Tải bản đầy đủ (.doc) (12 trang)

Tài liệu Truyên:"Tầm Tần Ký263" ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (69.35 KB, 12 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 263
Ði gặp Tề vương
Tiêu Nguyệt Ðàm lặng lẽ khôi phục lại dung mạo cho Hạng Thiếu
Long, Hạng Thiếu Long trong lòng cũng có tâm sụ trùng trùng khiến
cho trong phòng không khí càng nặng nề hơn.
Hạng Thiếu Long nhận ra sự khác lạ của Tiêu Nguyệt Ðàm, ngạc nhiên
nói, „Lão huynh có tâm sự gì?"
Tiêu Nguyệt Ðàm thở dài nói, „Ta rất hiểu con người của Lã Bất Vi, y
làm sao để cho lão đệ còn sống mà quay về Hàm Dương, lời nói càng
ngọt ngào thủ đoạn càng lợi hại."
Ðiều Hạng Thiếu Long lo lắng là thân phận của tiểu Bàn, thầm trách
mình quả thật không biết cảnh giác, một khi Lã Bất Vi và Lao ái liên
thủ với nhau thì sẽ nghĩ đến sơ hở này mà mình lại không thể nhờ ai
giúp đỡ được chuyện này.
Tiêu Nguyệt Ðàm tiếp tục nói, „Trong tình huống giờ này, ta cũng khó
mà giúp được, giả sử một bên là Lý Viên, Hàn Sấm, Quách Khai muốn
đối phó với đệ, còn bên kia là Lã Bất Vi và Ðiền Ðan thì lại muốn lấy
mạng đệ. Tình thế của đệ hung hiểm hơn trước gấp trăm lần."
Hạng Thiếu Long nhớ lại Long Dương quân, nghĩ thầm có lẽ y là vị
cứu tinh duy nhất của mình, nhưng không biết cớ gì đến giờ này y vẫn
chưa mang tin về, theo lí sau khi y thăm dò Hàn Sấm sẽ lập tức cho gã
biết, chả lẽ đã có thay đổi? Miệng thì an ủi Tiêu Nguyệt Ðàm rằng,
„Chí ít đệ cũng an toàn ở Lâm Tri này, bởi vì không ai dám công nhiên
mạo phạm đệ."
Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Ðiều đó cũng rất khó nói, giả sử Ðiền Ðan sai
người dùng cách khiêu chiến giết chết đệ, bị quân Chính cũng khó mà
báo thù. Thương thế của đệ thế nào rồi?"
Hạng Thiếu Long nhìn bộ mặt thân thiết mà lạ lẫm của mình trong
kiềng đồng, xoay cánh tay nói, „Hai ba ngày nữa đệ mới hoàn toàn hồi
phục."


Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Ta không tiện thường đến tìm đệ, nếu không sẽ
khiến cho Hàn Sấm nghi ngờ, sự việc phát triển đến nước này thật
khiến ta lo lắng."
Lúc này có thủ hạ vào báo Long Dương quân đến.
Hạng Thiếu Long tiếp kiến Long Dương quân ở sảnh phía đông, Long
Dương quân biết gã định bộc lộ thân phận của mình thì thoáng qua vẻ
hoảng sợ, khổ não nói, „Vậy thì sự việc sẽ phức tạp lắm đấy."
Hạng Thiếu Long không muốn phí thời gian nữa, hỏi chuyện phản ứng
của Hàn Sấm. Long Dương quân cúi đầu trầm mặc một lúc rồi ngẩng
đầu lên nhìn gã nói, „Phải chăng lúc huynh đánh cắp bảo đao Tào Thu
Ðạo đã ngẫu nhiên có mặt ở đấy?"
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói, „Không thể, y chính miệng cho ta hay
rằng đã nhận được tin có kẻ đến đánh cắp bảo đao. Rốt cuộc Hàn Sấm
nói thế nào?"
Long Dương quân lộ ra vẻ bất an, hạ giọng nói, „Nô gia đã đề nghị với
y chuyện đối phó với huynh, bị y mắng cho một trận. Xem ra không
phải y bán đứng Thiếu Long, phải chăng Thiếu Long đã quên rằng từng
nói với ai chuyện này nữa?"
Hạng Thiếu Long nhớ lại Tiêu Nguyệt Ðàm, đương nhiên lập tức bỏ
ngay ý đó, nói, „Hàn Sấm phải chăng đã cao minh đến nỗi biết được
quân thượng đang dò la y?"
Long Dương quân nói, „Xem ra y không phải giả vờ, đã là bạn bè bao
năm nay, y rất khó giấu được nô gia, chuyện này quả thật khiến cho
người ta không hiểu."
Hạng Thiếu Long lại nảy sinh hy vọng, giả sử có Lý Viên, Hàn Sấm,
Long Dương quân đứng về phía mình, gã muốn an toàn rời khỏi Lâm
Tri dễ như trở bàn tay.
Long Dương quân nói, „Thiếu Long đừng lo lắng, dù thế nào đi nữa nô
gia cũng đứng về phía huynh, hay là tối nay chúng ta hãy bỏ đi, chỉ cần
về đến biên giới nước Ngụy, nô gia sẽ có cách đưa huynh về Tần."

Hạng Thiếu Long cảm động nói, „Nhưng Phụng Phi thì làm thế nào
đây?"
Long Dương quân nói, „Chỉ cần huynh đệ để lại một bức thư cho Hàn
Sấm hoặc Lý Viên nhờ y chiếu cố cho bọn họ, lúc đó dù trong lòng họ
có nghĩ gì cũng sẽ làm theo lời căn dặn của huynh."
Hạng Thiếu Long càng cảm động hơn, lại nghĩ đến vấn đề đường đi,
Long Dương quân nói, „Mấy ngày nay trời đã ấm hơn, tuyết không còn
rơi nữa, nước sông cũng đã tan, nô gia chỉ cần mượn cớ rồi dùng
thuyền đưa huynh đi, đảm bảo dù cho có kẻ nào đuổi theo cũng không
kịp."
Một là vị Hạng Thiếu Long nóng lòng quay về hai là vì Lâm Tri không
phải là nơi có thể ở lâu. Gã rốt cuộc đồng ý đề nghĩ của Long Dương
quân cùng nhau bàn bạc chi tiết. Lúc ấy Hàn Kiệt và Ðản Sở đến bảo
đã đến thời gian vào cung gặp Tề vương.
Khi đến hoàng cung Lã Bất Vi và Ðiền Ðan đứng chờ ở đấy.
Sau mấy câu khách sáo, Ðiền Ðan không hổ là một nhân vật anh hùng,
cười ha ha rằng, „Dù bằng hữu hay kẻ địch của thượng tướng quân
cũng khâm phục thượng tướng quân sát đất."
Hạng Thiếu Long khôi phục lại vẻ tự nhiên, mỉm cười nói, „Cuộc đời
như một trò chơi có được tấm lòng rộng rãi như Ðiền tướng quốc đây
kẻ khâm phục phải là Hạng Thiếu Long mới phải."
Lã Bất Vi giả vờ tỏ vẻ thân thiết, nói, „Mọi người đều là bạn cũ cả, đại
vương đang nóng lòng gặp Thiếu Long, có lời gì, đợi đến lúc Ðiền
tướng quốc thết đãi Thiếu Long mới nói."
Nơi Tề Tương vương tiếp kiến Thiếu Long là Hoàng Công đài, cũng là
nơi Phụng Phi biểu diễn ba ngày sau. Cùng với Tề vương còn có đại
hoàng tử Ðiền Sinh và nhị hoàng tử Ðiền Kiện.
Tề vương tuổi khoảng bảy mươi, vừa lùn vừa béo trông chẳng có chút
sinh khí, khiến cho người ta lo lắng y lúc nào cũng có thể bỏ về tây
thiên.

