Tải bản đầy đủ (.docx) (31 trang)

ANH TRANG BEN CUA SO P4

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (123.97 KB, 31 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>Phuõ phaøng Aùnh sáng chói gắt làm tôi nhức mắt. Chắc là Nhung đang phản chiếu ánh nắng mặt trời bằng một tấm kính vào gương mặt tôi để chọc ghẹo đây mà. Tôi định mở mắt ra thật nhanh rồi chạy lại ôm chầm lấy cô. Nhưng một cơn đau nhói sau gáy giữ tôi ở lại cái gối êm ái. Cái gối mang mùi bệnh viện đặc trưng mà những ai từng vào đều bieát. Beänh vieän !? Mắt tôi mở ra nhanh gọn, nhìn trừng trừng lên phía trên. - Tænh roài haû anh baïn. Thoâi, chuaån bò veà phoøng taïm giam beân coâng an huyeän. - Chị là ai ? – tôi nhìn chăm chú một người phụ nữ mặc quân phục công an đang nhoáy nhoáy ánh đèn pin chói lói vào mắt tôi. Trông cô khoảng ba mươi đổ lại. Nhưng... làm quái gì mà tôi ở trong bệnh viện, lại có công an túc trực canh chừng ? - Chöa laáy laïi bình tónh phaûi khoâng chuù em ? - Nhung ! Em ơi ? Nhung ơi em đâu rồi ? – tôi thì thào những tiếng yếu ớt. Cơn đau sau đầu lại tức lên, nhoi nhói. Cô công an cười, đi lấy cho tôi ít nước lọc trong bình dựng đằng đầu phòng. Tôi chợt nghĩ chắc đây là trò đùa của Nhung thôi mà ? Uống xong ly nước tôi thấy khỏe hẳn người. Hay đây lại là một giấc mơ khác, như bao lần tôi đã chìm trong đủ thứ cảm giác tuyệt đỉnh hoặcø khủng khiếp trong những giấc chiêm bao. Ngồi hẳn dậy, tôi cố lấy lại cảm giác thực tại. Nhung đâu ? Người vợ dấu yêu của tôi đâu rồi ? Thị trấn Papadoupolousiana đâu ? Ngọn hải đăng bên bờ biển xinh đẹp ? Meøo Jenny ? Đừ đẫn ngờ nghệch mặt ra, tôi đăm đăm nhìn vào khoảng không ngoài cửa. Chuyện gì thế này ? Hay đây lại tiếp tục là một cơn ác mộng khác, như cái lần ở biệt thự chôm chôm ? Tuyết Ngân chợt hiện lên trong tâm trí tôi khi nhắc đến địa danh ấy. Nhưng hình ảnh ấy không đủ xua đi nỗi hụt hẫng mà tôi đang neám traûi. Toâi coá nheùo thaät maïnh vaøo goø maù, hy voïng mong manh raèng đây đúng là một giấc mơ. Nhöng khoâng phaûi. Goø maù toâi söng taáy leân..

<span class='text_page_counter'>(2)</span> Định thần, nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người. Đó không còn là chiếc áo kiểu cùng jacket sành điệu đi du lịch. Giờ nó là một bộ đồ bệnh nhân buồn thảm. Chị công an xinh đẹp Tôi đứng dậy bước ra ngoài. Cơn đau sau gáy cũng đã đỡ hơn lúc nãy. Vừa chớm ra khỏi phòng thì hai cánh tay mạnh mẽ dứt khoát chặn tôi lại. Đó là hai chiến sĩ công an. - Mời anh vào phòng cho, đến tám giờ chúng tôi sẽ chuyển anh tới phòng tạm giam bên đồn. - Taïm giam ? – toâi nhìn baèng aùnh maét ngaïc nhieân, moàm haù hoác. - Phải, anh bị tình nghi đã sát hại chị Nguyễn Ngọc Tuyết Ngân. Anh có quyền mời luật sư và giữ im lặng. - Tôi giết Tuyết Ngân !? Làm gì có, các anh lầm người rồi ! – tôi vừa thảng thốt vừa liên tưởng tới phim hình sự Hồng Công. - Không lầm đâu. Mọi bằng chứng đều chống lại anh. Xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo phận sự của mình – anh công an trông có vẻ lớn tuổi hơn lên tiếng trầm tĩnh và đanh thép. - Trời ơi chuyện gì thế này ! Hai anh công an nhìn tôi một lúc rồi ngoảnh mặt đi nơi khác. Tôi độn mặt ra một lát ròi lôm côm về chỗ. Bên ngoài có mấy chú chim non hót véo von trên cành cây. Tôi thả mình xuống giường hy vọng tìm lại chút an tĩnh trong lòng. Nhưng những cơn sóng ngầm cứ suøng suïc maõi khoâng thoâi. Đến đúng tám giờ sáng có một chiếc xe công an lầm rầm chạy vào sân bệnh viện huyện. Tiếng còi xe không lẫn đi đâu được. Tôi sửa soạn lại áo quần, chuẩn bị bước lên xe tù. Đột nhiên chị công an ban naõy xuaát hieän, nheï nhaøng tra tay toâi vaøo coøng soá 8. - Anh thoâng caûm, ñaây laø quy ñònh baét buoäc. may cho anh laø được tôi quản thúc trong thời giam tạm giam chờ ngày xét xử. Thời hạn tạm giữ là ba mươi ngày, anh có quyền mời luật sư biện hộ cho mình – chị tươi cười. - Daï... thöa chò.. nhöng maø... em... em... Tôi bỏ lửng câu nói, ngoan ngoãn tra tay vào còng, đứng dậy theo chị và hai anh công an ra hành lanh xuống sân dưới. Chị có dáng đi nghiêm trang nhưng cũng rất nữ tính, khiến tôi thấy phần nào yên tâm, mặc dù tám phần con người tôi đang hụt hẫng và điên.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> cuồng bức xúc trong cơn đau phũ phàng quá đỗi này. Tôi ước chi đây lại chỉ là một cơn ác mộng giữa ban ngày ! Cánh cửa xe tù nhanh chóng đóng lại, đậy tôi trong khối không khí hình hộp ngột ngạt bức bối. Bên cạnh là chị công an xinh đẹp. Nhưng ích gì chứ, tất cả tôi muốn giờ đây là tự do và sự thật. Ai đã gieát Tuyeát Ngaân !? Moät coâ gaùi deã thöông vui töôi nhö theá, vì sao phaûi cheát ! Moät anh chaøng toát buïng nhö toâi, taïi sao phaûi bò theá naøy ? Những câu hỏi ấy cứ xoáy những cái vòi nhức nhối của nó vào tâm trí tôi trên đoạn đường từ bệnh viện đến trại tạm giam. Chị công an thi thoảng liếc nhìn tôi như để kiểm tra tình hình. Đôi mắt chị hơi ươn ướt, hàng lông mi uốn cong theo bờ mắt hai mí. Chị có cánh mũi thanh thoát, với nốt ruồi nhỏ ngay bên dưới. - Laøm gì nhìn toâi gheâ vaäy ? – chò hôi khoù chòu hoûi khi thaáy toâi cứ nhìn nhìn. - Dạ không... thực ra em nhìn khoảng không vô định phía sau lưng chị... Chị công an, chị nghĩ em là hung thủ giết người sao ? - Điều này tôi xin không có ý kiến. Đó là chuyện của bên điều tra, tôi chỉ làm phận sự canh giữ cậu chờ tới ngày ra tòa sơ thaåm – chò nghieâm nghò nhöng nheï nhaøng khuyeân giaûi. - Daø... Tôi không hỏi nữa. Cũng không nhìn chị. Cảnh vật hai bên đường lướt qua nhanh như cuốn phim tua vội trên khung cửa sổ bé tí tẹo. Tôi khẽ thở dài. Khi đến trại tạm giam, chiếc xe thắng lại đánh “kít”. Một đám bụi bay mù mờ khi cửa sau chiếc xe mở ra để dắt tôi xuống. Chị công an theo tôi như hình với bóng. Chiếc còng số 8 nữa. Làm xong mấy thủ tục giấy tờ gì đó với anh cán bộ gác trại, t6i được hộ tống vào một buồng giam. Cũng không đến nỗi kinh khủng nhö toâi nghó. Hai anh quaûn giaùo daét toâi ñi cuõng khoâng maïnh tay laém. Có mấy phạm nhân ở các buồng lân cận nhìn tôi ngạc nhiên như thể “ô thaèng nhìn hieàn laønh vaày maø bò toáng vaøo ñaây cô aø ?”. Tôi ngồi lên chiếc giường nhỏ với cái gối nhỏ và tấm mền ranh rách, cánh cửa buồng cũng khép lại, đánh khóa lách cách. Sau đó chỉ coøn maáy song saét trô laïnh nhìn toâi traân traân. Chợt chị công an bước lại nói nhỏ: - Anh có quyền yêu cầu người thân bảo lãnh v thuê luật sư bào chữa. Mà nè – giọng chị hạ xuống thì thầm – cần gì cứ gọi toâi. Goõ ba caùi vaøo song saét laø toâi xuoáng. -.

<span class='text_page_counter'>(4)</span> Câu nói của tôi tan biến vào vô hình trước khi nó kịp thốt ra khoûi mieäng. Khoâng sao, vaäy cuõng hieåu roài. Đầu tôi vẫn còn quấn băng. Tôi cẩn thận thả xuống gối, nghe mấy khớp xương khắp người kêu răng rắc nhỏ nhỏ. Đờ đẫn nhìn trần nhaø, toâi thaáy maáy con thaèn laèn boø boø loøng voøng baét ruoài. Chuùng coù vằn sọc khắp người, không vàng cát một màu như thằn lằn nhà. Kh6ng khí trong này khá nặng mùi ẩm thấp. Cứ như một chiếc ghế nệm bỏ lâu ngày trong ngăn đá tủ lạnh đang tỏa mùi đâu đây, ken mũi tôi với thứ chất liệu kích cở phân tử khó ngửi. Tôi hắt xì hơi vaøi caùi laøm sau gaùy hôi ñau moät chuùt. Chợt nhớ lại giây phút trước khi chìm vào hôn mê. Quốc Vương đã đánh vào đầu tôi rất mạnh. Khi nghĩ tới chuyện ấy tôi mơ hồ cảm thấy uất ức và kỳ lạ. Cú đánh ấy rồi sẽ hết đau, nhưng vết thương tâm lý nó để lại là khó phai nhạt lắm. Tôi khẽ thở dài rồi nhắm mắt ñònh nguû moät tí. ........................ MỞ TRỪNG MẮT: NẾU ĐÂY LAØ ĐỜI THẬT THÌ TẤT CẢ NHỮNG GÌ TÔI TRẢI QUA VỚI NHUNG HAI NĂM QUA – TẤT CẢ NHỮNG ĐIỀU HẠNH PHÚC TUYỆT VỜI ẤY – ĐỀU CHỈ LAØ MỘT GIẤC MƠ. Tôi liếc nhìn tờ lịch trên tường. Nó cho thấy hôm nay là ngày hai mươi ba tháng bảy NĂM 2011. 2011. Chứ không phải 2013 với Nhung và Jenny bên bờ biển Địa Trung Hải đầy nắng gió. Nhéo gò má, chọt cù nách, gãi mông đít... tôi cố làm đủ kiểu để hy vọng đánh thức mình khỏi chốn hư ảo này, nhưng vô ích. Đây là đời thật. Và tôi đang bị tạm giam chờ ngày xét xử vì một tội danh mà tôi không hề làm. Tôi chợt nhớ lại các bộ phim kiếm hiệp, khi mà nhân vật bi hùng lên cơn uất ức tột độ anh ta sẽ hộc máu mà chết. Nhưng tôi sẽ không như vậy, phải đòi lại công lý và ánh sáng ! Đó là meänh leänh ! It’s do or die ! Aùnh nắng mặt trời yếu dần. Trời đã về chiều hoàng hôn, tôi có thể thấy điều đó xuyên qua ô cửa sổ nhỏ như quyển sách Sherlock – bí ẩn ở hồ Boscombe của tôi. Lồm cồm bò dậy một cách uể oải, tôi nhón ngón chân nhìn ra ngoài. Thật sự bất ngờ ! Khung cảnh tuyệt đẹp làm tôi như quên hẳn mình đang ở trong tù. Maët hoà phaúng laëng trong veo soi boùng raëng lieãu ñìu hiu trong ánh chiều nhàn nhạt lác đác vài cánh chim từ phương trời xa bay về tổ ấm. Nước hồ trong đến nỗi từng đàn cá bơi lội nhìn rõ mồn một, mặt hồ phẳng đến nỗi tưởng như một con kiến vô tình nhón chân đi trên ấy cũng làm người chiêm ngưỡng giật mình..

