Tải bản đầy đủ (.pdf) (34 trang)

Tài liệu Hồi 9 Anh Hùng Vô Giá doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (272.71 KB, 34 trang )


Bt T Thn Long
Nguyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc Nhi


241


Hi 9
Anh Hùng Vô Giá


Ngoài c thành, đêm tht yên ng, tuy thnh thong có mt vài ting la hét t trong
thành theo gió bay ra, song vn không phá tan đc s yên tnh vô biên này.
Lúc này Nam Cung Bình đang thanh thn nm di ánh sao, hng th s yên tnh
đáng quý y, trn đu ác lit, la cháy ngút tri va qua, gi đây trong bu không khí yên
tnh này, nh đã cách chàng xa diu vi.
Mt hi tht lâu, Mai Ngâm Tuyt đang ngi chng cm, bng buông ting th dài
o não nói:
– Công t có bit đây là đâu không?
Nam Cung Bình chm chm lc đu:
– Không!
– ây chính là di tích ta lc Cung A Phòng ca Tn Thy Hoàng.
on li kh buông ting th dài:
– Tám trm dm Cung A Phòng lng ly bit dng nào, song nay cng chng qua
ch còn li mt đng tro tàn. Tn Thy Hoàng nht thng giang sn, mt thi oanh lit,
gi đây  đâu?
Nàng nh nh đn quá kh truân chuyên ca mình, trong đêm khuya vng lng này
bt giác ngm ngùi buông li cm thán!
Nam Cung Bình cng nghe lòng đy cm xúc, li nghe Mai Ngâm Tuyt lm bm:


– Anh hùng! Anh hùng là gì? âu có anh hùng?
Nàng cht nh li li mng chi ca Vi K:
– Mm ha... m nhân... Ch l mt ngi con gái tri phó xinh đp li có ti ?
Xa nay “anh hùng” và “m nhân” luôn đc gn lin bên nhau, nàng bt giác quay
li nhìn Nam Cung Bình, ngh đn thit đm hip tâm ca chàng va qua, ánh mt cht
rc lên k l, song ming li kh nói:
– Công t bit, khi nãy đâu cn phi nh vy, công t còn tr, ch l không quý tic
sinh mng ca mình sao?
Nam Cung Bình thm th dài, chm chm ngi dy nói:

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


242
– Tt nhiên là quý trng, nhng ti h thy trên cõi đi hãy còn rt nhiu th đáng
quý hn... Nhng v anh hùng khi xa mc dù đu đã tr thành đng xng tàn, nhng
cho đn nay chng phi h vn sng trong lòng mi ngi đó sao? Có l lúc còn sng h
rt hiu qunh, nhng khi cht đi thì không bao gi hiu qunh na... Cng nh nhng v
m nhân lúc còn sng tuy
đa s bc mnh, nhng khi cht đi cng thng lu li trong
lòng ngi. Nh Kinh Kha, Phm Lãi... Tây Thi, Chiêu Quân... Ôi! Vì sao h li hiu
qunh, vì sao h li bc mnh?
Chàng đm chiêu nhìn v phía mt ngn bch dng tr tri trong gió đêm ni xa,
lòng hng v nhng v anh hùng thu xa, không h hay bit bên cnh đang có mt đôi
mt sáng ngi lng lng nhìn mình, chng khác nào lòng chàng
đang nhìn ngn cây cô
đn kia.
Mai Ngâm Tuyt đm mt nhìn chàng, ch thy chàng kh chau mày, môi mím cht,

