với Phan, anh dám chắc đó là nụ cười đẹp nhất, hạnh phúc nhất mà anh đã từng thấy. Vội vàng đưa chiếc điện thoại lên, anh nhanh tay lưu lại nụ cười hạnh phúc hiếm hoi ấy. ... ở đó anh gặp Minh Vy, cô bệnh nhân nhỏ dễ thương... Rồi Phan và Minh Vy trở thành “bạn thân”. Cô bé làm Phan bất ngờ khi nhận ra rằng cô là một cô bé thông minh, và dũng cảm. Vy nhớ rất kỹ những câu chuyện mà anh đã kể, những câu chuyện cổ tích có nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, có cô bé quàng khăn đỏ, có cô tiên, có bà phù thuỷ. Phan chưa từng nghe cô bé kêu than một lời bởi những đau đớn khủng khiếp vì hoá trị liệu. Vy cố không khóc khi bị tiêm, hay thậm chí là chọc tuỷ để lấy sinh thiết. Một việc mà đến người lớn đôi khi còn phải bật khóc vì đau đớn. Đôi môi mím chặt, đôi mắt to, rất tròn không hề nhắm lại, mà ngược lại, cô bé nhìn anh hết sức chăm chú..

<span class='text_page_counter'>(8)</span> - Cháu có ba điều ước. + Cháu nói đi. - Cháu ước sau này cháu lớn, cháu kiếm được thật nhiều tiền cho mẹ, mẹ cháu chỉ có mình cháu thôi. + Ừ! Cháu làm được mà – Phan trả lời mà giọng nghẹn lại. - Rồi cháu ước mình được đến Hà Nội, cháu muốn thăm Hà Nội, cái đấy rồi cháu sẽ làm được, vì có chú đã hứa rồi, chú nhỉ? + Ừ! - Phan hơi bối rối. - Rồi cháu ước khi mình lớn, cháu sẽ trở thành bác sỹ, cháu muốn được như chú. + Ừ! Cháu sẽ là một bác sỹ giỏi, chú hứa đấy. - Cháu chỉ muốn giống chú thôi. + Ừ! – Phan quay mặt đi, vội dấu những giọt nước mắt đang chực vỡ oà trên mắt anh. Phan không phải là người yếu đuối, nhưng sao những giọt nước mắt bướng bỉnh cứ muốn tuôn trào? Rồi chuyến thực tập cũng kết thúc, ngày Phan đến chào cô bé ở phòng bệnh, Vy cô gắng ngồi dậy, nắm lấy tay anh, bàn tay nhỏ bé, giá lạnh của cô bé nắm tay anh thật chắc như sợ anh vụt biến mất. “Chú hứa phải đến thăm Vy, chú nhé”. “Tất nhiên, chú hứa mà”. Cô bé nhìn Phan, không hề khóc, nhưng đôi mắt to, rất tròn thì ngấn nước. “Chú hứa rồi nhé”. Phan bước vội ra khỏi phòng, không dám quay mặt lại nhìn cô bé, “chú hứa phải đến thăm Vy, chú nhé”. Phan về tới Hà Nội với bao điều bận rộn, học hành vùi đầu, làm luận văn tốt nghiệp, rồi bảo vệ luận văn, rồi lại tất tả đi xin việc. Cuộc sống cứ cuốn anh đi trong vòng xoáy khủng khiếp của nó. Nhưng Phan vẫn nhớ tới Vy, thi thoảng anh lại gọi điện, lại hỏi thăm cô bé. Vy đã khỏe lên nhiều, chăm uống thuốc hơn và không còn ủ rũ, buồn bã như trước nữa. Vì theo như chị họ anh kể, cô bé muốn mình thật khoẻ để còn ra Hà Nội, còn đi Lăng Bác. Khi người ta có một điều gì đó để làm mục tiêu hướng tới và hi vọng, người ta sẽ có động lực để sống, để phấn đấu. Phan bùi ngùi, vậy mà anh chưa thực hiện được lời hứa của mình, vì cho dù cô bé có khoẻ lên nhiều, thì vẫn chẳng thể nào rời khỏi bệnh viện được..