<span class='text_page_counter'>(5)</span> Chiếc ghế đẩu được tôi kéo lại để ngồi cho khỏi mỏi. Ghế này cao như ghế trong quán rượu. Tôi bâng khuâng ngắm nhìn khung cảnh trong im lặng. Mặt trời đã lặn xuống mặt hồ gần một phần ba, bầu trời phủ một màu vàng cam buồn tê tái. Tôi suy nghĩ về tất cả những việc đã xảy ra, những giấc mơ, những niềm hạnh phúc tưởng rất thật nhưng hóa ra chỉ là ảo ảnh mong manh dễ vỡ như bong bóng xà phòng. NHƯNG CÓ THẬT TÔI ĐÃ NẰM MƠ MỘT GIẤC MƠ DAØI ĐẾN THẾ KHÔNG ? HAI NĂM, VỚI BIẾT BAO BUỒN VUI MẶN NỒNG VỚI NHUNG, TEÙ RA CHÆ LAØ MOÄT GIAÁC CHIEÂM BAO. Tay tôi bắt đầu run run, ngực tưng tức, nước mắt không kìm lại được. Tôi gục đầu bên bệ cửa sổ, tay nắm chặt các song sắt lạnh lẽo. Gió chiều thổi ngoài hồ vào như đóng băng mấy giọt nước mắt. Khi ngước nhìn lên mặt trời đã lặn tự lúc nào. Bóng đêm bao phuû maët hoà nhö moät taám chaên ñaép leân naøng coâng chuùa nguû trong rừng. Tôi hắng giọng mấy cái, lấy lại điềm tĩnh và trở lại cái giường nhỏ nhỏ. ai đó đã bật đèn cho cã dãy phòng, chắc vậy, loại bóng đèn tròn dây tóc vàng vàng. Chiếc bóng đèn vàng làm tôi nhớ lại chuồng heo thuở nhi đồng, khi mà trong một buổi khuya nọ có tên ăn trộm heo bị mọi người phát giác bỏ chạy vào mấy bụi khoai mì. Chỉ còn mình tôi trơ trọi bên chuồng heo với bóng đèn tròn vàng. Lúc ấy tôi nói với bóng đèn tròn vàng: “Này đèn vàng, khi nào bọn trộm tới đây thì đèn vàng hãy nhấp nháy chớp tắt ra hiệu nhen”. Nghĩ tới đó tôi bật cười thì chợt nghe tiếng cửa phòng tù mở ra kêu ken két. Mấy song sắt hình như đã lâu không ai động vào, rũ rượi hanh hách đám bụi ra khỏi người như bọn vịt ngan ngỗng vẫn hay laøm luùc taém xong. - Nghĩ gì mà ngồi cười một mình đó anh ? – chị công an lúc chiều bưng khay thức ăn cho tôi, hỏi bâng quơ mắt nhìn chỗ khaùc. - Dạ... em hơi nhột nách nên cười. Cám ơn chị. Cứ để đó cho em. Aø chị ơi, cho em gọi điện thoại nói chuyện với người thân đươc không ? – tôi sửa lại thế ngồi, hỏi từ tốn. - Được anh. Sáng mai nha, bây giờ không được đâu. cậu lo ăn rồi nghỉ ngơi đi... – mái tóc đuôi ngựa của chị khẽ tung tẩy – tôi ra đây – mắt chị liếc nhìn tôi rồi hướng qua phía khác. - Dà... cám ơn chị. Aø chị ơi – tôi nói với theo khi cánh cửa đã đóng lại ( nhưng song sắt nên thấy được hết ) – em có quyền.

<span class='text_page_counter'>(6)</span> được biết tất cả diễn biến vụ án ở biệt thự Chôm Chôm khoâng aï ? - Được. Để mai tính. Cậu nhiều chuyện quá, lo ăn cơm kìa. Thức ăn không đến nỗi tệ như tôi lường trước. Lại còn được trà đá chứ không phải nước lã. Tôi nhai nhấu nhiến phần cơm của mình. Uống hết ly trà đá, tôi leo lên giường nằm vắt chân chữ ngũ thư giãn lấy lại tinh thần. Nói ra có lẽ thật sự nực cười nhưng tôi cảm thấy thoải mái trên giường trong tù. Nhưng tất nhiên chỉ bữa đầu thôi, ở lâu khắc biết, đấy là chưa nói đây mới chỉ là phòng tạm giam. Ngắm bọn thằn lằn sọc vằn mãi chán, tôi quay nhìn ô cửa sổ nhoû. Aùnh traêng giaø haét le loùi leùo laét vaøi tia saùng cuoái cuøng trong thaùng của mình vào phòng. Trông như có mấy sợi tơ li ti bay lơ đãng trong luồng sáng mỏng manh ấy. Mỏng đến độ nếu tôi đưa tay ôm lấy thì dải lụa yểu điệu ấy sẽ chảy mềm ra ngay. Chiếc lưỡi liềm cong vút nhọn hoắt này làm tôi nhớ biệt thự Chôm Chôm, nơi mà mới hôm qua hôm kia thôi chúng tôi còn vui đùa bên nhau. Quốc Vương ơi... trời ơi... làm thế nào để sáng tỏ nỗi lòng này đây ? Đình Di ơi, Nhung ơi, Xuân Thanh nữa, mình không có giết Tuyết Ngân ! Nước mắt tôi lại ứa ra ướt cả gối. Thổn thức một hồi tôi lim dim chìm vào giấc ngủ mơ màng. Chợt có tiếng bước chân nghe khá quen. Tôi liếc nhìn đồng hồ, nhưng trong này chẳng có. Tiếng chân càng gần, tôi đã dần nhận ra: đó là chị công an. “Nhưng chị ấy làm gì mà đến đây giờ này” – tôi giả vờ ngủ thật say – “à, chắc là đi tuần tra”. Tiếng chân dừng hẳn lại, rồi âm thanh cửa sắt mở ken két. - Anh Sơn đừng giả vờ ngủ nữa – chị cất tiếng nhỏ nhẹ. - Oïựah.. – tôi làm bộ khó chịu như người đang ngủ ngon bị phá giaác. - Tui làm ở đây lâu rồi – chị cười khúc khích – ai ngủ thật ngủ giaû bieát lieàn. - Uïa mà chị tới đây làm gì vào giờ này ? – tôi mở mắt ngồi dậy hỏi bằng giọng tỉnh bơ. Chị đã đứng khá gần giường tôi nằm. Chị đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng rồi tiến tới ngồi xuống mép giường. Chị nhìn thẳng vào mặt tôi, tay gỡ kẹp tóc xuống để mái tóc xõa ra dài ngang lưng. - Đẹp đó chị – tôi cười cười. - Tôi tên Trúc, cứ kêu Trúc được rồi, đừng kêu chị nghe già laém..

<span class='text_page_counter'>(7)</span> Một hai phút lặng im nhìn nhau giữa hai người trong xà lim thanh vắng. Càng nhìn kỹ tôi càng thấy chị đẹp. - Ơ.. như vầy lỡ cán bộ khác thấy là tiêu tôi đó chị. Mời chị ra giùm ạ ! – tôi phá vỡ bầu không khí im lặng bằng một câu khá vô duyên nhưng hợp lí. - Không sao đâu – chị mỉm cười – giờ này mấy ảnh ngủ khò hết rồi. Anh Sơn này, chòm râu của anh đẹp lắm. Sao mà gioáng quaù vaäy ? - Giống ai vậy chị ? – tôi nửa khoái chí vì được khen, nửa ngơ ngác với câu so sánh của chị. Chị Trúc không nói gì, xê lại sát bên tôi. Rồi chị gục đầu vào vai tôi khóc ướt đầm cả áo. Nước mắt chị chảy vào ngực tôi ấm ấm. Tôi chẳng biết làm gì nữa, khẽ quàng tay ôm nhẹ lấy chị. Chị khóc như vậy suốt năm phút. Mùi tóc chị thơm thoang thoảng như hoa sen bên hồ nước. Tôi khẽ vuốt tóc chị Trúc, hy vọng làm chị nguôi ngoai nỗi nieàm bi thöông saàu luïy. - Anh Hùng ơi, em nhớ anh nhiều lắm.. – chị bật lời nghẹn ngào run run. Bộ đồng phục của chị ướt đẫm nước mắt. Tôi dần hiểu được. Có lẽ anh ấy là chồng chị, và... đã ra đi vì một lí do đau thương. Nhiều khả năng anh Hùng cũng là đồng nghiệp với chị ấy. Tôi im lặng một lát rồi khẽ vuốt mái tóc trơn bóng của chị, đánh bạo hỏi: - Vì sao anh aáy ra ñi vaäy chò ? - Anh ấy đỡ đạn cho chị.. trong một lần săn bắt tội phạm ma túy.. – chị Trúc ngẩng đầu lên nhìn tôi chơm chớp mắt – anh gi6oáng anh aáy quaù.. - Em raát tieác. Chuyeän xaûy ra laâu chöa chò.. - Cũng vài năm rồi.. – chị vừa nói vừa kề môi căng mọng vào ñoâi moâi toâi. - Không được vầy lỡ ai thấy là chết em chị oi... – tôi ú ớ. Nhưng rồi tôi không cưỡng lại được. Hai tấm thân quấn chặt lấy nhau trong đêm thở gấp gáp nồng nhiệt. Chúng tôi ngãng ra khi ánh trăng già lên cao quá nửa bầu trời. Chị thu dọn xong bước ra ngoài khóa cửa lại như cũ. Tôi vẫy tay chào chị nhè nhẹ, mỉm cười cảm thông xem lẫn đôi chút xấu hổ. Đáng lí tôi phải ngăn chuyện này xảy ra mới đúng, nhưng... có lẽ toi cũng chẳng ngăn nổi. Chị nhìn tôi ánh mắt lạ rồi rón rén trở về phòng trực ban. Tieáng chaân chò yù nghe coù veû nheï hôn luùc naõy moät chuùt..

<span class='text_page_counter'>(8)</span> Tôi nằm xuống, định ngủ một giấc nhưng không sao chợp mắt được. một cảm giác mơ hồ trống vắng chiếm hữu lấy cơ thể tôi, xâm laêng laáy taâm hoàn toâi. Chợt một người xuất hiện trong đám hỗn tạp tâm hồn. Truùc Mazda 6 Những năm phổ thông, như tôi đã nói, chưa bao giờ là dễ dàng với tôi. Hầu hết đều khó khăn và gian nan, tuy nhiên, cũng có rải rác những niềm vui trong sáng. Một trong số đó là những buổi sáng ngồi ăn điểm tâm trước cổng trường, chờ ngắm chiếc Mazda 6 trờ tới. Tôi không nhớ rõ lắm màu của xe, có lẽ là xanh nhạt hay bạc phếch gì đấy, chỉ nhớ, mỗi khi cánh cửa xe mở ra thì một chị xinh đẹp kiêu sa bước xuống, thanh lịch và kiều diễm tiến vào sân trường. Aùo dài của chị tung bay phấp phới trong lung linh nắng mai mới đẹp làm sao... Tưởng như tà áo ấy tựa hồ dòng suối cho tôi uốn lượn theo những đường cong nét đẹp mát lành. Tôi ngồi ở cách khá xa nên chị không hay biết có người đang mải mê nhìn ngắm. Tất nhiên tôi chẳng có ý nghó ñen toái gì, taát caû chæ laø thô ngaây vaø trong traéng. Maùi toùc chò chấm ngang lưng, sợi tóc đen tuyền mượt láng. Đôi lần trông như có chú bướm xinh lượn lờ trên tóc chị; những lúc ấy tôi chỉ có ngẩn ngơ buoâng cheùn dóa maø ngaém nhìn. Toâi bieát chò teân Truùc vì moät laàn noï voâ tình chạm mặt trongf trường. Hôm dđó trời nhẹ lên cao, tôi xuống căn tin kiếm nước uống như mọi khi. Chị Trúc thì ở trên tầng ba, tôi dưới sân trường ngồi hóng gió nhìn mấy bọn kia đá banh, thảy bóng. Đang chăm chú theo dõi một thằng lừa dắt banh rất điêu luyện như Messi thì bỗng nhiên một cuốn vở từ đâu rớt ngay xuống đầu tôi đánh “bạch”. Nhặt vội nó lên đọc được tên họ trên nhãn vở : Nguyễn X Thanh Trúc. X là gì thì tôi chịu, cố nhớ cũng không tài nào nhớ ra nổi. Lớp äp Sinh học ( bài học ). Nét chữ mềm mại đẹp thật. - Eâ nhỏ gì ở dưới đó lụm giùm chị cuốn vở đi ! – một giọng trong vút nói vọng xuống từ bên trên. Tôi ngước lên nhìn: trời, đúng là chị Trúc Mazda. Chị Trúc Mazda 6 mà tôi vẫn hay nhìn trộm ngoài cổng trường mỗi buổi sáng. - Dạ... để em đem lên cho chị ! Hai ba phút thôi ! Chị cứ đứng đấy ! Tôi bước vội lên cầu thang bộ, hy vọng trả lại kịp cuốn tập cho chị học bài, biết đâu sắp kiểm tra. Trên đường đi suýt chút nữa tôi bang phải cô bạn cùng lớp. Sau ba phút tôi lên tới nơi..