nhng đng nét trên mt rt thanh tú và du hòa, thoáng nhìn ai cng cho rng chàng
thiu niên hn nhu nhc, nhng tip tc xem xét thì cm giác nhu nhc y bin mt,
trong c th chàng nh tràn tr tinh lc, dng khí hn ngi, ni kình thâm sâu khôn
lng.
Nht là đôi mt cách nhau khá rng đc che ph bi đôi mày rm rì, hai hàng mi
đ
en mut. Lúc này đôi mt y tuy khép h, song khi bng m s rc lên nh ánh kim,
đng thi cng có th phát ra ánh sáng du m, mnh m và cng ngh, du hòa nhng
bc ngi, nh xuyên thu vào đáy lòng k khác.
Nàng lng nhìn Nam Cung Bình mt hi, lòng cht nghe xao xuyn bt an, buông
ting th dài ri quay đi, mt phng pht nh ph mt lp thu sng, lnh lùng nói:
– Có l
 công t không ng ti trách nhim do lnh s đ li, li nng n và gian kh
đn vy?
Nam Cung Bình ng ngi, thu v ánh mt ln ý tng vin vông.
Mai Ngâm Tuyt lnh lùng nói tip:
– Có l trong lòng công t hin đang ngh, vì tôi khi nãy suýt na công t đã táng
mng, vy qu là không đáng, đúng chng?
Nam Cung Bình tuy thông minh tuyt đnh, song trên cõi đi ngi thông minh đn
my cng không sao suy đoán đc s thay đi trong lòng ngi ph n. Chàng bt giác
ht sc ly làm l, chng hiu sao nàng mi va ri đây còn du dàng hòa nhã là th,
bng chc li tr nên lnh lùng nh vy.
Mai Ngâm Tuyt vn không ngonh li, dng nh nàng không mun và cng
không dám tip xúc vi ánh mt ca Nam Cung Bình na.
– Nhng dù công t có cht tht thì cng không oán trách tôi đc, đó chng qua là
do tm lòng thng hi và mun t v anh hùng ca mình đã làm hi công t. L ra công
t có hng trm c hi đ b đi, song công t li không chu b đi, nhng có ai xem công
t là anh hùng kia ch? Mà dù là anh hùng thì có đáng gì ch?

Bt T Thn Long

N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


243
Ging nói nàng chng nhng lnh lùng mà còn rt sc bén, nh mun ht sc làm
tn thng chàng, cng nh nàng chính mình làm tn thng mình vy.
Nam Cung Bình ng ngn nhìn nàng, cn gin dn bng lên, thm nh:
– Sao nàng li bt thông tình lý đn th? Tt c chng phi đu vì nàng...
Chàng li sc nh đn v lo lng và nhit tình lúc nàng  bên cnh bo v mình khi
nãy, và sau cùng mình kit sc, nàng đã dìu đ mình ri khi thành Tây An...
Nam Cung Bình bt giác buông ting th dài, chm rãi nói:
– Vy ch cô nng thì sao? Khi nãy vì sao cô nng không chu b đi, trong khi cô
nng có c hi hn ti h rt nhiu đ thoát thân, vì sao cô nng  li vi ti h?
Mai Ngâm Tuyt thoáng run ngi, nh b ngi qut mnh mt roi vào cõi lòng.
Nàng hé môi toan nói gì, song mt ni tình cm k d cha tng có đã khin nàng
tht chng nên li.
Nam Cung Bình đm mt nhìn nàng, ch thy đôi vai thon th ca nàng dn run
ry...
Mt git châu l ri lên bàn tay chng trên bãi c ca nàng, nàng git mình ngh:
– Ta đã khóc!
Vi đa tay lên lau, song nc mt đã tuôn ra xi x, tuy nàng đã c sc km ch
tình cm ca mình, song nim bi ai bng dy trong đáy lòng đã khin nàng không cm
đc nc mt.
Nàng càng không dám quay li, ln ting nói:
– Công t hãy đ mc tôi, k t nay tôi không dám làm phin đi giá ca công t
bo v tôi đâu...
Ging nói nàng bt đu run ry:
– Lnh s tuy có mnh lnh, nhng... nhng công t đã thc thi ht trách nhim,
hn na còn quá tn ty... đã đ... đ lm ri...

Va dt li đã nm mp xung bãi c t lnh khóc nc n.
Nam Cung Bình buông ting th dài, cm thy đôi mt mình dng nh cng n
t.
Bt k ngi nào cng có lúc bi ai, song duy có nc mt ca nhng k có trái tim
lnh giá là đáng quý nht, bi nu không phi bi ai đn cc đ thì nc mt ca h chng
d gì tuôn ri.
Nam Cung Bình bùi ngùi nói:
– Mai cô nng... có bit rng hành đng ca ti h không phi hoàn toàn là vì gia
s... Ôi! Dù không có li dn dò ca gia s thì ti h thy mt ngi ph n b mi ngi
nghi oan mà không sao bin bch đc, ti h cng phi hành đng nh vy. Ti h

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


244
không h vng tng mình tr thành anh hùng, mà ch làm nhng gì nhn thy đáng làm
mà thôi! Cô nng... phi hiu tâm ý ca ti h... ch l cô nng không hiu ?
Ging nói chàng ht sc thành khn, dng nh khin cho Mai Ngâm Tuyt càng
thêm đau kh hn.
Ting khóc ca nàng càng xót xa hn.
Mai Ngâm Tuyt nghn ngào nói:
– Nhng... ch l công t không bit hành đng ca mình phi tr giá to tát đn
dng nào... K t nay công t đã tr thành mt tên nghch đ trong gii giang h, s
chng mt ai lng th cho công t... cng nh... cng không mt ai lng th cho tôi
vy. Công t còn tr... còn tin đ cao xa, l ra công t phi đc ngi tôn kính...
đc ngi ngng m, trong khp võ lâm không mt ngi nào có điu kin tt
nh công t... anh tun, tui tr, giàu có... xut thân th gia, li  trong danh môn... vì l
gì công t li t b tt c, ch vì... tôi...