<span class='text_page_counter'>(9)</span> Hà nội đang cuối đông, trời rất lạnh, Phan vừa về tới nhà thì Phương, chị họ anh gọi. Phương đang làm ở viện Nhi, nơi Vy đang nằm điều trị. Chị bảo rằng Vy đã yếu lắm, và vẫn thường nhắc tới anh luôn. Ngày mai là sinh nhật lần thứ bảy của cô bé, chị anh muốn hỏi xem anh có mua tặng cô bé chút quà không? Chị anh sẽ mua hộ. Phan bần thần, liệu với cô bé bây giờ, món quà gì là ý nghĩa và cần thiết nhất? Anh biết cô bé cần gì, nhưng điều đó anh không thể làm được, nhất là với sức khỏe của cô bé và thời tiết bây giờ. “Cháu ước mình sẽ được đến Hà Nội”. Một điều ước tưởng quá đơn giản đó lại chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực. Anh nhìn bức hình Vy đang cười thật tươi, được treo trang trọng trên bàn làm việc, bức hình mà anh đã chụp bằng chiếc điện thoại của mình. Một ý nghĩ loé lên trong đầu và Phan mỉm cười, ít ra thì anh cũng có thể làm được điều gì đó cho Vy, anh vội chụp lấy điện thoại. ... và rồi bằng một chút tiểu xảo Photoshop, anh đã mang lại nụ cười cho cô bé. - Chỗ chị có GPRS chứ? - Phan hỏi Phương. + Có, thì sao? - Chị có Laptop không? Em nhớ chị có mà. + Ừ, có. Cậu làm chị chẳng hiểu gì cả? - Rồi chị sẽ hiểu, mai chị đưa Laptop tới Viện nhé, mang cả cáp nối điện thoại theo nữa. Máy của chị có thể kết nối với máy tính mà. Đúng không? + Chị chưa thử, nhưng có lẽ được. Nhưng ở viện không có NET đâu. - Em đã có cách mà, mai chị nhớ nhé. Hôm sau, khi Phương nhận được tin nhắn, cô cắm cáp điện thoại và kết nối với máy tính. Màn hình 14,1 inches hiện ra những tấm thiệp sinh nhật được tạo bằng tin nhắn đa phương tiện ở chiếc điện thoại của Phan trông rất đẹp. Phan đã dùng Photoshop để ghép hình ảnh của Vy vào khung hình, phía sau nụ cười của cô bé là lăng Bác đang đứng sừng sững trong nắng sớm. Ở một tấm khác, Vy đang cười thật tươi bên chiếc hồ sen ở Chùa Một Cột, rồi Vy đang ngồi trên thuyền, ánh chiều lảng vàng trên sóng nước hồ Tây. Nổi bật trong mọi tấm hình là nụ cười thật tươi, chứ không như nắng mùa đông, mỏng manh, yếu ớt và ảm đạm. Phan lại có điện thoại, bên kia là giọng nói của Vy, “cám ơn chú, cháu đã được đến Hà Nội rồi”. Phan mỉm cười, dường như anh lại đang nhìn thấy Vy, cô bé với đôi mắt thông minh, to và rất tròn. Cái đầu trọc lốc, lơ thơ vài sợi tóc, gương mặt với làn da tái xạm, nhưng nụ cười thì thật.

<span class='text_page_counter'>(10)</span> tươi, nụ cười như mùa xuân ấm áp và tràn đầy sức sống. Lâu lắm Phan mới trở lại miền trung, cũng gần một năm kể từ khi cô bé mất. Phan đứng lặng mình bên ngôi mộ nhỏ, ngôi mộ được trồng đầy hoa. Trên bia mộ mang tên cô được khắc phía dưới một dòng chữ, nghe đâu cô đã yêu cầu người ta phải khắc lên dòng chữ đó: "Cháu đã được đến Hà Nội rồi.". 3. Vòng tròn hoàn hảo! Khi còn thơ bé, tôi thích thổi bóng xà phòng những quả bóng lấp lánh ấy cứ trong suốt khiến tôi chỉ thấy đó là những vòng tròn Những vòng tròn tíu tít nối đuôi nhau tuôn ra sau cái ống thổi của tôi nom thật rực rỡ và tinh khiết. Tôi mê chúng vì chúng có vẻ đẹp của cầu vồng và một hình hài hoàn hảo.Và rồi những vòng tròn bóng vỡ tan trong ánh mắt trong veo của những đứa trẻ… tôi không thấy tiếc vì chúng tôi biết mình sẽ còn chờ đợi nhiều vòng tròn mới cũng lung linh…cũng trong trẻo và tròn trịa. Tôi thường vẽ những hình tròn cố sao cho thật tròn...không dùng compa như vậy phải vẽ rất chậm rất chậm… Lớn hơn một chút, tôi bước vào cấp một. Đó là chuỗi ngày tôi gắn mình với bạn bè và những trò chơi tập thể. Cô giáo lập ra một vòng tròn và chúng tôi - thật thú vị được là một phần của vòng tròn đó. Cô đứng giữa hài hòa và vui vẻ, lúc thì bắt một bài hát, lúc lại làm chủ một cuộc chơi... Đó cũng là lúc tôi nhận ra vòng tròn có một cái tâm…chỉ mơ hồ vậy thôi chứ không biết rằng rồi khi lớn lên cuộc sống khiến cho người ta thôi muốn trở thành một phần cảu vòng tròn và chỉ muốn làm tâm…Tôi vô cùng thích thú với trò chơi của vòng tròn. Những buổi sinh hoạt tập thể luôn bắt đầu bằng một vòng tròn của tình bạn.Chỉ cần cô giáo đưa hai tay lên cao, kết hai bàn tay lại là trên đầu cô đã xuất hiện một vòng tròn - tín hiệu tập hợp. Chúng tôi, tay nắm tay chạy vòng quanh sân để tạo một vòng tròn thật lớn, thật đẹp. Cô giáo bắt đầu dạy chúng tôi múa. Khi múa, lúc chúng tôi dồn lại - vòng tròn bé tí, lúc giãn ra vòng tròn nở như một bông hoa. Và chính lúc ấy, chúng tôi nhận ra chúng tôi có thể thay đổi một hình tròn...Và phải chăng đấy chính là bước đầu tiên để con người bắt đầu muốn trở thành tâm… Khi tôi biết đến một thứ tình cảm người ta gọi là tình yêu và tôi được người ta nói rằng hãy vẽ tình yêu lên một vòng tròn để không có điểm đầu và càng không có điểm cuối…Tình yêu cũng như những bóng xà phòng đẹp nhưng mong manh… và cuộc sống lại không phải chỉ có duy nhất một vòng tròn…tôi đã có đã vẽ nhưng rồi cũng vỡ tan…nhưng lại không thấy nhẹ nhàng như hồi vỡ bong bong trái lại lại thấy buồn…Dù vòng tròn tình yêu cũng đẹp đẽ và lung linh như bong bóng. Cuộc sống có thể cho ta nhiều vòng tròn nhưng tôi lại không chờ đợi…Giờ đây tôi có một bong bóng tình yêu trong trẻo tinh khiết và rực rỡ, tôi không bao giờ muốn vỡ tan, chỉ muốn là mãi mãi… và chỉ duy nhất của riêng mình mà thôi… mãi mãi lung linh… Hôm qua, tôi bỗng nhận ra mình lại đang vẽ một hình tròn. Không cố gắng vẽ tròn thật tròn như khi thơ bé, tôi vẽ nó với nỗi sợ hãi mơ hồ e dè thầm kín. Tôi ở giữa, không cho phép mình bước ra, cũng không cho ai bước vào. Đó là vòng tròn tự kỷ. Tôi không dám gần người tôi yêu quý và không dám gần cả.