<span class='text_page_counter'>(9)</span> -. Dạ... vở Sinh học của chị đây. Sơ ý làm rơi hả chị ? – tôi vừa thở hổn hển, hỏi chị một cách lễ phép đúng kiểu học sinh lớp dưới nói chuyện với đàn anh đàn chị khối trên. Chị cười cười điệu bộ lóng nga lóng ngóng của tôi rồi nhận lại cuốn vở bằng một động tác rất duyên dáng. - Cám ơn em nha, chị giỡn với mấy đứa bạn chẳng may làm rớt xuống dưới. Trúng em có đau không ? – chị Trúc thật dễ chòu vaø deã thöông. - Dạ hông sao chị ơi. Thôi em về lớp. Chúc chị làm bài kiểm tra tốt nha. Ơø mà thôi, khỏi chúc làm gì cho mệt, nhìn chị là em biết học sinh giỏi cạnh tranh tốp dẫn đầu rồi. - Sao em biết hay vậy ? – chị hơi đỏ mặt ửng hồng. Nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh “chị cả”. - Hi. Này nhé ! Vở chị toàn điểm mười, trình bày sạch bóng không một vết tẩy xóa. Chữ T chị viết như vậy tức là người có tài học. Và mấu chốt: ở đằng sau có một dòng chữ ghi bằng viết chì ba bê rằng: “Trúc ơi kì này ráng vượt con X để lên nhứt lớp nghen ! – Kí Tên: XXX”. - Oà ! Hai chị em cười ôm bụng. Chị có nụ cười thiên thần. Nhưng rồi tôi phải về lớp để làm bài kiểm tra của chính mình. Tôi lễ phép chào tạm biệt chị, quay lưng bước vội về dãy phòng bên kia. Hình như chị nhìn theo một chút, tôi cảm thấy năng lượng dễ chịu của tia nhìn phát ra từ đôi mắt ươn ướt trong ngời như suối nguồn mùa thu của chị taùc duïng leân löng. Chò laø doøng suoái coøn toâi laø caù hoài nuùi bôi loäi tung taêng. Từ dạo ấy, không thấy chị Trúc nữa. Có lẽ chị đã lên đường du học nước ngoài. Aâu cũng hợp lí, học sinh giỏi như chị nên được bồi dưỡng trong những môi trường tốt nhất. Còn tôi, binh bét có lẽ nên lăn lóc trong những chiến trường khó khăn bùn lầy xứng đáng với một kẻ lười biếng nhác. Ngắm trăng đáy hồ Hình ảnh chị Trúc Mazda 6 tạm thời ngãng ra. Tôi lại trở lại với thực tại phũ phàng: nằm co ro trong buồng tạm giam chờ ngày xét xử, cho dù đã và đang được chị Trúc công an chăm sóc tương đối đặc biệt vì một lí do ngoại hình. Aùnh trăng lưỡi liềm đã mất dạng, không còn nhìn thấy được qua ô cửa sổ “bí ẩn ở hồ Boscombe” nữa. Tôi thở ra nhè nhẹ, hơi thở vẫn còn thoang thoảng mùi của chị Trúc, lẳng lặng nhìn ra bầu trời đóng khung trong ô vuông nhỏ xíu xiu. Aùnh sáng từ.

<span class='text_page_counter'>(10)</span> mấy ngôi sao tôi nhìn thấy được đến từ quá khứ, bởi vì cần một khoảng thời gian nhất định để ánh sáng truyền đi trong không gian. Nói cách đùa vui mà thật là khung trời tôi đang ngắm nghía là khung trời của thời đại thuyền trưởng Sinbed tung hoành bảy biển. Sinbed không thích Rumina, đó là điều xảy ra trong phim. Còn thực tế, theo một tài liệu cổ tôi vô tình may mắn được đọc, Sinbed đã qua lại với cả Maeve và Rumina, và làm hài lòng cả hai người. Dubar đã tìm cách tiêu diệt Rumina nhưng thất bại dưới tay kiếm siêu quần của Sinbed. Tất nhiên tôi không cổ xúy Sinbed, đó đơn thuần là một sự thực lịch sử, một bản thể khách quan cần được tôn trọng mà thôi. Đột nhiên tôi chợp mắt, vùng biển Đỏ huyền thoại hiện lên sống động trước mắt. Con thuyền nhẹ nhàng lướt sóng rẽ lối trên biển đầy cá mập lờn vờn. Bầu trời đầy sao lung linh và tôi đang nằm gọn trong vòng tay thủy thủ Sinbed. Tôi là Rumina. Con gái yêu dấu của đại phù thủy Turok – kẻ thù không đội trời chung của chàng thuyền trưởng đẹp trai Sinbed. Nhưng tôi thì yêu Sinbed. Oâi ! Anh ấy vừa hùng vĩ như ngọn thác Niigara nghìn năm tuôn trào, lại dịu dàng tựa cánh đồng hoa Tunip trải dài ngan ngát hương thơm, để cho em nằm vào đấy ! - Nàng có trông thấy kim tự tháp Khêốp xa xa đằng kia không ? – hoàng tử của lòng em chỉ tay về phía khối chóp nón khổng lồ sừng sựng trên dải đất Ai Cập huyền bí. - Có chứ. Oâi, nó mới đẹp làm sao... nhưng còn lâu mới sánh ngang chàng của em ! – tôi nựng nịu khuôn mặt lai tạo giữa David & Casanova. Da chàng láng mịn như vừa thoa kem dưỡng ẩm, mũi chàng cao thanh như ngọn hải đăng Alexandria, và, mắt chàng lung linh tựa ánh sao trời nhưng cũng hừng hực rực lửa lãng tình. Tôi đến chết ngất trong ngaây daïi maát. - Hêhê.. Nàng lại nịnh ta nữa rồi. Dù ta yêu nàng nhưng đối với cha Turok của nàng thì.. ta xin lỗi. Không thể yêu ông ấy được. - Ưm.. không sao. Chỉ cần chàng yêu em là được rồi. Cơn gió đất liền thổi vào mặt chúng tôi mát rượi khoan khoái, để lại những dư vị âm ẩm và âm ấm. Sinbed đưa tôi vào nụ hôn nồng nàn mãnh liệt. Mấy dãy nhà sập ven biển chợt dựng ngược dậy như chưa bao giờ sập. Lạ thật... Tôi mở mắt. Chợt thấy chiếc khinh khí cầu bay chầm chầm ngang tầm đỉnh kim tự tháp. Có ba người trên ấy, hình như cũng đang hôn nhau thắm thiết. Mặt trăng lưỡi liềm bỗng nhiên chuyển dần.

<span class='text_page_counter'>(11)</span> thành màu đỏ ma mị. Tôi bất giác sực tỉnh, trở lại căn phòng lạnh luøng. Gió thổi miên man mơn trớn nhè nhẹ hai gò mà tôi với đôi bàn tay lạnh lẽo u buồn. Chòm sao Kim tự tháp an nhiên ngự trị trên màn hình tivi coù chaén song saét. Coù leõ vì vaäy maø toâi coù giaác mô ngaén kyø laï vừa rồi. Khẽ trở mình vươn tay lấy nước uống, tôi chợt nhận ra không khát lắm. Aùnh sáng lờ mờ như một thứ nước suối buồn thảm chảy dưới rừng cây mùa thu quạnh quẽ, lặng lẽ chảy dọc bao tử tôi. Không độc hại gì nhưng cũng chẳng phải thứ nước mà người lang thang trong sa mạc mong gặp được. Tôi bỗng cảm thấy phải quan sát mặt hồ bên ngoài. Đôi chân và thân thể nặng nề những thứ cảm xúc trầm trĩu bỗng được tiếp sức bởi một ngoại lực kì dị nâng dần lên tiến về khung cửa sổ. Maët hoà vaãn phaúng laëng nhö luùc chieàu. Gioù nheï hôn, nhöng laïnh hẳn. Ngước nhìn lên ánh sao lung linh, tôi lặng lẽ tìm lại những kí ức đẹp mộng mơ bên Nhung. Những đám mây bàng bạc xam xám không biết từ đâu kéo về mịt mờ bầu trời u ám. Lá vàng rơi rụng lả tả trên mặt hồ khẽ lay động tấm gương trong như pha lê ấy, vẽ nên những vết gợn buồn thê thảm. Tâm hồn tôi giờ cũng đầy những cơn sóng nhè nhẹ mà buồn thê thảm như thế, thà rằng, trong lòng nổi sóng dữ dội giông tố rồi thôi, đằng này nó cứ vi ti mà dai dẳng, lờn vờn đầy nhức nhối. Gió thổi buốt từng cơn, đâm xuyên thấu vào tâm hồn tôi giá lạnh đóng băng như loài động vật kỷ băng hà. Những buổi chiều nói cười cùng Nhung hiện lên trong đầu càng làm tôi đau đớn, thân mình muốn khuỵu xuống, trống rỗng. Nhắm mắt lại, cố kìm những giọt nước maét nhöng khoâng theå. Chợt tôi mở đôi mắt ra ngắm trăng. Đã bao lần mặt trăng xuất hiện đúng những lúc tôi dạt dào cảm xúc. Trăng như định mệnh xuyên suốt đời tôi. Nhiều đêm tôi ngồi ngắm trăng, nằm ngắm trăng hàng giờ không chán. Mặt trời thì tôi không làm vậy được. Có lẽ đó là vấn đề sở thích cá nhân. Nhớ năm nào cùng gia đình ngắm nguyệt thực toàn phần, tuy chỉ khoảng dăm mười phút nhưng cũng vui thú bieát maáy. Nhung ôi Nhung em ñang laøm gì vaäy ? Hahaha. Tự cười vào mặt mình, tôi thấy rõ rằng ngoài đời thực làm sao nói chuyện như thế với cô ấy được. Hoặc giả chăng tôi là một thằng hèn nhát vô đối. Mà không biết giờ này cô ấy đang làm gì nhỉ ? chỉ mới hai ngày mà mọi thứ thay đổi nhanh xoành xoạch, con tạo xoay vần vù vù, khó đỡ quá. Tôi cười gằn một tràng, rồi im bặt thả mình vào tư lự ngậm ngùi để mặc vầng trăng đêm trôi lôi thân xác rã rời và tâm hồn bi đát này vào hư vô ảo ảnh vô biên. Tựa như các nhà.

<span class='text_page_counter'>(12)</span> du hành bị bỏ rơi ngoài vũ trụ, trôi nổi tự do vào không gian vô tận trong caùc boä phim Apollo, Star Trek. Thực ra có tới hai mặt trăng cùng tỏa sáng đêm nay ( tuy không sáng mấy vì là trăng già cuối tháng ). Cả hai giống nhau như đúc, kích cỡ như nhau, hình dáng như nhau và cũng lạnh lùng nhìn tôi bằng đôi mắt vô tư như nhau. Một ở trên bầu trời u ám lác đác các vì sao le lói, một ở dưới đáy hồ thầm lặng thủ thỉ cùng lũ cá. Thật sự ngạc nhiên vì bóng trăng đáy hồ lại đẹp và giống phiên bản gốc đến thế. Giống đến nỗi trong một giây lơ đãng tôi đã tưởng lầm mặt trăng bị ai đó kéo xuống hồ nước, như kiểu hai chàng hiệp sĩ giúp tôi kéo xuống ngôi sao mơ ước trong một giấc mơ mà tôi nhớ mãi không ra lúc nào. Ngắm ánh trăng đáy hồ đẹp quá, tôi thừ người không nghĩ ngoợi gì nữa. Gió hiu hiu lùa qua mi mắt như lời an ủi của đất trời. Tôi nhắm mắt lại, mường tượng khuôn mặt Nhung những khi cô ấy cười nói, và caû luùc nhaên nhoù khoù chòu. Nhung coù loái nhaên nhoù raát laï, toâi cuõng chẳng biết diễn tả như thế nào cho đúng. Các cơ trên mặt cô ấy có lẽ không sắp xếp theo kiểu người thường, hoặc giả chăng do Nhung ăn quá nhiều thịt cầy ( điều này cũng ít gặp ở nữ giới ). Nghĩ đến đó tôi bất giác phì cười, mở mắt ra thì ối chào ! một con dơi vụt ngang đánh vèo trước mặt làm tôi hết cả hồn. Chiếc lưỡi liềm trắng ánh bạc xuống tới dần ngọn liễu. Chắc đã khuya lắm rồi, tôi thầm nghĩ. Tiếng chim cú không còn kêu nữa, lác đác xa xa vài tiếng gà gáy. Phải xa đến hàng chục cây số vì thứ âm thanh ò ó o ấy nghe le lói nhỏ nhoi như sợi tơ nhện kéo dãn ra hai đầu bán cầu thế giới. Tôi thôi không ngắm trăng đáy hồ nữa, leo lên giường làm một giấc. Dù sao cũng phải ngủ lấy sức đòi lại công lí ! Bên ngoài xà lim Nhung đang được cán bộ cảnh sát điều tra lấy lời khai tại phòng thẩm vấn. Cô trả lời mạch lạc, từ tốn không vội vàng cũng chẳng lề mề. Toàn bộ diễn tiến cuộc dã ngoại miền quê bỗng chốc hóa kinh hoàng được ghi chép cẩn thận theo từng lời khai của cô gái mặc áo sơmi sọc tím trắng. Không có vẻ gì là sợ hãi hay giả dối trên gương mặt cô. Nó điềm tĩnh như một đại biểu quốc hội chăm chú lắng nghe bộ trưởng bộ giao thông vận tải phát biểu trên bục khán đài, nó tự tin tựa người kỳ thủ chuẩn bị tung nước quyết định kết liễu đối phương. - Như vậy trong đêm xảy ra án mạng, cô hoàn toàn không nhìn thấy hay nghe được gì ? – vị công an nghiêm nghị hỏi. - Dạ không, tôi mệt quá nên ngủ say sưa, hoàn toàn không biết chuyện gì cho đến khi nghe tiếng la lớn của mọi người.

