Tải bản đầy đủ (.doc) (12 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký167 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (70.92 KB, 12 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 167
Cải trang thành kẻ khác
Ðến hoàng hôn thì trời chợt đổ mưa, mưa được nửa canh giờ thì bắt đầu
giảm xuống, nhưng vẫn không ngớt.
Bầu trời phủ đầy mây đen.
Hạng Thiếu Long cùng hai người vợ và Trang phu nhân, Vưu Thúy
Chi, Vưu Ngân Chi, Trang Bảo Nghĩa, cùng dùng cơm trong khoang
chính.
Từ ngày quen nhau, đây là lần đầu tiên dùng cơm với nhau, mối quan
hệ của hai bên đã bắt đầu thân mật hơn một chút.
Trang Bảo Nghĩa chốc chốc lại nhìn Hạng Thiếu Long với ánh mắt
ngưỡng mộ và khát vọng. Kỷ Yên Nhiên nén không được hỏi, „Tiểu
công tử đang muốn chuyện gì?"
Trang Bảo Nghĩa mặt đỏ ửng, cúi đầu nói, „Bảo Nghĩa muốn bái Hạng
tiên sinh làm thầy học kiếm thuật."
Trang phu nhân, Thúy Chi và Ngân Chi mỉm cười không nói, đợi Hạng
Thiếu Long trả lời.
Hạng Thiếu Long không nỡ làm buồn lòng đứa trẻ ấy, huống chi cảnh
ngộ của hắn lại thê thảm như vậy, mỉm cười nói, „Công tử có chịu cực
khổ được chăng?"
Trang Bảo Nghĩa ưỡn ngực hiên ngang nói, „Bảo Nghĩa giỏi nhất là
chịu cực chịu khổ, không tin có thể hỏi mẫu thân.
Trang phu nhân cả mừng nói, „Có thể được Tây Tần đệ nhất kiếm thủ,
sư phụ của Tần vương chỉ điểm cho Bảo Nghĩa, tiểu nữ tử cảm kích vô
cùng! Bảo Nghĩa sao không lập tức hành đại lễ bái sư!"
Hành lễ bái sư xong, khi đã ngồi yên chỗ, không khí càng hòa đồng
hơn, nhưng Hạng Thiếu Long biết mình có ba phần đạo nghĩa với
Trang gia và trách nhiệm về mặt tâm lý.
Nghĩ lại trong tương lai Trang Bảo Nghĩa có thể trở thành Ðiện vương,
lại không thể thoát được cái họa mất nước do tiểu Bàn gây ra, trong


lòng cũng không biết có cảm giác gì.
Trang phu nhân chốc chốc lại liếc qua, hai thiếu nữ Thúy Chi, Ngân
Chi cũng đưa làn thu ba.
May mà bọn họ đều thân phận cao quý, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện
liếc mắt đưa tình, lời lẽ bỡn cợt với nhau.
Hạng Thiếu Long thì không ngại những chuyện ấy, nhưng quan trọng
hơn là phải tôn trọng Kỷ Yên Nhiên và Triệu Chi. Dù thần thái hay lời
nói đều rất cẩn thận, không hề vượt quá, cho nên buổi cơm ấy cũng
trông rất gượng gạo.
ô Quang lúc này bước vào ghé tai Hạng Thiếu Long nói, „Bọn thuộc hạ
phát hiện ra công cụ đục thuyền và mấy ống dầu hỏa ở dưới đáy
khoang, xem ra bọn này muốn đục thuyền phóng hỏa."
Bọn Trang phu nhân đều dỏng tai nghe cuộc đối thoại giữa Ô Quang và
Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long nói, „Có nghe lén được bọn chúng nói chuyện
không?"
Theo những thiết kế của Hạng Thiếu Long, bọn họ có các loại công cụ
nghe lén, ví như có một loại tên là cách bích nhĩ, hình dáng như là một
chiếc loa đồng, có thể gắn lên tường, khuếch đại âm thanh trong bức
tường, rất dễ dàng nghe lén, Ô Quang nói, „Ðương nhiên nghe được, cả
tiếng tiểu tiện của bọn chúng cũng không thể giấu được bọn thuộc hạ!"
Các nữ nhân nghe mà đỏ cả mặt, Triệu Chi giận nói, „Tiểu Quang ăn
nói thật bừa bãi."
Hạng Thiếu Long cười nói, „Mau nói ra!"
ô Quang thỉnh tội với Triệu Chi rồi nói, „Ðầu lĩnh của bọn chúng là
Thành Kỳ, hình như là người thân của đại phu Thành Tố Ninh, nghe
khẩu khí bọn chúng đã sớm biết đây sẽ đến Thọ Xuân trong mấy ngày
nữa, cho nên chờ ở đây cả tháng, phụng mạng giết sạch không còn một
người. Thuộc hạ cũng muốn nói với bọn chúng những lời như thế!"
Trang phu nhân nghe mà mặt hơi biến sắc, cúi đầu không nói.