<span class='text_page_counter'>(11)</span> những người bạn yêu quý tôi. Tôi sợ người khác nhìn thấy điểm yếu của tôi,sợ họ thương hại tôi…tôi sợ cả nụ cười mỉm của bạn bè. Vòng tròn ấy khép lại, không có lối thoát...Tôi cô đơn trong chính vòng tròn của mình… Và tôi nhận ra rằng thực ra bản thân mỗi người là một vòng tròn, đừng tự cố gắng để trở thành tâm điểm bởi vì ai cũng vừa là tâm vừa là một phần của hình tròn… Nhưng chỉ xin đừng là một vòng tròn tròn trịa và cô đơn, để những vòng tròn có thể lồng vào nhau thì ở một chỗ nào đó vòng tròn phải đứt ra… đứt ra để không còn hoàn hảo… không còn tròn trịa… nhưng là để có những niềm hạnh phúc trọn vẹn…Và thật may mắn vì tôi có thể bắt đầu vẽ lại bất cứ lúc nào chỉ cần tôi cố gắng vì bên tôi có những vòng tròn sẵn sằng mở rộng vòng tay cho tôi sự yêu thương, cảm thông và chia sẻ...và họ cũng như tôi không muốn là một vòng tròn trọn vẹn để cô đơn.... 4. Mùa đông em bước qua tuổi mới Ngoảnh một cái lại thấy ngoài kia mùa đông tràn về... Ban mai lại thêm một mùa gió lạnh, những con gió hoảng hốt bay miên man qua mọi ngóc ngách thân thuộc của đất trời hoà quyện... Gió bắt đầu từ đâu? Gió đang muốn tìm kiếm hay có nỗi niềm gì? Chỉ biết mỗi mùa gió thổi lạnh lẽo đi qua, có biết bao người thẫn thờ, nhớ nhung vơi đầy những kỷ niệm... Sinh nhật vào mùa gió thổi ào ạt giữa mùa đông. Gió nhiều lắm, nhiều đến nỗi tới cơ quan là chỉ muốn chui tọt vào phòng làm việc, ước chỉ mỗi việc được vùi vào cái góc nhỏ quen thuộc cho đến hết giờ, chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn làm gì... Thích nhất là cái cảm giác co ro trong chiếc áo len, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt rồi đưa lên miệng hà một luồng hơi ấm, xoa lên khắp mặt mình, lim dim tận hưởng cái cảm giác ấm nóng ngắn ngủi, nồng nàn... Mở mắt ra là cả một không gian màu xám đượm buồn, ướt át và lạnh lẽo. Cái không gian ấy lại thực sự quyến rũ những tâm hồn đa cảm, quyến rũ những đôi chân lang lang, những cảm xúc ẩn sâu trong trái tim ngày cũ... Bởi thế, sinh nhật năm nào cũng đầy cảm xúc, đầy những nỗi niềm... Bạn bè vẫn nhớ, cả những người anh, người chị từ thưở xưa. Nhất là bạn học, thật khó mà diễn tả được cái cảm giác bồi hồi, lâng lâng khi được nghe những giọng nói thân thuộc một thời, bạn nói cười giòn tan như cái thưở cả đám còn trốn học ngồi la cà tám chuyện ở một góc quán cafe thật xa; nghe giọng bạn có mà chợt nhớ những dòng thư giấy ngắn ngủi trong lớp học ngày xưa, những nụ cười trong sáng, hồn nhiên mà mỗi lúc nhớ về lại khiến lòng rưng rưng thương tiếc... Người ta lớn lên, trưởng thành và lao vào cuộc đời đầy những lo toan thường nhật, ngày nối tiếp ngày là cũng từng ấy nỗi lo tưởng như vô tận, thật may, giữa những ngày mùa đông đầy xúc cảm, ta lai có một ngày êm đềm để dừng lại những nỗi lo toan và thả hồn trôi về những miền nhớ nhung đẹp đến vô cùng... Mỗi lần điện thoại reo lên tiếng chuông báo tin nhắn là thấy lòng bừng lên niềm vui, một thứ niềm vui trong trẻo và hồn hậu như con nít được quà vậy. Buổi tối, bạn bè í ới nhau đi lang thang khắp phố, ghé chỗ này một chút, chỗ kia một chút, ngó nghiêng, ngó nghiêng... Trời lạnh, hai đứa rủ nhau vào quán kem, rồi lê la ở một quán cóc trên đường... Nhìn phố, nhìn ánh đèn vàng mùa đông tỏa tràn ấm áp, nhìn xe cộ ngược xuôi, nhìn.