<span class='text_page_counter'>(13)</span> phát ra từ phòng nạn nhân và Sơn. Vùng dậy khỏi giường tôi chạy vội xuống cầu thang thì thấy tất cả đã ở trước cửa phoøng Tuyeát Ngaân. - Coâ coù thaáy gì laï khi chaïy treân haønh lang taàng ba khoâng ? – caùn boä ñieàu tra hoûi kó. - Không.. không có gì lạ. Vả lại lúc đó tôi chẳng còn tâm trí để chú ý nữa. Anh cũng biết đấy, ai lâm vào tình huống đó đều raát khoù taäp trung quan saùt xung quanh – Nhung ñieàm tónh. - Thôi được rồi... Chúng tôi xin lỗi nếu đã làm cô khó chịu, nhöng ñaây laø thuû tuïc baét buoäc. Coâ coù theå ra veà – chuù coâng an ñieàu tra giaõn cô maët. - Dạ, không có gì đâu chú – Nhung cười duyên dáng. - Tiếp theo mời anh Đình Di ! Cẩm Nhung ra ngoài, nhường chỗ cho Đình Di vào tiếp tục công vieäc “thuû tuïc” naøy cuûa cô quan coâng an. Ñoâi khi chuùng ta nghó vieäc thẩm vấn các nhân chứng là dư thừa khi mà nghi phạm chính đã lộ diện với những bằng chứng không thể chối cãi, thế nhưng sự thật không phải vậy. Rất nhiều lần cơ quan điều tra đã minh oan cho nghi phạm hoặc tìm ra đồng lõa nhờ vào công việc tưởng như nhàm chán này. Các nhân viên an ninh đã được huyến luyện đào tạo nghiệp vụ vững vàng nên tốt nhất những bên liên quan cứ hợp tác tận tình trung thực. Được như vậy đôi bên cùng có lợi: cơ quan công an mau chóng giải quyết đúng đắn vụ việc, còn người liên quan ít vướng phải rắc rối không đáng. Như vụ sát thủ Văn Luyện chẳng hạn. Sự đồng cảm thông giữa nhân dân và chính quyền sẽ góp phần làm tốt đẹp mọi thứ. Phần khai của người này cũng tương tự Cẩm Nhung, chỉ khác ở chỗ có nhắc đến một nhân vật bí hiểm “Tôn Ngộ Không”, người đã đột nhập vào phòng ngủ của Tuyết Ngân và nghi phạm Sơn. Sau đó còn bám theo nhóm bạn ở khu chợ gần bến Ninh kiều; tuy vậy tình tiết này còn nhiều điểm đáng ngờ bởi xuất nguồn từ nghi phạm, ít có giá trị thực chứng. Đình Di rất điềm tĩnh và chính xác trong lời khai, chỉ khác Nhung ở chỗ anh này thi thoảng tỏ lộ nét mỉa mai, mặc dù rất khó nhận ra. Chú công an mời anh ta một ly nước, anh cầm lấy nuốt vào mồm ừng ực ực rồi cảm ơn, mắt nhìn thẳng vào gương mặt vẫn đầy vẻ nghiêm nghị của người chiến sĩ công an nhân dân. Tiếp theo Xuân Thanh rồi đến Quốc Vương lần lượt hoàn thành traùch nhieäm cuûa mình. Caû hai khoâng loä veû gì boái roái cho laém, chæ noùi những gì được chú kia hỏi. Quốc Vương hơi buồn bực khi bị nghe nhắc tới Tuyết Ngân, nhưng rồi Xuân Thanh cũng làm mọi chuyện trở nên.

<span class='text_page_counter'>(14)</span> ổn thỏa với những thủ thuật chỉ riêng anh ý biết. Cuộc thẩm vấn còn laïi baùc quaûn gia, baùc Theá Khang cuøng Mai Thaûo. Trong soá naøy baùc qaûn gia đóng một vai trò khá quan trọng đối với cơ quan điều tra tội phạm. Bác là người đầu tiên chạy đến hiện trường vụ án mạng bí ẩn trong căn phòng khóa trái bên trong. Chỉ có hai người đằng sau cánh cửa đã được khóa kỹ ấy, chính là Ngân và Sơn. Caên phoøng Có ai đó vừa lay tôi càng lúc càng mạnh, mông và tay tôi lúc lắc. Một cánh tay mềm êm dịu dàng gõ gõ lên má tôi bèm bẹp. Ườn mình khẽ rên kiểu lúc ngủ nướng ở nhà, nhưng bỗng sực nhớ đang ở trong tù ! Dậy ngay tức khắc. Chị Thảo kêu tôi dậy để ra gặp cán bộ phòng công tố. Sáng nay bên cơ quan công an sẽ tiến hành lấy lời khai của tôi. Mới có một ñeâm trong xaø lim maø toâi caûm thaáy daøi nhö moät naêm aùnh saùng cuûa thieân haø XYZ chieáu xuyeân qua loã ñen ABC uoán cong caïnh ngaân haø OPQ đến hành tinh xanh theo không thời gian của Stephan Hawking. Aùnh sáng ấy hòa vào ánh dương ban mai soi rọi vào hồn tôi sự ấm áp giả tạo hững hờ. Tôi đi tiểu, làm vệ sinh cá nhân rồi được ăn sáng với hủ íu mì hoành thánh, một món khá ưa thích hồi còn nhỏ. Nhớ lại tuổi thiếu nhi luôn mang lại những cảm xúc lẫn lộn một cách trong sáng. Thời ấy chúng tôi gắn bó với những bi ve, đập gậy, kiếm gỗ, trốn tìm. Với bản tính nhún nhường của tôi chuyện bị ức hieáp vaø chòu thieät luoân xaûy ra nhö moät ñònh luaät, nhöng toâi khoâng haún là ghét hoàn toàn những việc ức chế ấy. Đôi lúc chúng mang lại niềm vui nho nhỏ. phim Bao Công xứ án thời ấy đang thịnh nên mọi người ai ai cuõng mang theo mình vaøi moùn vuõ khí, phoå bieán nhaát laø kieám goã. Trẻ nít trong xóm sẽ chia ra hai phe, phe Bao Chửng vs phe Ngũ thử, và trong rất nhiều trường hợp tôi được “phân vai” Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ hoặc cái ông gì em út trong băng cướp Năm Chú Chuột. “Kiếm” thì luôn nhận được thanh bèo nhất, làm tay sai đồ đệ sai vặt cho lũ đại ca hoặc hổ báo. Những cuộc đụng độ nảy lửa xảy ra như cơm bữa làm náo loạn cả xóm làng khiến người lớn cũng phải ngao ngán thán phục. Chiêu thức thì rất nhiều, đa dạng muôn màu biết đâu mà đỡ ! Tôi đánh dở, nhưng may chế ra một chiêu “hư thượng kiếm” nên nhiều lần “lấy mạng” chủ soái địch. Tất nhiên hắn không chấp nhận “hy sinh” dưới tay tiểu tép tuổi tôm như tôi nên phá luật xông vào trả đũa làm tôi bỏ chạy lê lết. Ngoài ra còn kế “mai phục” với cung thủ giàn thun bắn đạn cục bột, loại hay dùng để làm bún. Loại ấy nướng lên ăn thì khỏi chê, luộc cũng không tệ lắm..

<span class='text_page_counter'>(15)</span> Trúng đạn này binh lính địch chẳng thể chịu nổi, đành phải rút quân. Nếu chủ soái địch mưu mô, đã có hầm phân cài bẫy chờ sẵn cho hắn đạp chân vào. Loại bẫy này do một tay quân sư sừng sỏ trong xóm nghó ra, sau toâi goùp yù laø neáu thay maûnh chai baèng phaân choù thì hieäu quả hẳn. Tướng địch mắc phải thì chỉ còn cách bỏ luôn đôi dép huyền thoại một thời: loại dép làm bằng cao su màu vàng nhạt với những lỗ thông hơi li ti. Tôi dám chắc loại dép ấy mười người hết hai mươi mấy bàn chân đã từng xỏ vào mang thật tiện lợi và thời trang. Thuộc dạng kinh điển như trò chơi điện tử Mario hay bắn xe tăng trên máy Nintendo lừng lẫy một thời hây hẩy. Giàn ná chuyên được bọn chúng sử dụng bắn con này con kia thấy không được ổn lắm. Chỉ tới khi đám chúng cả chán thì tôi mới có cơ hội sử dụng vũ khí tầm xa ấy, thường thì chỉ còn một mình, bắn rơi những quả ổi quả trâm ăn thật ngon mieäng. Thuù vò vaø nhaøn taûn bieát bao nhieâu. Aên sáng xong tôi được hai chiến sĩ công an mở cửa sắt, dẫn ra ngoài vào một căn phòng vuông vuông. Cặp còng số 8 bấu vào tay đau đớn hơn tôi tưởng, dù đã âm thầm lên gân lên cốt chuẩn bị tinh thần ứng phó. Hai anh ấy khá trẻ, mặt mũi sáng láng và hành động mau lẹ dứt khoát, nhưng không thô bạo. Chị Trúc đứng xa xa nhìn tôi ái ngại. Trong maét chò hình aûnh cuûa.. cuûa.. tuoåi.. hoàng.. thô.. ngaây.. Tuoåi hoàng thô ngaây Aùnh mắt ấy chợt bỗng dẫn dắt tôi về một thời áo trắng khác, không hẳn là về mặt thời gian. Có lẽ đó là một tầng cảm xúc khác, không, nói đúng hơn một không gian cảm xúc khác với Trúc Mazda 6, tựa hồ hai căn phòng đâu lưng nhau nằm chung trong một dãy phòng trọ cho thuê. Tuy ở kề bên nhau nhưng hầu như không bao giờ chia sẻ chung với nhau một thế giới tinh thần. Khi thaáy naøng lung linh toûa saùng Nụ cười vàng ngưng đọng thời gian Mắt thiên thần lơ đãng xuyến xoa Son moâi hoàng che khuaát giang san Tôi ngỡ ngàng, thầm lặng dõi theo $$$ Đôi mắt nàng mang ta lên thiên đàng Nụ cười nàng lãng mạn và chân phương Oâi những người lăn lộn trong gió sương Seõ aám aùp bieát bao khi nhìn thaáy Nụ cười ấy lộng lẫy và thơ ngây &&&.

<span class='text_page_counter'>(16)</span> Khi ^$#^&*^**# Tiếng nhạc kẹo kéo thật lớn chẳng biết từ đâu gầm vào lồng lộng làm tôi sực tỉnh. “Khi biết tin em rồi.. lòng tôi bỗng như thắt laïi..” Một giọng nói uy nghi vang lên ngay trước mắt tôi: - Tỉnh chưa bị cáo ? – tiếng nói anh công an dứt khoát, đôn haäu. - Dạ rồi – tôi lơ tơ mơ. Tôi định hỏi thử ảnh thích kẹo kéo không nhưng thôi, riêng tôi cũng không ác cảm gì nhiều với loại hình kẹo kéo nhạc sống ấy. - Coù bieát lí do anh bò taïm giam khoâng ? – anh aáy nghieâm saéc mặt nhưng vẫn giữ nét lịch thiệp. - Dạ... là tình nghi giết người phải không ạ. - Đúng rồi.. Mời anh trả lời thành thật các câu hỏi của cơ quan điều tra, mọi chứng cứ chúng tôi đã nắm trong tay, anh không việc gì phải nghĩ ngợi. - Daï vaâng em xin thaønh thaät khai baùo – toâi hôi caûm thaáy moät vaøi maïch maùu trong maét caêng caêng. - Được rồi, đây là câu hỏi đầu tiên: Anh đã làm gì đêm đó trong căn phòng ngủ hiện trường vụ án mạng nạn nhân là cô gái ấy ? – giọng anh ý bắt đầu tạo ra những âm điệu xương xaåu hôn. - Nguû.. Taát caû laø nguû vaø toâi khoâng bieát gì veà caùi cheát cuûa coâ aáy. Đó là sự thật tôi xin cam đoan – hàm tôi hơi cương lên. - Neáu vaäy daáu vaân tay treân caùn dao Thaùi Lan khoâng phaûi cuûa anh aø ? Một chút mỉa mai trong lời nói ấy, tôi rất nhạy cảm trong những chuyện nhận biết loại như vầy. Con dao nào vậy anh ? – tôi nửa thật nửa giả vờ. Đôi lúc toâi muoán moïi chuyeän nghieâm tuùc nhöng noù laïi khoâng theá, luoân xen lẫn đôi chút đùa cợt ngu xuẩn. Bản tính khó dời.. Con dao hung thủ đã dùng để đâm nạn nhân Tuyết Ngân – đây, mời anh xem – anh công an chìa cho tôi xấp ảnh hiện trường. Mắt tôi nhòa hẳn. Rồi chúng long lên sòng sọc. Ưùa lệ và gầm rú như một thằng khùng, tôi cảm thấy quá đau đớn trước những gì đang nhìn bằng đôi mắt tưởng đã cạn khô nước lệ châu ấy. Hai anh coâng an khaùc aäp vaøo khoáng cheá thaân mình toâi, ñoâi cánh tay các anh ấy thật lực lưỡng mạnh khỏe. Tôi chống không lại, ngoài phòch xuoáng gheá..