Ging nói nàng vô cùng thê thit. Nam Cung Bình chm chm ngng lên, sao tri
lp lánh, bu tri bao la và xa vi th kia. Chàng trm ging nói:
– Cô nng không cn nói na, min là không h thn vi lòng thì sá chi vinh nhc
ca th nhân, vì chính ngha giang h và công đo võ lâm du ti h có phi hy sinh tin
đ và s nghip thì có chi đáng k!
Ngh
 đn tng lai, trong cõi sâu đáy lòng chàng tuy cng không khi lo s, bi ni
hiu qunh khc ct ghi tâm dù là đng anh hùng cng không sao chu ni. Song ging nói
chàng vn ht sc kiên đnh, ý chí chàng rn chc nh st thép, thà cht ch không phn
hi.
V li lúc này chàng đã thông cm sâu sc đi vi ngi ph n có máu lnh 
trc mt, tin chc di b ngoài lnh lùng ca nàng có
n cha mt trái tim nóng rc,
điu y chng d gì nhn thy đc, bi s vô tri ca th nhân nên đã t lâu nàng giu rt
kín qu tim nóng bng y.
Chàng bt giác đa tay nh vut lên mái tóc óng  ca nàng.
Mai Ngâm Tuyt kh nói:
– Nim hiu qunh d xua đi, nhng ni oan c thì khó mà chu đc... tôi đã nm
tri qua rt nhiu, nim đau kh khc ct ghi tâm, công t... còn tr, không th nào hiu
đc phi cn đn bao nhiêu sc lc mi gánh chu ni.
Ting khóc ca nàng lúc này đã kh dn, song ging nói li l v đau kh hn.
Nam Cung Bình buông ting th dài:
– i ngi phút chc đã qua đi, ti h ch cn c đi ân oán phân minh, không h
thn vi lng tâm, đc nh gia s thì cng đ ri.

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi



245
Mai Ngâm Tuyt chm chm ngng lên, bn ánh mt dung hp vào nhau mt cách
k diu và du dàng, trong khonh khc hai ngi đu quên mi kh đau, thm chí quên
mt thân phn, hoàn cnh và tui tác gia đôi bên.
Th là, h đã hng th đc nhng giây phút im lng quý giá.
Trong khi y, trong đng gch đá hoang tàn ngoài xa bng có mt bóng ngi chm
chm đng lên, ngây ngn nhìn đôi nam n trm lng kia, trong ánh mt có v ngng
m ln thng hi, song cng có phn ganh t.
Sau cùng, y không dn đc kh buông ting th dài.
Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyt cùng git mình, đng pht dy quát hi:
– Ai đó?
Ch thy mt bóng ngi t xa ci r, phi thân lt ti. Trong bóng đêm trông ht
nh mt cánh chim ng to khe, thoáng chc đã đn gn.
Nam Cung Bình ngc nhiên:
– , thì ra là ch huynh!
Mai Ngâm Tuyt nc mt đã khô, mt li tr nên bình thn, lnh lùng nói:
–  t Thiên Sn sao li thp thò nh vy?
Nàng vn tính qut cng, rt s k khác trông thy nc mt ca mình, nên gi
đây cng s ch Dng va ri trong bóng ti đã nghe thy li l và thn thái ca mình.
ch Dng va mi th than, gi đây ci giòn nói:
– Li l ca Lãnh Huyt Phi T qu nhiên lnh đn thu xng...
Ngng ting ci, nghiêm chnh nói tip:
– Nhng tiu đ phen này đn đây không h có gì thp thò lén lút c.
Mai Ngâm Tuyt buông ting ci khy, ri ngonh mt đi. ch Dng nghe lòng
đau nhói, song ngoài mt vn ti ci nói:
– Mai Ngâm Tuyt, phng giá có bit vì sao ti h đn đây chng?
Nam Cung Bình bin sc mt:
– Ch l huynh đài cng là vì...
ch Dng ci ht li:
– Sai ri, dù huynh đài không nói tiu đ cng bit huynh đài đã ngh sai ri!