<span class='text_page_counter'>(12)</span> những cặp đôi hò hẹn... Một sinh nhật êm ả trôi qua, thấy lòng mình nhẹ bẫng như mây vậy... Mùa Đông ơi, sinh nhật vui nhé... Tạm biệt một tuổi nữa đã trôi qua, ngày mai ta đã bước vào tuổi mới.... 5. Truyền thuyết về 1000 con hạc giấy !. Theo truyền thuyết, khi bạn tặng người mình yêu 1000 con hạc giấy do chính tay bạn gấp, bạn và người ấy sẽ hạnh phúc bên nhau. "Hạc Giấy" . Có những món wà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết 1 chàng trai đã gấp 1000 con hạt giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là 1 nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến 1 hôm người yêu của anh nói rằng nàng fải đi Paris, sẽ ko bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty riêng của mình. Nó ko chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình 1 điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ. 1 ngày mưa tầm tả, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy 1 đôi vợ chồng già cùng che chung 1 chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô ko đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ ko còn như ngày xưa nữa,rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng 1 công ty riêng, đã có thể ngồi trong 1 chiếc xe hơi sang trọng. Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm.

<span class='text_page_counter'>(13)</span> thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian ko bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món wà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết 1 sự thật: nàng đã ko hề đi Paris. Nàng đã mắc bệnh ung thư và ko thể wa khỏi. Nàng đã luôn tin rằng 1 ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng ko muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha me sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để 1 ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng 1 lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.. 6. Truyền thuyết hoa hồng trắng Ở một làng quê nọ, nơi một dòng sông nối liền với biển, có hai đứa trẻ chơi rất thân với nhau, cô bé có mái tóc dài đen mượt, còn tóc cậu bé màu vàng tơ. Buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời còn chưa tròn, hai đứa trẻ đã cùng nhau vui đùa trong sóng biển hay mải mê tìm kiếm những viên đá màu xanh. Buổi chiều muộn, lúc mặt trăng đã hiện dần vành vàng nhạt màu, cả hai vẫn còn ở trong rừng hái cho nhau những chùm quả dại ngọt lịm. Tháng ngày như thế trôi qua, nhưng chưa bao giờ cậu bé được nghe giọng nói của cô bé, vì cô bị câm từ thủa nhỏ. Và thay vì kể chuyện cho cô, cậu hát cho cô nghe những bài ca của những người đánh cá khi cả đoàn thuyền kéo về những con cá lớn, những bài ca về câu chuyện dòng sông… Hai đứa trẻ dần lớn lên, và rồi cậu bé đi học việc theo đoàn thuyền đánh cá, còn cô bé ở nhà với bố mẹ làm vườn. Cậu vẫn thường hát cho cô nghe, nhưng những sáng tinh mơ mặt trời hay những chiều tà mặt trăng không còn nữa. Ngày cậu bé tròn 15 tuổi, đoàn thuyền đánh cá mở hội mừng cậu gia nhập. Suốt một ngày vui chơi, và buổi tối các cô bé sẽ tặng cậu hoa để rồi sớm hôm sau, cậu sẽ theo đoàn thuyền ra khơi. Chiều hôm ấy, có cô bé láng giềng con một người đánh cá đến hỏi cô phải làm gì. Và cô rủ cô bé ấy đi tìm hoa vì cô biết những khu vườn nhiều hoa đẹp nhất. Nhưng vào mùa hè nóng bỏng ấy, ánh nắng chói chang đã làm khô đi nhiều cây cối, suốt buổi chiều bọn trẻ đi rất xa mà chỉ tìm được vài bông hồng nhỏ. Khi mặt trời dần lặn, hai cô bé sợ lạc, và cô bé láng giềng đứng lại trên con đường nhỏ đợi những bác thợ đi qua để hỏi lối về. Còn lại một mình, cô bé tóc đen vui chạy như một cánh chim từ vườn này sang vườn khác, cô rẽ từng khóm lá, từng rặng cây để tìm chọn. Một làn gió dịu dàng, man mát bỗng đưa bước chân cô đến một vườn hoa, nơi một khóm hồng đỏ thắm như đang chờ đợi. Ôm vào ngực những nụ hồng chúm chím, cô lặng mình hôn lên những cánh hoa. Lạ kỳ làm sao, những bông hoa bỗng tỏa hương thơm ngọt ngào, dịu nhẹ. Vui sướng, cô nhắm mắt và thầm nghĩ “cám ơn trời, trời đã.