<span class='text_page_counter'>(17)</span> -. Bình tĩnh lại ! – một giọng vang gầm hét toáng. Tôi rùng mình laúng laëng im thin thít. Nhöng hình aûnh Tuyeát Ngaân naèm bên vũng máu với con dao cắm ngập trên người cứ ám ảnh khôn xiết. Yù nghĩ về việc bị cầm tù hoặc thậm chí dựa cột maø nghe baén suùng veà moät toäi loãi khoâng heà do mình gaây ra laøm toâi ñau moät phaàn, caûm giaùc troâng thaáy Tuyeát Ngaân bò như thế khiến tôi đau mười mấy phần. Địa ngục sầu thảm.. - D..aï... Dường như mọi cơ bắp trên thân thể tôi đã bị một ai đó ngấm ngầm dùng tay rút phích cắm vào bộ ắc qui năng lượng. Các cơ mặt chùng hẳn xuống, vô hồn vô cảm, tay chân thân người thừ ra như một đống bột nhão mềm. Mắt tôi nhìn các anh ấy mà tưởng như đang nhìn một hành tinh xa lạ đang phát nổ cách đây hàng nghìn dặm từ trên vọng gác biệt thự ngự trên đỉnh núi chót vót bầu trời. - Anh lấy lại bình tĩnh chưa ? – giọng anh công an ôn tồn trở lại. Tôi nhìn anh chăm chú, đôi mắt phát ra những tín hiệu kỳ lạ mà chính bản thân tôi cũng chẳng hiểu nổi nữa. Mũi anh công an dọc dừa thật đẹp trai. Tự nhiên tôi cảm thấy bớt đau đớn đôi chút ít. - Dạ rồi.. Em xin lỗi mọi người... Tại em quá sốc. Nhưng.. tại sao t..treân caùn dao laïi coù daáu vaân tay cuûa em ?? - Chúng tôi đã tiến hành lấy mẫu vân tay của mọi người – kể cả anh – và chỉ một dấu trùng khớp – chính là anh. chứng cứ khoâng bieát noùi doái, chuùng toâi buoäc phaûi laøm theo qui ñònh cuûa pháp luật. Anh có quyền mời luật sư biện hộ nếu muốn. - Được ! Tôi trừng trừng mắt, miệng mồm há hốc. Nỗi uất nghẹn tiếp nối niềm đau buồn, cứ như vầy tôi chịu sao nổi trời ? Tại sao lại như vậy chứ ? Tôi không giết cô ấy !! Vô ích. Tôi biết giờ đây tôi có gào thét kêu oan cũng chẳng ai đoái hoài. Gọi điện thoại cho người thân ? Ba mẹ tôi làm thế nào chịu được cú sốc rằng thằng con mình là hung thủ ? Nghĩ đến đó thì hai anh công an ban nãy dẫn tôi về phòng, căn phòng đã trở thành nhà của tôi từ chiều hôm qua... Oâi !! Khi ta ở chỉ là nơi đất ở – khi ta đi đất sẽ hóa tâm hồn. Căn phòng vẫn thế.. tường bao quanh chiếc giường chiếu hẹp. Tôi lại nhớ tới Bác Hồ: lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp – nên tinh thần cũng chỉ đến thế thôi...

<span class='text_page_counter'>(18)</span> Có tiếng chim kêu ngoài cành cây bên cạnh cửa sổ. Quạc.. Quaïc.. keõo keõo.. keõo keõo..... Chaúng bieát laø caùi gioáng chim gì maø keâu laï thế không biết, đúng là trên đời còn nhiều thứ quái lạ thật. Tôi trân trân nhìn vào khoảng không vô thần trước mặt, mắt không động đậy suốt nửa giờ đồng hồ. Con chim thôi không hót nữa, bay đi nhường chỗ những cơn gió buốt giá lùa vào mái tóc tôi lơ thơ. TAïI SAO TREÂN CAÙN DAO THAÙI LAN AÁY LAÏI COÙ DAÁU VAÂN TAY CỦA TÔI CHỨ KHÔNG PHẢI HUNG THỦ THỰC SỰ !?!? VÌ SAO LẠI THEÁEÁEÁEÁEÙEÁEÁEÁEÁEÁEÁ ??????????????????? Tôi gục đầu suốt mười phút dài. Những uất ức hận sầu khổ bủa vaây laáy toâi, taïo ra moät khoái khoâng khí naëng neà meät moûi xung quanh người tôi. Tưởng như ai đó đã úp một cái chuông thủy tinh lên tôi rồi bật que diêm cho cháy hết ôxy trong đấy. Ngột ngạt, khó thở tựa như một vật nặng vô hình đang níu lấy tinh thần tôi. Nước mắt tôi chực tuôn ra nhưng không, ghê gớm nặng nhọc hơn là cảm giác không khóc được, cứ vô hồn lạnh buốt con tim ngang trái và tội nghiệp. Sẽ chẳng ai lo lắng, sẽ chẳng ai chia sớt những nỗi buồn của tôi bây giờ. Tôi cảm thấy một nỗi cô độc khủng khiếp đang dìm tôi xuống đại dương tuyệt vọng. Toâi nhaém maét laïi. Laïi tieáng chim luùc naõy vang voïng trong khoâng gian, nhöng laï thay lần này tiếng kêu khô khan đầy hơi hướm kim loại ấy không làm tôi cảm thấy khó chịu nữa, trái lại giúp tôi thư dịu phần nào trong lòng. Với tay hết mức tôi chộp chai nước trên bàn nhỏ cạnh giường cũng nhỏ, tu một hơi ừng ực sảng khoái. Tinh thần tôi phục hồi năm mươi mốt phần trăm, cơn uất ức cũng tan biến khoảng phân nửa. Tôi quyết định ngủ một giấc ngắn lấy lại sinh lực. Gió hiu hiu thổi mạnh dần làm tôi buồn ngủ hẳn, buông mình xuống giường chợp mắt nhanh choùng. Toâi thaàm hy voïng laàn naøy khoâng gaëp phaûi aùc moäng.. ! Luaät sö Daäp Taát Lieãu !! Luật sư Dập Tất Liễu cứu tôi Bật dậy thật mạnh, tôi thấy tia sáng cuối đường hầm lóe lên rực rỡ và lóng lánh. Những nỗi buồn khổ mới ban nãy chợt biến mất không để lại tăm hơi. Chính là anh ấy, luật sư Dập Tất Liễu – người bạn thuở học trò của tôi vốn luôn gây được thiện cảm tốt đẹp cùng tiếng vang dậy đất Sài thành với tài bào chữa của mình. Mới hai mươi mấy tuổi đầu nhưng anh đã cứu vớt được hàng ngàn oan nhân thoát khỏi lao tù thậm chí án tử. Anh là người hùng trong mắt nhân dân.

<span class='text_page_counter'>(19)</span> Thành phố Hồ Chí Minh cũng như đồng bào cả nước. Mọi nghi can bị mắc tội oan đều sẽ lấy lại được danh dự cùng lời tuyên “trắng án” của quan tòa sơ thẩm cũng như phúc thẩm, địa phương tương tự cao cấp. Cái tên Dập Tất Liễu đã đi vào lòng người tự bao giờ !? Sửa thẳng thớm người lại, tôi chăm chăm nhìn vào góc tường suy nghĩ phương kế tiếp theo để cứu mình khỏi thảm họa này. Giờ không là lúc để ủy mị hay nhún nhường lương tâm nữa: sẽ ích gì khi bản thân cùng danh dự bị lún chìm trong lao tù ? Công lí bất khả dieät... Sau vaøi phuùt nghó suy, toâi quyeát ñònh khoâng goïi cho gia ñình baùo tin bị bắt giam mà là gia hạn đi chơi một tuần nữa: ba mẹ tôi khá thoáng trong chuyện chơi bời của tôi vài năm rồi. Nếu biết tin này e rằng ba mẹ tôi bị sốc nặng ảnh hưởng sức khỏe. Cho nên tôi phải giải quyết vụ này thật nhanh gọn, và chiếc phao cứu sinh chính là anh – người có cái tên thật lạ lùng nhưng cũng rất lãng mạn – luật sư Dập Taát Lieãu !!!! Uống ngụm nước thông cổ họng, chỉnh đốn lại quần áo gọn gàng xong, tôi bèn gõ gõ vào mấy thanh sắt (ám hiệu mà chị Trúc đã dặn hôm trước) mấy cái vừa nghe. Im laëng moät hoài vì traïi taïm giam khoâng oàn aøo nhö nhaø tuø trong phim Pirates of the Caribbean hay Brave Heart. Traïi naøy im laëng tónh mịch, thậm chí hiu quạnh như một nhà thờ trên núi vắng. Chợt có tiếng chân quen thuộc, là chị Trúc. Tôi định chạy lại cửa sắt nhưng nghĩ thôi, chỉ ngồi an tọa trên giường. Chị Trúc bước lại kề bên cánh cửa nặng trịch ấy, nghe như đang dòm ngó xem xét xung quanh thế nào. lỡ ai đó thấy được chị thì không ổn lắm vì đang giờ cấm thăm nuôi trại nhân. Một âm thanh đanh thép vang lên vừa nghe tựa tiếng búa đập của khẩu súng huyền thoại Desperado trong phim The Good the Bad and The Ugly. Cánh cửa từ từ mở ra, các khớp nối lâu ngày ít tra dầu kêu kẽo kẹt. - Chuyeän gì vaäy Sôn ? – chò khoâng coøn goïi “anh” theo kieåu khuôn phép nữa. Tôi nghe lạ lẫm với chính cái tên cúng cơm của mình. Đang là mười giờ hơn, trông chị hơi mệt, có lẽ do ñeâm qua coäng buoåi saùng aên uoáng qua loa cuûa chò, nhöng vaãn đẹp. Tôi liên tưởng những chùm hoa mười giờ đang bừng nở bên ngoài, từng cánh hoa bung ra nhè nhẹ cười với đời nụ hàm tiếu tươi xinh. Nghĩ đến đó tôi thấy lòng nhẹ nhàng mà cuõng naëng tróu öu saàu. - Dạ chào chị Trúc.. Cho em gọi điện thoại về người nhà được không chị ? – tôi lịch sự nhún nhường, dù sao mình cũng.

<span class='text_page_counter'>(20)</span> đang là tù nhân. Công tư phân minh, đấy là cái lí của đời này vậy. Dù thế, tôi vẫn không thể kìm được môi mình khỏi nhoẻn miệng cười với chị. Một vẻ đẹp cổ điển quyến rũ thế. - Được chứ !! Sao em, hồi hôm ngủ được không vậy ? - Daï cuõng taïm chò aï. Chò daét em ra goïi lieàn nha. Em ñang muốn lắm ! – tôi làm ra vẻ sốt ruột pha lẫn hài hước, mà sốt ruột thật chứ cũng chẳng chơi. - Ok ! Đi với chị. - Daï. Tôi ngoan ngoãn chìa tay tra vào còng số 8, thép lạnh của nó phả vào tâm hồn một luồng băng giá rờn rợn. Siết chặt hai cổ tay tôi nhö moät con traên maùu laïnh quaán quanh naïn nhaân xaáu soá. Toâi ñònh vùng vẫy thoát ra vì quá lạc vào tưởng tượng, nghĩ nó là trăn thật, nhưng may nhờ chị Trúc nhắc đã đến phòng gọi điện. Aø thì ra là phòng này ! Cái loại phòng vẫn hay xuất hiện trong các bộ phim tình cảm cha con vợ chồng thường chiếu trên tivi, khi có người thân tới thăm thì mỗi người một bên ở giữa tấm kính trong suốt và nói chuyện với nhau bằng điện thoại tại chỗ. Thì ra phòng loại này kiêm luôn chức năng dành cho tù nhân gọi điện thoại cho thân nhân ở xa. Có anh chiến sĩ công an ngồi trực ở đấy, tay đang gõ gõ mật khẩu gì đấy trên hồ sơ cảnh sát điện tử. Chị Trúc chào hỏi anh ấy xong dẫn tôi lại ghế đẩu nhỏ nhỏ, cạnh có chiếc điện thoại quay số. - Hy vọng anh không phiền khi sử dụng điện thoại kiểu này chứ ? – chị Trúc đứng đắn nghiêm cẩn hỏi. - Aø không ! Không hề gì ! Tôi rất khoái loại điện thoại kiểu cổ điển thế này. Chị biết đấy, đồ cổ luôn cao giá. Vả lại tôi thích caùch quay soá voøng voøng ngoä ngoä cuûa noù. Caûm ôn chò. - Uhm. Vậy anh cứ tự nhiên nhé, thời gian vừa gọi vừa trả lời gói gọn trong năm phút thôi đấy ! - Okê chị ! – tôi vừa nói vừa quay số. 0..9..5..8..0..3..0..X..X..X.. đầu dây bên kia vang lên bài nhạc chờ giai điệu quen thuộc do ca sĩ Khắc Việt trình bày nhưng tôi không nhớ tên nổi. Lắng tai nghe thì có tiếng xột xoạt lạo rạo ở đầu dây bên kia.. Chợt một chất giọng cao bồi Viễn Tây thanh tao phong nhã cất lên: - Alô ? – trời ơi giọng chàng vẫn lịch thiệp đầm ấm như ngày nào. Chỉ hơi cứng cáp hơn tí. - Ưø Sơn nè ! Sơn cấp ba nè Liễu ơi ! Nhờ ông việc này tí ! Qua trại tạm giam thuộc đại phận thị trấn Cái Bè tỉnh Tiền Giang cứu với đời tôi nhanh lên ! – giọng tôi lạc hẳn vì sung sướng..