Hạng Thiếu Long nói, „Còn gì nữa? Chúng có nói lúc nào ra tay
không?"
ô Quang đắc ý nói, „Ðương nhiên còn nữa, làm sao giấu nổi bọn thuộc
hạ! Bọn chúng đã chuẩn bị thuốc mê, rắc vào trong nước, đợi chúng ta
hôn mê, thì sẽ cưỡng bức tất cả nữ nhân, rồi sau đó phóng hỏa đục
thuyền, thủ đoạn thật là độc ác.
Bọn ba người Trang phu nhân nghe hai chữ cưỡng bức, đều đỏ mặt cả
lên.
Lần này cả Kỷ Yên Nhiên cũng mắng, „ô Quang nhà ngươi thật là
miệng mồm dơ dáy, thất lễ vô cùng!“
Ðiều Triệu Chi lo lắng là chuyện khác hỏi, „Nước mà chúng ta uống có
vấn đề gì không?"
ô Quang nói, „Ðương nhiên không sao cả! Nước đã bỏ thuốc mê thì sẽ
có mùi vị khác hẳn, cho nên phải dùng trà để át mùi, đợi chốc nữa khi
bọn chúng dâng trà đãi phu nhân, thì ngàn vạn lần đừng uống!“
Lối nói chuyện thú vị của Ô Quang khiến cho Hạng Thiếu Long nhớ lại
Ô Quả, bất đồ càng nhớ Triệu Nhã hơn, không biết Ô Quả có thể thuận
lợi rước Triệu Nhã về Hàm Dương không? Mỹ nữ này quả thật nhiều
nỗi đau khổ!
ô Quang bị Triệu Chi đuổi ra ngoài, Kỷ Yên Nhiên thì rối rít xin lỗi
Trang phu nhân vì mấy lời thô tục của Ô Quang.
Trang phu nhân không để ý, ngược lại nói, „Hạng người như Quang
tiểu ca mới là người chân thật, những kẻ trang nghiêm đạo mạo, mồm
đầy nhân nghĩa, thiếp thân đã thấy nhiều, bọn này là thường hại người
nhất!“
Kỷ Yên Nhiên nói, „Chuyện phu nhân về Sở lẽ ra là một bí mật, cớ sao
Thành Tố Ninh lại biết được phong thanh, lại còn sai người ám hại các
người nữa?"
Trang phu nhân buồn bã nói, „Giờ đây ta cũng không rõ ai là kẻ địch
nữa."

Lúc này quả nhiên có kẻ gõ cửa mà vào, quỳ xuống bẩm cáo, „Tiểu
nhân đặc biệt đến đây dâng lên đặc sản của thành Dương là trà an thần,
mùi vị tuy hơi lạ, nhưng uống vào thì rất ngon, chính là phủ lệnh Khuất
đại nhân đặc biệt hiếu kính phu nhân và tiểu công tử."
Cuộc chiến dường như chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Khi bọn Hạng Thiếu Long giả vờ uống trà xong thì bất tỉnh, bọn tặc tử
lộ ngay bộ mặt nanh ác, các thiết vệ lập tức nhanh chóng khống chế
toàn bộ bọn chúng, trói tất cả lại.
Chiếc thuyền rơi vào tay bọn họ.
Hạng Thiếu Long cùng Trang phu nhân lên trên khoang, sai thiết vệ bắt
bọn hung đồ ấy đứng thành hàng ngang, tiến hành thẩm vấn. Hai bên
bờ sông đen kịt, mưa tuy đã dừng, nhưng vẫn không hề thấy ánh sao.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nói, „Ai là Thành Kỳ?"
Ba mươi tên tặc tử không ngờ bọn họ lại biết tên của Thành Kỳ, đều
ngạc nhiên lắm, nhưng ai nấy đều ngậm chặt miệng, không nói, ra vẻ
chả lẽ ngươi dám giết ta sao.
Hạng Thiếu Long thầm thở dài, hạ giọng nói với Trang phu nhân, „Phu
nhân xin hãy quay đầu đừng nhìn!"
Trang phu nhân kiên cường nói, „Ta không sợ!"
Hạng Thiếu Long phất tay ra hiệu, Ô Thư đứng phía sau đá vào xương
sống một người, kẻ đó lập tức loạng choạng, lao về phía trước rồi đổ
ầm xuống.
Lúc này Kinh Thiện đang đứng bên cạnh Hạng Thiếu Long lao ra, dùng
chân hất kẻ ấy nằm ngửa lại, rút xoẹt thanh kiếm, huơ huơ trước mặt
nói, „Cơ hội cuối cùng đấy, nói ai là Thành Kỳ?"
Người ấy vẫn không chịu khuất phục, phun phì một tiếng, lộ ra vẻ
khinh khỉnh.
Kinh Thiện cười lạnh lùng, rút kiếm chém mạnh, kẻ ấy lập tức cổ họng
phun máu, mất mạng ngay dưới kiếm.
Lúc này có hai tên hoảng sợ đến nỗi quy xuống đất, còn những kẻ khác

đều run lập cập, ai nấy mặt đều tái nhợt, không ngờ đối phương lại độc
ác vô tình đến thế.
Trang phu nhân nhìn mà mặt tái nhợt, không ngờ bọn họ lại giết người,
người hơi nghiêng về phía Hạng Thiếu Long.
Kinh Thiện vẫn tỉnh như không, lau thanh kiếm dính đầy máu vào
người của kẻ bị giết, rồi mới kêu người kéo cái xác ấy qua một bên.
Bọn tùy tùng của Trang phu nhân như Trang Khổng, mở to mắt, đứng
sững ngay tại chỗ.
Tuy nói trong thời đại này, đối với một võ sĩ mà nói, giết người chẳng
phải chuyện lớn gì, nhưng giống như Kinh Thiện, giết người rồi mà vẫn
cứ bình tĩnh như không, quả thật khiến cho cả hai bên đều run sợ.
Năm ấy khi Hạng Thiếu Long chọn lựa thập bát thiết vệ, một trong
những yêu cầu phải làm có ý chí kiên nghị, chỉ có không sợ giết người

×