<span class='text_page_counter'>(14)</span> ban cho bạn những bông hoa này cho tôi”, và nước mắt cô chảy dài trên má, khẽ rơi xuống những cánh hoa. Khi mở mắt, cô ngây người đi trước vẻ đẹp lạ lùng của những bông hoa. Nước mắt cô đã làm phai đi màu đỏ, những cánh hoa bên ngoài đã mang sắc trắng, và bên trong phơn phớt màu hồng. Những nụ hoa thẹn thùng, trong trắng như e ấp, dịu dàng trên ngực cô, trong vòng tay cô. Khi cô quay trở lại, cô bé láng giềng đã hỏi được đường về, và cả hai cùng chạy đến nhà cậu bé. Đến gần khu vườn nhà cậu, mái tóc của cô bay theo gió và vướng vào bụi gai, cô càng gỡ càng thêm rối. Đưa cho cô bé láng giềng bó hồng, cô giữ lại cho mình một nụ hoa, nụ hoa bé nhỏ nhất. Đứng sau lùm cây, cô bé như nghe thấy tiếng hát của cậu bé, và bên những cành lá rì rào trong gió, cô tưởng tượng nụ cười thân thương của cậu, nụ cười của mặt trời những sáng tinh mơ và mặt trăng những khi chiều tà. Nụ hồng của cô bé đã nở ngày hôm sau và bên cô luôn có hương thơm thoang thoảng. Rồi một sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa tròn, cô bé đem cành hồng ra vườn trồng. Sáng sáng cô tưới chút nước và chăm sóc cho cây hồng bé nhỏ của mình. Mùa hè qua đi, mùa thu rồi hết mùa đông, khi mùa xuân đến, cô bé mừng vui thấy những nụ hồng đầu tiên chúm chím hé nở. Và dù cô bé không còn hôn lên những nụ hoa, dù nước mắt cô không bao giờ còn chảy trên những cánh hoa, thì kỳ diệu thay, những bông hồng mới vẫn mang hương thơm dịu ngọt và màu trắng phớt hồng. Từ đó loài hoa hồng trắng ra đời.. 7. Câu chuyện về cỏ bốn lá Câu chuyện kể rằng đứa bé trên thế gian cam đảm bước vào rừng sâu, đi mãi đi mãi qua bao thác ghềnh với một trái tim dũng cảm sẽ tìm được loại cỏ bốn lá (four-leaf clover) - loại cỏ sẽ mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi - nụ cười hạnh phúc của trẻ thơ. Khi tìm được ngọn cỏ bốn lá, đứa trẻ sẽ đứng trong gió, đặt ngọn cỏ vào trái tim nồng ấm và hát khúc ca đồng dao. Mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống..