<span class='text_page_counter'>(21)</span> -. Thaèng lìn. Sao maøy bò baét ? Oan ức lắm Liễu anh hùng ! Xuống đây tao kể mày nghe ! Ưø. Để tao sắp xếp xin nghỉ buổi nghị án chiều nay rồi phóng noâtoâ xuoáng choã maøy. Phaûi traïi taïm giam coù chò Truùc coâng taùc khoâng ? - Chuøi ui sao bít hay zaäy ? – ngaïc nhieân toâi xuyùt xoa. - Chỗ nào mà tao không biết, tòa án trại giam trường bắn khắp cả nước tao đi mòn hết luôn rồi. Mày cứ yên tâm ở đấy, khoảng ba giờ chiều tao xuống. Haha cái ngữ mày làm gì dám gieát ai ? - Oke men... Ba giờ chiều đứt dây thiều lọt cầu tiêu. Tôi chợt nhớ câu hát đồng dao thời thơ ấu. Hình như còn đoạn nữa nhưng không nhớ nổi. Có vẻ như thời thiếu nhi để lại trong con người nhiều kỉ niệm một cách mơ hồ trong sáng, tựa vườn hoa của bé nhìn qua lớp cửa kéo bằng nhựa ướt ròng ròng nước mưa mùa hè mát nồng. Anh Liễu vẫn gallant vaø nhieät thaønh nhö ngaøy naøo.. Ô nhöng laøm theá naøo chuù yù xuống đây nhanh thế được, nghe nói đang công tác ở tận Nha Trang cô maø. Aù aø.. Mình queân khuaáy chieác moâtoâ BMW cuûa aûnh.. Moät chieác môtô, một chiếc mô màu đen... Chiếc mô đã nhiều lần.. nhiều lần.. đụng nổ cầu tiêu.. Suốt đời Liễu... vẫn mãi xài một chiếc mô.. cho dù anh giàu.. nghìn tỉ đô la.. Oâi cuộc đời này tìm đâu ra người như anh aáy. Đã mười một giờ. Tôi thơ thẩn trên giường nghĩ ngợi vơ vẩn về Nhung, Ngân và mọi người. Chắc họ đang phụ ba mẹ Tuyết Ngân lo hậu sự cho cô ấy. Nghĩ đến đó tôi lại chực phát khóc. Dù tôi có phải dựa cột thì điều day dứt ân hận nhất vẫn là lí do tại sao cô ấy phải chết ? MỘt người con gái dệ thương đáng yêu như thế. Một hồi bắt đầu buồn ngủ, tôi thả lưng xuống giường để những öu tö phieàn muoän theo côn gioù hiu hiu troâi ñi maát veà nôi xa vaäy. Gió đã nhẹ hẳn, nhưng mang theo mùi hương nồng nàn dễ chịu của hoa lá lạ thường. Những bậc đá trải ra trước mắt, xa xa chiếc cầu uốn cong trên dòng suối đầy sen hồng nở tươi mát. Một lớp sương bụi mờ ảo lăn tăn dưới chân cảm giác bồng bềnh bay bay rất hay, lại có tieáng chim ríu rít vui tai. Chaân toâi nhö nheï hôn baûy phaàn, nhuùn nhaûy nhẹ tâng trong không gian bồng lai tiên cảnh. Vui thích với chốn tươi đẹp bất ngờ này, tôi bước nhanh về phía chiếc cầu nhỏ chạm trỗ đẹp maét nhö choán cung ñình phong kieán. Chợt có âm thanh réo rắt mà dịu êm, trầm bổng mà nhẹ nhàng vang vang đâu đây.. Tôi lắng tai nghe thì ra tiếng đàn tranh điệu nghệ.

<span class='text_page_counter'>(22)</span> ai đó đang say mê tấu diễn. Tiếng đàn dẫn dắt tôi càng lúc càng gần nguoàn côn cuûa aâm ñieäu vi dieäu vaø laõng maïn aáy. Moïi lo toan öu saàu như rũ bỏ, mọi muộn phiền buồn thảm bỗng tiêu tan, tôi lãng đãng thả mình vào âm nhạc cõi trời. Nàng đẹp tựa bông hoa quỳnh li ti sương đêm, như hoa lan bên dòng thác đổ, ngọt ngào và thanh cao, dịu dàng và quyến rũ. Tóc nàng đen tuyền trơn láng như dòng suối mùa xuân dưới tán cây anh đào, môi nàng đỏ thẫm như giọt máu đào quê hương, da nàng trắng ngaàn troâng nhö boâng tuyeát treân ñænh Hoa Sôn, tay naøng nhoû nhaén thanh thoát hao hao những nốt nhạc êm dịu trong một chiều mùa thu lá bay phấp phới. Nàng bận đồ thế kỉ ba trước hoặc sau công nguyên – tôi đoán chắc thế. Trước mặt nàng duyên dáng một cây đàn tranh màu gỗ lim bóng láng, từng dây đàn đang ngân nga những khúc ca vô lời nhưng đầy cung bậc cảm xúc huyền diệu. Tôi ngồi nhẹ xuống chiếc ghế tròn cạnh đó, chăm chú nhìn nàng chơi đàn. Nàng có cánh mũi thon thả thanh lịch đến mức kỳ lạ nhưng rất thân quen, dường như tôi đã bắt gặp ở đâu rồi. Toàn thân nàng tỏa hương diệu lạ, chưa từng ngửi thấy bao giờ. - Ting..tính..tìng..tinh..... Noát nhaïc cuoái cuøng keát thuùc, aâm ñieäu cuûa noù coøn vang voïng maõi trong khoâng gian thanh vaéng. Toâi giaät giaät hai loã tai ra chieàu taùn dương. Không khí xung qunh nhảy múa nãy giờ bắt đầu dìm xuống trở lại trật tự như cũ. Một cảm giác gì như là mất mát quyện luyện trong không khí và cả trong đôi mắt mơ huyền của nàng đánh đàn xinh đẹp. - Anh là ai ? – Nàng hỏi đầy lịch sự, không lộ chút gì đường đột. Có hơi ngạc nhiên một tí. - Aø... tôi cũng không biết nữa, tự dưng ai đấy mang tôi đến đây ? Chị là nhạc công ở chốn bồng lai này à ? Chị đàn hay lắm ! Trên cả tuyệt vời ! Vi diệu vi diệu. - Ưømh. Tôi chơi cho ban nhạc Celestial, hôm nay các nhạc công khác đều bận rộn hết cả nên tôi ngồi đây một mình.. Có anh đến chơi cũng vui. Mà này, sao anh ăn vận ngộ vậy ? – cô tròn xoe mắt. Tôi bị hớp hồn vào đôi mắt ấy, suýt nữa quên câu trả lời. - Tôi thấy cô mới là người ăn mặc kì quái đó. Hahaha ! Đùa tí, cô mặc bộ đầm này đẹp lắm. Tôi cũng không biết gọi là gì nữa . Đầm nhiều dây ? – tôi thoáng thấy một nụ cười lướt qua môi nàng. Có thể do khiếu hài hước của tôi, hoặc cũng có thể do sự khinh khỉnh dành cho tôi chẳng biết chừng..

<span class='text_page_counter'>(23)</span> -. Sao anh voâ duyeân quaù vaäy ? Ñaây laø trang phuïc truyeàn thoáng cuûa chuùng toâi – coâ hôi bóu moâi. - Cho toâi xin loãi. Toâi voán hay noùi thaät, maø noùi thaät laïi deã gaây mất lòng. Nhưng mất lòng trước đặng lòng sau, cô có nghĩ vậy không ? – tôi cười khà khà. - Đồ điên, nói chuyện vậy đó hả ? Tôi lại phá lên cười há há há. Có tiếng chim hót trên bụi mận gai, chúng tôi dắt tay nhau đi dạo khu vườn tuyệt đẹp. Mây bay sà sà quanh các nhoành mai, cành đào rất đẹp. Pegasus chợt từ đâu bay đến, khuỵu hai chân trước xuống mời chúng tôi leo lên lưng. Tôi lịch thieäp naâng tay naøng leân Pegasus roài leo leân theo, ngoài sau löng naøng. Pegasus hí vang một tiếng rồi tung cánh bay về miền đất hứa, để lại ốc đảo thần tiên dần dần xa rời đến khi chỉ còn bé tí bằng hạt đậu thần Kharin của thần Mèo. Chúng tôi chỉ chỏ vào những cảnh đẹp bên dưới, miệng cười mắt sáng hạnh phúc vui tươi. - Phập ! – một mũi tên gắn trái tim chẳng biết từ đâu cắm ngập vào mông Pegasus làm chú hí vang tung trời rồi lảo đảo rôi xuoáng haát vaêng chuùng toâi xuoáng bieån... - Uøm ! Tuøm !! Làn nước mát lạnh làm tôi sởn da gà, dựng tóc gáy. Tôi cố níu lấy nàng ngoi lên mặt nước vì hình như nàng không biết bơi cộng với bộ đồ “truyền thống” khá là vướng víu. Cuối cùng cũng lên được, tôi chìa tay baùm vaøo moät thanh goã noåi troâi troâng coù veû laø goã taùo. Naøng cười tươi rói pha lẫn kinh hoàng, tôi cũng cười theo và ôm lấy nàng. Bỗng nhiên chú chim hải âu lạ mặt không biết ở đâu ra bay đến tương ngay một bãi to đùng vào mặt tôi. Chết điếng ! Tænh daäy Sôn ôi ! Sôn ôi tænh daäy ! Tôi choàng mở mắt. Mấy người đứng lố nhố làm ánh nắng le lói không với tới tôi được. họ dàn thành bức tường người ghê ghê. Tôi bật dậy ngồi thẳng lưng hẳn lên, trừng mắt nhìn kĩ mọi khuôn mặt xung quanh. Thì ra laø Nhung ! Quoác VÖông, Ñình Di vaø Xuaân Thanh. Taát caû cũng đang nhìn tôi chăm chăm như người chơi tìm điểm khác nhau trên mục giải trí của tạp chí hụ nữ, thời trang... Gió thổi lất phất vào những gương mặt lạnh giá. Vẫn hiện hữu những nụ cười trên môi họ nhưng đó không phải nụ cười. Đó là những caùi bóu moâi traù hình cuûa loøng thöông haïi vaø gheùt boû. Toâi cuõng khoâng biết cất lên lời nào, đấu ánh mắt với họ trong chừng độ mười lăm phút. Mười lăm phút dài loằng ngoằng tựa như con đường dẫn tới lâu đài của bá tước Ma Cà Rồng..

