Tải bản đầy đủ (.doc) (9 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký163 pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.92 KB, 9 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 163
Dùng kế cướp bè
Con chiến mã hí lên một tràng dài, hai vó trước quy xuống, rồi đổ kềnh
ra, ném Triệu Chi xuống bãi cỏ.
Bọn Hạng Thiếu Long vội vàng xuống ngựa, đỡ Triệu Chi dậy.
Khi Hạng Thiếu Long sai các thiết vệ đưa Ô Ðạt xuống, lòng bất đồ
cảm thấy hoang mang.
Họ đã chạy không ngơi nghỉ ba ngày ba đêm, nhưng chẳng xa hơn
được bao nhiêu, vẫn chưa thể cắt đuôi được kẻ địch. Giờ đây chuyện
khiến người ta lo lắng nhất đã xảy ra, cuối cùng ngựa không thể chạy
nổi nữa.
Phía trước mặt là dãy Tần Lĩnh, đồi núi chập chùng, khiến cho người ta


cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng chỉ cần thoát khỏi nơi ấy, thì cơ hội sống sót sẽ tăng lên, không
giống như khi ở bình nguyên, không thể tránh vào đâu được cả.
Nhìn dãy Tần Lĩnh đầy tuyết, ai nấy đều cảm thấy chán chường.
Lúc này Kinh Thiện đi trinh sát quay về báo cáo, „Nhìn vệt bụi, kẻ địch
vẫn còn cách đây năm dặm, tốc độ đã chậm lại Thật tức chết đi được,
chúng ta đã giăng bẫy, nhưng đều bị tên khốn kiếp Bạch Phi kia phá
hỏng."
Hạng Thiếu Long buồn bã nhìn sang Kỷ Yên Nhiên và Triệu Chi đang
thay thuốc cho Ô Ðạt.
Kỷ Yên Nhiên kéo Hạng Thiếu Long qua một bên nói, „ô Ðạt toàn thân
phát nóng, thần trí mơ hồ, nếu cứ phải đi tiếp, thiếp e hắn sẽ không chịu

nổi khi tới Tần Lĩnh."
Hạng Thiếu Long lòng càng thêm lo, nhìn ngọn Tần Lĩnh.
Đó là một dãy núi kéo dài hàng trăm dặm, như một bức tranh tự nhiên.
Chỉ cần đến đó thì có thể dựa vào địa thế để vừa đánh vừa chạy về phía
bọn Ðằng Dực.
Nhưng vì tránh quân địch nên không thể đi theo con đường cũ đã định,
giờ đây bọn họ chẳng biết đây là đâu.
Kỷ Yên Nhiên thấy Hạng Thiếu Long lặng nhìn dãy Tần Lĩnh, hiểu
được lòng dạ của gã, chỉ về một ngọn núi cao tích đầy tuyết, nói, „Nếu
thiếp đoán không sai, đó chính là ngọn Thái Bạch cao nhất trong dãy
Tần Lĩnh. Như vậy, chúng ta cứ đi tiếp về phía đông, cách đường cũ đã
định hàng trăm dặm, chả trách nào không đuổi theo kịp Ðằng nhị ca."

Dù cho trong tình huống này, nàng mỹ nữ tuyệt thế Kỷ Yên Nhiên vẫn
không mất đi dáng vẻ yêu kiều của mình.
Nghe dọng nói ngọt ngào đến tận tim gan của nàng, Hạng Thiếu Long
cảm thấy nhẹ nhõm cả người, đồng thời hào tình dâng lên, căn dặn mọi
người tạm nghỉ ngơi, rồi kéo Kỷ Yên Nhiên lên mô đất gần đó, đưa mắt
nhìn khắp nơi.
Vầng thái dương đã lặn xuống sau dãy Tần Lĩnh, những tia nắng còn
sót lại khiến choàng mây chiều đỏ quạch.
Tình hình của kẻ địch cũng chẳng khá hơn bọn họ bao nhiêu, bọn
chúng đã dừng lại, xa xa có tiếng ngựa hí.
Dòng nước uốn khúc đang trôi về dông.
Kỷ Yên Nhiên nói, „Nghe nói ở núi Thái Bạch có một ngọn suối thần,

nước nóng đến độ có thể nấu thức ăn, có thể trị thương, nếu đến đó
được, Ô Ðạt đã có hy vọng."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðó chính là suối nước nóng, nước suối hấp thu
nhiệt lượng của núi lửa đã tắt, trong đó lại có nhiều khoáng chất, cho
nên có công hiệu thần kỳ."
Kỷ Yên Nhiên ngẩn người ra, „Núi lửa đã tắt và khoáng chất là gì?"
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết mình nói hớ, ôm vai nàng nói, „Sau
này ta sẽ giải thích cho nàng hiểu, chuyện quan trọng hiện nay chính là
chạy đến dãy Tần Lĩnh."
Rồi chỉ dòng sông đang chảy về phía Tần Lĩnh, nói, „Nếu Yên Nhiên là
Bạch Phi, nhìn thấy dòng sông rất thuận tiện cho giao thông này, sẽ có
chủ ý gì?"