<span class='text_page_counter'>(15)</span> Câu chuyện kể rằng đứa bé trên thế gian cam đảm bước vào rừng sâu, đi mãi đi mãi qua bao thác ghềnh với một trái tim dũng cảm sẽ tìm được loại cỏ bốn lá (four-leaf clover) - loại cỏ sẽ mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi - nụ cười hạnh phúc của trẻ thơ. Khi tìm được ngọn cỏ bốn lá, đứa trẻ sẽ đứng trong gió, đặt ngọn cỏ vào trái tim nồng ấm và hát khúc ca đồng dao. Mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống. Lá thứ nhất đứa bé thì thầm: đó là niềm hi vọng Lá thứ hai đứa bé mỉm cười: là niềm tin Lá thứ ba : là tình yêu Và lá cuối cùng: là sự may mắn. Bốn món quà thượng đế ban tặng cho mỗi đứa trẻ khi chúng mới ra đời nhưng để tìm được chúng đứa trẻ ấy phải mãi đi tìm, tìm trong rừng sâu của cuộc đời với trái tim dũng cảm...Truyền thuyết vẫn tiếp tục đến ngày hôm nay, và truyền thuyết mãi là truyền thuyết vì mỗi đứa trẻ sinh ra lớn lên mãi đi tìm công danh và sự nghiệp nên chúng lãng quên con đường.

<span class='text_page_counter'>(16)</span> tìm đến với ngọn cỏ bốn lá mà thượng đế trao cho. Đến khi chúng vấp ngã, chúng mới nhớ đến khúc đồng dao của ngày xưa. Chúng thẫn thờ và than thở: “Where is my the four-leaf clover?” Nhưng đứa trẻ đâu biết thượng đế trên cao đang mỉm cười: Khi đứa trẻ đau vì vấp ngã, đó là tình yêu Khi đứa trẻ tin rằng mình không cô độc khi vấp ngã, đó là niềm tin Khi đứa trẻ nhìn thấy những đứa trẻ khác còn đau khổ hơn mình, đó là sự may mắn Và khi đứa trẻ nghĩ rằng mình phải đứng dậy là đi tiếp, đó là niềm hi vọng.... Four-leaf Clover. Author: Ella Higginson.

<span class='text_page_counter'>(17)</span> I know a place where the sun is like gold and the cherries bloom forth in the snow; And down underneath is the loveliest place, Where the four-leaf clovers grow.. One leaf is for FAITH, And one is for HOPE, And one is for LOVEyou know; And God put another in for LUCK. If you search you will find where they grow.. But you must have FAITH, And you must have HOPE, You must LOVE and be strong and so... If you work and you wait, You will find the place Where the FOUR-LEAF CLOVERS grow! Mình biết đến một nơi, mà ở đó thái dương lộng lẫy ánh vàng Những cánh hoa anh đào rực đỏ trong tuyết trắng và ẩn sâu trong đó chính là điều kì diệu nhất Nơi cả Bốn chiếc lá của Cỏ Ba lá cùng mọc lên Một chiếc lá là HY VỌNG, một chiếc lá là NIỀM TIN, Một chiếc lá dành cho TÌNH YÊU , bạn đã biết đấy, Và THƯỢNG ĐẾ đã tạo thêm một chiếc lá nữa để ban vào đấy, sự MAY MẮN Hãy tìm kiếm … và bạn sẽ nhìn thấy nơi kì diệu ấy . Nhưng bạn phải HY VỌNG , và bạn phải TIN TƯỞNG , Bạn phải YÊU THƯƠNG để chắc rằng nó mạnh mẽ đến mức nào -- và rồi -Nếu bạn cố gắng, nếu bạn chờ đợi, bạn sẽ tìm thấy nơi ấy Nơi cả bốn chiếc lá của Cỏ ba lá cùng mọc lên …. 8. Truyền thuyết về bộ quần áo Giáng sinh Xưa thật là xưa, người dân Priston không biết câu chuyện xuất phát từ kh nào, cũng không thể biết được là chuyện có xảy ra thật không hay chỉ là huyền thoại. Người lớn kể cho trẻ nhỏ, trẻ nhỏ truyền tai nhau, chúng lớn lên rồi kể cho con cháu nghe, cứ thế câu chuyện truyền từ đời này sang đời khác..