<span class='text_page_counter'>(24)</span> -. Sao maøy laøm theá Sôn ? Im lặng bị/được phá vỡ bởi Đình Di. Cuối cùng nó cũng bị phá vỡ – cái bầu không khí im lặng ghê rợn đên đáng sợ ấy. Tôi ghét nó laém. - Mình.. Mình khoâng gieát coâ aáy ! Mình sao maø phaûi gieát coâ aáy cô chứ !?! – tôi rên lên xiết bao xót xa và tuyệt vọng nhưng với tất caû loøng thaønh chaân thaät cuûa mình. - Mày đừng chối nữa vô ích ! Cảnh sát công an đưa bằng chứng thép cho tụi tao coi hết rồi ! Tại sao vậy chứ ! Cô ấy có tội tình gì ? Coâ aáy coù laøm gì maøy !?!? Quoác Vöông tuùm laáy coå aùo Juventus cuûa toâi giaèng maïnh laøm toâi ngã lưng vào tường đánh “huỵch”. Mọi ánh mắt đổ dồn vào điểm nóng, Đình Di nhanh chân chạy lại can ra chứ nếu không tôi đã lãnh trọn cú đấm thôi sơn của Vương. Tôi thừ người thẫn thờ nhìn Vương và mọi người. Không hề hấn gì về “bodỳ” nhưng tưởng như một cái gì đó vừa mới vỡ tan thành từng mảnh sâu bên trong tôi, như bình bông bị cô daâu chuù reå laøm beå trong caâu ca cuûa tuïi treû nhoû xoùm laøng dó vaõng. Nước mắt tôi chực trào ra. Tôi cố kìm lại, nhưng đã quá muộn rồi: dòng lệ châu ngọc lăn dài trên mặt. Ngồi phịch xuống giường, tôi cảm thấy một khối nặng vô hình đang đè nén lên tinh thần mong manh hơn bao giờ hết của tôi. Giá cú đấm ấy trúng đích có lẽ tôi không buồn thế này, tôi chẳng sầu thảm đến vậy.. Chợt có tiếng bước chân nhanh nhoắn ngoài hành lang, kèm một giọng nói vang nồng: luật sư Dập Tất Liễu đã đến cứu tôi !! - Chaøo maøy ! Laøm gì khoùc loùc gheâ vaäy ? Coi naøo.. – Lieãu naâng cằm tôi lên an ủi. Bàn tay anh vừa mạnh mẽ như kiếm khách lại vừa êm đềm tựa nghệ sĩ diễn tấu dương cầm. Đi keøm anh laø hai chuù coâng an quaân phuïc chænh teà, maët maøy nghieâm nghò. - Anh Liễu đến cứu em đấy hả anh Liễu !? – ngay cả trong tình cảnh này mà tôi cũng đùa được. Nhưng chỉ là nửa đùa nửa thật. Tay trái quyệt nước mắt, tay phải chìa ra nắm chặt lấy bàn tay ấm nồng của liễu, đôi mắt tôi sáng long lanh trở lại. Niềm tin khôi phục thì chuyện gì cũng có thể làm được thôi ! Mọi người tản ra cho luật sư liễu ôm vai tôi vỗ về. Đôi vai vững chaéc cuûa Lieãu laøm toâi nguoâi ngoai vaø an taâm haún leân. Hy voïng ra tù bỗng sáng sủa hơn bao giờ hết và tôi sẽ ngẩng mặt với đời.. Nhung mới khẽ mỉm cười, tôi cảm thấy thế, nhưng nụ cười ấy.. Trời ơi... lẽ nào lại thế..

<span class='text_page_counter'>(25)</span> Tôi không lẽ nào lại thế rằng cô ấy cười nhạo nước mắt yếu đuối của một thằng con trai, hay khinh thị cái ôm như đồng tính của Lieãu vaø toâi. Toâi leõ naøo laïi theá.. leõ naøo laïi chính laø coâ aáy gieát Tuyết Ngân ! Nụ cười ấy cố giấu thật kỹ nhưng ánh mắt đong đỏng của tôi vô tình bắt gặp ! Tất cả ra ngoài, chỉ còn Nhung ở lại. Bên ngoài song sắt có hai anh công an vẫn ở gác. Quốc Vương trông cũng đã bớt giận, Tất Liễu thì cũng bận xem xét hồ sơ của tôi rồi. Giờ đây trong căn phòng bốn bề một màu còn tôi với Nhung. Người yêu dấu của lòng mình, và cũng là người đã gây ra tội ác tày trời hai ngày hôm trước tại Biệt thự Chôm Chôm ? Xem nào..... người đột nhaäp vaøo phoøng Tuyeát Ngaân luùc toâi ñang taém raát coù theå laø coâ aáy lắm chứ, cái dáng ấy..... Giọng nói dễ thương của Nhung cắt tạm doøng suy nghó cuûa toâi baèng moät caâu hoûi: - Sơn ở trong này ổn không ? Nhung và mọi người không biết sao nữa nhưng cũng lo cho Sơn lắm đó. Mọi việc của Tuyết Ngân đã được lo chu đáo, Sơn cũng đừng hối hận day dứt quá làm gì nữa. Mọi người nói hung thủ là Sơn nhưng Nhung vẫn không tin lắm.. – hưgh.. giọng lưỡi giả tạo – tôi nghĩ thầm trong bụng và hy vọng cô ta để lộ điều gì đó trong lời nói.. - Sơn cũng không biết nói sao nữa. Sơn vô tội. Ai đó đã đột nhập vào phòng ra tay ác độc với cô ấy. - Khoâng, phoøng khoùa traùi beân trong maø. Chæ coù theå do Sôn hoặc là... chính Tuyết Ngân... Ưø nhỉ. Sao tôi không tính tới khả năng đó. Nhưng dấu tay trên cán dao Thái Lan thì sao ? Tôi vò đầu bứt tai răng nghiến. Aø ! Biết đâu con dao ấy.. Thôi đúng rồi... chính là ả Nhung chứ không ai khác. Toâi yeâu laàm roài. - Hay Ngân đã mở cửa để hung thủ vào rồi ra tay ? – tôi bỗng buột miệng nói ra câu ấy. Nhưng nó cũng quá hợp lí ! Tâm trí tôi bị gì thế này trời.. Sao bấn loạn đồng thời cũng anh minh cực kì như thế ? - Cũng có thế lắm ? – Nhung tròn xoe mắt tỏ vẻ đồng tình với giả thuyết vừa rồi của tôi. Thường thường thủ phạm rất hay coù bieåu hieän taâm lí nhö theá, nhaát laø khi toâi luoân bò coi gioáng nhö moät thaèng ngu ngô. - Nhung trông hơi hốc hác kìa ! – tôi quan tâm thật sự, tên đa nghi trong người tạm thời nhường sàn diễn cho anh chàng đa caûm dieãm tình. Maø hình nhö troâng Nhung coù hôi hoác haùc.

<span class='text_page_counter'>(26)</span> thật, cũng phải.. dù gì cô ấy cũng là nữ nhi yếu mềm. Ngay caû toâi coøn theá huoáng hoà..... Haàyhhhhh - Vậy hả ? Ừ.. Nhung bận rộn hai ngày nay cũng hơi mệt mỏi, laïi khoâng aên uoáng gì nhieàu. Nghæ ngôi khoûe laïi ngay maø. - Ưø vậy Nhung về nghỉ đi, mọi chuyện để luật sư bào chữa lo liệu được mà. Nhưng ngay cả lúc hốc hác nhìn Nhung vẫn đẹp – tôi khen thật lòng. - Hihi caùm ôn Sôn nha. Còn lại một mình tôi sau khi Nhung cất bước quay gót. Lạnh lẽo u buồn, đó là tình trạng căn phòng lúc này. Tôi bỗng bùng lên suy nghĩ mình phải cố nhớ lại từng chi tiết từ khi đến Biệt thự Chôm Choâm caùch ñaây boán ngaøy. Toân Ngoä Khoâng ! Toân Ngoä Khoâng laø ai ? Ai laø Toân Ngoä Khoâng ! Caùi gaõ mang maët naï thuaän tay traùi voán ñònh ra tay haõm haïi Tuyết Ngân, kẻ đã làm tôi toát mồ hôi ròng ròng trong đêm đầu tiên ngủ tại nhà cô ấy, tên khiến tôi gặp ác mộng nối tiếp chiêm bao dữ, rốt cuộc là ai mới được ? Lại nữa, hắn còn tấn công Tuyết Ngân ở khu chợ bến Ninh Kiều lúc hai cô gái mua sắm với nhau; như vậy Nhung không phải hắn. Và thuận tay trái thì chỉ có Thanh và Vương, tôi với Di thuận tay phải. Hay cũng không loại trừ khả năng tên Tôn Ngộ Không ấy làm việc gì cũng bằng tay phải, chỉ việc cầm dao giết người hắn sử dụng tay trái chăng ? Còn nữa: lúc sáng tôi được cho coi tập hồ sơ vụ án, trong biên bản ghi rằng hung thủ đã đâm Tuyết Ngân bằng tay trái, như vậy có thể loại Đình Di... à mà không chắc ! Biết đâu gã Di làm việc gì cũng bằng tay phải chỉ trừ việc vung dao giết người là xài tay trái !? Có thể lắm chứ.. Chi tiết quan trọng khác: hung thủ đã dụ Ngân mở cửa để ra tay, bởi vì tôi không giết cô ấy. Và cửa khóa trái bên trong. Các tấm ảnh chụp hiện trường án mạng đều cho thấy một số vết máu trên bậc cửa ra vào. Nhưng vấn đề hắn là ai ? Và tại sao tôi lại dính dấu vân tay trên con dao Thái Lan gây án... A ! Con dao ấy tôi đã cùng Cẩm Nhung cắt rau quả lúc tiệc tùng buổi đêm hôm trước, xong để lại ống đựng dao kéo trên bếp.Làm sao hung thủ biết tôi đã cầm tay vào con dao ấy trừ Cẩm Nhung ? hay lẽ nào chính Nhung đã đâm Tuyết Ngân ? Nụ cười bí hiểm nhưng cũng đầy quyến rũ hồi nãy không phải rất khả nghi đó sao ?.

<span class='text_page_counter'>(27)</span> Tôi bắt đầu cảm thấy mơ hồ và rối tung rối mù cả lên, chẳng hiểu nên tập trung vào đối tượng khả nghi nào nữa. Cái tay Tề Thiên này đúng là rắc rối, ra tay thủ ác còn làm liên lụy đến tôi.. Chợt Dập Tất Liễu bước rao rảo vào. Theo sau anh có hai chiến sĩ công an hộ tống an toàn như mọi khi, dù gương mặt các anh hiện rõ vẻ miễn cưỡng, vì nếu lỡ tôi có mà vượt ra khỏi phòng giam này thì cuõng coøn cô man haønh lang baûo veä cuøng haøng raøo keõm gai, tha hoà cho tôi thi thố tài nghệ leo trèo tệ hại của mình. Đấy là chưa kể hàng trăm chiến sĩ công an sẵn àng quên mình vì nước xả thân bảo vệ Tổ quoác Xaõ Hoäi Chuû Nghóa. - Tình hình có vẻ tương đối khó khăn ! Hung thủ được xác định là cậu, với các bằng chứng không thể chối cãi: vây tay trên caùn dao gaây aùn vaø caên phoøng khoùa traùi. Aùn maïng trong phoøng kín, laïi coù caû hung khí vaø daáu tay. Coù moät nhaân vaät khả nghi được ghi nhận trong biên bản vụ án là kẻ mang mặt nạ Tôn Ngộ Không, người được cho rằng đã đột nhập vào phòng nạn nhân đêm hôm trước án mạng và tấn công bất thaønh Tuyeát Ngaân buoåi chieàu hoâm aáy; nhöng cô quan coâng an sau khi tiến hành điều tra kỹ lưỡng đã đưa ra kết luận cuối cuøng: Teà Thieân laø moät nhaân vaät khoâng coù thaät, laø saûn phaåm của trí tưởng tượng phong phú của nhà thơ Trường SƠn. Tất nhiên nói vậy không hẳn hy vọng đã tắt hoàn toàn, chi cần cậu chứng minh được sự tồn tại của hắn, cộng với bằng chứng thuyết phục cho thấy việc hắn đã – bằng cách nào đấy – nhử được nạn nhân mở cửa phòng để hắn ra tay tàn ác. Bởi vì có máu dính trên bậc cửa, mặc dù nạn nhân nằm chết trên sàn bên trong căn phòng, nên không thể loại trừ khả năng hung thủ gây án ngay tại cửa khi nạn nhân mở ra. Tuy nhiên sau khi bác quản gia của nhà Tuyết Ngân mở cửa sáng hôm sau, mọi chứng cứ đều chống lại cậu, Trường Sơn yêu dấu của tôi. Mày ráng nhớ lại xem có chi tiết gì khác lạ thường vào đêm ấy không ? – bạn Liễu xoa cằm mày râu nhaün nhuïi. - Bữa đó nhậu mệt quá nên mặc dù trước đó đã cố cảnh giác tay họ Tôn ấy nhưng rốt lại ngủ quá mê mệt, chẳng nhớ được gì; cho đến sáng hôm sau mới biết việc kinh khủng đã xảy ra ngay taïi phoøng mình naèm nguû. Nhieàu khaû naêng Tuyeát Ngaân đã khóa trái phòng sau khi bị đâm tại cửa ? – tôi chợt nảy ra yù nghó khoâng heà toài chuùt naøo. Luaät sö Taát Lieãu nhaác caèm leân.