Kỷ Yên Nhiên nói, „Ðương nhiên là sẽ e ngại chàng chặt cây làm bè,
thuận theo dòng nước mà chuồn mất."
Hạng Thiếu Long nói, „Vậy nàng sẽ làm gì?"
Kỷ Yên Nhiên nói, „Thiếp một mặt sẽ sai người đang đêm lần mò đến,
mặt khác cũng sẽ chặt cây làm bè, để có thể đến thật nhanh, nếu đến đó
trước một bước, chúng ta sẽ lâm vào thế trước hổ sau sói, mọc cánh
cũng khó thoát."
Lúc này ở khu rừng thưa đằng xa có bầy chim hoảng hốt, bay lượn trên
bầu trời cao, Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, „Chính nhờ câu nói này
của Yên Nhiên, đêm nay ta sẽ đánh nhanh thắng gọn."
Kỷ Yên Nhiên ngạc nhiên nói, „Chàng định làm bè để chạy thoát hay
sao? Nhưng cây ở đây thưa thớt, muốn kết ra vài chiếc bè để có thể chở

bao nhiêu người ở đây, không thể nào hoàn thành được trong đêm nay,
mà lúc đó thì kẻ địch cũng đã đến."
Hạng Thiếu Long đưa tay ôm eo nàng, từ tốn nói, „Chẳng phải chúng
ta tâm linh tương thông hay sao? Cớ gì hôm nay Kỷ tài nữ lại không
đoán được lòng dạ của phu lang thế?"
Kỷ Yên Nhiên ngả vào lòng gã, ôm chặt lấy gã, nói, „Tâm linh tương
thông, còn có lời tình tự nào khiến người ta say đắm hơn lời này nữa?"
Ðồng thời cũng biết ái lang của mình sau ba ngày ba đêm chạy trốn,
cuối cùng đã khôi phục được lòng tin.
Sự việc đến thật bất ngờ, vì không phòng bị nên nhất thời trở tay không
kịp. Nhưng trong chốn sinh tử tồn vong này, Hạng Thiếu Long cuối
cùng đã lấy lại ý chí chiến đấu.

Trăng đêm nay có vẻ sáng hơn ba hôm trước, nhưng vì mây nhiều nên
trời vẫn tối lắm. Trong khu rừng vẫn chứa đầy nguy hiểm.
Bọn Hạng Thiếu Long ẩn mình bên bờ sông đối diện, cung nỏ lắp sẵn,
nằm yên chờ đợi.
Bầy chiến mã được cột ở nơi xa, để cho chúng có cơ hội nghỉ ngơi.
Khi trăng lên tới đỉnh đầu, bầy chim mất chỗ ngủ, bay tán loạn trên trời
cao, rõ ràng kẻ địch vẫn đang lần mò về phía bọn họ.
Lúc này chiến mã của cả hai bên đều đã kiệt sức, muốn đi cũng chẳng
được, nên đều phải dựa vào đôi chân của mình.
Có tiếng nước bì bõm, chỉ thấy ở trên phía thượng du có khoảng hơn
mười chiếc bè đang trôi xuống.
Quả nhiên bọn chúng tấn công đến bằng hai đường thủy bộ.

Bọn Hạng Thiếu Long vì có dòng sông bảo vệ cho, hoàn toàn không để
tâm đến việc kẻ địch sẽ tấn công đến bằng hai đường thủy bộ. Bọn họ
đã cố ý tạo ra tiếng động cách bờ sông khoảng nửa dặm, lại giả vờ chặt
cây làm bè, lúc này kẻ địch không hề hay biết, nên tấn công về phía ấy,
khi biết được rằng đã trúng kế, bọn họ đã đủ thời gian hạ được những
tên địch men theo bờ sông mà đánh tới.
Nếu bọn họ tỷ thí về tốc độ làm bè, vì số người ít hơn, có thể nói chắc
chắn sẽ thua.
Giờ đây chỉ cần thấy đối phương chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, mà
có thể đóng thành hơn mười chiếc bè, thì có thể biết được tình hình của
bọn chúng.
Song đối phương tuy hơn năm trăm người, nhưng muốn đạt đến hiệu

quả này, tất sẽ triệu tập tất cả nhân thủ lại, khi đóng bè xong sẽ lập tức
phát động tấn công, không hề có thời gian nghỉ ngơi, lại thêm ba ngày
ba đêm đi đường, chắc chắn sẽ mệt mỏi. Còn bọn họ chí ít cũng đã nghỉ
ngơi được vài canh giờ, chỉ so sánh ở mặt này, bọn họ đã rất có lợi.
Không cần Hạng Thiếu Long ra lệnh, tất cả mũi tên đều hướng về bè gỗ
của kẻ địch, bọn họ lúc này đang ở trên cao, đã chiếm hết tất cả những
ưu thế.
Bọn họ tuy chỉ có hai mươi người, nhưng phân bố rải rác trong gần
trăm trượng, ẩn thân sau những tảng đá và lùm cây Trên bè gỗ có thấp
thoáng bóng người, bọn chúng đều phục người trên bè gỗ, những kẻ
đứng xung quanh thì dùng thuẫn để che người, còn những kẻ phía trong
thì lắp sẵn cung tên, lặng lẽ chờ đợi.

Bọn Hạng Thiếu Long im lặng, cứ để cho kẻ địch từ xa mà tiến tới.
Năm trượng, bốn trượng, ba trượng...
Bè thứ nhất đã lọt vào tầm bắn, hai tên đứng hai bên chống sào để tránh
va vào tảng đá lớn ven bờ, nhất là ở đoạn này, đá tảng rất nhiều, nước
cũng đã hơi cạn.
Hạng Thiếu Long chọn mai phục ở đoạn sông này, cũng có lý do.
ở bờ bên kia, kẻ địch nào biết được thực hư, đột nhiên la hét vang trời,
từng bó đuốc được đốt lên, chiếu sáng cả một vùng.
Hạng Thiếu Long biết đã đến lúc, nhất thời kéo dây cung, mũi tên xé
gió bay xuống, tên đang đứng cầm sào trên bè thứ nhất kêu lên thảm
thiết, bị mũi tên xuyên qua ngực té nhào xuống nước, cuộc chiến mở
màn.

Kẻ địch hoảng sợ mà không rối loạn, vội vàng dơ cao tấm thuẫn, tên từ

×