<span class='text_page_counter'>(18)</span> Năm đó diễn ra chiến tranh liên miên giữa loài Goblin hoang dã và loài người. Cuốc chiến dần đi đến kết thúc với phần thắng nghiêng về phía loài người. Trong đợt tấn công cuối cùng, loài người nhặt được một đứa nhỏ Goblin vừa mới ra đời. Không nỡ giết hại sinh linh bé bỏng, loài người mang về nuôi dưỡng với hy vọng thuần hoá giống loài hung hãn này và đặt tên là Goblin Nhỏ Bé. Năm tháng trôi qua, Goblin Nhỏ Bé lớn lên giữa xã hội loài người, biết nói và viết. Thế nhưng, tình thương nó nhận được thì ít mà xa lạ và kỳ thị thì nhiều. Goblin Nhỏ Bé không giống như chủng loài của mình, nó rất hiền nhưng ai cũng xa lánh nó vì nó xấu xí và thô tháp. Có duy nhất một bé gái không ngại ngần bề ngoài của Goblin Nhỏ Bé mà vẫn hay đến chơi đùa cùng nó. Cô bé thường đem cho nó đồ ăn, những món quà và tình cảm của cô bé nữa. Mặc dù bị la mắng nhưng cô bé chiều nào cũng chạy qua chỗ Goblin Nhỏ Bé chơi với nó rồi mới về nhà. Chiều mùa đông, cô bé không đến, nó cảm thấy lo sợ. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày trôi quá, cô bé cũng không đến. Goblin Nhỏ Bé buồn bã suy nghĩ rồi quyết định đến nhà cô bé xem sao. Khó khăn lê từng bước trong lớp tuyết dày, cuối cùng Goblin Nhỏ Bé cũng đến được nhà của cô bé. Nhìn qua cửa sổ, nó thấy cô bé đang nằm thở dốc trên giường. Nụ cười đã không còn hiện diện trên gương mặt cô bé. Nó chạy vòng qua phía cửa sổ nơi cô bé nằm: Cộc cộc… Nó gõ thật nhẹ nhàng chỉ để cô bé nghe thấy thôi. Nhìn thấy nó, cô bé gắng nở nụ cười rồi lại lịm đi. - Chỉ tại cái con Goblin khốn kiếp ấy mà con bé chơi dưới tuyết rồi trở bệnh, nếu con bé có mệnh hệ gì thì nó sẽ biết tay tôi – Tiếng người mẹ vừa đi vừa nói từ phía ngoài vọng vào. Sợ hãi, nó vội rụt đầu xuống và chạy mất. Năm ấy, tuyết rơi dày và nhiều. Ai cũng ở trong nhà và không muốn bước nửa bước ra lớp tuyết dày quá gối ấy. Cộc cộc cộc… Mẹ của cô bé cố gắng lê bước mệt mỏi ra cửa nhà để xem ai đến kiếm trong thời tiết thế này. Cửa hé mở, hơi lạnh ào vào làm bà càng bực mình. “Thằng Goblin!” Bà định hét lên mắng chửi nhưng giật mình nhìn thấy lớp tuyết đỏ trên người Goblin. Máu thấm vào tuyết tạo thành chiếc áo loang lổ đỏ trắng. Trên vai Goblin còn mang một túi khá lớn. Cố gắng đưa tay ra, nó đưa cái bị cho mẹ của cô bé. Khi bà cầm lấy, Goblin Nhỏ Bé ngã quỵ xuống. Bên trong túi toàn là dược thảo… Bà hiểu ra, Goblin Nhỏ Bé đã đi tìm dược thảo trên núi cho con gái của bà. Sáng hôm sau, người ta tìm được bục ước nguyện trong điện thờ thần mảnh giấy với dòng chữ nguệch ngoạc của Goblin Nhỏ Bé: Mau khỏi bệnh.

<span class='text_page_counter'>(19)</span> Từ đó về sau, người ta đúc những bức tượng hình Goblin trong bộ đồng phục trắng đỏ và chiếc túi lớn vào mỗi dịp cuối năm. Bức tượng được để khắp nơi trong thành phố để nhớ về tấm lòng của loài thú nhưng đầy ắp tình người. Hằng năm vào tháng tuyết bắt đầu rơi, người ta viết những điều ước và những câu chuyện của mình đặt ở trước cửa và tin rằng điều ước đó sẽ thành hiện thực khi tuyết tan, xuân đến.. 9. Truyền thuyết về Cầu vòng Ngày xửa ngày xưa, thế giới của những sắc màu đã nổ ra một trận tranh cãi lớn. Màu nào cũng cho rằng mình đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được yêu thích nhất.. Màu lục lập luận: “Rõ ràng tôi là màu quan trọng nhất. Tôi là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Tôi được chọn để cỏ cây và lá khoác lên mình. Không có tôi muôn loài sẽ chết. Thử nhìn về phía đồng quê mà xem và bạn sẽ thấy tôi là màu chủ đạo”. Màu lam xen vào: “Bạn chỉ nghĩ đến mặt đất mà bỏ qua bầu trời và đại dương. Nước mới là nền tảng của sự sống, chính các đám mây từ đại dương sâu thẳm kia đã tạo ra nước đấy. Bầu trời đem lại hoà bình, sự thanh thản và không gian. Không có sự thanh bình của tôi, bạn sẽ chẳng là gì”. Màu vàng cười lặng lẽ: “Các bạn ai cũng quan trọng cả, nhưng thử nghĩ mà xem. Màu vàng tôi đem nụ cười, niềm vui và sự ấm áp đến thế giới này. Mặt trời vàng rực, mặt trăng và các vì sao cũng vàng. Mỗi khi bạn nhìn thấy một đoá hướng dương, dường như cả thế giới này cũng bắt đầu mỉm cười với bạn. Không có tôi sẽ chẳng có niềm vui”. Màu cam hét toáng lên: “Tôi là sắc màu đại diện cho sức khoẻ và sức mạnh. Có lẽ tôi là một màu hiếm thấy hơn nhưng tôi rất có giá trị vì tôi phục vụ cho nhu cầu thiết yếu của con người..