Ðiền Sinh và Ðiền Kiện dáng người trung bình, tướng mạo hơi giống
nhau, tuy ngũ quan đoan chính nhưng đều rất bình thường, không giống
như một vị vua. So ra Ðiền Sinh có vẻ tửu sắc quá độ, còn Ðiền Kiện
thì lại có tinh thần nhiều hơn.
Không khí lại rất thân thiết nhẹ nhàng.
Sau khi thi lễ, Hạng Thiếu Long và Lã Bất Vi ngồi ở phía dưới của Tề
vương, còn bên kia là Ðiền Sinh, Ðiền Kiện, Ðiền Ðan. Tề vương nhìn
Hạng Thiếu Long bằng con mắt già nua, cười khà khà nói, „Năm xưa
Trương Nghi làm khách nước Sở, trong buổi tiệc vua Sở đem Ngọc
Thọ hòa cho mọi người cùng xem, truyền qua truyền lại, đột nhiên
không cánh mà bay, có người nghi ngờ rằng Trương Nghi đã đánh cắp
nên đánh cho y một trận. Khi quay về nhà, Trương Nghi hỏi thê từ rằng
lưỡi có còn không, bảo rằng chỉ cần lưỡi còn thì chẳng có điều gì phải
sợ. Hà hà...“
Mọi người vội vàng cười phụ họa, nhưng không hiểu y cớ gì lại kể ra
câu chuyện ấy.
Tề vương vui vẻ nói, „Trương Nghi dựa vào ba tấc lưỡi mềm dẻo của
mình được phong hầu bái tước? Hạng thượng tướng quân thì dựa vào
thanh kiếm trong tay trở thành thượng tướng quân, một lưỡi một kiếm
có thể nói trước sau chiếu rọi cho nhau."
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên lãnh giáo sức tưởng tượng của người Tề,
trả lời, „Tỷ dụ của Ðại vương thật tuyệt diệu."
Ðiền Sinh cười nói, „Song Hạng thượng tướng quân đã sử dụng thanh
trủy thủ mà bỏ kiếm đi."
Tề vương trừng mắt với Ðiền Sinh, nói với vẻ không vui, „Lẽ nào quả
nhân không biết? Quả nhân đã sai người đi tìm thanh bảo kiếm của
thượng tướng quân."
Lúc này đến lượt Hạng Thiếu Long ngượng ngùng, có miệng mà khó
nói, chả lẽ bảo rằng mình đã đánh cắp Bách Chiến bảo đao rồi bị Tào
Thu Ðạo đâm một nhát? Ðồng thời cũng hiểu Tề vương và đại hoàng tử

Ðiền Sinh có mối quan hệ không tốt, chả trách sao Ðiền Ðan lúc này lại
thay đổi thái độ, quay sang Ðiền Kiện. Song nhìn bộ dạng già nua của
Ðiền Ðan cũng chẳng thể sống hơn được Tề Tương vương bao lâu.
Tề Tương vương cao hứng nói, „Từ lúc tiên vương đề ra chính sách
Tôn vương nhường Di, đại Tề ta luôn có trí bao trùm thiên hạ, hòa hợp
chư hầu. Cho đến khi quý quốc có Thương quân biến pháp, Tề Tần hai
nước chúng ta đều trở thành nước lớn, hợp lại thì có lợi, tình thế này
quả thật dễ thấy. Lần này trọng phụ đến đây, lại có thượng tướng quân
làm khách chúng ta lại tăng thêm ba phần thân thiết, quả thật là điều
đáng mừng."
Trong điện mỗi người đều có thần thái khác nhau. Ðiền Sinh vừa mới
bị phụ vương trách cứ cúi đầu im lặng. Ðiền Kiện thì nhìn về phía
Hạng Thiếu Long bằng ánh mắt thân thiết. Lã Bất Vi tuy cười phụ họa

×