Bình yên Cúc Phương
Gửi bởi: agriviet
Ngày 2-10-2007 lúc 12 giờ 9 phút
Trong cái nắng xế nhờ nhờ sắc đỏ, rừng cây vẫn thắm xanh xoa
dịu đôi mắt mệt mỏi bụi đường. Vẻ khoáng đạt bao la của đại ngàn
như khiến người ta vừa lạc tới một miền kì diệu, bỏ lại sau lưng
cuộc sống đời thường ồn ã.
Từ cổng rừng vào đến nơi còn hơn 20 cây số. Chúng tôi đi vào rừng bằng
con đường nho nhỏ và xinh đẹp, hai bên rợp bóng cây. Có lẽ bởi người yêu rừng nên Cúc Phương
đón nhận lại với một tâm hồn và không gian tươi mát. Nắng len lỏi qua tán cây đậm màu chiều,
không đủ để nhảy nhót trên vai áo nhưng lưu luyến trên bờ môi, khoé mắt. Chỉ trong giây lát mà vẻ
khoáng đạt bao la như khiến người ta vừa lạc tới một miền kì diệu, bỏ lại sau lưng cuộc sống đời
thường ồn ã, bỏ lại những chiếc xe máy đầy khói và hơn một trăm cây số bụi mờ.
Vài nét về Vườn Quốc gia Cúc
Phương
Cúc Phương - Vườn Quốc gia đầu
tiên lớn nhất Việt Nam - là khu
bảo tồn thiên nhiên nằm trên địa
phận 3 tỉnh: Hoà Bình, Thanh Hoá
và Ninh Bình; có hệ động thực
vật phong phú, đa dạng mang
đặc trưng rừng mưa nhiệt đới.
Rừng Cúc Phương có 5 tầng đặc
trưng: tầng cao nhất 50 - 60m;
tầng giữa chủ yếu có loại cây gỗ
tán; tầng thấp phần nhiều là cây
bụi và thảm tươi.
Có khoảng 2.000 loài thực vật với
nhiều loài cây to khổng lồ như
chò xanh, chò chỉ, sấu cổ thụ...
Đặc biệt, có cây chò khổng lồ
(khoảng 20 người dang tay nắm
nối nhau mới vòng quanh hết
gốc) và trên đỉnh núi cao còn có
loài cây gỗ Kim Giao rất quý
hiếm.
Cúc Phương có 1.800 loài động
vật, trong đó có 64 loài có xương
sống, 137 loài chim, 36 loài bò
sát, 17 loài lưỡng cư và hàng
ngàn loài côn trùng…
Ngoài ra, Cúc Phương còn có nhiều
hang động đẹp như động Người
Xưa, động Trăng Khuyết...
Chiều Cúc Phương lung linh là thế, vậy mà chỉ nửa tiếng sau cả thiên nhiên và con người đều như
sang trang mới. Con đường vào rừng bao phủ bởi vòm cây nhiều tán. Trời tối nhanh đến mức
tưởng như chỉ vừa mới kịp khẽ chớp mắt. Màu đen bao phủ, tiếng chim hót thưa dần rồi thay bằng
vô khối âm thanh quen, lạ đầy âm hưởng núi rừng. Những khúc ngoặt cũng nhiều hơn theo dốc lên
dốc xuống. Chiếc xe cùng những con người chưa một lần đặt chân tới nơi này vẫn lướt nhanh
trong tiếng còi đơn lẻ. Chúng tôi hát, tiếng hát nhỏ bé nhưng âm vang giữa núi rừng, giữa cái lạnh
của gió, của sương, của lá và đất đang hoà quyện. Đường vào rừng xa hơn tôi nghĩ, chỉ đôi khi có
ánh sáng từ một chiếc xe ngược chiều hay ánh xanh rực bé nhỏ của đôi đom đóm.
Những người bạn đến sớm đã kịp ấm mình trong căn phòng gỗ nhỏ giản đơn, mộc mạc. Ánh đèn
điện của khu nhà lọt giữa rừng không đủ bừng sáng mà chỉ thổi lên sự sống. Anh quản rừng vui vẻ
tiếp đón những người bạn cũ, nụ cười cũng mộc như rừng cây, và cái hồ hởi quen quen lạ lạ trong
anh đang bộc bạch rõ trên khuôn mặt, trong cả từng cử chỉ của con người dấu tuổi xuân trong đất,
trong mưa, trong tán lá...
Cúc Phương đặc biệt, đặc biệt từ nồi cơm 3 phút tới cái lạnh giữa ngày đông buốt giá, những nụ
cười núi rừng rạng rỡ, những câu chuyện bình dị, tất cả đều chân thành đến khó quên!
Đêm Cúc Phương, chúng tôi ngồi ở ban công gỗ giữa xung quanh là rừng. Trời mưa lất phất, chén
trà cúc ngọt nơi cổ họng, thơm thơm trong câu chuyện bạn bè. Rừng ôm người vào lòng như nhận
lại cho mình đứa con xa nhà vừa mới trở về. Mùi gỗ trầm hương, đinh tử hương cùng hồi, quế
phảng phất từ chiếc lư nhỏ trong ánh nến vàng óng như mật. Gió nhè nhẹ, không đủ làm tắt nến,
chỉ khiến gỗ thêm thơm, câu chuyện dài thêm đượm.
Mặt trời bừng sáng, Cúc Phương thay áo mới! Từng đàn, từng đàn bướm nhỏ không ngại ngần
quấn bước chân. Đầu tiên là bướm vàng, sau đó là bướm trắng và rồi muôn loài bướm, muôn sắc
màu cứ dập dìu dẫn lối người đi. Rừng ve vuốt mắt người, đánh thức đôi tai bằng tiếng ríu ran từ
vòm lá, để rồi người như muốn quên lối về mà đắm mình trong mật ngọt thuần khiết của rừng Cúc
Phương.
Đào Cúc Phương thắm đỏ, những cánh mỏng manh khẽ khàng bung ra trong nắng sớm. Chúng tôi
đi, đi mãi, mải miết đắm say trong vẻ đẹp thiên nhiên đã khéo léo trau chuốt. Gió ru nắng ngủ, bởi
thế nắng vẫn rực lên mà cả không gian mát lạnh đầy sảng khoái. Bao lo toan và mệt mỏi đều tan ra
cùng muôn màu sắc xinh tươi, và rồi cuối cùng lại nhẹ bẫng trong cái mộc mạc nhẹ nhàng của căn
phòng gỗ sẫm.
Đi xa rồi mà Cúc Phương vẫn bình yên trong một góc tâm hồn, để rồi lưu luyến, rồi nhớ thương, và
hẹn mùa sau trở lại!
• Khánh Chi