<span class='text_page_counter'>(20)</span> Tôi chứa đựng các loại vitamin quan trọng nhất. Hãy nghĩ về những trái bí đỏ, cà rốt, cam, xoài và đu đủ mà xem. Không phải lúc nào tôi cũng được phô bày nhưng tôi làm đẹp cho bầu trời trong mỗi buổi bình minh hay lúc hoàng hôn, sắc đẹp của tôi rực rỡ đến mức chẳng ai thèm để ý đến bất cứ màu nào trong đám các bạn”. Màu đỏ không nhịn được nữa: “Tôi mới là vua của các bạn. Tôi là máu đỏ – máu của sự sống! Tôi là hiện thân cho lòng dũng cảm và mối hiểm nguy. Tôi sẵn sàng chiến đấu vì đại nghĩa. Tôi đem lửa vào trong máu. Không có tôi, trái đất sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là sắc màu của đam mê và tình yêu, hoa hồng nhung, hoa trạng nguyên”. Màu tím vặn hết cỡ âm giọng: “Tôi là màu của hoàng gia và quyền lực. Vua chúa, thủ lĩnh và các đức giám mục chọn tôi làm dấu hiệu tượng trưng cho uy quyền và sự thông thái. Không ai có quyền đặt câu hỏi với tôi, mọi người chỉ được phép lắng nghe và phục tùng tôi”. Cuối cùng màu chàm mới lên tiếng, lặng lẽ nhất và cũng kiên quyết nhất: “Hãy nghĩ đến tôi. Tôi là màu sắc đại diện cho sự im lặng. Các bạn ít khi chú ý đến tôi nhưng không có tôi các bạn sẽ trở nên hời hợt. Tôi đại diện cho suy nghĩ và phản xạ, tôi xuất hiện khi trời chạng vạng tối và đáy nước sâu. Các bạn cần tôi để cân bằng và tương phản, tôi được dành cho lễ cầu nguyện và tĩnh tại trong tâm”. Và tất cả các màu sắc lại tiếp tục khoe khoang và kiêu hãnh về sự ưu việt của mình. Chúng tranh cãi ngày càng lớn tiếng. Đột nhiên, một tia chớp loé lên và sấm chớp nổ vang trời, mưa tuôn xối xả. Các màu sắc xích lại gần nhau vì sợ hãi. Giữa tiếng sấm đì đùng, Mưa bắt đầu lên tiếng: “Hỡi những màu sắc xuẩn ngốc kia, đánh nhau hòng thống trị các màu khác sao? Các bạn không biết mỗi màu sắc mang trong mình một sứ mệnh đặc biệt, duy nhất và khác biệt sao? Hãy nắm lấy tay nhau và đi cùng tôi nào”. Làm theo lời chị Mưa, các màu sắc liên kết lại và nắm lấy tay nhau. Chị Mưa tiếp tục: “Kể từ bây giờ, mỗi màu sẽ căng ra thành hình cánh cung trên bầu trời, cùng nhau tạo thành một dải cầu vồng vĩ đại như một lời nhắn nhủ tất cả đều có thể sống trong hoà bình. Cầu vồng chính là biểu tượng cho hy vọng về một ngày mai”. Từ đó trở đi, khi những cơn mưa gột rửa thế giới vừa dứt, Cầu vồng xuất hiện trên nền trời để chúng ta luôn nhớ tôn trọng giá trị của nhau...

<span class='text_page_counter'>(21)</span> NÀO CÙNG CƯỜI NHÉ!.

<span class='text_page_counter'>(22)</span>

<span class='text_page_counter'>(23)</span>

<span class='text_page_counter'>(24)</span> NÀO TA CÙNG HÁT NỤ CƯỜI (Nhạc Nga) Cho trời sáng lên và áng mây tươi hồng Cầu vồng thêm lung linh bao sắc ánh lên ở khắp nơi Nụ cười tươi, chúng ta cùng chung niềm vui Cho cuộc sống đầm ấm yên vui ta cùng cất tiếng cười Để làn mây không bay đi xa Những giọt mưa bay bay bên ta Để dòng nước từ con suối xinh thành dòng sông sóng xô Tiếng cười vui luôn luôn bên ta Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa Tiếng cười là bạn đường tháng năm của tuổi niên thiếu ta. Tiếng cười vui luôn luôn bên ta Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa Tiếng cười là bạn thân tháng năm không thể nào xoá nhoà.(vẫn tràn ngập lòng ta) Cho trời sáng lên và áng mây tươi hồng Đẩy lùi xa bao nhiêu u ám gió mưa và bão bùng Rừng âm u, đã thức dậy đón ngày mới Trong làn nắng lộng gió ban mai vang bài ca yêu đời..

<span class='text_page_counter'>(25)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×