on nghiêm túc nói tip:
– Tiu đ vi huynh đài tuy mt ln gp g, song tin chc huynh đài không bao gi
có hành vi trái ngc vi chính ngha võ lâm, l nào li mang đn điu bt li cho huynh
đài?
Nam Cung Bình lng thinh mt hi, bt giác thm th dài, chm rãi nói:

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


246
– Tht không ng trên cõi đi li có ngi hiu đc ni kh tâm ca tiu đ...
Ging nói đy cm kích, tình bn him thy nh khin cho bu không khí đêm
khuya ngp đy hi m.
Mai Ngâm Tuyt quay li ci nh:
– Vy là... tôi đã trách lm các h ri!
Gng mt lnh lùng ca nàng cht hé n n ci, nh mt cánh hoa xuân cht n
gia vùng đt hoang vu, lúc này ai là tri k ca Nam Cung Bình thì cng chính là tri k
ca nàng.
Ánh mt ch Dng không dám nm bt n ci y, y cúi đu xung, bng li ti
ci nói:
– Huynh đài có bit tiu đ đn đây vn là đ báo công đy.
Nam Cung Bình thoáng ngn ngi, ch Dng li ci nói tip:
– Huynh đài có bit trn la va qua do đâu phát cháy không?
Nam Cung Bình cht hiu, “à” lên mt ting, lòng càng thêm cm kích, va qua nu
không nh có cn cháy ln thì gi đây chàng cng không bit mình đã ra sao.
Nam Cung Bình lin khom mình thi l, vì quá cm kích đã khin chàng tht không
nên li.
ch Dng mm ci, y rt hiu nim cm kích im lng y còn chân thành và sâu

đm hn ng bng li nhiu.
– Xung Hoa Sn xong tiu đ cng đn Tây An, có điu là hi mun mt chút.
Lúc y thành Tây An đang ri lon, tiu đ bèn chen vào hi nguyên nhân ri rón
rén phóng lên nhìn, lúc y huynh đài đang kh đu vi chng môn nhân Chung Nam,
tiu đ cân nhc tình th, nhn thy không sao hóa gii đc, và cng không cách nào
giúp cho huynh đài mt tay, ch còn... ha ha, ch còn cách lén lút phóng ha thôi.
Nam Cung Bình lic mt nhìn Mai Ngâm Tuyt, Mai Ngâm Tuyt nói:
– Tôi va mi bo là đã trách lm y ri!
ch Dng ci giòn:
– Thiên Trng Lâu trông kiên c là vy, song tht là bt, ch ba bn bó la đã cháy
bùng lên d di, tiu đ thy hai v an toàn ra khi thành, không dn đc mi đui theo
sau, tìm kim rt lâu, cui cùng cng tìm gp hai v, tht ra cng ch vì mun gp huynh
đài mt phen thôi, ngoài ra chng có gì khác.
Mai Ngâm Tuyt kh th dài:
– âu phi ch có vy, chng qua các h s y đã th thng, tôi không tip ng
đc... Ôi, tht không ng các h li là mt ngi b
n nh vy, ch tic là... nhng ngi
bn nh các h tht quá him hoi.

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


247
ch Dng nghe lòng xúc đng, song ngoài ming li ti ci nói:
– Mai cô nng tuy liu vic nh thn, cng đã nhn xét v ti h lng thin quá
đy.
Nam Cung Bình trong lòng vô vàn cm đng, song ngoài mt li  h nói:
– Tiu đ ch b thng nh ni trán, gi thì không h gì na.

Hai ngi đu có tm lòng nóng bng song li đy kiêu ngo, mt bên tuy lòng đy
cm kích, song li không mun biu l ra ngoài mt, mt bên tuy dào dt nhit tình, song
li c buông ting ci đim nhiên đ kha lp.
Mai Ngâm Tuyt mm ci:
– Tôi đã nhn xét lm ?
ch Dng ci:
– Tt nhiên...
Tht nhiên, mt ting ci khy t xa vng đn, mt ngi lnh lùng nói:
– Tt nhiên là đã lm, ch l k lén lút phóng ha mà là anh hùng ho hán, là bn
hin sao?
Ba ngi đu git mình quay pht li. Trong màn đêm, ch thy mt bóng ngi tay
phe phy qut trng ht nh u linh, ung dung t sau mt đng gch vn bc ra.
Bóng cây đã che mt gng mt đi phng, ch Dng kh nhng mày, tung
mình lên nh cánh chim lao ti, vung tay phóng ra mt lung chng phong.
Bóng đen buông ting ci giòn nói:
– Thân pháp nhanh lm!
ng thi pht nh tay áo, ngi lt chéo ti mt trng, ch mt bc na là đã
đn trc mt Nam Cung Bình.
ch Dng quát kh mt ting, thun đà bay vào thân cây, lng không lt tr v,
nghe Nam Cung Bình reo lên:
– Thì ra là Nhâm đi hip!
ch Dng bit ngay đi phng là bn ch không phi k đch, lin thu hi
chng th h ngi xung đt.
“Vn Lý Lu Hng” Nhâm Phong Bình ci r:
– Tht không ng ngi phóng ha li là môn h Thiên Sn.
Nam Cung Bình cng không ng Nhâm Phong Bình li đn đây trong lúc này, bèn
gii thiu vi ch Dng.
Nhâm Phong Bình ci ha h nói:

Bt T Thn Long

N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


248
– ch thiu hip, nhng ngi th xây ca Thiên Trng Lâu không h trm công
gim liu, có điu Nhâm m thêm vào ít vt dn ha nên mi d cháy đn vy.
ch Dng bt ci:
– Nghe đn Vn Lý Lu Hng là mt k hip vùng Quan Ngoi, hôm nay đc
gp qu đúng là mt trang ho hán không giu gim, gi k.
Hai ngi cùng ci vang, đon Nhâm Phong Bình nói:
– Huynh đ cng là vì quan tâm đn Nam Cung huynh, li hâm m võ công ca
ngi phóng ha nên mi theo đn đây.
on quay li nhìn Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyt mt hi, nghiêm chnh nói:
– Mai cô nng và Nam Cung huynh sau v này, đi đng trên chn giang h e rng
ht sc bt tin, chng hay nh v có toan tính gì chng?
Li l ca y ht sc thành khn, song ánh mt li l v khó hiu.
Nam Cung Bình th dài:
– Sau v này tiu đ cng bit trong gii võ lâm hn không lng th, song tiu đ
t bit không h thn vi lòng nên chng cn thay đi v hành đng sp ti, có l trc
ht phi v Ch Giao sn trang mt chuyn, nu có thi gian thì v thm gia đình...
Nhâm Phong Bình ngt li:
– Ni khác còn đc, nhng hai ni y thì tuyt đi không th v.
Nam Cung Bình thoáng bin st mt, Nhâm Phong Bình li nói:
– Huynh đài đng trách tiu đ đã nói thng, thu xa lúc Mai cô nng khét ting
giang h, tung hoành võ lâm, đã gây thù kt oán chng ít. Vic xy ra trong thành Tây An
hôm nay, chng bao lâu s truyn khp giang h, lúc by gi k thù ca Mai cô nng
nu không bit hành tung ca nh v hn s đn ch ti hai ni y trc. Nh v võ công
tuy cao, song lc lng chênh lch... Ôi! Hung h đng môn ca Nam Cung huynh...
on buông ting th dài tru nng ri im bt.

Ch thy Nam Cung Bình ra chiu bn khon cúi đu trm t, song Mai Ngâm Tuyt
ci lnh lùng nói:
– Vy theo ý kin ca Nhâm đi hip thì chúng tôi phi làm sao?
Nhâm Phong Bình ngm ngh mt hi, dng nh hiu rõ  trc mt ngi ph n
thông minh này, li l tuyt đi không đc sai lm.
Y mm ci trm ging nói:
– Mai cô nng thu xa lúc tung hoành trong chn võ lâm, k thù đã gây kt mc
dù là nhng ngi y, song hin nay không phi nh xa, đã khác nhau rt nhiu.
Mai Ngâm Tuyt nhng mày ngc nhiên:
– Vy ngha là sao?

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


249
– Khi xa nhng ngi y  ri rác khp ni, không ai bit ai là k thù ca Mai cô
nng, hn na trong tình hung lúc y, ngi nào cng không mun và không dám nói
ra. Nhng sau mi nm thì tình th đã đi khác, nhng k y nu bit Mai cô nng
cha cht hn s tp hp li tm thù...
Mai Ngâm Tuyt bng hé n n ci k d, chm rãi nói:
– Bn h qu thc đu vì phc thù c ? Ch e...
Bng đa mt nhìn Nam Cung Bình ri im bt.
Nhâm Phong Bình nói:
– Vô lun nh th nào, theo ti h nhn thy nu nh v ch bng vào sc lc ca bn
thân, t nay t có rt nhiu him tr...
Nam Cung Bình ngt li:
– Ý ca huynh đài phi chng bo chúng tôi... nng ta vào môn h k khác?
Ging nói nng n ra chiu pht ý, Nhâm Phong Bình mm ci:

– Vi thân phn ca nh v, ti h dù có gan tri cng không dám tht ra hai ting
“nng ta”.
Mai Ngâm Tuyt lnh lùng:
– Nhâm đi hip có điu chi c nói thng ra chng hn là quanh co mãi ?
Nhâm Phong Bình ci:
– ng trc ngi ngay không nói quanh co, nh v hin nay nu không có vài
ngi bn trung thành thân thit, mai sau tht khó th đng trong chn giang h, nh v
tng lai còn dài, nu c nh vy thì tht đáng tic.
Nam Cung Bình th dài:
– Tiu đ đâu phi không có ý ngh y, nhng trên cõi đi này tìm đâu ra nhng
ngi bn quang minh li lc nh hai v?
ch Dng ci:
– Ti h thì không đáng k, nhng Nhâm huynh thì... hc hc, qu không h là mt
trang hào kit đng th, mt v k hip vùng Quan Ngoi.
Nhâm Phong Bình ci khiêm tn:
– Ti h ch là mt k tm thng, mc dù có chút h danh, sao bì đc vi hai v
tui tr tài cao...
Bng ngng li, ánh mt đo quanh my lt, hi lâu mi trm ging nói tip:
– Nhng ti h có quen vi mt v bng hu, ngi này qu có tài hoa kinh th, hip
tâm li lc, li tinh thông k môn bát quái, cm k thi ha. V võ thì ni ngoi kiêm toàn,
phi hoa ném đá đu có th đ thng ngi. iu đáng quý nht là ngi này chng

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


250
nhng có tài kinh ngi mà còn có chí kinh ngi, và nhit tình kt bn còn hn tiu đ
nhiu.

Mai Ngâm Tuyt thm ci khy, nhng Nam Cung Bình và ch Dng thì li xúc
đng, đng thanh nói:
– Ngi y là ai vy?
Nhâm Phong Bình mm ci:
– Ngi này  vùng Quan Ngoi, danh tánh ít ai bit đn, nhng tiu đ tin chc cái
tên Soái Thiên Phàm chng bao lâu na t s vang lng thiên h.
ch Dng but ming:
– Cái tên qu là phong nhã!
Nam Cung Bình v nao nc:
– Nhân vt nh vy nu là  Trung Nguyên hn nhiên tiu đ phi quý trng ri, ch
tic là hin gi không th nào làm quen đc.
Mai Ngâm Tuyt vn vi ging lnh lùng:
– Ý ca Nhâm đi hip phi chng là nu chúng tôi kt giao ngi bn y thì mi s
s êm xuôi ch gì?
Nhâm Phong Bình nghiêm ging:
– Nam Cung huynh, tình hình trong võ lâm hin nay rt ri rc và ri rm. Côn Lôn
đc bá Tây Vc, Thiu Lâm tôn xng Trung Nguyên, Võ ang ta trn Giang Nam,
ngoài ra nam có im Thng, đông có Hoàng Sn, bc có Thiên Sn, tây có Chung
Nam, mi phái có tuyt k riêng và hùng c mt phng, đu có ý đnh tôn xng võ lâm,
nhng ch vì trong đi hi Hoàng Sn nm xa, nguyên khí đã tn thng quá nng,
cng thêm có Thn Long và n Phng sut thiên h nên mi không dám vng đng.
Y nói thao thao, tuy lc đ song Nam Cung Bình và ch Dng không h cm thy
chán ngán.
Nhâm Phong Bình li nói:
– Nhng hin nay lp tr u tú ca các phái đã có nhiu, nguyên khí dn khôi phc,
vn đã manh tâm mun đng, nay li thêm Thn Long ra đi, trong võ lâm không còn
ngi nào trn áp đc bn phng na, không quá mt nm chn giang h t có phong
ba, võ lâm t s đi lon, lp tr hn s ni lên tranh tài, ri đây chng rõ s có bao nhiêu
ngi vang danh thiên h.
Ging nói mi lúc càng cao, nh ti

ng kim thch chn đng lòng ngi, Nam Cung
Bình và ch Dng nghe lòng sôi sc máu nóng, hào khí bng lên. Mt cn gió nh
thong qua, Nam Cung Bình sc nh đn hoàn cnh ca mình, bt giác than thm, nh
va b mt gàu nc lnh xi vào đu.
Nhâm Phong Bình đo mt nhìn, thy thn thái ca chàng, ánh mt thm l v vui
mng, nói tip:

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


251
– Phân lâu tt hp, yên quá t lon, đó là l đng nhiên. Song trong cn đng lon,
trong võ lâm nu không có mt lc lng hùng mnh đ duy trì công đo, s dn đn tình
trng ht sc ri rm, hn xy ra rt nhiu nhng vic cung bo dâm lon, nh vy thì
tht là đáng bun.
Nam Cung Bình buông ting th dài:
– úng vy, cao kin ca huynh đài qu là t m!
Nhâm Phong Bình mm ci:
– Tiu đ nào có tài Nga Long, chính Soái Thiên Phàm mi là Gia Cát tái sinh, tuy
y cha bc chân ra khi Ngc Môn, song phân tích tình th trong võ lâm chng khác
nào nh chng kin tn mt. Chng giu gì nh v, tiu đ phen này tái nhp Ngc Môn
qu tình là th mng hành s, tìm ly vài v bng hu có đm lc và hiu bit trong hào
kit võ lâm đ tp hp thành mt lc lng chính ngha hu trong t
ng lai đng ra duy
trì công đo võ lâm.
ch Dng v đùi đánh đét và nói:
– Tuyt tht, ch tic là  đây không có ru, không thì ch m nht đnh phi
ung vi huynh đài ba ly cho tha!

Nam Cung Bình ngh đn ni bun phin ca bn thân, nghe lòng càng thêm đau
xót.
Mai Ngâm Tuyt buông ting ci khy, thm nh:
“Thì ra Nhâm Phong Bình này chng qua ch là mt thuyt khách, trc tiên lo mua
chuc lòng ngi cho Soái Thiên Phàm. H h, h Soái này li toan đc bá võ lâm, dã
tâm qu là không nh.”
on bt giác thót ngi, ngh tip:
“Nhâm Phong Bình này ngoi mo bt tc, võ công xut chúng, li l li càng khôn
khéo, câu nào cng có th làm đng lòng ngi nghe, và hành vi cng chng t là mt
nhân vt anh hùng li lc và nhit tình, bt lun xét v khía cnh nào cng xng đáng là
mt bc kiêu hùng, cho nên ngay c nhân vt nh Dân Sn Nh Hu cng phi tuân
mnh ca y, mà y bt quá ch là mt thuyt khách ca Soái Thiên Phàm, vy xem ra võ
công và tài trí ca Soái Thiên Phàm há chng thâm sâu khôn lng ?”
Ngh vy, Mai Ngâm Tuyt không khi rùng mình, ch nghe Nhâm Phong Bình
ngng li, nh đ xem xét phn ng ca mi ngi, đon li nói tip:
– Nam Cung Bình, vi tài trí và võ công ca huynh đài, li thêm gia th và tài phú,
l ra võ lâm trong tng lai phi là thiên h ca huynh đài, song kh ni huynh đài li b
ri vào trong v này, đã không đc s lng th ca đng đo võ lâm, mà cng không
đc s cm thông ca huynh đ đng môn, xung quanh đu là k đch, huynh đài dù có
ngàn ni oan khúc, song lc lng yu kém cng không th to đc lòng tin vi thiên
h, nhng nu huynh đài chung vai góp sc vi Soái Thiên Phàm, li thêm mt nhân vt
anh hùng nh ch huynh tng tr lo gì đi s bt thành? Sau khi thành công, chng

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


252
nhng có th bo v chính ngha cho võ lâm, mà huynh đài còn có th da vào lc lng

y phát thip mi đng đo võ lâm đ gii thích rõ vic này, lúc by gi lc lng ca
huynh đài đã khác, nht ngôn cu đnh, ngi trong toàn th võ lâm còn ai dám không tin
li nói ca huynh đài, chng nhng mi him tr ca bn thân không còn, danh vang
thiên h, mà ngay c Ch Giao sn trang cng nh vào danh ting ca huynh đ
ài và vnh
trn võ lâm, thanh uy không bao gi suy sp.
Nhâm Phong Bình ngng li, quét mt nhìn thn sc ca Nam Cung Bình và ch
Dng, đon nga c ci nói tip:
– oàn kt là sc mnh, nu nh v huynh đài có th đng tâm hip lc vi chúng
tôi, trong tng lai ti giang h võ lâm d thng chng phi là thiên h ca huynh đ
chúng ta.
Mai Ngâm Tuyt ci kh nói:
– Theo li ca Nhâm
đi hip thì không quá mi nm v Soái Thiên Phàm k tài đa
nng kia chc chn s tr thành minh ch võ lâm ch gì?
Nhâm Phong Bình ci:
– Nu nh có bc anh tài nh Nam Cung huynh tng tr thì không ngoài mi
nm đi th võ lâm chc chn nm trong tay chúng ta.
Trong lòng y ht sc đc y, nhng ng hai thiu niên này nht đnh đã xiêu lòng
trc li l ca mình.
Mai Ngâm Tuyt ci nh nói:
– V Soái đi hip này n c ngoài Quan Ngoi, cha tng bc chân vào giang h
đã có hùng tâm tránh chí nht thng võ lâm Trung Nguyên, qu là đáng khâm phc.
N ci ca nàng tuy diu ngt, song ging nói li ngp v ma mai khinh khi, ch
tic là Nhâm Phong Bình đang quá đc ý, nht thi đã không nhn ra, y mm ci nói:
– Ba v đu là ngi tuyt đnh thông minh, hn hiu đc tâm ý ca ti h...
Mai Ngâm Tuyt đo tròn mt, đon mm ci nói:
– Ho ý ca Nhâm đi hip, chúng tôi đu ht sc cm kích, nhng...
Nàng lic nhìn sang Nam Cung Bình thy chàng không còn có v khích đng na,
ánh mt cng l v đm chiêu ngh ngi, nàng bèn nói tip:

– Hin nay s nguy him và khó khn ca chúng tôi đang rt cp bách, mà k hoch
ca Nhâm đi hip li quá xa vi, thm chí Soái đi hip cng cha tng bc chân vào
Trung Nguyên...
Nhâm Phong Bình ci ngt li:
– Các v đã có ý đnh cùng mu đi s vi Nhâm m, Nhâm m cng chng giu
gim các v na.
Y bng lm ci, nghiêm chnh nói tip:

Bt T Thn Long
N guyên tác: C Long
VietKiem.Com  t: Trúc N hi


253
– Hành tung ca ti h ch mi bc l trên giang h vài tháng gn đây, song k thc
ti h vào Trung Nguyên đã nm nm, trong thi gian y ti h cng đã xây dng đc
mt phn c nghip trong gii giang h, có điu thi c cha ti nên trong chn võ lâm
đn nay vn cha ai bit.
Mai Ngâm Tuyt bt ci khanh khách:
– Chng nói gì khác, ni cái tài kín đáo ca Nhâm đi hip cng hn ngi mt bc
ri.
Nhâm Phong Bình mm ci:
– Nhng ti h chn ngi rt nghiêm, nhng bng hu tng trung và h đã thu
nhn đc khá nhiu, song nhng huynh đ thng tng thì hãy còn rt ít i, vì vy ti h
mi phi nh đn tài sc ca ba v, bi Soái tiên sinh có l cng phi vào Trung Nguyên
trong mt ngày g
n đây.
Y tuy rt t ph, song lúc này li bt giác b mê hoc bi n ci và ánh mt du
ngt ca Mai Ngâm Tuyt, đã vô tình tit l nhng điu c mt quan trng.
Nam Cung Bình và ch Dng thoáng bin sc mt, ch thy ánh mt Nhâm Phong

Bình ngp v đc ý nói tip:
– Ti h có mt bit nghip cách đây không xa, tuy đn gin nhng yên tnh hn
đây nhiu, không bao gi có ngi quy nhiu đn đi giá ca ba v, có điu ti h hãy
còn ít vic cn lo liu trong thành Tây An, không th đích thân đa ba v đn đó.
Mai Ngâm Tuyt v tht vng kh th dài, chm rãi nói:
– Vy thì làm sao đây?
ch Dng kh chau mày, Nam Cung Bình thì đã hiu rõ cá tính nàng nên ch im
lng ch xem din tin.
Nhâm Phong Bình mm ci:
– Không h gì, ti h tuy không th đi cùng ba v, song dc đng s có ngi tip...
Y bng im bt, ánh mt rng rc lng nhìn ba ngi hi lâu.
N ci ca Mai Ngâm Tuyt li càng ngt hn, Nam Cung Bình thì ra chiu trm
ngâm, ch Dng tuy có v ni nóng, song vì Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyt nên
y c dn nén.
Nhâm Phong Bình nh khá hài lòng v thn thái ca ba ngi, mt y li n n ci,
va đa tay vào lòng va chm rãi nói:
– Ti h tuy rt thit tha kt giao vi ba v, song có l ba v vn cha tin tng...
Nói đn đó thì y đã rút tay ra, Mai Ngâm Tuyt, Nam Cung Bình và ch Dng
cùng đa mt nhìn, ch thy trong tay y đã có thêm ba chic túi nh sc s nh đc dt
bng t vàng.
Mai Ngâm Tuyt nhon ci nói:

×