<span class='text_page_counter'>(28)</span> nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt anh sáng hẳn lên. Trông đẹp trai tựa Jude Law kết hợp Orlando Bloom. - Hừm !! Khả năng này cũng đã được tính đến bởi tao. Thôi chắc có lẽ một vài ly Napoleon nên được nhấm nháp. Tạm biệt mày, hẹn tối nay gặp lại – hai năm tu nghiệp ở Liverpool đã làm Liễu thỉnh thoảng có thói quen nói văn đảo ngữ – bị động, cách dùng rất thường gặp trong văn phong Anh Quốc. - Ơø.. See ya ! – tôi lém lỉnh chút cho bớt phần căng thẳng đầu óc. Đã gần bốn giờ năm mươi phút chiều rồi.. Sướng nhỉ ? Hắn được uống rượu whisky Pháp Quốc trong khi ta phải nằm ñaây trong caên phoøng laïnh leõo saàu thaûm. Thaû löng xuoáng giường vừa khi hắn ra khỏi, tôi định chợp mắt tí. Trưa giờ mệt mỏi cũng đâu phải ít. Oâ !? Liễu uống rượu Napoleon ?? Napoleon đại đế ? Napoleon Bonaparte ? Người đã khiến toàn thể Aâu Châu cúi mình quy thuận, người đã để lại bản anh huøng ca baát taän ?! Tôi định gọi luật sư Dập Tất Liễu lại nhưng nghĩ thôi, để anh ấy nghỉ ngơi đã. Dù gì Liễu cũng mệt rồi. Con tuấn mã của anh ấy còn chöa nguoäi maùy. Toâi thaû mình lô mô vaøo coõi baát ñònh vaø boãng nhieân đột ngột la lên một tiếng: Napoleon ! Đúng vậy !! Tối hôm đó chúng tôi ăn uống với nhau thỏa thích, tất nhiên chịu sự giám sát cẩn thận của hai chiến sĩ công an tận tụy với công việc mà Đảng và nhân dân đã giao phó. Một chai Napoleon được bạn Liễu đem vào chia ngọt sẻ bùi với tôi. Thật ấm nồng hạnh phúc biết bao khi trong cơn hoạn nạn vẫn còn được thưởng thức rượu ngon bên bạn hiền. Rượu thịt no nê xong xuôi chúng tôi viết lên giấy những câu chữ đẹp tựa ông đồ thảo thư pháp. See ya later ! Good night buddy ! – luaät sö Lieãu taïm bieät toâi roài bước tự tin ra khỏi phòng. Bóng anh vững chãi trên tường, hai anh coâng an cuõng veà traïm gaùc ñeâm cuûa mình. Chân dung Tề Thiên Đại Thánh Tiếng xe môtô bình bịch mở toang không gian thanh vắng tĩnh mịch quanh biệt thự chôm chôm. Một người cao dong dỏng, dáng điệu bảnh chọe dừng xe trước cổng biệt thự lộng lẫy nhưng đang u buồn. Anh sửa lại chiếc nón bác sĩ Watson rồi ung dung bước vào. Cửa chính đang được mở sẵn, trong đại sảnh tám chín người đang đứng bàn tán xì xaøo. Anh cuùi chaøo chuû nhaø roài nhaõ nhaën ngoài xuoáng chieác gheá baønh loùt neäm vaûi boâng xinh xaén nhöng cuõng khaù sang troïng..

<span class='text_page_counter'>(29)</span> -. Thưa mọi người, tôi đến để thông báo với mọi người rằng vụ án mạng tại Biệt thự Chôm Chôm ồn ã mấy hôm nay đã được giải quyết nhanh gọn, và theo như kết luận của cơ quan điều tra thì hung thủ chính là nghi phạm số một: Trường Sơn. Toàn bộ vụ việc sẽ được đưa ra tòa án nhân dân tỉnh Tiền Giang xét xử, còn bây giờ mọi người có thể ra về. - Anh laø luaät sö Daäp Taát Lieãu phaûi khoâng ? Chuùng toâi thaønh thật cám ơn công sức điều tra của anh mấy ngày qua. Tôi và vợ cùng mọi người bạn của con gái tôi có lẽ sẽ được nguôi ngoai phần nào khi hung thủ đã sa lưới pháp luật. Xin bắt tay chúc mừng anh một lần nữa – bác Thế Khang chìa tay bắt luaät sö Lieãu moät caùch noàng haäu thaân aùi. - Vâng ! Xin cảm ơn sự hợp tác nhiệt thành của mọi người. Tôi, luật sư Dẫp Tât Liễu xin bái biệt mọi người ở đây, và hy vọng không gặp lại ở chốn lao lý ! AØ suýt chút nữa quên: đây là chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không được bên công an tìm được ở khúc sông cạnh hồ nước gần trại tạm giam hung thủ Trường Sơn, mong mọi người giữ làm kỉ vật. Thôi tôi xin phép ! – nói rồi Liễu nhanh chân rút gọn, để lại sự thanh thản cùng đôi chút nuối tiếc lẫn ngờ vực: thì ra hung thủ Trường Sơn đã dùng mặt nạ này để đánh lừa mọi người. - Hắn đã nói dối chúng ta ! Phạt hắn thật nặng thưa tòa ! – Quốc Vương rống lên khắc nghiệt. Đôi mắt anh cương lên. Bờ moâi anh mím chaët. - Thật tiếc là Sơn lại giết cô ấy. Tuyết Ngân đáng yêu vậy mà... - Hừ ! Sau đợt này tui phải cảnh giác với bạn bè mới được – Đình Di nửa đùa nửa thật. - Tao cuõng phaûi vaäy thoâi – Xuaân Thanh haù mieäng ngaùp daøi. - Vậy thôi tụi mình chào tạm biệt hai bác rồi còn về nữa ! – Nhung thúc giục ba chàng đẹp trai, cô còn phải chuẩn bị kì thi baûo veä luaän aùn thaïc só cuûa mình.. - Ưø... Buồn thật đấy. Tưởng rằng sẽ được những ngày hè vui tươi, thế mà..... Thằng Trường Sơn khốn nạn ! – những tiếng gầm rít giận dữ phá vỡ bầu không khí ảm đạm từ sau sự ra đi của Tuyết Ngân. Sau khi chào hỏi xong, họ ra về để lại hai bác Thảo Khang đơn độc trong nỗi buồn vẫn chưa kịp nguôi ngoai.. Bác quản gia cẩn thận thu dọn mọi thứ ngăn nắp. Còn chiếc mặt làm bằng da nhựa có hình Tề Thiên với cọng dây đeo bằng nilon.

<span class='text_page_counter'>(30)</span> được bác phủi phủi rồi đặt lại lên bàn giữa phòng khách. Hai chị giúp việc cũng theo bác quản gia xuống nhà dưới rửa chén đĩa, để lại căn phòng trống trải. Bác Thảo vì nhớ con nên khóc sụt sùi, được bác Thế Khang dìu daét leân phoøng an uûi. Chiếc du thuyền chở mọi người về bên kia sông, quay đầu lại đậu dọc mé cù lao Nữ Hoàng. Con tàu tắt máy, một người nhảy xuống lao vội vào Biệt thự Chôm Chôm rất nhanh nhưng không hề gây tiếng động mạnh nào. Hắn kiểm tra xung quanh rồi lẻn vào phòng khách laáy ñi chieác maët naï Toân Ngoä Khoâng. Caàm goïn trong tay chieác maët naï, hắn nở một nụ cười nham nhở. Hắn không giấu được sự mãn nguyện trong lòng hắn. Nhưng bất ngờ bốn chiến sĩ cảnh sát cơ động nhảy ra toùm goïn laáy haén. Veû kinh ngaïc hieån hieän treân göông maët saïm naéng vaø thân mình đậm người của hắn.. Chính là tay lái tàu lụa Tùng, người chuyên chở khách qua sông trên ngã ba cù lao này. Chính hắn đã dùng mặt nạ để giả làm Tề Thiên hòng ra tay thủ ác. Luật sư Liễu được tư vấn bởi phát hiện bất ngờ của nghi phạm số một Sơn đã vạch ra kế hoạch vây bắt hung thủ một cách tài tình mưu trí. Xin chúc mừng luật sư Tất Liễu cùng chiến công mới nhất của mình. Anh lại một lần nữa vang danh tứ phương sau vụ này. Tên tuổi của anh sẽ lưu trong sử xanh cùng muôn thuở.. Hóa ra Sơn phát hiện một chi tiết mà anh đã suýt bỏ sót khi được xem tập ảnh hiện trường vụ án: chiếc đài hoa cúc rơi cạnh cửa phòng, cùng với rượu Napoleon giúp anh giải mã tất cả: hung thủ hẳn phải đột nhập từ bên ngoài vào theo lối cửa sổ hành lang nên vô tình dính phải đài hoa cúc nơi bãi cỏ gần bến neo tàu thuyền. Còn rượu Napoleon thì, lúc lên du thuyền Xuân Thanh ngồi nhậu với TÙng với Sơn, Sơn thấy anh Tùng cầm ly uống rượu tay trái, rót rượu cũng với tay ấy. Cộng với hai điều trên: cảm giác “khang khác bất thường” mà Sơn thấy lúc bước từ bàn nhậu lên phòng giải trí đêm ấy chính là do bộ móc câu của Tùng dùng để leo lên cửa sổ hành lang tầng hai từ mặt đất, đoạn anh ta sẽ dụ Tuyết Ngân bằng một cuốc điện thoại. Tuyết Ngân vốn mến anh Tùng hẳn nhiên sẽ mở cửa chạy ra, dù đang say xỉn ngủ ngon ( cô ấy có tính dễ bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc ). Và thế là Tùng ra tay, hắn chỉ chờ có thế. Tại tòa hắn thú nhận toàn bộ tội lỗi của mình, động cơ gây án là chuyện tình cảm: hắn vốn yêu thầm Tuyết Ngân từ mấy năm nay nhưng cô ấy không đáp lại, chỉ coi là bạn, dịp này lại cặp kè hết sức thân mật với Quốc Vương làm hắn nổi cơn ghen mù quáng, và ra tay tàn ác. Dấu vân tay của hắn đã được các chú công an tận tụy tìm ra ở bậc cửa sổ hành lang tầng hai nơi còn thấy rõ những vết xước do móc.

<span class='text_page_counter'>(31)</span> caâu leo treøo cuûa haén gaây ra. Haén baûo khoâng duøng gaêng tay luùc leo treøo được vì làm thế sẽ rất trơn trượt. Sau khi đâm Tuyết Ngân hắn bỏ chạy theo lối cũ và trông thấy cô ấy khóa trái cửa lại nên sáng hôm sau hắn đã rất nhẹ nhõm khi biết Tuyết Ngân đã không qua khỏi nhát dao của hắn. Gục đầu trước chủ tọa cùng hội đồng xét xử, hắn khoùc vaø caûm thaáy voâ cuøng aên naên hoái haän. Haén xin toøa giaûm nheï hình phạt vì còn mẹ già, vợ hiền, con ngoan nhỏ tuổi. Thế là vụ án khép lại với kết cục đầy bất ngờ: hung thủ không phải bất kỳ ai trong nhóm bạn của Tuyết Ngân, mà là tay lái tàu lụa Tùng. Trường Sơn đã được minh oan, anh nhẹ nhõm vui tươi bước ra khỏi trại tạm giam. Nhóm bạn xin lỗi rối rít vì đã nghi oan cho anh bấy lâu. Luật sư Tất Liễu cũng không quên ban tặng người bạn thuở học trò một cái ôm nồng hậu và đẹp mắt. Trường Sơn quyết định đãi mọi người một chầu nhậu thỏa thích tại nhà hàng nổi Cá Mập Lờn Vờn gần trại tại giam Cái Bè. Dập Tất Liễu vốn không phải tay nhậu dữ nhưng lần này không thể cưỡng sức quyến rũ của rượu bia. Nhung khen anh ấy đẹp trai taøi gioûi. Trở lại chiếc môtô của Quốc Vương, tôi thấy đượm buồn khi Tuyết Ngân đã không còn ngồi đằng sau đùa cợt nữa. Hy vọng ở bên kia thế giới Tuyết Ngân khuây khỏa tâm hồn nhờ luật sư Liễu giải quyết vụ án sáng tỏ và hung thủ đã bị đền tội bằng bản án thích đáng.. Nếu kiếp sau gặp lại, chúng tôi sẽ lại cùng vui thú chè chén với Tuyết Ngân một lần nữa. Khi tôi đang cụng với mọi người chén rượu thứ mười chín thì chợt chuông điện thoại reo vang vảng. Tôi nhón tay bốc điện thoại lên nghe: Thu Trang editor. Thu Trang ? Thu Trang ? Tôi có quen người tên vầy sao nhỉ ? Ngần ngừ một lát tôi bấm nút maøu xanh treân chieác 8250 xinh xaén roài aùp oáng nghe vaøo tai: moät giọng dễ thương quen quen cất lên bên kia đầu dây. Bệnh viện huyện Cái Bè ? Tạp chí “Thế Giới Phụ Nữ” ? Tôi ngước mặt lên nhìn mọi người bằng đôi mắt ngơ ngác, đoạn cúi mặt xuống suy nghĩ. Vẻ căng cứng lộ diện, tôi chộp nút bần chai rượu quay mạnh. Nó quay mãi, quay mãi... 27-05-2012 Lởn Vởn.

<span class='text_page_counter'>(32)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×